Ôn Nhã được sủng ái
← Ch.029 | Ch.031 → |
"Hoàng Thượng! ". Lý Đức Hải cẩn trọng đi vào, nhìn trên bàn mấy món đồ vẫn giữ nguyên trạng thái không có rơi rớt món nào, giá sách ngự thư phòng cũng không có bị rối loạn, Lý Đức Hải thầm thở phào nhẹ nhõm, may là bọn họ không có quậy phá gian phòng a.
"Lý Đức Hải, ngươi nói xem, trẫm phải làm sao mới có thể thuần phục nàng, làm sao để nàng chịu hướng về trẫm? Vân Lâm nói, hắn cũng không biết tại sao khi biết tin Ôn Nhã vì thái hậu mới đem thức ăn đến cho hắn, tâm tình liền lập tức không tốt, trong lòng có chút buồn bã, cảm giác như thế trước đây hắn chưa từng có.
"Hoàng thượng, nô tài cũng chỉ là một cái hoạn quan, đối với chuyện tình cảm, nô tài hoàn toàn không biết. Nhưng mà, nô tài có thể nhìn thấy, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đều là đồng dạng một loại tính cách, ở bề ngoài đối với mọi người đều là dáng vẻ hòa khí, nhưngbên trong cốt cách thì kiêu ngạo không ai có thể động vào được ". Hoàng thượng là một tay Lý Đức Hải trông nom đến lớn, cũng chỉ có hắn mới dám nói với hoàng thượng những câu này.
Hoàng thượng từ nhỏ đã bị Lôi vương vượt qua về mọi mặt, nhưng tiên hoàng trước khi lâm chung lại không đem vương vị truyền cho Lôi Vương, mà là truyền cho hoàng thượng. Hoàng thượng ôn nhu, kiên nhẫn, so với Lôi Vương thì áp bức, cường đại, nếu để hoàng thượng lên ngôi thì sẽ thích hợp hơn. Tuy hoàng thượng ẩn nhẫn, không có động thái nào đối với Lôi vương, không phải là vì kiêng kị hắn mà là đợi thời cơ đem Lôi vương nhổ cỏ tận gốc mà thôi.
Hoàng hậu cũng vậy, ngày trước nàng giẫm lên hài cốt, từng bước tiến vào Vi Ương Cung, nữ tử bình thường làm sao có bãn lãnh như vậy? Ở trong cung, tuy là hứng chịu nhiều ấm ức từ những phi tần, nhưng nàng cũng không để trong lòng, đó là do nàng ẩn nhẫn, một hai lần thỉ không sao, trừ phi xúc phạm đến điểm mấu chốt của nàng, thì cái đó không dám nói trước.
Nghe Lý Đức Hải nói xong, Vân Lâm đăm chiêu suy nghĩ, Được! Hắn bây giờ thật sự muốn xem xem, nàng và hắn, đến cùng ai sẽ hàng phục ai trước! Trong lòng cân nhắc, vui vẻ hứng khởi, trò chơi này xem ra tực hồ chơi rất vui, ở trong hoàng cung lạnh lẽo, khô khan này, nếu có một trò chơi như vậy, hắn cũng nên tham gia một chút mới được.
Ôn Nhã giận đùng đùng hồi cung của mình, nhưng trong lòng vẫn chưa biết là Vân Lâm với nàng sẽ có một trận đấu phân tài cân sức.
Buổi tối, thời điểm chuẩn bị dùng thiện, hoàng thượng hạ xuống thánh chỉ, còn cố ý để cho nàng phải đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối, còn nhấn mạnh thêm một câu là "Sau này mỗi buối tối hắn sẽ đến Vi Ương Cung dùng bữa ". Ôn Nhã đọc xong, tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi, Vân Lâm này, hắn được voi còn đòi tiên a, giờ còn muốn nàng mỗi ngày phải chuẩn bị bữa ăn cho hắn! Nhưng thánh chỉ đã xuống, nàng làm sao mà kháng chỉ được cơ chứ, nếu nàng kháng chỉ, tội danh sẽ được lập thành, cái này nàng hiểu a.
"Nương nương, chúng ta nhất định phải đi chuẩn bị buổi tối sao?" Nguyệt Hồng cẩn trọng hỏi nàng, nhìn thấy sắc mặt của nương nương bây giờ, e rằng hoàng thượng hôm nay cũng sẽ tích khí cho xem.
"Nói với nhà bếp tất cả rau lá đều phải giữ lại, Bổn cung sẽ làm cho hắn ăn một lần là sẽ không dám ăn lại lần thứ hai ". Ôn Nhã nói, nàng không tin, Vân Lâm có thể mặt dày mà tới hoài được.
"Nương nương, như vậy không tốt đâu a ". Nguyệt Hồng sợ đến xám mặt, rau lá ngay đến hạ nhân như nàng còn ít dùng qua, hoàng hậu cư nhiên dám làm cho hoàng thượng, chẳng lẽ nàng không sợ hoàng thượng tức giận sao?
"Đừng nhiều lời, mau theo lời dặn của Bổn cung mà làm đi ". Ôn Nhã vui vẻ nói, nàng tự mình đi đến nhà bếp của Vi ương Cung, hehe, từ nhỏ đến lớn hắn đã ăn cao lương mĩ vị, với những thứ này, ta không tin, hắn có thể ăn được a.
Ngày trước cơm tẻ, rau xanh, những thứ đó, hàng năm nàng phải ăn, mỗi lần chỉ có thể ăn một bát, đó cũng là rất hạnh phúc rồi. Nếu số may mắn, có thể ăn được thêm nửa chén cơm, vận khí không tốt, có khi chỉ có nước mà uống thôi.
Trong bếp của Vi Ương Cung, chỉ con lại rau xanh, tất cả đều là loại tươi sạch, hạt cơm thì thơm lừng, mùi hương đều tỏa ra tứ phía, Ôn Nhã bĩu môi, sau đó cầm chén múc cơm, làm rau, mùi vị này còn tốt hơn gấp mấy lần những món ăn mà nàng ăn trước kia! hành động của nàng làm cho những nô tài trong phòng bếp trợn mắt ngoác mồm, bọn họ chưa từng nghĩ tới, đường đường là Hoàng hậu nương nương, nhưng lại biết làm ra những món ăn của người nghèo khổ, hơn nữa dáng vẻ hình như nàng cũng đã từng ăn qua.
Vân Lâm mới vừa bước chân vào gian phòng, đã nghe đến một luồng hương vị, đó là hương vị của bát cơm và những món ăn trên bàn, làm cho người nghe thấy cũng muốn ăn liền. Nhưng mà, khi nhìn thấy những món ăn được bài trí, chỉ có hai bát cơm, cùng với những cọng rau trên đó, còn có một đĩa đậu phộng, hai dĩa dưa chua, không còn những cái khác, Vân Lâm xác định hồi lâu, mới biết, hương vị phát ra chính là hai bát cơm rau.
"Hoàng hậu, chẳng lẽ trong cung chỉ có cơm rau canh thừa thôi sao? Hạ nhân tại sao lại không biết tiếp lương? Xem ra trẫm phải trừng trị bọn họ một trận mới được! ". Vân Lâm dứt khoát ngồi xuống, biết rõ là nàng đang cố gắng gây khó dễ cho hắn, nhưng hắn mưu mẹo hơn, đẩy tội lỗi lên trên những người khác. hehe.
"Hoàng thượng, người hiểu lầm rồi, Vi Ương Cung, cung nhân đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngon, nhưng mà do ta xuất thân nghèo khổ, ăn không quen những món trân hào hải vị kia, cho nên mới chỉ cho họ chuẩn bị những món này." Ôn Nhã thản nhiên nói.
"Gia cảnh nghèo khổ?". Vân Lâm nhìn Ôn Nhã một chút, tin tức mà ám vệ mang về chỉ là hành tung nửa năm trước kia của Ôn Nhã, những cái khác đều là không tra được, nàng xuất thân từ gia cảnh nghèo khó, nên làm ra những thứ này cụng miễn cưỡng cho qua được, nhưng hắn rất tò mò, Ôn Nhã đến cùng, nàng từ đâu mà đến, cha mẹ ruột của nàng là ai?
"Tuy là vẻ ngoài có kém một chút, nhưng mùi vị cũng khá ". Vân Lâm ăn vài miếng nói, lại phát hiện Ôn Nhã đang say sưa ăn ngon lành, những thức ăn này, mặc dù Mai Phi cũng là xuất thân từ dân giã, gia cảnh khó khăn nhưng Mai phi cũng chưa từng ăn qua, Vân Lâm, hắn lại càng thêm hiếy kỳ về sinh hoạt trước đây của Ôn Nhã là như thế nào.
Ôn Nhã cúi đầu tập trung ăn thức ăn của mình, nhưng trong lòng lại nghĩ Vân Lâm mau mau ăn đi, ăn nhanh rồi đi liền đi, có Vân Lâm ở đây, nàng thấy thật chướng mắt a.
Bên này, cảm giác của Ôn Nhã cũng không dễ chịu, thì bên kia, các phi tần khác cũng không dễ chịu là mấy.
"Nương nương, hoàng thượng không phải là rất ghét Hoàng hậu nương nương sao? Sao bây giờ, lại qua cung của Hoàng hậu dùng bữa a?" Văn Tụy dùng quạt tròn nhẹ nhàng quạt cho Mai phi đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng cẩn trọng hỏi.
"Ai mà biết a? Ta cũng đã sớm có nói với Lôi vương, nhất định phải trừ khử Ôn Nhã, Lôi vương không chịu, bây giờ thì tốt quá rồi, Ôn Nhã cám dỗ đươc hoàng thượng, vậy ngày tháng sau này của ta ở trong cung nhất định cũng sẽ không dễ chịu hơn a." Mai Phi trong lòng cũng đang rất là lo lắng, bất an, tại thời điểm nghe được tin hoàng thượng sắc phong Ngọc Tu Dung, nàng cả người đều đã sắp phát điên rồi a.
Từ lúc nàng nhập cung tới nay, hoàng thượng đối với nàng một mực sủng ái, nàng muốn gì là được đó, chưa có phi tử nào dám vượt qua mặt nàng, nhưng lần này, không biết vì lý do gì, hoàng thượng lại sắc phong Ngọc Tu Dung kia, khẳng định nàng ta là quyến rũ hoàng thượng rồi, đúng là hồ ly tinh! Mai Phi vừa mới tiếp nhân tin tức hoàng thượng tân hoan phi tử, thì đột nhiên lại lòi ra tin tức của Ôn Nhã! Mai phi thật sự lần không ra, hoàng thượng rõ ràng là chán ghét ả ta, ngay cả đêm tân hôn cũng để ả ta phòng không một mình, hai người trước, còn vì chuyện của Lâm Tiệp Dư, ngay ở trước mặt mọi người, cho ả ta một cái tát, theo lý mà nói, hiện tại hoàng thượng nên tận lực tránh xa Ôn Nhã mới đúng a.
Mai Phi càng nghĩ càng buồn bực, loại cảm giác đó, giống như có người đã cướp mất của nàng những thức thuộc về nàng, trong lòng hoảng hốt đến tức giận.
"Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hoàng hậu nương nương, thân thể bách độc bách xâm, đầu độc cũng không được, cơ trí của hoàng hậu cũng là không tàm thường, nếu muốn hại, chỉ có thể nắm lấy chỗ đau của nàng ấy mà thôi, nhưng mà hiện tại vẫn chưa tìm ra được chỗ yếu của Hoàng hậu nương nương là ở đâu, giờ chúng ta còn cách nào có thể đối phó với Hoàng Hậu đây? "Văn Tụy lẩm bẩm nói.
"Nhất định sẽ có! Chúng ta không có biện pháp, nhưng không có nghĩa là những người khác không có!". Mai Nghi nghĩ tới một điều, đột nhiên mở mắt ra, hai mắt trợn to, trên mặt lộ vẻ vui mừng như điên, làm cho Văn Tụy giật nảy mình.
"Ngươi đi thông báo cho Lôi Vương, để hắn mau chóng tiến cung gặp ta, ta có việc đại sự muốn thương lượng cùng với hắn, nói không chừng lần này, không chỉ có Ôn Nhã, mà ngay cả Ngọc Tu Dung kia, chúng ta cũng có thể diệt trừ cùng một lúc! ". Mai Phi cao hứng nói, nàng sẽ không để cho bất luận ai có thể cướp đi hoàng thượng.
Bên trong Bảo Nguyệt Lâu, Ngọc Tu Dung cũng đang lăn lộn khó ngủ, nàng thật vất vả lắm mới được hoàng thượng sủng hạnh, từ tiểu mỹ nhân, trở mình một cái liền có thể Thành ngọc Tu Dung, quả thực giống như là giấc mơ. Nàng còn muốn, sau này có phải nàng sẽ được sủng ái như Mai Phi không? Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ được hoàng thượng yêu thương, đau lòng vì nàng.
Nhưng mà, nàng còn chưa được vui vẻ mấy ngày, liền nhận được tin tức hoàng thượng ghé cung của hoàng hậu dùng bữa, còn nghe được sau này mỗi buối tối đều đến vi Ương Cung, Ngọc Tu Dung cảm thấy lòng mình đang treo từ trên cao rơi xuống hố sâu, thương tích đầy mình."
"Vì sao lại như vậy a? ta đến cùng có điểm nào không tốt? Ta nên làm như thế nào, mới có thể giữ hoàng thượng một lần nữa trở về bên cạnh ta?" Ngọc Tu Dung vùi đầu trong chăn, thống khổ nói. Chỉ một chút, tâm tư của nàng giao đấu, nàng chỉ nói chứ không có người đáp lại, rất thống khổ a.
"Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm a, người nên về nghỉ đi!" Sau khi Vân Lâm ăn xong, cũng không có ý định ly khai, Ôn Nhã nhịn rất lâu, vẫn không nhịn nổi nữa, liền nói. Cạnh bên Lý Đức Hải cùng Nguyệt Hồng cũng không nhịn được liền nổi vân trên trán, bên trong hậu cung, các vị nương nương khác cũng một mực ngóng trông hoàng thượng tới cung dùng bữa, sau đó ngóng chờ được lưu lại qua đêm, hic, chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương lại cố ý đem hoàng thượng đuổi ra ngoài.
"Trẫm đêm nay, sẽ ở lại Vi Ương Cung qua đêm, hoàng hậu, nàng dị nghị hay sao?" Vân Lâm cười nói, hắn muốn xem nàng, đêm nay sẽ làm sao mà ứng phó với hắn.
"Đương nhiên ta có dị nghị a, Vi Ương Cung của ta không có hoan nghênh ngươi! Hoàng thượng, người mau đi đến cung của các vị nương nương khác đi! ". Ôn Nhã nghiến răng, nghiến lợi nói, hắn rõ ràng đang làm khó dễ nàng.
"Toàn bộ thiên hạ này đều là của trẫm, chỉ là một Vi Ương Cung nhỏ bé, chẳng lẽ trẫm đây không thể ở lại hay sao?" Vân Lâm lạnh nhạt nói.
"Ngươi, muốn đi nơi nào thì đến nơi đó thôi, thích cái nào thì được cái đó thôi, nhưng mà có điều, xin thứ lỗi cho bản hoàng hậu đây không bồi! ". Ôn Nhã tức giận đứng lên nói, sau đó cùng Nguyệt Hồng trở về gian phòng của mình.
"Hoàng thượng, người thật muốn ở lại Vi Ương Cung đêm nay sao?" Lý Đức Hải lo lắng cho hoàng thượng, theo tính khí của hoàng hậu nương nương, có lẽ đêm nay hoàng thượng sẽ không ngon giấc rồi.
"Trẫm ý đã quyết! ". Vân Lâm lớn tiếng nói, nhìn thấy Ôn Nhã bước chân của nàng lập tức tăng nhanh, Vân Lâm trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười, tuy là nàng làm cho hắn tức giận, nhưng cùng với nàng như vậy, cũng rất là thú vị.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |