Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 034

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 034
Cùng thái hậu giao dịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Ôn Nhã chỉ nghĩ là trộm lệnh bài xuất cung, cũng không phải là chuyện gì to lớn, lại không nghĩ đến đã kinh động đến thái hậu. Ôn Nhã cùng Vân Cẩm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, hoảng sợ, trong lòng lo lắng hướng về Vạn thọ cung mà chạy đến.

Vạn Thọ cung rât yên tịnh, moi người không ai dám thở mạnh, Ôn Nhã rốt cuộc cũng biết tai sao khi xuất cung cảm giác được toàn thân đều thoải mái ung dung là bởi vì ở ngoài cung có thể tùy ý cười, tùy ý khóc, nhưng trong cung thì lại không như vậy, rất nhiều quy cũ, mọi giáo điều cũng là rất cứng nhắc ràng buộc.

Mới vừa bước chân vào Vạn thọ cung, Ôn Nhã liền nhìn thấy mấy chục người, một mảnh đen kịt đang quỳ gối trước cửa cung đại điện Vạn tho cung, trong đó thình lình còn có Nguyệt Hồng cùng với thiếp thân tì nữ của Vân công chúa, còn những người khác là cung nữ thái giám của Vi ương cung cùng cung của công chúa. Không nghĩ đến, chỉ vì mình đi ra ngoài một lần, kết quả lại làm liên lụy đến nhiều người như vậy, Ôn Nhã trong lòng bỗng cảm thấy trở nên nặng nề.

" Các ngươi rốt cuộc cũng biết trở về." Nhìn thấy Ôn Nhã cùng Vân Cẩm bình an vô sự, thái hậu sắc mặt căng thẳng vừa rồi cũng hòa hoãn lại, Vân Lâm Vẫn là một mặt nghiêm nghị, tái nhợt.

Ban đầu thời điểm Ôn Nhã trộm lấy lệnh bài xuất cung, hắn thật sự cũng chưa biết chuyện, thế nhưng mọi chuyện lại trùng hợp, hắn định an bài cho người xuất cung làm việc thì mới phát hiện ra lệnh bài đã không còn! Hắn cũng chưa nghĩ sẽ hoài nghi nàng, nhưng khi Lý Đức Hải đến Vi Ương cung tìm Ôn Nhã, mới biết được hoàng hậu cùng muội muội của mình đã xuất cung! Lúc đó, Vân Lâm hận không thể giết chết Ôn Nhã.

Hận nàng mang theo Vân Cẩm chạy ra ngoài, lo lắng Vân Cẩm sẽ bị người xấu làm tổn thương, đồng thời từ tận đáy lòng hắn có chút mơ hồ lo lắng, Ôn Nhã đi rồi liền sẽ không quay về nữa.

" Xin lỗi mậu hậu, hoàng huynh, đã đễ cho hai người phải lo lắng ". Vân Cẩm ngoan ngoãn quỳ xuống tạ tội, điềm đạm đáng yêu nhìn thái hậu. Ôn Nhã không lên tiếng, cũng theo Vân Cẩm quỳ xuống.

" Người trở về là tốt rồi, hoàng thượng, sắc trời cũng không còn sớm, tiểu Nhã cùng Cẩm nhi cũng đã bị dọa đến kinh sợ, nên cho các nàng về nghỉ ngơi trước đi." Thái hậu vẫn là hiểu rõ Vân Cẩm công chúa nhất, các nàng xuất cung gặp phải thích khách, thái hậu cũng đã hay tin, nay các nàng không có chuyện gi, có thể bình an trơ về đã là trời đất tổ tiên phù hộ rồi.

" Mẫu hậu, người không thể dung túng cho các nàng, các nàng lần này có thể bình an thoát hiểm, không có nghĩa là lần sau các nàng cũng có thể, không dạy dỗ các nàng một chút, thì các nàng sẽ không biết sợ ". Vân Lâm cả giận nói, Ôn Nhã trộm lệnh bài từ người hắn, chuyện như vậy nàng cũng làm được, càng ngày gan càng to bằng trời, hắn tuyệt đối không thể dung túng cho nàng.

." Hoàng huynh, bọn muội thật sự biết sai rồi, huynh không nên tức giận nữa a, chúng muội lần sau sẽ không dám tái phạm nữa ". Vân Cẩm vô cùng đáng thương nhìn Vân Lâm, trong mắt lóe ra những giọt nước mắt lấp lánh.

" Xuất cung là chủ ý của ta, Vân Cẩm không có liên can ". Ôn Nhã thản nhiên nói.

" Là ngươi chủ ý xuất cung, ngươi nói cho rằng như vậy là rất gan dạ! Ngày hôm nay, nếu ngươi bị thích khách bắt được, đối với Vân đình vương triều mà nói là một đả kích rất lớn! Ngươi còn có thể như thế mà ngang nhiên muốn theo ý mình sao? Bởi vì chủ ý của ngươi, liền liên lụy đến bao nhiêu người như vậy, lương tâm của ngươi vẫn không cảm thất hổ thẹn và bất an sao?". Vân Lâm tức giận nói, Ôn Nhã lấy thái độ này nói chuyện với hắn, thực sự khiến hắn quá căm tức rồi.

Ôn Nhã thấy hắn nói thế liền cũng im miệng, không tiếp tục nói nữa, lúc nãy thật không nên nóng nảy, lời nói từ miệng đã mau chóng đắc tội với Vân Lâm, như vậy nàng cùng hắn càng không thể nào giảng hòa nữa rồi.

" Khởi bẩm hoàng thượng vi thần có việc cần khởi tấu." Thừa tướng bên cạnh nãy giờ vẫn chờ đợi, thấy trong đại điện đã yên tĩnh một chút, mới khom người đi tới nói.

" Ái Khanh hôm nay đã lập công lớn, có việc gì liền nói đi." Vân Lâm khách khí nói, nếu không phải thừa tướng một tay cứu giúp, e sợ hiện tại các nàng còn có cơ hội trở về cung.

" Thứ thần nói thẳng." Thừa tướng nói, nhìn Ôn Nhã một chút, Ôn Nhã trong lòng bỗng nhiên cảm giác có một luồng linh cảm không lành ập đến.

" Vi thần cảm thấy thích khách lần này đến là vì Hoàng hậu nương nương, nhưng cũng không phải là muốn giết hoàng hậu, hoàng hậu nương nương đã từng ở chốn giang hồ, khả năng nàng quen biết rất nhiều bằng hữu trong giang hồ, vi thần cho rằng chuyện ngày hôm nay là vì bọn chúng muốn tìm nương nương đàm thảo công việc gì đó, thế nhưng chắc có lẽ ở giữa có chuyện phát sinh khó nói nên mới có một chút xung đột xảy ra." Thừa tướng từng lời từng chữ nói, bề ngoài giả vờ nói Ôn Nhã đã đắc tội với bọn chúng, nhưng trong lời đã gợi thêm ý.

Lâm Tiệp Dư chết, vẫn còn chưa tra ra hung thủ, đã trở thành vụ án bí ẩn ở trong cung, trong lòng Thừa tướng không phục, bất kể như thế nào, hắn đều không muốn để cho người ở Bình vương phủ sống quá tốt như thế được!.

" Có điều, thân phận của hoàng hậu ngày hôm nay so với trước đây rất khác nhau, chuyện lúc trước với bọn chúng có thể hoàng hậu chưa có xử lý xong, nhưng nếu hoàng hậu nương nương không dứt khoát mà cứ dây dưa với bọn chúng, e rằng trong cung ngày sau sẽ không có ngày được thái bình." Thừa tướng trưng ra bộ dáng khuyên bảo nói, Vân Lâm nghe xong, cũng cảm thấy thừa tướng nói rất hợp tình hợp lý.

" Ta căn bản không biết bọn chúng, còn sự việc hôm nay chính là mưu kế của bọn chúng, ta căn bản không hề có liên quan! ". Ôn Nhã tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên, Thừa tướng mỗi câu nói của hắn đều là nói nàng và bọn chúng có quan hệ, rõ ràng là muốn thừa cơ hãm hại nàng, nhưng mà Ôn Nhã chỉ là nói miệng, cũng không có bằng chứng, còn lời khi nãy của hắc y nhân ai nấy cũng đều nghe được, Ôn Nhã cho dù nói có lý cũng không hợp tình rồi a.

" Hoàng thượng, vi thần có việc muốn khẩn cầu ". Thừa tướng không để ý đến lời Ôn Nhã biện giải, tiếp tục cùng Vân Lâm nói.

" Thừa tướng cứ nói." Vân Lâm nói.

" Kỳ thực, lần này cứu viện hoàng hậu nương nương, vi thần cũng không tốn một sức lực nào, đúng là đã có một thị vệ, liều mạng bảo vệ cho hoàng hậu mà đã bị trọng thương, nhờ vậy, đến khi vi thần đến đó mới có thể ra tay tương trợ, vi thần khẩn cầu hoàng thượng ban thưởng cho nhất cái thị vệ trung thành dũng cảm kia."Thừa tướng nói, Ôn Nhã cùng Vân Cẩm sắc mặt đều thay đổi.

Ôn Nhã không hề nghĩ tới Thừa tướng cư nhiên lai nhắc đến Mặc Khanh, còn ra vẻ đại nghĩa trung thành, kỳ thực là muốn vu oan giá họa cho nàng và Mặc Khanh. Nàng và Mặc Khanh vốn rất thân thiết, trong cung ai nấy cũng đều biết, mỗi lần nàng có chuyện, Mặc Khanh sẽ lập tức xuất hiện, lại nói Vân Lâm vốn có chút thành kiến với Mặc Khanh, vưa nghe thừa tướng nói như thế, quả thực là đổ dầu thêm lửa rồi!

" Một thị vệ trung thành đến như vậy, đương nhiên là phải được ban thưởng ". Vân Lâm mạnh mẽ trừng mắt nhìn Ôn Nhã một chút, nghiến răng nghiến lợi nói.

" Hoàng thượng, Tiểu Nhã tuy là có chỗ không đúng, thế nhưng, chuyện hôm nay nên kết thúc đến đây thôi, trước hết cứ cho tiểu Nhã cùng Cẩm nhi về cung nghỉ ngơi đi ". Thái hậu liền nói chen vào, Thừa tướng ở đây còn thêm dầu vào lửa, vẫn là nên cho hoàng thượng tỉnh tâm trước một chút thì tốt hơn.

" Hoàng nhi trước tiên xin phép cáo lui." Vân Lâm suy nghĩ một chút, hắn cũng không dám làm phật ý thái hậu, nên không thể làm gì khác hơn liền rời đi trước, Thừa tướng cũng theo xin cáo lui.

" Mẫu hậu, người không nên tức giận, người xem ta cùng hoàng tẩu đã không có chuyện gì rồi, bất quá, sau này chúng hài nhi sẽ không ra ngoài nữa, có điều, giờ cũng đã muộn, thái hậu phải mau nghĩ ngơi, không sẽ ngả bệnh a." Vân Lâm đi rồi, Vân Cẩm liền từ dưới đất đứng lên, lôi kéo cánh tay của thái hậu làm nũng nói.

" Ngươi nha, ai gia thật không biết nên trách ngươi như thế nào thì mới tốt cho ngươi đây." Thái hậu oán trách, nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay của Vân Cẩm.

" Mẫu hậu, ta biết mẫu hậu là tốt nhất a." Nhìn thấy thái hậu như vậy, Vân Cẩm liền biết thái hậu không hề tức giận, làm nũng bên người thái hậu cao hứng nói.

" Được rồi, không được phép có lần sau, ngươi đi về trước đi, mẫu hậu còn có chút việc muốn cùng hoàng tẩu ngươi nói chuyện một chút ". Thái hậu bất đắc dĩ nói.

Ôn Nhã vẫn là trầm mặc không nói gì, hiện tại thái hậu cho lưu nàng ở lại, không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện của Mặc Khanh.

" Tiểu Nhã, ngươi hãy thành thật nói cho ai gia biết, ai gia bức ngươi gả cho hoàng thượng, ngươi có từng hận ai gia hay không?" Một lúc lâu sau, thái hậu thở dài hỏi.

" Đã từng." Ôn Nhã nghe đến sững sờ, không hiểu tại sao thái hậu lại muốn hỏi nàng như vậy, trước đây thái hậu vì hoàng thượng mà bức nàng ép gả, không tiếc nắm lấy bình vương phủ uy hiếp nàng, nói thật, lúc đó nàng có chút hận thái hậu, thế nhưng sau khi vào cung, thái hậu thật tình đối đãi chăm sóc nàng, đã làm cho nàng quên đi nỗi hận lúc trước.

" Vậy ngươi có biết tại sao ai gia nhất định phải bắt ngươi trở thành hoàng hậu không? ". Thái hậu tiếp tục hỏi.

" Thật sự không biết ". Ôn Nhã thành thật trả lời. Nàng trước giờ không tin thái hậu không phải bởi vì trông mặt mà bắt hình dong, thấy nàng liền cho nàng làm hoàng hậu.

" Để ngươi làm hoàng hậu không phải chỉ bởi vì ngươi thiện lương, trong đó phần lớn cũng là bởi vì dung mạo của ngươi cũng rất giống cố nhân của ai gia trước đây, nhìn thấy ngươi ta lại như được nhìn thấy hắn vậy." Thái hậu nhìn Ôn Nhã, có chút hoài niệm nói.

Trong lòng Ôn Nhã có chút kỳ quái, thái hậu nhắc tới cố nhân, sẽ không phải là cha ruột của nàng chứ? Thái hậu, phụ thân, mẫu thân, Bình vương gia, Ôn Nhã chợt phát hiện hình như ở giữa bọn họ tựa hồ có mối quan hệ gì đó.

" Không biết là người mẫu hậu nhắc đến là ai? Lẽ nào là người thân của Ôn Nhã sao?" Ôn Nhã dò hỏi, mẫu thân đã nói, nàng rất giống với dung mạo của phụ thân, lẽ nào, thái hậu cũng biết cha ruột của nàng?

" Chuyện trước kia, ai gia không muốn nhắc lại. Nhưng ai gia muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch." Thái hậu cố ý lảng tránh vấn đề của Ôn Nhã, nghiêm túc nói." Trong nửa năm này, ở trong cung ai gia sẽ bảo vệ, chăm sóc cho ngươi, nhưng đổi lại, ngươi phải cố gắng sống hòa hợp ở chung với hoàng thượng. Nếu như sau nửa năm, ngươi với hoàng thượng vẫn không có cảm tình phát sinh, ai gia liền làm chủ cho ngươi rời khỏi hoàng cung, cũng sẽ không làm khó dễ Bình vương phủ, thế nào?". Ôn Nhã nghe hai từ " giao dịch" từ miệng thái hậu, làm cho nàng lo lắng, tim đập thình thịch.

" Thái hậu nói như vậy, là thật?" Ôn Nhã không quá tin tưởng hỏi.

" Đương nhiên là thật, nhưng ngươi phải hứa với ta là phải sống hòa hợp với hoàng thượng." Thái hậu khẳng định nói.

" Ta chỉ có thể đảm bảo là sẽ cố gắng ở chung với hắn, nhưng không thể đảm bảo là hắn cũng sẽ cố gắng hòa hợp với ta." Ôn Nhã nói, điều kiện của thái hậu quả khiến nàng cảm động, nếu nói như vậy có phải nàng và Mặc Khanh sẽ còn có cơ hôi cùng nhau?

" Vậy thị vệ có tên gọi Mặc Khanh, ai gia sẽ phái hắn xuất cung, ngươi không có ý kiến gì chứ." Thái hậu hi vọng Ôn Nhã và hoàng thượng trong nửa năm này có thể cố gắng bồi dưỡng tình cảm, sở dĩ tình cảm của bọn họ bị ngăn trở là bởi vì một người nào đó, nên thái hậu đã mau chóng nghĩ ra biện pháp xử lý.

" Hảo ". Ôn Nhã gật đầu đáp ứng, đoạn cảm tình này cũng cần phải có thời gian và thử thách.

" Được rồi, ngươi nhớ kỹ, đã đáp ứng ai gia rồi đó, ngươi cũng mau trở về trước đi." Thái hậu mệt mỏi, cho Ôn Nhã thoái lui.

Nhớ lại hồi ức xưa, bọn họ cũng giống như hoàng thượng và Ôn Nhã bây giờ, nhưng bà so ra còn may mắn hơn Ôn Nhã, chí ít Tiên hoàng cũng yêu nàng, không làm cho bà phải chịu oan ức, chỉ là, bà vẫn là phải phụ lòng một nam nhân khác, để hắn ôm nỗi hận mà rời khỏi. Khi bắt gặp Ôn nhã ngay từ lần đầu tiên, bà hầu như là có thể khẳng đinh nàng chính là nữ nhi của người đó, để Ôn Nhã gả cho hoàng thượng, trở thành vị hoàng hậu cao cao tại thương, cũng coi như là bà đã đền bù một khoảng tổn thương nho nhỏ cho hắn.

Nhưng mà, nhìn Ôn Nhã cùng hoàng thượng đối nghịch nhau như vậy, đã khiến bà phải đau đầu suy nghĩ, nay còn có thêm một Mặc Khanh, khiến cho bà tâm tư muốn giữ Ôn Nhã ban đầu cũng liền bị dao động, bà nên thả Ôn Nhã rời khỏi, hay là bà nên lưu lại nàng thì tốt hơn, suy đi nghị lại, cũng nên cho hoàng thượng một thời gian, Ôn Nhã đi hay ở, đều phụ thuộc vào thái độ của hoàng thượng rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )