Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 011

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 011
Đại hôn đêm
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Sau khi trải qua một phen lễ tiết rườm rà. Ôn Nhã lúc này mới được đưa đến tân phòng trong Vi Ương Cung. Bên ngoài tiếng người huyên náo, bên trong Vi Ương Cung thì yên tĩnh đến lạ kỳ.

" Nương nương, khăn voan đỏ hồng này phải đợi hoàng thượng đến mới có thể cỡi xuống." Ôn Nhã ngồi đợi một lúc, nhìn thấy điểm tâm trên bàn, cả buối sáng bị dằn vặt như vậy, đến giờ nàng thực sự là đói bụng rồi, trực tiếp xốc khăn voan lên, sau đó liền đến bên bàn ăn ngấu nghiến, lại bị cung nữ bên người bắt gặp.

" Ngươi tên là gì? " Ôn Nhã không đế ý đến cung nữ đang nói, trực tiếp đem khăn voan vứt sang một bên, lại tiếp tục tập trung ăn uống.

" Nô tỳ gọi là Nguyệt Hồng, nương nương, người vẫn nên đội khăn voan lên đi ". Nguyệt Hồng hoảng sợ đến nỗi quỳ xuống đất cầu xin, nếu hoàng thượng đi vào mà nhìn thấy bộ dáng hoàng hậu như vậy, không biết hoàng thượng sẽ như thế nào mà sinh khí gì nữa?

" Nguyệt Hồng, tên gọi cũng không sai, nghe cũng rất thanh tú, sau này ngươi chính là nha hoàn thiêp thân của bổn cung, bổn cung mặc kệ trước đây ngươi đã làm cái gì, hoặc ngươi là ai, người như thế nào, nhưng mà hôm nay bổn cung nói cho ngươi nghe rõ, nếu như ngươi đối với bổn cung một lòng trung thành, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, còn nếu ngươi hai lòng, trong cung có chết một hai cung nữ cũng là chuyện bình thường." Ôn Nhã giả vờ uy hiếp nói, trên người nàng còn đang một thân huyết y, làm cho Nguyệt Hồng sợ đến trắng cả mặt.

" Được rồi, ngươi mau lui xuống, chuẩn bị nước nóng, bổn cung muốn tịnh thân." Trên người nàng mùi máu tanh quả thực rất khó ngửi, Ôn Nhã cũng không chịu được.

" Nhưng mà... nương nương, nếu như hoàng thượng đến, thì làm như thế nào bây giờ? " Nguyệt Hồng loạng choạng đứng lên, tuy rằng rất sợ Ôn Nhã, nhưng mà hoàng thượng mới là chủ nhân của thiên hạ này.

" Hoàng thượng sẽ không tới, chỉ sợ hắn ngay đến một con mắt nhìn bổn cung, hắn còn không muốn, ngươi cứ lui xuống chuẩn bị là được rồi, có chuyện gì, bổn cung sẽ chịu trách nhiệm ". Ôn Nhã cười khổ nói, nếu nàng hôm nảy gả đi, chính là gả cho người mình yêu, thì quang cảnh có lẽ sẽ không như vậy. Có điều, có thể làm cho hoàng thượng càng ngày càng ghét mình hơn, nói không chừng sau này nàng sẽ dễ dàng rời khỏi hoàng cung a.

Hoàng hậu nương nương tiến cung trên đường gặp nạn, hoàng thượng hay tin nhưng lại thờ ơ, không chút để tâm, chuyện này đã truyền ra toàn bộ trong cung cấm, Nguyệt Hồng tất nhiên cũng biết, nên cũng có chút đồng tình với Ôn Nhã, nàng cũng lo lắng những ngày tháng ở trong cung sau này của Ôn Nhã cũng sẽ rât khó khăn. Thế nhưng hoàng hậu đã nói như vậy, thân làm nô tài, tất nhiên không thể nhiều lời.

Nguyệt Hồng cho gọi cung nữ khác đem nước nóng tới, sau đó liền muốn hầu hạ Ôn Nhã tắm rửa, lại bị nàng từ chối. Ở Bình vương phủ cũng vậy, có một số việc, nàng vận là không có thói quen để người khác ở bên cạnh mình. Nguyệt Hồng không thể làm gì khác hơn là cung kính canh giữ ở trước của phòng Vị Ương Cung.

Sau khi Vân Lâm mời rượu xong, một đường hướng với Vi Ương Cung, nói thế nào đi nữa, hôm nay cũng là ngày đại hôn, hắn ít nhất cũng phải đến cung hoàng hậu để mà tạo uy một chút chứ.

"Ngươi là? Nguyệt Hồng? Ngươi tại sao lại đứng ở bên ngoài, hoàng hậu đâu? "Nhìn thấy cung nữ ở ngoài trước cửa phòng Vi Ương Cung, Vân Lâm vất vả lắm mới nhớ ra tên của nàng, cung nữ này là người của mẫu hậu phái tới cho Ôn Nhã, hắn cũng không hỏi nhiều hơn.

"Nương nương mới vừa tinh thân xong giờ đã nghỉ ngơi." Nguyệt Hồng đôi chân quỳ xuống run rẩy hành lễ với người trước mặt Vân Lâm. Nguy rồi, chẳng phải hoàng hậu đã nói là hoàng thượng sẽ không đến sao, tại sao lại đến rồi? Híc, không phải là muốn mệnh của nàng rồi sao a?.

"Tốt! Rất tốt! ". Vân Lâm tức giận nói, hắn còn muốn nhìn xem trạng thái của hoàng hậu hiện tại như thế nào, lại không nghĩ rằng Ôn Nhã so với suy nghĩ của hắn còn làm tuyệt hơn.

Lập tức một cước đá văng cửa phòng Vi Ương Cung, vừa vặn ban nãy Ôn Nhã nghe được âm thanh ở bên ngoài liền đứng lên, chỉ mặc một thân trung y ngồi ở phía trước giường.

"Ngươi dáng dấp như vậy là đang muốn quyến rũ trẫm sao? Hừ, có điều, dáng dấp của ngươi căn bản không thể lọt được vào mắt trẫm! ". Vân Lâm cả giận nói.

"Nếu đã không vừa mắt người, vậy hoàng thượng còn tới đây làm gì? Hoàng thượng lúc này đáng lẽ nên phải đi bồi Mai phi mới đúng, người vừa mới thú tân nương, thiết nghĩ Mai Phi có bao nhiêu là thương tâm a ". Ôn Nhã tức giận mỉm cười nói, bộ dáng như thế làm cho người ta cảm giác là nàng đang ghen.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai, đừng tưởng có thể trở thành hoàng hậu rồi thì muốn như thế nào là như thế ấy, ngươi chẳng qua cũng chỉ là vật thay thế! ". Vân Lâm cảm thấy người nữ tử trước mắt này đáng ghét đến cực điểm.

"Ở trong mắt của ta, hoàng thượng cũng là vật thay thế! ". Ôn Nhã không nhượng bộ, bèn nói lại, phía ngoài cửa Nguyệt Hồng tâm bây giờ giống như là bị lửa đốt thành tro tàn rồi a.

"Ngươi dám như thế đại nghịch bất đạo, có tin trẫm hiện tại liền đem ngươi đi xử trảm! ". Vân Lâm biết Ôn Nhã cả gan làm loạn, thế nhưng không ngờ nữ tử ấy lại cả gan làm loạn quá mức như vậy.

"Ta đương nhiên tin, có điều, ta cũng thực sự là muốn cảm tạ hoàng thượng, trước khi tiến cung đã giúp ta trải qua một phen huyết tươi, hiện tại Ôn Nhã cái gì cũng không sợ, hơn nữa hoàng cung này, ai cũng không hi vong ta sống sót ". Ôn Nhã cười gằn, nàng vẫn là ghi nhớ mối hận hoàng thượng thấy chết mà không cứu.

"Được, được lắm, đã như vậy, ngươi cứ ở tại Vi Ương cung mà từ từ suy nghĩ đi!". Khi nàng nói nàng gặp chuyện, Vân Lâm biết mình đuối lý, cũng không giải thích thêm, trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài. Trong cung, ai thấy hắn cũng phải cung cung kính kính, liền ngay cả Lôi vương cũng không dám quá phận trước mặt hắn, thế nhưng cái nữ tử này cư nhiên cùng hắn đối ngịch, quả thực là coi trời bằng vung rồi!

"Hoàng hậu vì ghen tị, bế môn hối lỗi một tháng, không cho phép bước ra khỏi Vi Ương Cung nửa bước! ". Trước khi đi. Vân Lâm đột nhiên dừng bước, đối với Nguyệt Hồng ở kế bên và người trong phòng Ôn Nhã nói, Nguyệt Hồng sợ đến thần hồn nát thần tính, chỉ có thể ngây ngốc quỳ gối tại chỗ, Ôn Nhã thì trực tiếp lên giường đắp chăn qua đầu liền đi vào trong mộng.

Kỳ thực, đối mặt với Vân Lâm, Ôn Nhã trong lòng vô cùng sợ sệt, nhưng mà sợ thì sẽ thế nào, Vân Lâm sẽ vì nàng mà thương tiếc sao, đối với người như hắn, để lộ ra vẻ yếu đuối thì có ít lợi gì? Nói không chừng trái lại còn bị hắn xem thường a.

Đồng dạng yên tĩnh Vi Ương Cung còn có Như Mai Cung, Như Mai Cung bên trong đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có người đi lại.

"Lôi, chàng không phải nói là sẽ không để nàng ta tiến cung sao? Tại sao nàng ấy vẫn cư nhiên tiến cung? "Ở trước mặt người ngoài là một Mai Phi dịu dàng, biết nghe lời mọi người, nhưng ở Như Mai cung bên trong cả người toàn bộ đều thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên dữ tợn, mà người ở bên cạnh nàng giờ phút này chính là Lôi vương.

"Ngọc Mai, nàng đừng vội, ta chỉ có thể điều động bấy nhiêu binh mã thôi, nếu quá nhiều sẽ khiến người ngoài sinh nghi, hơn nữa bên cạnh Ôn Nhã có cao nhân che chở, có điều, nàng yên tâm, tuy rằng nàng ta có tiến cung rồi đi chăng nữa, hoàng thượng cũng sẽ không đối với nàng ta một lòng si tình như nàng, hoàng thượng sẽ vẫn là yêu nàng thôi!". Vân Lôi nhẹ nhàng phủ lên bờ môi mỏng xinh đẹp của Mai Phi, rồi nói nhỏ.

"Lôi, ta cũng là chỉ lo lắng nàng ta biết chuyện của hai ta, rồi trước mặt hoàng thượng nói loạn, vậy hắn sẽ hoài nghi chúng ta ". Mai Phi vội vàng giải thích, chỉ sợ Vân Lôi sẽ hiểu lầm nàng vì ngôi vị hoàng hậu, hoặc vì thứ khác mà lo sợ. Tuy rằng thái hậu ở trước mặt nàng mắng nàng, nàng cũng không nổi giận, thế nhưng ngay tại thời điểm thái hậu chỉ định Ôn Nhã cho hoàng thượng, trong lòng nàng liền căm hận, tức giận, thật sự nàng cũng không hiểu là tại sao, cho dù nàng không làm được hoàng hậu cũng không sao, nhưng mà để hoàng thượng thú thêm nàng ta, thực sự nàng khó mà nuốt trôi.

"Sẽ không, ta có thể thấy được hoàng huynh đối với nàng ta chỉ có căm ghét, giả định cho dù nàng ta có nói đi chăng nữa, hoàng huynh cũng sẽ không tin tưởng, ngược lại còn cảm thấy nàng ấy đang xích mích ly gián. Vả lại, ta nghĩ Ôn Nhã cũng không là người ngu ngốc, biết mình đang ở vị trí nào trong cung, còn có thể làm ra loại chuyện này, kết quả sẽ không tốt ". Vân Lôi an ủi Mai phi. Hắn nghĩ đến nữ tử kiêu ngạo ở Bình vương phủ, xinh đẹp đến tà mị, Vân Lôi trên mặt không tự chủ được đôi môi tạo thành một đường cong, một cô nàng giỏi giang mưu kế như vậy, nếu có nàng ta cùng hắn liên thủ, chẳng phải mọi chuyện sẽ tốt hơn sao.

"Lôi, chàng có thể hành động nhanh thêm một chút được không, ta không muốn lại sống cuộc sống như vậy nữa, ta muốn quang minh chính đại cùng chàng ". Mai Phi dựa vào lồng ngực của Vân Lôi thì thầm, hiện tại nàng là đang ở cùng với Vân Lôi, nhưng trong tâm trí vẫn là né tránh ánh mắt ôn nhu của hắn, hắn như vậy thâm tình nhìn nàng, thật khiến cho nàng từ đáy lòng cảm thấy hổ thẹn.

"Việc này, không thể vội vã được, chuẩn bị không chu toàn không thể động thủ, ta chết không sao, nhưng không thể liên lụy đến nàng được ". Lôi vương khẽ vuốt phía sau lưng Mai Phi, ôn nhu nói, Mai Phi chỉ nghe thấy giọng điệu dịu dàng của hắn, nhưng không nhìn thấy Lôi vương hiện tại gương mặt đã trở nên dữ tợn.

"Lôi, thiếp sẽ không để chàng có việc gì xảy ra, chúng ta chẳng phải đã nói là phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau rồi sao." Mai Phi ôm chặt lấy Lôi vương, có lúc nàng cũng thường nghĩ, nếu trước kia không gặp Lôi vương trước, có lẽ nàng sẽ nhất định yêu hoàng thượng rồi, nhưng mà duyên phận là như vậy, sau khi nàng tiến cung, hoàng thượng dù có yêu nàng tha thiết, thâm tình như thế cũng chính là nàng không thể yêu hắn.

"Ngọc mai, nàng hãy ráng chờ thêm, đợi đến ngày có thời cơ, ta nhất định sẽ cho nàng làm hoàng hậu, chúng ta vĩnh viễn mãi mãi ở cùng nhau, mãi mãi cũng không rời xa." Vân Lôi an ủi Mai phi, hắn làm sao không muốn thúc đẩy nhanh chóng, nhưng mà nếu không vẹn toàn chuẩn bị, sợ rằng chính hắn sẽ rơi vào vòng vạn kiếp bất phục.

Vân Lôi cùng Mai phi ôm nhau, mỗi người một ý, đêm lạnh như nước chảy, âm thanh huyên náo cũng dần dần trở nên yên tĩnh.

Thời điểm Vân Lâm đến Như Mai cung là lúc nhìn thấy Mai Phi một thân một mình ngồi trong đình viện, đêm khuya lành lạnh, càng tôn lển vẻ đẹp giai nhân thương cảm, Vân Lâm yêu thương không dứt, đem Mai Phi ôm vào trong lòng ngực, vỗ về an ủi thương tiếc một hồi, hai người mới ôm nhau say giấc nồng.

Bên Kia Thọ An cung, thái hậu khó ngủ cũng đang lăn lộn trên giường, thái hậu vốn định thay thế hoàng thượng tìm cho hắn một hoàng hậu tốt, để hắn ít đi đến chỗ hồ mị tử kia, nhưng mà thật sự không nghĩ đến buổi tối tân hôn, hai người liền đại náo, kết quả, hoàng thượng lại đến Như Mai cung, còn hoàng hậu lại bị cấm túc, thực sự là oan nghiệt mà.

Ôn Nhã là một cô nương tốt, nhưng hoàng thượng lại bị Mai Phi làm cho mê muội, bây giờ cũng chỉ hi vọng hoàng thượng sau này vì Ôn Nhã mà hồi tâm chuyển ý, như vậy cũng không uổng bà một phen hao tâm vì hắn.

Rạng sáng ngày thứ hai, Ôn Nhã dậy rất sớm, hôm qua nháo thành như vậy, nàng cũng không có cách nào mà yên lòng ngủ ngon giấc. Ngẫm lại chính mình cũng mới mười sáu hoa niên, vừa rời khỏi sư phụ, lại tách biết khỏi núi sơn ngàn trùng đi ra ngoài, vất vả lắm mới ung dung được một quãng thời gian, bây giờ đột nhiên đã trở thành phụ nhân, cứ như là đang nằm mơ. Nếu như đây thật sự là mộng, vậy nó chính là ác mộng rồi.

Với lại, Nguyệt Hồng cũng có nói, thái hậu miễn cho nàng qua đó thỉnh an, bởi vì thái hậu cũng đã biết chuyện tối qua. Ôn Nhã cười cười, như vậy cũng hay, có thể bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức.

"Nương nương, theo lý thuyết, hôm nay các nương nương của các cung khác đều sẽ tới thỉnh an, nhưng hôm qua hoàng thượng đã ban lệnh cấm túc, e rằng các vị nương nương đến, sẽ không nói lời tốt đẹp, xin nương nương đừng để trong lòng ". Nguyệt Hồng lo lắng nói, ở trong hoàng cung này, nếu như không được hoàng thượng sủng ái, cho dù là hoàng hậu nương nương đi chăng nữa, cũng sẽ bị các phi tần khác dèm pha, trục lợi, ghen ghét.

"Không là gì cả, ta vẫn sẽ làm hoàng hậu của ta, cho dù ta không được hoàng thượng sủng ái như thế nào đi chăng nữa, các nàng vẫn là phải đến đây thỉnh an ta, trong lòng có tức giận hẳn là các nàng ấy mới đúng ". Ôn Nhã cười cười, đối với Nguyệt Hồng đang giúp nàng thay trang phục nói. Nguyệt Hồng hôm nay đặc biệt vì Ôn Nhã chuẩn bị cho nàng bộ y phục nhẹ nhàng nhưng không mất đi phần trang trọng, nhìn nàng trông bộ dáng xinh đẹp yêu kiều như vậy cũng có thể áp đảo được đám phi tử kia. Trong lòng nàng cũng đỡ lo lắng.

Ôn Nhã cũng không để ý lắm, chỉ cười cười cho qua.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )