← Ch.45 | Ch.47 → |
Lúc Lâm Uyển tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Từ Đàn đã đến, đang cùng một số phục vụ sắp xếp lại gian phòng bên ngoài, thấy Lâm Uyển đi từ phòng ngủ ra, liền khẩn trương đưa đồ ăn tới cho cô.
Lâm Uyển từ miệng Từ Đàn mới biết là Tằng Tuấn đã ra ngoài thị sát mỏ quặng, rất nhanh sẽ trở về.
Lâm Uyển cơm nước xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không thể nói là quá hoang vắng, dù sao cái thị trấn nhỏ này trông cũng có vẻ rất ổn định rồi.
Sau khi Tằng Tuấn trở về, hiển nhiên là mọi chuyện đã được xử lý tốt, nhưng Lâm Uyển vẫn cảm thấy đám người đi theo Tằng Tuấn có phần hơi quá lố. Mặc kệ đi đâu cũng phải mang súng bên người để phòng khi gặp phải xã hội đen.
Hai ánh mắt chạm nhau, Lâm Uyển liền cảm thấy rất hồi hộp. Trong đầu không thể không nghĩ tới một màn tối qua, tuy thời gian không nhiều nhưng cũng đủ khắc sâu vào tâm trí của cô rồi. Trái lại nhìn anh thì vẫn bình thản ung dung như cũ.
Thấy Tằng Tuấn như vậy, Lâm Uyển cũng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh lại thúc giục cô ăn thêm một chút đồ ăn rồi nói: "Lát nữa anh đưa em tới khe sâu tham quan."
Lâm Uyển đã nghe Tiểu Trương nói đến nó, song cô cũng không có ấn tượng gì mấy, chỉ nghĩ cái gọi là khe sâu chính là mấy cái vách đá nguy hiểm trong phim thường nhắc tới.
Nghĩ vậy, Lâm Uyển theo bản năng liếc nhìn chân của Tằng Tuấn, nghĩ thầm nếu anh đến đó thì sẽ đi lại thế nào đây.
Lâm Uyển chần chừ một chút rồi nói: "Đi xem qua là được rồi, không cần vào quá sâu đâu." Cô cũng hơi lo lắng là sẽ bị mệt chết.
Tằng Tuấn không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn cô một cái.
Ăn cơm xong, Từ Đàn đã chuẩn bị tốt kính râm và mũ cho Lâm Uyển. Lâm Uyển ăn mặc chỉnh chu bước ra ngoài, chợt cảm thấy mình thật giống như một vị khách du lịch.
Chính là lúc hai người đi ra ngoài, Lâm Uyển liền ngạc nhiên trợn tròn mắt. Bởi vì bên ngoài không phải là một chiếc xe có rèm che, mà là một chiếc máy bay trực thăng khổng lồ.
Lâm Uyển trong lòng trở nên bồn chồn, Tằng Tuấn thật sự đã đem đến cho cô rất nhiều lần đầu tiên.
Cô cố gắng không để lộ sự kích động của mình, đi tới đặt tay lên thang rồi bước vào trong.
Song khi đi vào, cô lại nhanh chóng quay đầu lại, cô biết Tằng Tuấn đi đứng không tiện nên muốn tới đỡ anh. Nào ngờ lúc cô đưa tay tới thì anh lại đẩy ra, cố chấp muốn tự mình đi lên.
Lâm Uyển có chút ngượng ngùng vì bị anh từ chối, liền vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, làm bộ như đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Tằng Tuấn lên máy bay xong cũng không nói gì. Phía trước bên cạnh phi công còn có một vệ sĩ, bốn người bay lên không trung, nghe tiếng cánh quạt kêu, Lâm Uyển chỉ cảm thấy như mình đang mơ.
Giấc mơ này càng mơ càng thấy thần kỳ, bởi vì sau đó không lâu, cô liền thấy được những cảnh tượng mà cả đời này cô chưa từng xem qua. Trong một khắc đó, Lâm Uyển như quên cả hô hấp, cả người vô choáng váng.
Cảnh sắc tráng lệ bên ngoài khiến cô thật sự kinh sợ. Cô há miệng thở dốc, cả khuôn mặt đều dán chặt lên cửa sổ.
Tằng Tuấn thấy cô như vậy, liền đưa tay giúp cô mở hé cửa sổ ra. Lâm Uyển lúc này mới biết thì ra cửa sổ của máy bay trực thăng còn có thể mở ra được! Gió mát bên ngoài thổi vào khiến cô cảm thấy rất sảng khoái!
Lâm Uyển hưng phấn quay đầu lại nhìn Tằng Tuấn, hét chói tai chỉ xuống phong cảnh bên dưới, nói với anh: "Thật tuyệt quá, cái thứ đang di chuyển kia là gì vậy? Có phải voi không?!"
"Chính xác." Tằng Tuấn từ phía sau ôm lấy cô, tóc của cô bị gió thổi bay, không ngừng phất qua hai má anh.
Lâm Uyển há to miệng, một lát sau lại giống như không thể tin vào mắt mình, vội kêu lên: "Đó là sư tử sao?"
Tằng Tuấn lấy ống nhòm từ buồng trong ra đưa tới trước mắt Lâm Uyển. Lâm Uyển cũng nắm lấy tay anh, cùng nhau nhìn vào ống nhòm.
Cuối cùng Tằng Tuấn bảo phi công dừng lại ở một khu đất trống. Lần này xem như Lâm Uyển đã bị lạc vào chốn tiên cảnh. Cô hưng phấn tới mức điên cuồng khoa tay múa chân, cô thật ngốc mới nghĩ rằng cái gọi là khe sâu chỉ là một dãy núi dài mà thôi! Thì ra ở đây cái gì cũng có hết! Còn có cả hồ nước nữa!
Thấy cô vui vẻ nhìn ngắm xung quanh, Tằng Tuấn chống gậy đi tới.
"Có muốn kêu lên không?" Tằng Tuấn dán vào lỗ tai cô nói.
Lâm Uyển xoay người sang chỗ khác, ngay cả chính cô cũng không phát hiện được là giọng điệu của mình có phần hơi làm nũng: "Bị người khác cười thì sao..."
"Không đâu." Tằng Tuấn khó có dịp cười vui vẻ như bây giờ.
Lâm Uyển hưng phấn che miệng, cô thật sự rất muốn gào thét xuống bên dưới, từ độ cao này rất khiến cho người ta muốn rống vỡ cổ họng...
"Vậy em hét lên đây..." Cô nhắm mắt lại, nhưng mà lúc muốn hét lên thì lại vẫn có chút xấu hổ, liền nhỏ giọng mà a lên hai tiếng.
Tằng Tuấn thấy vậy liền cười cười đưa tay ra cù cô. Lâm Uyển vốn đang được anh ôm, lúc này lại thấy anh cù mình, liền lắ lắc thân thể, cầu xin tha thứ: "Đừng cù nữa mà, buồn muốn chết..."
Sau khi đùa giỡn, Lâm Uyển tìm một khu đất sạch sẽ rồi ngồi xuống. Cô sợ chân của Tằng Tuấn sẽ không quen đứng lâu, cho nên cô nghĩ sẽ ngồi như vậy yên lặng ngắm nhìn cảnh đẹp.
Một lúc sau, Tằng Tuấn như nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi cô: "Gần đây có một mỏ đá của một gia đình người Trung Quốc, em có muốn tới xem không?"
Lâm Uyển không hiểu lắm, tò mò lấy tay chống cằm: "Có gì vui không?"
"Trong đó có rất nhiều đá đẹp, em có thể chọn một ít rồi mang về nhà..."
"Đá sao?" Lâm Uyển nhìn quanh, kỳ thật sắc trời không còn sớm nữa, ở đây lâu cũng không an toàn, liền gật đầu nói: "Vậy đi xem đi."
Tốc độ của trực thăng lần này cũng khá chậm, không bao lâu Lâm Uyển liền nhìn thấy một vài thiết bị gì đó, cô cũng không biết ở đây họ làm gì, nhưng mà các công cụ khai thác này nhìn thật quá thô sơ.
Cô trộm hỏi Tằng Tuấn một tiếng: "Nơi này có an toàn không?"
Tằng Tuấn không đáp lời, chỉ ôm hông cô đi vào.
Thấy bọn họ bước vào, các công nhân ở trong mỏ đều có chút ngoài ý muốn, tất cả đều dừng công việc trong tay lại. Vệ sĩ đi theo Tằng Tuấn đi qua nói với bọn họ vài câu, sau đó Lâm Uyển thấy ai nấy đều nghiêm túc đứng lên, dẹp đường đi cho bọn họ.
Cô thật sự rất bất ngờ, Tằng Tuấn thì vẫn rất tự nhiên, quả thật giống như không coi ai ra gì mà đi thẳng vào trong.
Lâm Uyển cũng đi theo, chỉ thấy ở bên trong có rất nhiều đá, hình dạng gì cũng có. Tằng Tuấn cúi xuống nhìn ngắm, dường như đang giúp cô tìm một thứ gì đó.
Chính là vừa mới nhìn một chút thì có một người giống như ông chủ chạy vào, hắn mang theo một người nữa, trên tay người kia đang cầm một cái khay.
Vị ông chủ kia rất nhiệt tình tiếp đón bọn họ: "Tằng tiên sinh, tôi rất bất ngờ khi ngài tới đây, ngài thử nhìn cái này xem..."
Lâm Uyển nghe vậy liền liếc mắt nhìn một cái. Chỉ thấy trên tay họ đang bưng một số viên đá, nhưng đềunhỏ, màu sắc cũng rất đơn điệu. Cô lập tức có chút thất vọng, cô cứ nghĩ là mình sẽ được nhìn thấy những viên đá cuội lung linh xinh đẹp chứ.
Bởi vì góc tảng đá nhìn đều rất lớn, mấy viên này đều đã được cắt gọt nhỏ lại, không thể gọi là đá, mà phải gọi là đá quý mới đúng. Hơn nữa nhìn rất giống ngọc bích.
Cô cầm lên nhìn ngắm, thấy các viên có độ lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng chung quy thì vẫn có nét tương đồng.
Lâm Uyển ngắm nghía vài lần, liền phát hiện ra một viên đá, thật sự càng nhìn càng thấy đẹp, không biết có phải là do chiết xạ không mà màu sắc của nó trông hoàn toàn khác biệt.
Tằng Tuấn lúc đầu còn giúp cô chọn vài viên, nhưng đây là lần đầu Lâm Uyển nhìn mấy thứ này, nhịn không được ngắm đi ngắm lại nhiều lần, còn cầm lên mà so sánh với nhau.
Sau đó Lâm Uyển chợt nghe thấy Tằng Tuấn nói với ông chủ kia: "Không chọn nữa, số hàng này tôi lấy hết."
Lâm Uyển ngạc nhiên kêu lên, lúc ngẩng đầu lại thì đã thấy Tằng Tuấn đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô cũng nhanh chóng đuổi theo anh.
Tằng Tuấn rất tự nhiên nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Trở về lại xem tiếp nhé."
Lâm Uyển mơ mơ màng màng gật đầu.
Lúc lên trực thăng, Lâm Uyển tò mò hỏi Tằng Tuấn: "Đúng rồi, mấy viên đá đó là đá gì vậy, có phải là ngọc bích không?"
Sau khi đi làm cô có mua một cái vòng cổ ngọc bích, nhưng cô nhớ rõ là giá của nó cũng không phải đắt lắm, chỉ mấy trăm đồng cũng có thể mua được.
"Đó là đá nhiệt điện." Tằng Tuấn đặt gậy sang một bên, đưa tay cầm lấy một viên đá rồi chiếu dưới ánh đèn.
Lâm Uyển kinh ngạc, cũng cầm lấy một viên rồi chiếu dưới ánh đèn, thì ra đây chính là mô hình gốc của đá nhiệt điện.
Nhưng đây không giống với mấy viên đá nhiệt điện mà cô đã từng nhìn qua! Cô nhớ trên quầy đá nhiệt điện đều có rất nhiều màu sắc giống như thủy tinh châu báu, cái này mà cũng là đá nhiệt điện ư?
Chính là mặc kệ nó, chỉ cần là đá nhiệt điện thì đều rất có giá trị, hơn nữa...còn có lớn có nhỏ...
Vậy mà Tằng Tuấn lại coi nó như quả cầu thủy tinh mà mua hết về cho cô sao?!
Lâm Uyển nhịn không được liếc anh một cái. Anh có vẻ đang rất chuyên tâm, ngắm nhìn rồi chọn khoảng mười viên đá, Lâm Uyển cũng không rõ là anh lấy tiêu chuẩn gì để chọn lựa. Sau đó anh lại giống như đang thử quần áo mà ướm lên cổ Lâm Uyển.
Lúc ngón tay anh chạm vào cổ cô, Lâm Uyển lập tức hồi hộp đến ngừng thở. Dáng vẻ của anh rất nhu hòa, không biết có phải là do ngọn đèn trong trực thăng chiếu vào hay không mà cô cảm thấy ánh mắt của anh còn đẹp hơn cả đá quý.
Sắp xếp mấy viên đá xong, Tằng Tuấn hiển nhiên rất hài lòng, ngẩng đầu lên nói với cô: "Làm thành một chuỗi vòng chắc sẽ rất hợp với em."
Lâm Uyển giật mình sửng sốt, cô vội vàng quay mặt đi, song cơ thể vẫn dần dần nóng lên, trong lòng rung động như đang dần bị hòa tan.
← Ch. 45 | Ch. 47 → |