Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 029

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 029
Ngọc tu dung
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Sau khi Lâm Tiệp Dư chết không qua mấy ngày, trong cung tử khí rất nặng nề, ngột ngạt, tựa hồ lúc nào cũng có thể bạo phát.

Nhưng mà trong cung rất nhanh liền truyền ra một cái tin khác, nóng bỏng sôi sục hơn thế! Hoàng thượng sắc phong Ngọc mỹ nhân thành Ngọc Tu Dung!.

"Lý công công, Lâm Tiệp Dư vừa mới chết, hoàng thượng liền sắc phong cho Ngọc mỹ nhân thành Ngọc Tu Dung, việc này e rằng không được hay cho lắm ". Nghiêng người dựa vào trên ghế dựa, xem thánh chỉ sáng loáng đang cầm trong tay, Ôn Nhã có chút cảm thấy bi ai kỳ lạ, hài cốt của Lâm Tiệp Dư chưa lạnh, Vân Lâm đã ân sủng nữ tử khác, vậy Mai Phi, Mai Phi ở trong lòng Vân Lâm địa vị như thế nào, nhìn chung ở trong lòng của Vân Lâm, Mai phi cũng chỉ đến như thế, từ cổ chí kim đế vương vô tình thì nhiều, nói hắn là si tình, chỉ có thể là nói dối lừa gạt người mà thôi.

"Nương nương, đây là chuyện do hoàng thượng quyết định, nô tài cũng không tiện cho ý kiến ". Lý Đức Hải cung kính nói. Hầu hết cung nhân trong hoàng cung đều biết hoàng hậu cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, cho nên thường không để Vi Ương Cung vào trong mắt, nhưng chỉ có mình hắn, Lý Đức Hải vẫn rất mực tôn kính Ôn Nhã.

"Cầm lấy đi, Bổn cung thân thể mệt mỏi, ngươi lui ra đi." Ôn Nhã đem ấn phượng đóng trên thánh chỉ, cảm giác toàn bộ tinh thần đều tuột dốc, một tay chống đỡ chán, hai mắt hơi nhắm lại.

Lý Đức Hải tiếp nhận thánh chỉ cung kính lui ra.

"Ngọc tỷ tỷ, nghe nói hoàng thượng đã phong cho tỷ thành Ngọc Tu Dung, muội muội cũng không có vật gì tốt, chỉ có thể làm chút điểm tâm, đem tới dâng tặng cho tỷ tỷ ". Bên trong Bảo Ngọc Lâu, mãi cho đến khi nhận được tin thánh chỉ truyền ra, Vương tài nhân mới làm vài món đến chúc mừng nàng. Nhưng bên trong Ngọc Lâu đã có rất nhiều quà tặng, hơn nữa toàn là kỳ trân lục bảo, ít đồ này của Vương tài nhân xem ra có vẻ hơi keo kiệt.

"Muội đến thăm ta là tốt rồi, đối với tỷ muội chúng ta không cần khách khí a". Ngọc Tu Dung vui vẻ lôi kéo Vương Tài nhân qua nói.

"Ngọc tỷ tỷ, tỷ thật sự là tốt quá rồi a". Vương tài nhân sắc mặt ửng đỏ, nhìn những bánh ngọt mình đem theo, nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng mà nàng chẳng qua cũng chỉ là mỹ nhân nhỏ trong cung, cũng không được sủng ái, làm sao có khả năng có nhiều món đắt tiền a.

Ngọc Tu Dung cười cười, như thường ngày, cùng Vương Tài nhân dùng bữa, vui đùa thoải mái.

"Hoàng thượng giá lâm! "Ngay khi hai người đang vui vẻ chơi đùa, tiếng thái giám lanh lảnh vang lên, làm cho hai người động tác bất ngờ cứng đờ lại, Vương tài nhân nhìn Ngọc Tu Dung trên mặt hiện vẻ khó xử, liền cúi đầu lui sang một bên, trong lòng cay đắng.

"Ái phi đang làm gì, trẫm vừa đến liền nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của nàng! ". Vân Lâm thấy Ngọc Tu Dung biết vâng lời, quỳ gối hành lễ, ôn nhu kéo nàng đứng dậy.

"Hồi hoàng thượng, thiếp mới vừa cùng Vương muội muội chơi đùa." Ngọc tu dung hướng Vương tài nhân nói, nhìn về phía Vương tài nhân, nàng hơi dừng lại, sau đó mới đem nàng đứng cạnh bên mình.

Nàng cùng Vương Tài nhân là quen biết nhau ở trong cung, cho dù thời gian nàng mới vào cung luôn luôn nhớ về nhà, nhưng trãi qua cuộc sống trong cung đã làm cho nàng học thói quen phải cẩn trọng mọi lúc mọi nơi. Còn Vương Tài nhân tính tình nhút nhát, sẽ không dám chủ động đi trêu chọc hoàng thượng, nhưng mà nếu hoàng thượng yêu thích nàng thì sao đây?

Vào cung ngày đầu tiên, lần đầu nhìn thấy hoàng thượng, nàng cũng đã bị hắn mê hoặc, cho dù hoàng thượng không có sủng hạnh nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn mang hình bóng của hắn, đó chính là bí mật bao lâu nay của nàng. Đặc biệt là lần này, không biết vì sao đột nhiên hoàng thượng sủng hạnh nàng, làm cho nàng vô cùng cả kinh vui sướng, hạnh phúc đến độ không thể tin, nàng rất sợ đây chỉ là một giấc mộng.

"Thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ". Âm Thanh của Vương tài nhân quá nhỏ, làm cho Vân Lâm không thể nghe được, đỡ Vương tài nhân đứng lên, quan sát tỉ mỉ một lần, đúng là một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc, cùng với Ngọc Tu Dung mỗi người mỗi sắc.

"Nếu Vương tài nhân cũng đã ở đây, vậy thì cùng dùng bữa đi." Vân Lâm ôm Ngọc Tu Dung vào lòng, hướng bàn ăn đi đến, Vương tài nhân cúi đầu, cắn chặt môi bước đi theo bên cạnh.

Trong thời gian dùng bữa, Vân Lâm thỉnh thoảng cùng Ngọc Tu Dung nói với nhau vài câu, tuy rằng Ngọc Tu Dung bề ngoài cũng không có nói gì, nhưng Vương Tài Nhân có thể cảm giác được là Ngọc Tu Dung xa lánh mình, sau khi dùng cơm xong, Vương Tài nhân liền mượn cớ ly khai, bầu không khí như vậy, làm nàng không chịu được a.

Trên đường hồi cung, tâm tình của Vương Tài nhân tuột dốc thảm hại, Ngọc tỷ tỷ sao lại có thể vì hoàng thượng mà xanh lánh nàng? Ngọc tỷ tỷ biết rõ nàng rất kính sợ hoàng thượng, đến độ lúc nào cũng muốn tránh xa mà.

"Vương muội muội, sao lại một mình ở đây? Có muốn theo ta đến cung Hoàng hậu ngồi một chút không?." Trên đường đi, Dung Phi nhìn thấy Vương tài nhân âm thầm rơi lệ, làm nàng nhớ tới trước đây, mình và Lâm Tiệp Dư cũng bởi vì hoàng thượng mà quan hệ từ từ rạn vỡ, không khỏi có chút cảm thông với Vương Tài nhân a.

Vương Tài nhân giương mắt nhìn Dung Phi nhu hòa, không nói gì, liền gật đầu đi theo.

Vân Lâm cũng đã ở trong Bảo Ngọc Lâu một quãng thời gian, hắn không muốn qua đêm nữa, nên liền ly khai.

"Hoàng thượng, tối nay người muốn đến cung nương nương nào để nghỉ ngơi?" Lý Đức Hải cẩn trọng hỏi, hậu cung của hoàng thượng vô số mỹ nhân, nhưng hắn tổng cảm hoàng thượng dường như không có nơi cần đến.

"Đến Ngự Thư phòng ". Vân Lâm suy nghĩ một chút, cũng chỉ có Ngự thư phòng mới là nơi hắn có thể đến.

Vi Ương Cung, Ôn Nhã đột nhiên nhận được mật chỉ của thái hậu, làm cho nàng ngạc nhiên, nhưng không thể không nghe theo a.

"Nương nương, người thật sự muốn đem những món ăn này mang qua cho hoàng thượng sao? "Nguyệt Hồng nhìn trước mặt một bàn đầy rau xanh đơn giản, không nhịn được hỏi, các nàng là cung nữ còn được ăn thịt, nhưng mà hoàng hậu nương nương lại dám cư nhiên cho hoàng thượng ăn toàn rau xanh, làm cho nàng quá đỗi ngạc nhiên a.

"Thái hậu có nói, hoàng thượng gần đầy gặp nhiều chuyện phiền lòng, hay nóng tính, buồn bực, cho nên hoàng hậu phải làm những món ăn thanh đạm một chút cho hoàng thượng, vừa hay ta lại cảm thái những món này rất hợp ý thái hậu a ". Đem những món ăn cất vào giỏ đựng thức ăn, Ôn Nhã vỗ tay phủi sạch tro bụi, dám cho nàng tự tay vào bếp, loại đãi ngộ này còn hơn sư phụ nàng nữa a.

"Nương nương, hoàng thượng là thân thể vạn kim, e rằng người không quen ăn những thứ này." Nguyệt Hồng không nhịn nổi lên tiếng khuyên nhủ, nương nương quả nhiên là keo kiệt a.

"Thân thể vạn kim thì đã sao? Thân thể vạn kim cũng chỉ là thân thể bình thường thôi, ăn nhiều thịt quá vẫn là không tốt, nên ăn chút món thanh đạm là tốt rồi a." Ôn Nhã nói, có thể cho nàng tự mình xuống bếp là quá tốt rồi a, còn dám đòi hỏi nhiều như vậy, nếu không phải nàng nể mặt hoàng thái hậu, thì nàng chẳng muốn xuống bếp vì hắn làm cái gì a.

"Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đem thức ăn đến cho người rồi ". Nhìn thấy Ôn Nhã đến đây, Lý Đức Hải vui vẻ cười hì hì vào trong Ngự Thư phòng bẩm báo.

"Nàng sao lại tốt bụng đem thức ăn đến cho trẫm?" Vân Lâm buồn bực nói, Ôn Nhã không phải là còn đang giận hắn sao? Làm sao có khả năng mang đồ ăn đến cho hắn, lẽ nào nàng ấy có mục đích khác?

"Như thế nào? Ngươi sợ ta bỏ độc dược vào trong thức ăn của ngươi sao? ". Mới vừa vào cửa, nghe được Vân Lâm hỏi tới, Ôn Nhã liền cười nói.

" Tuy rằng, ngươi làm cho ta rất là ghét ngươi, nhưng nói gì thì nói, tốt xấu gì ngươi vẫn là phu quân của ta, ta sẽ không làm ra loại chuyện để cho thiên hạ bá tính chê cười, cho nên ngươi có thể yên tâm mà ăn đi, ăn xong rồi ta liền mang trở về a". Ôn Nhã không khách khí nói.

"Đã phiền đến hoàng hậu khổ tâm rồi, có điều trẫm đã ở Ngọc Tu Dung dùng qua bữa ". Vân Lâm cố ý nói, kỳ thực ở Ngọc Tu Dung hắn cũng không có ăn nhiều, luôn cảm thấy không ngon miệng, bây giờ lại có thức ăn, đúng là làm cho hắn có cảm giác hơi chút đói bụng.

"Hoàng thượng, những món ăn này là do nương nương tự tay chuẩn bị, người ít nhiều nên thử qua một chút đi." Tuy Nguyệt Hồng cảm thấy hoàng hậu làm món ăn quá ư keo kiệt, nhưng dù sao cũng là tâm huyết của hoàng hậu, mà nói không chắc, thông qua chuyện này, quan hệ của hai người có thể cải tiến hơn, Nguyệt Hồng nghĩ thầm, nhắm mắt mở miệng khuyên Vân Lâm một câu.

Vân Lâm dửng dưng nhìn Ôn Nhã một chút, sao đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Đức Hải, Lý Đức Hải hiểu ý tiếp nhận giỏ cơm trong tay Nguyệt Hồng, đem hết những món ăn để lên bàn.

Nhìn thấy một bàn đầy rau xanh, Vân Lâm còn tưởng rằng Ôn Nhã muốn chỉnh hắn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt Ôn Nhã đang quan sát ngự thư phòng, Vân Lâm cũng không nói gì thêm, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, chỉ một lần ăn, lại làm cho hắn không thể dừng đũa được.

Ngày xưa trong cung, những thức ăn hắn đã ăn đến chán, tất cả đều là sơn hào hải vị, cho dù ngự trù làm thức ăn có vô cùng đẹp đẽ, mĩ vị bao nhiêu, nhưng hắn chỉ ăn vài miếng liền không thể ăn vô nữa, Ôn Nhã lại làm cho hắn những món rau xanh, lại có thể để cho hắn thèm ăn như vậy, hắn một mạch liền ăn sạch những món rau trên bàn, lại con ăn đến hai bát cơm, Lý Đức Hải ở bên cạnh, vui vẻ đến không ngừng, hoàng thượng đã lâu rồi chưa từng ăn qua nhiều thức ăn và cơm đến như vậy a.

"Nguyệt Hồng, thu dọn đồ đạc, chúng ta nên hồi cung thôi!". Sau khi nhìn thấy Vân Lâm ăn xong, nhiệm vụ chính của mình cũng đã hoàn thành, Ôn Nhã liền ra lệnh cho Nguyệt Hồng thu dọn chiến trường hồi cung.

"Hoàng hậu đã có tâm đem thức ăn đến cho trẫm, làm trẫm đây quá đỗi ngạc nhiên, vì vậy trẫm có lẽ cũng nên cảm tạ hoàng hậu mới là đúng lý ". Ăn uống no say, cả người đều thoải mái, Vân Lâm tựa mình trên ghế, tâm tình thật tốt liền nói.

"Hoàng thượng thân thể an khang, xã tắc mới là chi phúc, nếu đã không còn chuyện gì nữa, ta xin cáo lui trước." Ôn Nhã nói qua loa lấy lệ.

"Như vậy làm sao được ". Vân Lâm bỗng nhiên từ long y khởi thân đứng dậy, hướng Ôn Nhã bước tới, Lý Đức Hải nhẹ nhàng nở nụ cười, lôi kéo Nguyệt Hồng lặng lẽ lui xuống trước.

"Trên mặt còn đau không? Ngày đó ta cũng là quá nóng giận, mất đi lý trí nên mới ra tay với ngươi." Vân Lâm đôi tay sờ lên má của Ôn Nhã, ôn nhu hỏi.

"Đã sớm không còn đau rồi ". Ôn Nhã phiết mặt lờ đi.

"Ngươi nên giống như vừa nãy hiền lương thục đức một chút là tốt rồi, hoặc chí ít cũng nên thu hồi lại một ít tánh xấu đi." Thấy Ôn Nhã né tránh, Vân Lâm cũng không phiền, nói.

"Hở? Hiền lương thục đức? Hoàng thượng, người có phải là đang hiểu lầm gì hay không? Ta chỉ là dựa theo lời mẫu hậu dặn dò, làm chút đồ ăn cho ngươi thôi a." Ôn Nhã vừa nghe Vân Lâm nói, đừng nói hắn hiểu lầm nàng là vì hắn mà làm nha.

"Sao? Ngươi chỉ là bởi vì mẫu hậu dặn dò nên mới làm những món này đem đến cho trẫm!". Nghe Ôn Nhã nói xong, sắc mặt của hắn liền âm trầm xuống, tinh thần vừa mới khôi phục, lập tức liền trở nên u ám trầm trọng.

"Đúng a, không phải như vậy thì ngươi tưởng ta là vì cái gì mà làm cho ngươi đây ". Không hiểu tại sao hắn lại thay đổi sắc mặt nhưng nàng vẫn nói thật đây là ý chỉ của mẫu hậu.

"Ngươi, đi ra ngoài cho ta! Đi ra mau! ". Vân Lâm sắc mặt ngày càng âm trầm tức giận hô to, làm cho nàng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ nàng cực nhọc khổ sở làm cho hắn bữa ăn cũng có tội sao?

Nghĩ như vậy, Ôn Nhã trong lòng càng thêm khí, trực tiếp bước ra khỏi cửa.

Ở bên ngoài Lý Đức Hải và Nguyệt Hồng cơ bản âm thầm đang vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy Ôn Nhã đùng đùng từ ngự thư phòng đi ra, hai người bọn họ mặt nhìn nhau, cũng không hiểu là đã phát sinh chuyện gì, hồi nãy chẳng phải là đang vui vẻ sao? Sao bây giờ lại nháo lên rồi, chẳng lẽ hoàng thượng và hoàng hậu có duyên mà không phận hay sao a?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )