Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 032

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 032
Mua giết người
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Trà lâu Ký Vận, là trà lâu to lớn nhất, quý nhất ở Vân Thành, và cũng thần bí nhất, chưa một ai biết được lão bản của trà lâu này là ai. Mấy năm trước, trong một đêm, Vân Thành mở hội quán, không dùng hết quá thời gian một tháng, liền đánh bại các tủ lâu to nhỏ trong Vân Thành. Bây giờ đã nổi tiếng khắp Vân Thành, thậm chí còn là trà lâu đứng đầu của Vân Đình vương triều.

" Xin mời khách nhân, chủ nhân đã ở trên lầu chờ người đã lâu ". Sau cửa của trà lâu Ký Vận còn có một con hẻm nhỏ bí mật, một người mặc chiếc áo choàng đen, che khuất từ đầu đến chân, xuất hiện ở phía sau trà lâu Ký Vận, người nam tử nghênh tiếp người bí ẩn đó, tuy trên người chỉ mặc trang phục tiểu nhị trà lâu, nhưng trong mắt tinh quang lấp lóe, rõ ràng đây không phải là một tiểu nhị quán rượu bình thường.

Dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, hắc y nhân cùng hắn lên tầng cao nhất của trà lâu, nơi này, bình thường không ai được phép đến. Lối đi cầu thang đến tầng cao nhất rất bí mật, cho nên trà lâu khách nhân cũng không nhìn thấy được bọn họ.

" Ngươi có thể tìm tới trà lâu ký vận này, đã nói rõ ngươi vẫn còn có chút gan dạ, bản lĩnh, có điều trước hết ta muốn biết ngươi mang đến đây bao nhiêu tiền đặt cọc, trà lâu phòng, của phòng chớp nhoáng liền bị đóng lại, đối diện với bức bình phong to lớn, che chắn kín mít, nên không thể nhìn được người ở phía bên trong rõ ràng.

" Chỗ này là năm vạn hai lượng tiền đặt cọc, ta muốn sát thủ giỏi nhất để hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, sau khi chuyện thành công, ta sẽ gửi thêm năm vạn hai lượng nữa cho ngươi ". Ẩn phía sau trang phục đen kín ấy là một nữ tử, âm thanh lành lạnh, trong áo choàng một bàn tay trắng nhỏ duỗi ra, trong tay cầm một tờ ngân phiếu bỏ lên bàn, một nam tử tới trước mặt nàng kiểm tra những tờ ngân phiếu đó, xác định số lượng thật giả, sau đó lùi về phía bức bình phong.

" Mười vạn hai, cuộc trao đổi này rất lớn, xem ra, người ngươi muốn giết không phải là người của đại quý đương triều thì cũng là người có võ công rất cao cường, nói cho ta nghe, người ngươi muốn giết là ai? ". Nam tử thản nhiên nói, có thể ra giá cao như vậy chỉ lấy một mạng người. Nghĩ cũng biết là người có lai lịch lớn, tiền càng nhiều, nhiệm vụ càng khó khăn, sát suất hoàn thành cũng là càng thấp.

" Ta chỉ cần các ngươi giúp ta giết một nữ tử duy nhất, nhưng ngươi phải sử dụng sát thủ lợi hại nhất, nữ tử đó tên là Ôn Nhã, là hoàng hậu của Vân Đình vương triều." Nữ tử âm thanh lạnh thấu xương nói, lộ ra tia hận thù vô hạn, nếu giờ không diệt trừ Ôn Nhã, nàng ngày đêm sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

" Ôn Nhã?" Trong phòng nam tử nghe được danh tự này, âm điệu đều thay đổi, sau đó cũng không biết là đang bàn luận về vấn đề gì, người bên ngoài không ngừng nghe được bên trong tiếng đồ vật rơi xuống đất.

" Người ngươi muốn giết có phải là nàng? Một bức tranh từ trong bức bình phong bay ra, nữ tử mở ra xem, thì ra đây chính là bức họa vẽ dung mạo của Ôn Nhã.

" Không sai, chính là ả ". Nữ tử song quyền nắm chặt, trên mặt đều toát lên nụ cười vui vẻ, làm cho người nhìn đến chói mắt!.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, nam tử chủ sự cũng không tiếp tục nói nữa, bên cạnh cũng chỉ có một nam tử đang im lặng cung kính đứng bên bức bình phong, làm cho nữ tử áo đen có chút cảm giác khó thở lạ lùng. Nàng thật vất vả lắm mới có thể điều tra được tổ chức sát thủ ở ký vận trà lâu này, bất kể là ai, chỉ cần cho giá cao, tổ chức này nhất định sẽ hoàn thành. Bởi vì đối tượng là hoàng hậu Ôn Nhã, cho nên nàng đã chuẩn bị hai mươi vạn lạng, đó là toàn bộ tài sản mà nàng đã tích trữ, chỉ để diệt trừ Ôn Nhã. Nhưng khi nhìn thấy tình hình trước mắt, nàng không khỏi lo lắng, sợ rằng lâu chủ sẽ bỏ qua nhiệm vụ này. Dù sao, cũng là giết chết hoàng hậu, trong cung có nhiều cấm vệ quân, tiếp cận nàng là rất khó, muốn giết nàng càng khó hơn.

" Nếu như các ngươi còn lo lắng số tiền này quá ít ỏi, ta còn có thể cho thêm, nếu như giết nàng quá khó khăn cho khác ngươi, thì chỉ cần cho nàng vĩnh viễn ly khai khỏi Vân Thành vương triều Vân đình là được." Nữ tử vội vàng nói, nếu đã không thể giết nàng, vậy thì chỉ cần đừng cho Ôn Nhã xuất hiện trước mắt nàng nữa là được rồi.

" Chuyện này, bọn ta cần phải suy nghĩ, ngươi cầm tiền về trước đi, cho ta thời gian ba ngày, sau ba ngày, sẽ cho ngươi câu trả lời chính xác ". Qua một hồi lâu, nam tử kia mới cất tiếng nói, sau đó kêu tiểu nhị mang nàng rời khỏi trà lâu.

" Chủ nhân đã phân phó, chúng ta phải để ý Ôn Nhã, có tin tức liền lập tức bẩm báo cho người, ngươi đã ở bên cạnh nàng lâu như vậy, cư nhiên một điểm cũng không có bẩm báo, ngươi chẵng lẽ muốn bị chủ nhân trách phạt sao?" Chờ trong phòng yên tĩnh lại, nam tử đột nhiên âm thanh lạnh nhạt nói.

" Chủ nhân cũng chưa từng cho ta nhìn thấy chân dung mà người muốn tìm, làm sao biết Ôn Nhã mà ta đang ở bên là Ôn Nhã mà hắn muốn tìm?" Âm thanh của nam tử khác cũng vang lên, âm thanh này hình như có chút quen thuộc.

" Mặc Khanh, ngươi là đang nói dối! Ngươi đừng tưởng ta cái gì cũng không biết! Ôn Nhã đã từng cứu ngươi, cho nên ngươi mới giúp nàng ẩn giấu tung tích, nếu không phải vậy, dùng năng lực của ngươi, làm sao không nhận biết được Ôn Nhã chính là người mà chủ nhân muốn tìm! Ngươi nên biết, nếu để chủ nhân phát hiện ra chuyện này, toàn bộ trà lâu ký vận của chúng ta đều phải chết!". Nam tử tức giận nói, Mặc Khanh thật sự không biết nặng nhẹ, coi như là vì báo ân, nhưng cũng thể cả trăm mạng người của trà lâu rơi vào nguy hiểm! Nam tử một chưởng liền đem bình phong đánh gẫy tan nát, mảnh vụn vỡ tung téo bắn cả lên khuôn mặt của Mặc Khanh, vẽ ra từng nét máu nhỏ, nhưng Mặc Khanh vẫn là lạnh lùng đứng đó.

" Vậy ngươi muốn như thế nào? Chủ nhân muốn ngươi tìm Ôn Nhã trở về, hiện tại, ngươi lại muốn cân nhắc chuyện mua bán giết người, ta cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi giết chết Ôn Nhã ". Mặc Khanh giương mắt nhìn một người nam nhân là đại ca đã cùng mình xung pha mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cùng nhau nói chuyện lãnh khíc như vậy, thậm chí, nếu vị đại ca này muốn đả thương tổn hại Ôn Nhã, hắn nhất định đem toàn lực ngăn cản.

" Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết nàng, nhưng ta sẽ mang nàng về cho chủ nhân, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa có tiền, khoảng thời gian này, ngươi nên bảo vệ tốt cho nàng, thứ không thuộc về ngươi, ngươi cũng đừng có mơ hão nữa! ". Nam tử lạnh lùng nhìn Mặc Khanh một chút, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng. Theo dõi Mặc Khanh bảo vệ Ôn Nhã, hắn đã nhạy cảm nhận ra một chút việc, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, nếu như vậy sẽ hại chết chính hắn, cũng sẽ liên lụy đến người khác. Hắn nhất định phải nhắc nhở Mặc Khanh, để hắn không nên quên đi nhiệm vụ và thân phận của chính mình.

Nam tử đi rồi, Mặc Khanh trong lòng đều loạn cả lên, hắn vẫn muốn Ôn Nhã có thể chỉ làm một nữ tử bình thường, nhưng từ khi tiếp xúc với nàng, hắn mới phát hiện, Ôn Nhã kỳ thực không có chút nào giống với loại nữ tử nhân gian, thậm chí là rất thần bí. Đến lúc hắn muốn thoát khỏi vòng xích này, thì mới phát hiện ra, chính mình đã bị nàng hấp dẫn, hắn đã không còn là loại sát thủ máu lạnh khi xưa nữa, hắn thậm chí cũng không còn có dũng khí nổi nói với Ôn Nhã, nên hắn làm sao có thể nhẫn tâm giao nàng cho chủ nhân? Nhưng nếu như không hi sinh nàng, vậy các huynh đệ cùng sinh ra tử từ nhỏ đến lớn sẽ gặp nguy hiểm, hắn thật sự khó lựa chọn a.

Lúc này, sự tình phát sinh vừa rồi đối với Ôn Nhã mà nói vẫn là không hay không biết, nàng đang ở cung của Vân Cẩm.

" Hoàng tẩu, người không mau trở về chuẩn bị ngọ thiện? Chẳng lẽ không sợ hoàng huynh sinh khí sao?". Vân Cẩm thật sự rất khâm phục dũng khí của Ôn Nhã, cho dù, hoàng huynh có cưng chiều Vân Cẩm như thế nào đi nữa, nhưng nàng cũng không dám chọc cho hoàng huynh của nàng sinh khí, hoàng huynh mà sinh khí rồi thì.. khủng bố lắm a, vậy mà vi hoàng tẩu đây chẳng chút nào quan tâm hoàng huynh có tức giận hay không, thật là oai dũng quá đi.

" Ta mới mặc kệ hắn a, hắn muốn ăn cơm, đã có Ngự thiện phòng chuẩn bị, một mực hắn cứ phiền đến ta, rõ ràng là hắn cố ý làm khó dễ ta! ". Ôn Nhã giận đùng đùng nói, nàng thật sự là thù dai a, Vân Lâmvả nàng một tát, nàng làm sao dễ dàng buông tha cho hắn.

" Hoàng tẩu, tại sao người không thể cùng hoàng huynh cố gắng sống chung với nhau? Người có biết hay không, mẫu hậu vì chuyện của hai người, mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên, các người cũng đừng làm cho các bậc tiền bối nhân gia phải phiền não lo lắng a." Vân Cẩm phát giảng một tràng với Ôn Nhã.

" Ta còn e rằng mẫu hậu phiền lòng không chỉ là chuyện của hoàng huynh ngươi, mà có thể là chuyện hôn sự của muội a". Ôn Nhã phủi tay với Vân Cẩm. Vân Cẩm đã lớn như vậy, đại thể là có thể gả cho các đấng nam nhân hào kiệt, giúp phu dạy con, mà đến nay Vân Cẩm vẫn còn là khuê nữ, thái hậu làm sao mà không vì Vân Cẩm lo lắng mà sốt ruột đây. Quả nhiên, Vân Cẩm nghe được Ôn Nhã nhắc tới hôn sự của nàng, liền ngậm miệng không nói chuyện luôn.

" Vân Cẩm, muội có biết làm cách nào có thể xuất cung không?". Vân Cẩm là một tiểu cô nương đặc sắc tinh xảo, thông minh lanh lợi, đã sớm biết nàng và Vân Lâm không hợp nhau, cũng biết Ôn Nhã từng nghĩ cảnh xuất cung, nên nàng không muốn nói dối Vân Cẩm, trực tiếp đem suy nghĩ của mình nói ra.

" Muốn xuất cung nhất định phải có lệnh bài, hơn nữa, lệnh bài xuất cung chỉ có hai khối, một khối được hoàng huynh treo trên người, một khối được Ngự thư phòng cất giữ, cấm vệ quân sẽ nhận mệnh lệnh trông giữ nó." Vân Cẩm cẩn thận hướng Ôn Nhã giải thích lệnh bài hiện đang ở đâu, đồng thời ánh mắt đầy hưng phấn, nếu như Ôn Nhã lấy được lệnh bài, vậy xuất cung, nàng cũng sẽ có cơ hội? Vân Cẩm cao hứng nghĩ.

" Có điều, ta nghĩ hoàng huynh sẽ không đưa cho người lệnh bài đâu, nếu mà mạo hiểm đến Ngự thư phòng lấy, e rằng sẽ bị cấm vệ quân phát hiện, vậy người có cách nào để lấy được lệnh bài không?" Vân Cẩm khổ sở nói, lệnh bài xuất cung đâu thể dễ dàng có được, lúc trước nàng lén lút đi qua Ngự thư phòng trộm lấy, nhưng mà xui rủi liền bị tóm, kết quả nàng còn bị hoàng huynh đóng của cung một tháng, nói đến trong lòng nàng còn cảm thấy hơi sợ đây.

" Ta đã có cách ". Ôn Nhã cười đắc ý, liền đứng dậy trực tiếp đi ra phía ngoài.

" Đã có cách sao? " Vân Cẩm hỏi tới.

" Muội cứ chờ mà xem, ta lập tức trở về chuẩn bị ngọ thiện trước ". Ôn Nhã cũng không quay đầu lại nói, trực tiếp bước đi.

Ra khỏi cung của Vân Cẩm, Ôn Nhã liền bắt gặp Mặc Khanh, không biết tại sao, trong lòng nàng lại có một cảm giác áy náy.

" Ngươi có phải là đã đắc tội với một ai đó không?" Mặc Khanh nhìn thấy Ôn Nhã, sắc mặt nghiêm nghị hỏi nàng.

" Người ngươi muốn hỏi là ai?". Ôn Nhã ngẫm lại, từ lúc bỏ trốn đến bây giờ, nàng khấm khá đặc tôi với nhiều người, nên hiển nhiên không biết Mặc Khanh là đang nói tới ai.

" Là một nữ nhân, nàng tìm sát thủ đối phó ngươi, ngươi đến cùng đã làm cái gì, để người ta hận ngươi như thế?". Mặc Khanh lo lắng nói, đại ca mặc dù có nói là sẽ không thương tổn đến Ôn Nhã, nhưng mà, nếu như đem nàng cho chủ nhân, điều này Mặc Khanh khó mà tiếp nhận được.

" Ngươi làm sao biết có người đang tìm sát thủ đối phó ta?" Ôn Nhã hiếu kỳ nói, quen biết Mặc Khanh đã lâu như vậy rồi, nhưng nàng chưa từng hỏi Mặc Khanh quá khứ trước kia.

" Bởi vì nàng ấy tìm đến sát thủ là ta ". Mặc Khanh nói, Ôn Nhã chưa từng hỏi qua lai lịch của hắn, hắn cũng không giải thích với nàng. Dù sao, thân phận là sát thủ, không phải ai cũng có thể tiếp nhận.

" Vậy, ngươi sẽ giết ta sao?". Ôn Nhã cười cười, trên mặt không hề có một chút sợ sệt, dường như chuyện này không hề liên quan đến mình.

"Nếu như ta nói ta sẽ giết nàng tại đây?" Mặc Khanh nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Nhã, trong tay bảo kiếm cũng đã ra khỏi vỏ, tư thế lúc nào cũng có thể tấn công nàng.

" Ngươi muốn giết thì cứ giết, ngày trước nếu như không có ngươi, ta cũng đã sớm chết rồi." Ôn Nhã nói, lướt qua người Mặc Khanh, hướng Vi Ương Cung đi đến. Nàng không phải không thật sự lo lắng, mà là chỉ muốn thăm dò Mặc Khanh, đến cùng sẽ phản ứng như thế nào, đồng thời cũng rất muốn biết, là ai dám thuê sát thủ hành thích hoàng hậu đương triều.

" Ôn Nhã, ngươi thật sự không sợ sao?" Vẻ mặt lãnh khốc của Mặc Khanh lập tức xụ xuống, đem bảo kiếm cất vào vỏ, bất đắc dĩ noi." Ngươi nên cẩn trọng một chút, tuy rằng ta không giết ngươi, nhưng ngoài kia vẫn còn có người muốn giết ngươi." Mặc Khanh không có đuổi theo Ôn Nhã, chỉ đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nói, đại ca vẫn ghé vào lỗ tay hắn nhắc nhở hắn, Ôn Nhã không phải là người mà hắn có khả năng nắm giữ.

" Ta biết rồi, Cảm tạ ngươi! ". Ôn Nhã không biết nên làm sao đối mặt với Mặc Khanh, tâm ý của Mặc Khanh đối với nàng, chuyện nàng cùng Vân Lâm, khúc mắc giữa hắn và nàng một ngày chưa có giải quyết, nàng liền không thể đáp lại mối tình của Mặc Khanh. Nàng thà tình nguyện đối xử lạnh lùng với Mặc Khanh, cũng không muốn hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng sợ sẽ tổn thương đến hắn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )