Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 031

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 031
Giường chi tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Ôn Nhã bước đi, Vân Lâm cũng theo phía sau, Ôn Nhã nhanh, hắn cũng nhanh, Ôn Nhã chậm, hắn cũng chậm, chỉ cách Ôn Nhã có ba bước, một đường đi thẳng tới tẩm cung của nàng.

" Vân Lâm, ngươi rốt cuộc là muốn gì đây! " Ôn Nhã nhịn không được nói.

" Hả, Trẫm chỉ là muốn cùng hoàng hậu ngủ cùng nhau, như thế nào? Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi (ói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được)." Vân Lâm nói.

" Hoàng hậu? Vân Lâm, ngươi làm như vậy, chẳng phải Mai phi của ngươi sẽ rất thương tâm sao." Ôn Nhã cười lạnh nói, hắn không phải một lần một dạ yêu Mai Phi sao? Vậy hắn hiện tại làm ra chuyện này thì tính là gì? Gọi hắn là si tình, hừ, cũng chỉ đến như thế mà thôi.

" Ôn Nhã, ngươi có phải là đang ghen? Có điều ngươi yên tâm đi, Mai Phi, loại chuyện này là chuyện nhỏ, nàng sẽ không để ý tới ". Vân Lâm cườ nói, Mai Phi xưa nay đều không có để ý hắn cùng nữ tử khác qua đêm, hắn thậm chí hoài nghi, Mai phi cơ bản trong lòng không hề có hắn.

Thấy Vân Lâm như vậy, Ôn Nhã nhớ tới chuyện của Mai Phi và Lôi vương, cũng không tiếp tục cùng hắn nói nữa.

" Nguyệt Hồng, ngươi lấy thêm đệm đem đến bên giường, trẫm không ngủ quen giường quá mềm. Vân Lâm theo sát Ôn Nhã vào trong gian phòng của nàng, chạm đến chăn giường mềm mại, Vân Lâm liền phân phó.

Tẩm cung của Ôn Nhã hắn nhìn qua một lượt, trang trí rất thanh lịch, không có qua nhiều trang sức, cũng không có quá mức đơn sơ, cũng không giống trong cung của Mai Phi hoa lệ, cũng không giống trong cung của Dung Phi khó mờ mù mịt. Quan trọng nhất là, tẩm cung của nàng không giống các phi tử khác, không có đốt trầm hương, nồng đến nức mũi. Trước cửa sổ có mấy bồn hoa, cành lá sum suê, trên đó còn nở ra mấy đóa hoa nhỏ, khung cảnh được nàng xử lý rất tốt, nhìn chung có cảm giác vui tai vui mắt, thật khiến người ta dễ chịu.

" Vân Lâm! Đây là tẩm cung của ta! Gian phòng của ta! Giường của ta! Ngươi có muốn ngủ thì nên quay về chính điện của ngươi đi! " Ôn Nhã bay thẳng đến trước mặt Vân Lâm quát to, đã bắt nàng tự mình xuống bếp làm cho hắn ăn, cũng coi như không có gì đi, hiện tại còn muốn cướp luôn giường của nàng, thật sự hắn nghĩ nàng dễ ức hiếp lắm sao.

" Nguyệt Hồng, đem chăn này đi đổi, trẫm không thích màu sắc này ". Vân Lâm đối với việc Ôn Nhã gào thét vẫn là mắt điếc tai ngơ, tiếp tục dặn dò Nguyệt Hồng. Chăn của Ôn Nhã màu tím của hoa lan, hoa lan hình dáng không tệ, nhưng màu sắc quá thâm trầm.

" Nguyệt Hồng, không cho phép ngươi chuyển đi, đem đồ vật của Bổn cung mang trả về ngay! ". Ôn Nhã không cam lòng yếu thế, cũng quay sang Nguyệt Hồng quát lớn, đôi mắt to vẫn trừng với Vân Lâm.

" Nguyệt Hồng! Trẫm là hoàng thượng, ngươi phải nghe trẫm ".

"Nguyệt Hồng, ta mới là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe ta! ". Hai người, một câu đối với nhau một câu, không ai nhường ai.

" Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, cầu xin hai vị đừng làm khó nô tỳ, nô tỳ bên ngoài còn có việc, xin phép ra ngoài trước a." Nguyệt Hồn thả chăn gối xuống giường, bất đắc dĩ nói. Tuy rằng làm như vậy rất vô lễ, nhưng nàng thật sự hết cách rồi, hơn nữa, có Hoàng hậu nương nương làm bia đỡ đạn, lá gan của Nguyệt Hồng cũng có vẻ lớn một chút.

Nguyệt Hồng sau khi rời khỏi, cũng giúp hai người đóng kỹ cửa phòng, nhìn thấy một nhóm hạ nhân bộ dáng vui vẻ, nàng không nhịn được mà lắc đầu, bọn họ ai cũng nghĩ lần này hoàng thượng đến Vi Ương Cung thì Hoàng hậu sẽ được sủng ái, nhưng có ai biết được Hoàng hậu căn bản không muốn cho hoàng thượng đến đây, phỏng chừng không biết bao lâu nữa, hoàng thượng sẽ bị hoàng hậu làm cho sinh khí a.

Trong phòng, Vân Lâm và Ôn Nhã mắt trừng mắt, ai cũng không chịu lui về sau một bước.

Vân Lâm nhanh trước một bước nắm lấy chăn, Ôn Nhã một cước đá về phía cánh tay Vân Lâm, chăn gối tung bay lên không trung, Ôn Nhã và Vân Lâm đồng thời bay lên chụp lấy, Ôn Nhã tay cướp được gối, chăn thì mỗi người cầm mỗi bên.

" Buông ra mau! Đây là của ta! ". Ôn Nhã hai mắt trợn to, giẫn dữ nhìn.

"Hẳn là ngươi nên buông ra mới đúng, thiên hạ này là của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta! ". Vân Lâm đắc ý nói.

" Nếu mọi thứ ngươi đều có nhiều như vậy, chẳng lẽ không tặng nỗi cho ta một tấm chăn!". Lời nói của Vân Lâm, làm cho Ôn Nhã không có cách nào phản bác, nhưng cũng khiến nàng có chút sinh khí, hắn đường đường là hoàng đế, cái gì cũng có, vậy mà cư nhiên lại cùng một tiểu nữ như nàng, cướp chăn giường của nàng a! @@

" Mau, trả nhanh cho ta!". Ôn Nhã nói, tăng thêm lực độ trên tay, chăn bị căng ra đến mức thẳng tắp, cho dù là loại chăn tốt nhất, thượng hạng nhất nhưng thật sự tấm chăn bé bỏng này sắp không chịu nổi lực kéo của hai người rồi a, chẳng lẽ chăn đây phải hi sinh vì đại nghĩ. huhu

" Được. Cho ngươi!." Vân Lâm cười khẽ, buông lõng tay, Ôn Nhã òn chưa kịp chuẩn bị, hắn sao đột nhiên lại tốt như vậy, vừa vặn nhìn thấy hắn xoay người một cái, cả người đều nằm thẳng trên giường!. Giờ thì nàng đã rõ.

" Ngươi... ngươi như vậy.. còn giống hoàng thượng sao! Quả thực là vô lại a! ". Ôn Nhã nhìn Vân Lâm tư thế thoải mái nằm trên giường, sớm biết hắn bá đạo, vô lại, nhưng không ngờ hắn lại đạt đến trình độ bá đạo siêu cấp như vậy a! Căn bản giống tên lưu manh hơn là hoàng thượng a!

" Ta không phải là loại vô lại gì đó, ngươi, nếu như không ngại, ta có thể để lại cho ngươi nửa tấm giường!". Vân Lâm cười hì hì, di chuyện thân thể, để trống nửa bên giường cho nàng.

" Ngươi.. ! Đi ngủ đi! ". Ôn Nhã mặt đỏ bừng lên, thực sự là quá vô lại, quá bỉ ổi, là hắn cố ý mà! Vân Lâm biết nàng chắc chắn sẽ không ngủ cùng hắn trên một giường, nên mới dám nói như thế.

Hảo là trong phòng còn có một chiếc ghế dài, còn được gọi là "giường mỹ nhân ". Ôn Nhã không thể làm gì khác hơn là tự mình đi đến đó bày trí chăn gối, tuy chiếc ghế hơi nhỏ, nhưng do vóc dáng của Ôn Nhã cao gầy, nên cũng có thể chứa được cơ thể nàng, do lúc ngủ phải co chân lại nên nằm được một lúc lâu, chân nàng đã cảm thấy hơi tê tê.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, thực sự là khó chịu, Ôn Nhã xoay qua xoay lại một hồi cũng ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Vân Lâm, thấy thân thể của Vân Lâm co rúc ở trên giường, buổi tối không khí có chút ẩm ướt, lành lạnh, nàng nhìn cũng không đành lòng.

Rón ra rón rén, đi đến chiếc tủ cạnh giường, trong đó có chứa trang phục và tấm chăn mới, nàng nhẹ nhàng kéo chăn ra, từng bước cẩn thận đi đến bên người của Vân Lâm, đắp lên chiếc chăn ấm áp cho hắn.

" Ta đáng lẽ nên để ngươi bị đông đến chết đi, nhưng.. ai bảo là ta nhẹ dạ cơ chứ? ". Ôn Nhã thở dài, nhẹ giọng nói, ở bên cạnh Vân Lâm ngồi xuống.

" Thật không biết, ngươi đến cùng là hạng người gì? Rõ ràng là chán ghét ta như vậy, rồi lại một mực chiêu chọc ta, thật ra, ta cảm thấy, ta và ngươi cũng có thể kết giao làm bằng hữu, chờ có cơ hội, ta liền đem vị trí hoàng hậy này trả lại cho Mai phi ngươi, sau đó ta lại tiếp tục phiêu du, tiêu dao giang hồ, ngươi thì có thể cùng Mai Phi tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái. Ta nói có đúng không? Ngươi cũng tán thành đúng không? Ngươi không nói lời nào, ta coi như là đáp ứng ta rồi nha!". Ôn Nhã nhỏ giọng nói, Vân Lâm cũng không có phản ứng gì, nghĩ nghĩ hẳn là ngủ rồi a, chân tay ung dung đong đưa một hồi, Ôn Nhã lại nhẹ nhàng quay trở về chiếc giường nhỏ của mình.

Ôn Nhã sau khi rời đi, Vân Lâm liền mở mắt ra, kỳ thực hắn vẫn là ngủ chưa đến nỗi say, lúc nghe được tiếng nàng động đậy thức dậy, hắn cũng đã tỉnh lại. Nghe được tiếng bước chân nàng chậm rãi tới gần, sau đó lại nghe tiếng âm thanh mở ra ngăn tủ, hắn còn tưởng nàng đang định giở trò gì, kết quả, lại cảm nhận được trên người mang thêm một tầng ấm áp, không còn lạnh như trước nữa. Cảm nhận được rõ ràng là có ai đó đang đắp cho mình chiếc chăn tơ tằm loại tốt nhất, trong nháy mắt, hắn tựa hồ cả đáy lòng đều ấm áp hẳn lên.

Nhưng mà khi nghe được lời nói của Ôn Nhã, hắn có một chút hơi bất mãn, chẵng lẽ hoàng cung này là Long đam Hổ Huyệt hay sao? những nữ tử khác thì trăm phương ngàn kế muốn tiến cung, nàng tại sao lại muốn rời khỏi đây?

Trở mình, ôm lấy chăn, Vân Lâm nhìn về phía Ôn Nhã, màn che đã chặn lại trước tầm mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy nàng đang cuộn mình thành một chú ốc nhỏ, nhìn lại chăn mềm trên người, Vân Lâm đột nhiên cảm thấy mình cần phải nên làm chút gì đó.

Ôn Nhã ngủ đến mức say không biết gì, cũng không biết mình đã bị một ai đó ôm nàng vào lòng đem đến bên giường, nàng còn ở trong lồng ngực của Vân Lâm thoải mái trở mình, đem gương mặt nhỏ bé, mịn màng kề sát vào bờ ngực của Vân Lâm.

" Dáng vẻ yên lặng của ngươi lúc này, còn đáng yêu và đẹp hơn nhiều so với lúc ngươi tức giận đó ". Vân Lâm nhìn nàng ngủ say, nhất thời hắn cũng quên cả cơn buồn ngủ.

Trong phòng đặc biệt rất yên tĩnh, Ôn Nhã ngủ say nhưng gương mặt nàng có lúc lại cau mày, tựa hồ hình như có chuyện gì đó không vui, Vân Lâm đôi tay thon dài vuốt nhẹ hàng lông mày của nàng, một lát sau, lại cau mày nữa rồi. Vân Lâm không thể làm gì khác hơn là vuốt nhẹ, vuốt lại vuốt, mãi cho đến khi nàng không còn nhíu mày nữa mới thôi. Chuyện như vậy, hắn cũng chưa từng làm với Mai Phi.

Cảm giác lúc này rất chân thật, cơ bản giấc mộng kỳ quái ấy mỗi đêm đều đến quấy rối nàng trong giấc ngủ, nhưng giờ đã hết rồi, cả người đều cảm thấy an tâm, chăn mền được đắp trên người tựa hồ cũng ấm áp hơn ngày thường.

Ngủ một giấc đến sáng, nhưng không biết tại sao chính mình lại ở trên giường, chẳng trách nàng lại ngủ thoải mái như vậy. Nhưng mà.. lẽ nào là Vân Lâm? Ôn Nhã không nhịn được rùng mình một cái, làm sao có khả năng!.

Cuống quít kiểm tra lại y phục trên người, may quá, vẫn còn nguyên trạng thái ban đầu.

" Nương nương, người đã thức rồi!." Vừa ra khỏi cửa, liền đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đến tỏa nắng của Nguyệt Hồng.

" Ai nói hoàng thượng chán ghét nương nương cơ chứ, nô tỳ phát hiện ra, kỳ thực hoàng thượng đối với nương nương rất tốt a, ban sớm, hoàng thượng sợ làm nương nương thức giấc, dặn dò nhóm nô tỳ không nên đi vào trong hậu hạ, còn dặn chúng nô tỳ chuẩn bị kỹ càng bữa ăn sáng. Nô tỳ vốn còn cho rằng nửa đêm hoàng thượng sẽ rời khỏi, không nghĩ tới hoàng thượng như thế lại bồi tiếp nương nương cả đêm a ". Nguyệt Hồng, toàn bộ khuôn mặt đều mang vẻ tươi cười cao hứng nói, ước ao mình cũng được hoàng thượng sủng ái thì thật hạnh phúc biết mấy a.

" Theo ý ngươi nói, vậy đêm qua, người mang ta đến giường... ?" Ôn Nhã trên trán đã đầy hắc tuyến, không cần phải nói, nàng cũng đã đoán ra được kết quả. Nhưng mà, cái tên hỗn trứng này dám cướp tẩm cung của nàng, lại còn cướp luôn giường của nàng, sao lại có thể tốt bụng như vậy a? Ôn Nhã thật không dám tin.

" Nương nương, chẳng lẽ người không có ngủ ở trên giường sao? Vậy là hoàng thượng ôm người mang đến giường rồi, lúc nô tỳ bước vào, đã thấy nương nương ngủ trên giường." Nguyệt Hồng cười gian nói, tuy rằng hoàng hậu và hoàng thượng chưa có phát sinh gì, nhưng bọn họ cũng đã cùng ngủ chung giường, tình thế đã chuyển biến rất tốt rồi a, ít ra thì bọn họ vẫn còn có khả năng. Hơn nữa, Nguyệt Hồng cư nhiên phát hiện ra Ôn Nhã trên mặt hồng càng hồng, nhìn đáng yêu quá đi!

Mà Ôn Nhã lúc này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, tối ngày hôm qua, nàng cư nhiên cùng hắn ngủ chung một giường! Tại sao lại có thể như vậy!

" Nương nương, hoàng thượng còn nói, người mau chuẩn bị ngọ thiện, sau khi hạ triều, hoàng thượng sẽ đến. Nguyệt Hồng truyền đạt lại lời của Vân Lâm. Tình hình như vậy, ai còn dám nói là hoàng hậu hữu danh vô thật nữa cơ chứ, còn ai dám xem thường Vi Ương Cung nữa.

" Bổn cung không làm!". Ôn Nhã tức giận, nàng còn chưa ăn sáng, trực tiếp rời khỏi Vi Ương Cung, nàng không có ở đây, xem hắn làm sao mà chuẩn bị ngọ thiện!

Còn về phía Vân Lâm, thời điểm lên triều, lại có chút thất thần, không cẩn thận trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Ôn Nhã khi ngủ, lại nghĩ tới trưa nay để nàng chuẩn bị ngọ thiện, xem chừng nàng ấy sẽ nổi giận, nhịn không được liền phá lên cười, làm cho các đại thần ở phía dưới đều ngu ngơ, không hiểu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )