Đại quân áp cảnh
← Ch.040 | Ch.042 → |
" Nhanh! Phía sau đuổi tới! ". Tuyến đầu chiến trường, Mạnh Rông máu me khắp người, cao giọng hét to.
" Tướng quân, chúng ta sắp nhanh đến không chịu nổi rồi, quân địch vừa điên vừa đông, tiến lên tấn công quá nhanh, Tướng quân người mau nhanh chạy đi! ". Phó tướng bị thương nặng, bọn họ mơi đến chiến trường ngày đầu tiên, nhưng lại bị thất bại thê thảm.
Quân lính của đại mạc cũng điên rồi a, mỗi một người dường như đều là không sợ chết, hung hăng xông về phía trước, mới vừa đối mặt, chiến trường đã thành máu chảy như sông, thây binh chất đầy thành đống.
" Ai cũng nói người đại mạc như là sói điên, hôm nay, xem ra ta đã được mở rộng." Mạnh Rông được các tướng sĩ hộ ở phía sau, nhìn những ngươi kia đang bị thương nặng, còn đang không ngừng xông đến phía trước tướng sĩ đại mạc, hắn tự đáy lòng nói.
" Mau, Thu binh! ". Tự biết không thể chống đỡ nổi công kích của đại mac, Mạnh Rông không thể làm gì khác hơn là mang quân về trước, hồi thành.
" Tướng quân, người mau nhìn, bọn họ như thế là làm sao?" Lui về biên thành, Mạnh Rông đứng trên cao lâu thành nhìn xuống, lúc này mới phát hiện trên chiến trường dị thường.
Tướng sĩ đại mạc đúng là điên hết rồi, quân đội của Vân Đình vương triều đều đã lưu lại, nhưng đại mạc vẫn không có rút quân, đáng sợ nhất chính là ở trên chiến trường, những đại mạc tướng sĩ cư nhiên đối với tướng sĩ của mình giơ lên đồ đao.
" Bọn họ sao vậy? Sao lại có thể ra tay với chính chiến hữu của mình?". Phó tướng bên cạnh Mạnh Rông cả người đều run rẩy nói, hắn thực sự không nghĩ ra, người đại mạc lại có thể lãnh khốc vô tình như vậy, liền ngay cả người bên cạnh mình cũng có thể động thủ.
" Có gì đó không đúng, bọn họ hẵn là đã bị người khác cho dược rồi ". Mạnh Rông mơ hồ phát hiện gì đó, nhưng vẫn là chưa dám khẳng định.
" Người đại mạc làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, đối với chiến hữu của mình cũng có thể nhẫn tay xuống đao, thì đừng nói chi là với người khác ". Phó tướng bên cạnh thở dài nói.
" Đại vương, quân lính của Vân Đình vương triều đã lui binh, cầu người ban giải dược xướng, không phải vậy sẽ tổn thất quân ta ". Doanh trại phía sau, một người mặc áo khôi giáp nam tử quỳ gối trước mặt hắc y nam tử, khẩn cầu. Trên chiến trường, rất nhiều tướng sĩ đều là hắn một tay đem đến, nhưng bây giờ nhìn bọn họ chém giết lẫn nhau, hắn không đành lòng, nhưng đối với đại vương, hắn trong lòng vẫn là sợ hãi.
" Như thế nào? Ngươi đau lòng sao? Đáng tiếc, còn chưa đủ, các ngươi thiếu ta rất nhiều, ta muốn đòi lại từng chút một ". nam tử hắc y tàn nhẫn cười, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ âm u tàn nhẫn, tuy vậy hắn vẫn ném giải dược cho nam tử mặc áo giáp kia, cừu có thể từ từ báo, nhưng không thể làm hỏng việc của sư phụ.
Nam tử bắt được giải dược, cưỡi lên chiến mã, cầm trong tay chiếc lọ giải dược, ở trong chiến trường chạy quanh một vòng, đem những tướng sĩ đang chém giết lẫn nhau cho thuốc giải, sau đó, các tướng sĩ đều không còn sức lực mà ngã xuống trên chiến trường.
" Lẽ nào đó chính là nỗi khổ tâm trong lòng ngươi? Ta thật không rõ Đại mạc vương của các ngươi vì điều gì mà phát điên như vậy, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, chiến tranh như vậy thì có ý nghĩa gì?" Bình vương bị vây ở doanh trại đạc mạc lạnh lùng nói, trước đây ông không phải là chưa từng giao chiến với đại mac, nhưng dù cho lúc ấy có chiến tranh nhưng cũng không tàn khốc như bây giờ, Đại mạc vương cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn cực kỳ tàn ác này.
" Ta cũng không nghĩ tới là sẽ như vậy, càng không nghĩ rằng Đại mạc vương lại biến thành như vậy ". Mặc Khanh nhìn thương binh trong quân doanh, cũng tràn đầy hổ thẹn.
Khi biết được tin tức hắn cùng Bình vương gia đi ra chiến trường, đại ca liền tìm đến hắn, mang hắn cùng Bình vương gia đi, còn nói, làm như vậy có thể giảm thiểu chiến tranh, tránh được thương vong, và có thể đảm bảo tính mệnh của Bình vương gia được an toàn. Trái lại nếu hắn không mang Bình vương gia đến đại mạc, thì đại ca sẽ ngây lập tức hạ độc Bình vương gia, nên hắn không thể không nghe theo.
" Đại mạc từng đối với Vân Đình vương triều cúi đầu xưng thần, lần này sao lại đột nhiên thái độ lại thay đổi đến khác thường như vậy?" Bình vương gia không nhịn được hỏi.
" Việc này, nói ra rất dài dòng ". Mặc Khanh do dự một chút, không biết có nên đem chuyện của chủ nhân nói cho Bình vương gia hay không.
" Nếu như ngươi đã không tiện nói, thì không sao, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, có điều Đại mạc vương tính tình đại biến như vậy đối với con dân đại mạc mà nói càng là thống khổ rồi ". Bình vương gia cũng không làm khó Mặc Khanh, tuy rằng đang bị hắn bắt giữ, nhưng hắn vẫn một đường bảo vệ ông, bằng điểm này cũng có thể để Bình vương gia tin tưởng rằng Mặc Khanh thật sự là có nỗi khổ tâm khó nói.
" Đại mạc vương thật sự đã chết rồi! ". Một lát sau, Mặc Khanh mới nhỏ giọng nói, " Đại mạc vương hiện tại cũng chỉ là một con rối trong tay người khác, Bình vương gia yên tâm, ta nhất định hộ tống ngài bình an hồi Vân Đình ". Mắc Khanh thấp giọng nói, sự tình đã phát triển đến mức độ này, hắn cũng không biết còn sẽ phát sinh gì thêm không.
" Ta biết, ngươi cũng không muốn hại ta, ta hi vọng ngươi cũng có thể cùng ta bình an trở về, Tiễu Nhã sẽ lo lắng cho ngươi ". Bình vương gia vỗ vỗ vai của Mặc Khanh, thành khẩn nói. Mặc Khanh lúc này thật sự cảm kích Bình vương gia.
" Hoàng thượng! Hoàng thượng! Mọi sự không tốt! Không tốt a! ". Lý Đức Hải liên lục chạy nhanh đến vấp ngã, chạy như bay vào Kim Loan Điện.
" Đã xảy ra chuyện gì? Soa lại hốt hoảng như vậy?". Trên mặt Vân Lâm thần sắc đều biến đổi, Lý Đức Hải từng là người ở cạnh hoàng đế, nên biết được sự việc nào nên nặng nên nhẹ, thế nhưng hiện tại lại hoảng loạn đến như vậy, khẳng định là đã xảy ra đại sự gì.
" Hồi, hồi bẩm hoàng thượng, tướng sĩ của đại mạc đã vượt qua biên cảnh phòng tuyến của nước ta, quân ta thế như chẻ tre, việc đánh vào Vân Thành chỉ còn là chuyện sớm hay muộn!." Lý Đức Hải nơm nớp lo sợ nói, đây chính là thiên đại nguy cơ, hắn sống đến thời gian này cũng chưa bao giờ gặp tình huống nghiêm trọng như thế, hơn nữa hiện tại Lôi vương vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, xem ra lần này là chạy trời không khỏi nắng rồi.
" Làm sao biết được bọn chúng đã tiến qua biên cảnh? Bình vương gia không phải là Thừa Thắng tướng quân sao? Lẽ nào giờ chỉ còn là anh hùng xế chiều thôi? ".
" Trời ạ, nếu như quân lính đại mạc đã đánh tới Vân Thành rồi, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta không thể ngồi ở đây chờ chết ".
" Bình vương mang binh đi đánh giặc sao lại như thế? Sớm biết như vậy, liền đã không để Bình vương cầm binh!".
Nghe được bên đại quân đại mạc đã đến gần, trên triều đình, các quan đều ầm ầm thảo luận, chuyện Bình vương mất tích Vân lâm không cho phép tung ra, ngoại trừ Vân Lâm, Ôn Nhã, Lý Đức Hải, và còn có ám vễ ở bên ngoài thì không còn ai biết được chuyện Bình vương gia mất tích. Thế nhưng trên triều đại thần đối với Bình vương gia có phản ứng gay gắt, đặc biệt là Thừa tướng.
" Đủ rồi! Tất cả câm miệng! " Vân Lâm ngồi trên long ỷ thực sự nghe đến không lọt lỗ tai rồi.
" Các ngươi ở đây có tư cách gì nghị luận Bình vương! Ở lúc quốc gia nguy nan, các ngươi ai dám xả thân mà đi! Hiện tại, các ngươi ai dám đứng ra nói với trẫm, các ngươi có thể đối mặt với thiên quân vạn mã! ". Vân Lâm nổi giận quát lớn, những người này thực sự là quá phận một cách quá đáng rồi!
" Không có can đảm, còn có mặt mũi nói đến người khác, trẫm thấy các ngươi đều là không biết cảm thấy bản thân hổ thẹn sao! ". Vân Lâm quát mắng, trên triều đình lúc này mới dần dần yên tịnh lại, nhưng yên tĩnh là một chuyện, còn phục hay không phục chỉ có chính bọn hắn trong lòng mới biết.
" Hoàng thượng, đại quân đã áp gần, mà trong quân ta lại không có tướng tài, việc này nên làm như thế nào mới phải?" Hộ bộ thượng thư lên tiến hỏi.
" Vi thần nghe nói, người đại mạc không ai có nhân tính, vi thần cho rằng, việc cấp bách chính là đem bách tính dời đến nơi an toàn, đó mới chính là thượng sách ". Lễ bộ thi lang khom lưng nói.
" Vi thần cũng cho rằng sớm chuyển bách tính thường dân đến nơi an toàn là hữu lý." Sau khi Lễ bộ thị lang lên tiếng, rất nhiều đại thần dồn dập mở miệng. Bọn họ muốn trước khi đại quân của người đại mạc ập đến, họ nên dời gia quyến của bọn họ đến nơi an toàn cùng vô số kim ngân châu báu.
" Chuẩn tấu!". Vân Lâm âm thanh âm lạnh lùng đáp ứng, tuy các đại thần bề ngoài nói lời đại nghĩa, nhưng trên thực tế cũng điều là vì tư lợi trước cho mình mà thôi.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |