Vay nóng Tima

Truyện:Không Thể Quên Em - Chương 24

Không Thể Quên Em
Trọn bộ 93 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Siêu sale Lazada


Lơ lơ đãng đãng, Lâm Uyển cũng thật sự không nhớ nổi ban ngày mình đã làm những gì.

Buổi tối khi đi ngủ, cô lại cảm thấy rất căng thẳng, không biết Tằng Tuấn còn có thể chịu đựng mà bỏ qua cho cô giống hôm qua nữa hay không, cô rất hy vọng hắn sẽ cải tà quy chính từ một sắc ma trở thành chính nhân quân tử, kết quả vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, cô liền lập tức cảm thấy sau lưng có một trận khí lạnh đang ùa đến.

Lâm Uyển linh tính có điều không ổn, lúc xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tằng Tuấn đang nằm nghiêng người, đầu chống lên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Hai mắt chạm nhau, Lâm Uyển lo lắng nuốt nước miếng. Trái lại vẻ mặt của Tằng Tuấn lại rất bình thản, tự nhiên đưa tay vuốt lên tóc cô, chậm rãi thưởng thức.

Giường lớn cũng có mức độ, cô đã phải cố gắng nằm cách xa hắn, hơn nữa vì sợ phát sinh điều này, cô còn cố ý mặc một bộ đồ ngủ rất kín đáo.

Tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì lại thấy Tằng Tuấn dường như không phải có ý đồ háo sắc, bộ dạng lúc này của hắn giống như đang thư giãn, cảm nhận mái tóc của cô, dáng vẻ hệt như lúc hắn chơi đùa với Đại Mao và Nhị Mao.

Chính là người này trước khi muốn 'xử lý' cô cũng thường hay thể hiện ra bộ dạng nhàn nhã như vậy, Lâm Uyển thật sự không dám chủ quan.

Thế nhưng Lâm Uyển lại không thể hiểu được chính mình, chỉ cần nhìn thấy hắn, cơ thể dường như phản xạ theo bản năng, vì hắn mà bắt đầu xao động.

Hơn nữa, lúc hắn nhẹ nhàng đưa những lọn tóc của cô đến bên miệng hôn, Lâm Uyển có cảm giác hô hấp của mình đang bị ngưng trệ.

Ánh mắt của hắn ngày một thâm trầm, cuối cùng tiến lại gần, xoay người đem cô đặt dưới thân.

Hai cơ thể dán lên nhau, khiến cho Lâm Uyển toàn thân cứng ngắc. cô cảm giác được những biến hóa trên cơ thể hắn, dường như đã sẵn sàng để bùng nổ.

hắn bắt đầu hôn lên môi cô, Lâm Uyển không né tránh được. Hơi thở của hắn thơm tho mát lạnh, lúc môi lưỡi giao nhau, kỳ thật cũng không làm cho cô cảm thấy phản cảm. Lâm Uyển chỉ ghét cảm giác lúc bị hắn giam cầm, mặc kệ có đang làm gì, hắn cũng phải dùng sức khống chế cô, cho dù là khi hôn môi, hắn cũng muốn gắt gao giữ chặt cằm của cô, khiến cho cô không thể động đậy.

Nhưng Lâm Uyển không phải là một cô gái nhu nhược, khi bị người ta dồn ép, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi im chờ chết. Lúc mới đầu đúng là cô luôn bày ra tư thế cứng ngắc như cá chết, nhưng đến khi bị hắn lao vào khi dễ quá đáng, cô vẫn là nhịn không được phải vùng lên phản kháng. Cho nên mỗi lần làm đều giống như chiến tranh, còn chưa có chính thức làm gì mà Lâm Uyển đã mệt mỏi thở hổn hển rồi.

Lần này cũng không phải ngoại lệ, lúc mới đầu cô còn có thể duy trì bộ dạng nằm ngay đơ, nhưng sau khi bị Tằng Tuấn làm loạn hồi lâu, cô rốt cục chịu không nổi, cô có phải là móng giò đâu mà sao cứ muốn gặm sạch sẽ vậy hả!!

Lâm Uyển theo bản năng đẩy Tằng Tuấn ra, chân cũng không an phận đá loạn xạ.

Vóc dáng Tằng Tuấn rất cao, vốn đang nằm chống nửa người trên, lúc này thấy Lâm Uyển giãy dụa, hắn liền duỗi tay kéo Lâm Uyển dậy, để cho cô ngồi lên đùi mình.

Lâm Uyển bị hành động này làm cho kinh ngạc, cô thật không ngờ rằng hắn sẽ làm như vậy.

cô né tránh không muốn ngồi lên đùi hắn, nhưng Tằng Tuấn không buông cô ra, trái lại còn nâng cô lên, để cho cô tựa vào gần hơn, còn đem hai chân cô tách ra rồi vòng lên eo mình.

Vừa nhìn thấy tư thế hai chân ôm lấy thắt lưng Tằng Tuấn của mình, Lâm Uyển liền lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, tư thế lúc trước thì cô còn có thể chịu được, dù sao chỉ cần nhắm chặt mắt lại không thèm nhìn hắn là xong, nhưng tư thế lúc này khiến cho cô không biết phải làm sao, vấn đề là nếu như bọn họ làm theo kiểu này, thì nhất định phải có sự phối hợp của cô có đúng hay không?!

cô có bị úng não mới thèm đi phối hợp cùng hắn!

Nhưng muốn trốn cũng không dễ dàng, Tằng Tuấn vẫn đang ôm chặt lấy thắt lưng cô. Lâm Uyển chỉ có thể cố gắng vùng vẫy, hai chân bắt đầu đá mạnh lên hông hắn.

Động tác của cô không có chút khách khí, chân dài duỗi ra đá thật mạnh lên vùng bụng của Tằng Tuấn, cô ra tay rất mạnh bạo, không cần biết Tằng Tuấn sẽ có thể bị nội thương hay không!

Nào biết mọi chuyện không như cô nghĩ, cứ tưởng bụng hắn rất mềm, ai ngờ lại rất rắn chắc. một cước của cô không biết làm cho hắn cảm thấy thế nào, ngược lại chỉ thấy các ngón chân của cô đau tê tái.

Tuy rằng đã từng tiếp xúc thân mật vài lần, nhưng Lâm Uyển vẫn chưa từng quan sát kỹ cơ bụng của hắn, hiện tại cô đã biết, cơ bụng của hắn thật sự không thể xem thường, một cú đá của cô xem chừng chỉ giống như đang gãi ngứa cho hắn.

Tằng Tuấn cũng lười cản, để mặc cho cô làm ầm ĩ, hành động không cam lòng giãy dụa của cô đều bị hắn chuyển hóa thành một loại tình thú, sau vài lần đã trở nên khá quen thuộc, lần này Tằng Tuấn liền lập tức tiến quân thần tốc cởi quần áo của cô ra.

Để cô nằm ngửa xong, hắn lại tiếp tục nâng cô dậy. Dưới một loạt hành động của hắn, Lâm Uyển liền hiểu được, dù cho cô có không chịu phối hợp thì hắn vẫn có thể một mình làm...

Thân thể không tự chủ được mà đung đưa theo những động tác của hắn, khi bị xuyên vào quá sâu, cô lại theo bản năng căng cứng người lại, chính là việc này thật giống với phản ứng dây chuyền, ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy thích thú hơn.

Đây là điều khiến Lâm Uyển chán ghét nhất, nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng mà làm trái ý cô...

Tằng Tuấn cũng vậy, hắn ngày càng bị kích thích, không ngừng xâm phạm cô.

Cả hai trải qua một trận vô cùng kịch liệt, dường như đang muốn bồi thường lại buổi tối hôm trước bị cấm dục. Lâm Uyển suy nghĩ đã trở nên rối loạn, cuối cùng lại không tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng hắn, cùng nhau lên cao trào.

Sáng hôm sau Lâm Uyển thân bất do kỷ nằm trên giường, toàn thân đau ê ẩm. Quả thật ngày hôm qua cô giống như vừa mới chạy một quãng đường dài vậy, chân vừa động liền cảm thấy rất đau, xương cốt cũng như bị gãy vụn.

Càng buồn bực hơn là, sau khi rời giường, cô lại nhận được điện thoại của mẹ, mẹ cô hôm qua sau khi nghe cô nói về chuyện bán nhà, cũng không chần chừ nữa mà lập tức thử liên lạc với mấy người môi giới nhà đất, kết quả chưa nói đến chuyện bán, chỉ vừa mới nghe mẹ cô nói về chuyện gia đình, mấy người đó liền có chết cũng không chịu giúp đỡ.

Chuyện thủ tục giấy tờ không phải là vấn đề, cứ cho là phòng ở chỉ đứng tên một người, nhưng nếu như đã kết hôn thì nhất định phải có sự trình diện của cả hai vợ chồng mới được. Mà tình huống của nhà Lâm Uyển lại càng đặc biệt, chắc hẳn sẽ không có một công ty nhà đất nào dám đứng ra ôm cả đống phiền toái như vậy vào người.

Việc này khiến mẹ Lâm Uyển cực kỳ tức giận, Lâm Uyển cũng buồn bực không thôi, nhưng cô không dám nói với mẹ, nói ra không chừng lại càng đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Uyển chỉ có thể an ủi mẹ trong điện thoại: "Mẹ, không sao đâu, tạm thời không bán được thì thôi vậy, cứ ở nhà cũ một thời gian nữa...chắc chắn sẽ có cách giải quyết mà..."

Vậy thì xem ra, chuyện cấp bách lúc này chính là phải mau chóng giải trừ quan hệ hôn nhân của ba mẹ mới được.

Cũng không biết làm sao, khi nghe Lâm Uyển nhắc lại chuyện ly hôn, mẹ cô lại có chút do dự, thở ngắn thở dài nói: "Lâm Uyển à, chuyện ly hôn xem ra để sau hẵng nói..."

Lâm Uyển nóng nẩy, tình cảnh này quá quen thuộc, năm đó cô đã mong mẹ có thể ly hôn trong vui vẻ với ba nhiều đến cỡ nào, kết quả mẹ cô luôn lưỡng lự trì hoãn, nói những lời đại loại như một người phụ nữ một mình nuôi con không hề dễ dàng.

hiện tại vừa nghe mẹ nhỏ giọng nói vậy, Lâm Uyển liền tức giận: "Mẹ, mẹ đây là có ý gì, không phải mẹ đã đồng ý rồi sao, bây giờ phải nhanh chóng giải quyết việc này, mẹ còn đang do dự cái gì..."

Giọng mẹ cô trở nên yếu dần: "Mẹ không nói là sẽ không ly hôn, chỉ là không thể để sau khi người ta chứng kiến hàng loạt chuyện rồi lại bỏ đi, con xem, con vừa mới náo loạn cãi nhau với bác và ông, mẹ lại cùng ba ly hôn, mọi người liệu sẽ coi chúng ta ra gì chứ..."

Lâm Uyển thật sự muốn đập vỡ cái điện thoại đang cầm trên tay: "Mẹ, chúng ta sống cho bản thân, mẹ quan tâm đến những người đó làm cái gì, sao lúc nào mẹ cũng phải suy nghĩ quá mức thận trọng như vậy!"

Đời này của mẹ cô luôn bị hủy hoại bởi những suy nghĩ chần chừ do dự, lần nào cũng vậy, miệng thì hô to cùng lắm thì ly hôn, nhưng đến lúc cần thì lại lưỡng lự, vì thế thời thanh xuân luôn phải sống trong đau khổ, bây giờ đã lớn tuổi như vậy, rốt cục mẹ còn muốn trì hoãn tới khi nào nữa đây?!

Mặc kệ cô nói gì, mẹ cô vẫn chỉ khẽ thì thầm: "Lâm Uyển, thế hệ của mẹ không giống với thế hệ của con, mẹ đã lớn tuổi rồi, suy nghĩ không thể giống người trẻ được..."

Lâm Uyển nghe vậy liền tức giận cúp máy.

cô hùng hùng hổ hổ bước xuống lầu, trong ngực bừng bừng lửa giận đang muốn phát tiết ra bên ngoài. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy Tằng Tuấn đang ngồi trong phòng ăn, Lâm Uyển liền lập tức thu hồi lại dáng vẻ giận dữ của mình.

Dù sao cô cũng chỉ là một ngọn lửa nhỏ, còn tên kia lại chính xác là núi lửa phun trào, hơn nữa còn là một ngọn núi lửa nằm sâu dưới đáy biển. Lâm Uyển không dám chơi trò giận chó đánh mèo, đành nhẫn nhịn dồn nén bước tới trước mặt hắn, ngồi vào bàn ăn, mắt xem mũi buồn bực dùng cơm.

Trong đầu cũng cố gắng không nghĩ tới chuyện hôm qua, nhưng Lâm Uyển cảm thấy, tình huống của cô và Tằng Tuấn hiện tại thật khó hiểu, nhất là tối hôm qua, hai người cùng nhau buông thả, nhiệt tình như vợ chồng...

Lâm Uyển trong đầu nghĩ khi ăn xong sẽ nhanh chóng trốn ra ngoài.

Nhưng vừa mới dùng bữa xong, cô còn chưa kịp dắt chó ra ngoài đi dạo thì chuông cửa lại đột ngột vang lên, Lâm Uyển ủ rũ đi ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều người mặc quần áo lao động.

cô không hiểu gì, trái lại Tằng Tuấn lại tỏ ra rất bình thường, tựa như biết rõ sẽ có người tới đây vậy.

Bọn họ rất khách khí, cẩn thận bê mấy thùng gì đó vào nhà. Lâm Uyển không biết mấy thứ đó là gì, nhìn bọn họ bê đồ lên lầu, cô cũng tò mò đi theo xem.

Chỉ thấy những người đó đang lắp máy tính, máy đánh chữ gì đó vào một phòng trên tầng hai.

Động tác của họ rất nhẹ nhàng, tốc độ cũng rất nhanh, dường như mấy việc này không mảy may tốn chút công sức nào với họ, làm xong, tất cả giấy gói, hộp đựng, bọt biển đều được họ thu dọn một cách sạch sẽ. Trong quá trình làm việc, tất cả mọi người không ai nói chuyện với nhau một câu nào, từ trước đến nay, dù ở nhà hay ở công ty, Lâm Uyển đều chưa từng được nhìn thấy một đội ngũ lắp đặt như vậy...

cô thật sự rất kinh ngạc, mấy người này cũng quá mức kỳ quặc rồi!

Chờ bọn họ rời đi, Lâm Uyển tò mò bước vào thư phòng xem, quả nhiên cả căn phòng như được thay mới, trên bàn được đặt thêm một số đồ dùng văn phòng, trông rất gọn gàng ngăn nắp.

cô còn đang ngắm nghía thì không biết Tằng Tuấn cũng theo lên đây từ khi nào.

hắn đi lướt qua cô rồi tiến tới trước bàn làm việc.

Chiếc bàn có màu sắc rất trang nhã, hắn kéo bàn phím ra, nhẹ nhàng gõ vài cái, hình như là muốn kiểm tra chất lượng của máy tính.

Lâm Uyển đang muốn xin ra ngoài, Tằng Tuấn liền hướng cô ngoắc ngoắc tay.

Lâm Uyển nhìn vào chiếc bàn làm việc, trong lòng lập tức run rẩy. Người này sẽ không phải là muốn cùng cô thử 'làm' trên bàn chứ?!

Kết quả sau khi đi tới, Tằng Tuấn lại để cho cô ngồi trên ghế.

Chiếc ghế này hoàn toàn khác so với loại ghế xoay thông thường, chắc là vì nghĩ đến thân thể của Tằng Tuấn, nên chiếc ghế dựa này ngồi lên vô cùng vững chắc, không hề bị lung lay.

Lâm Uyển không rõ Tằng Tuấn muốn cô ngồi lên ghế làm gì. Nhưng rất nhanh cô đã hiểu, bởi vì cô thấy Tằng Tuấn bật camera của máy tính lên, trên màn hình lúc này đang hiện lên hình ảnh của cô.

"Cười lên nào." Tằng Tuấn vỗ nhẹ lưng cô, Lâm Uyển không biết nên cười như thế nào, liền miễn cưỡng méo miệng.

Loại máy ảnh càng sắc nét nhiều tiền bao nhiêu thì dường như lại càng không khiến cho người ta trông đẹp hơn, quả nhiên trên màn hình hiện lên khuôn mặt nhìn như quỷ của Lâm Uyển.

Tằng Tuấn đành nghiêng đầu đối diện với Lâm Uyển, cúi xuống hôn lên môi cô.

Lâm Uyển theo bản năng nhíu mày, quay đầu tránh đi.

Sau một loạt tạo dáng, Tằng Tuấn rốt cục cũng hài lòng với tấm ảnh cuối cùng. trên màn hình là hình ảnh hai người vừa mới tách môi nhau ra, khóe miệng của hắn còn hơi vểnh lên ra vẻ thích thú. Lâm Uyển lại buồn bực bĩu môi, biểu cảm vô cùng hồn nhiên và thú vị.

Tằng Tuấn rất nhanh đem bức ảnh kia cài đặt làm hình nền máy tính. Làm xong, hắn mới làm động tác tránh ra, để cho Lâm Uyển đứng lên.

Lâm Uyển đầu óc như muốn nổ tung, cảm thấy có chút không thật.

Có người đàn ông nào lại đem ảnh người phụ nữ tạm thời của mình đặt làm hình nền máy tính chứ? Thà hắn cứ để ảnh chụp khỏa thân của cô xem ra còn đáng tin hơn!

Bất quá thừa dịp tâm tình của Tằng Tuấn đang tốt, lại dường như đang bận làm việc, Lâm Uyển lúc ra đến cửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền cẩn thận nói: "Từng...Tằng tiên sinh, tôi đã lâu không về nhà, liệu bây giờ có thể trở về một chuyến không?"

"Tằng Tuấn." hắn thản nhiên nói, bộ dạng đang rất tập trung làm việc.

"A, Tằng Tuấn." Lâm Uyển lúc nói ra được tên của hắn, thiểu chút nữa đã không cẩn thận cắn phải lưỡi.

"Có thể." hắn vui vẻ đồng ý, mắt liếc nhìn cô một cái, dáng vẻ giống như người giám hộ: "Nhớ bảy giờ về ăn cơm."

Lâm Uyển đời này chưa từng bị đàn ông đối đãi như vậy, cứ như hắn là bố của cô không bằng...

Hơn hai mươi năm qua, không nghĩ tới cô đã trưởng thành đến như vậy, bây giờ lại bị một người đàn ông cùng lắm hơn cô vài tuổi quản giáo như con của mình...

Lâm Uyển vội vàng gật đầu đồng ý.

Lúc sáng cô to tiếng một trận với mẹ như vậy, trong lòng vẫn luôn không an tâm, cảm thấy chính mình có phần không hiểu chuyện, nói thật thì, bánh bao không phải cứ muốn thay đổi tính tình là thay đổi được ngay, đối với thế hệ của mẹ cô, ly hôn chính là một chuyện vô cùng hệ trọng.

cô nghĩ nên về nhà nói chuyện với mẹ, tranh thủ khuyên nhủ bà một chút.

Nào biết lúc vừa mới vội vã chạy về nhà, qua cánh cửa, cô chợt nghe thấy bên trong vô cùng ầm ĩ, mới đầu cô còn tưởng rằng bác cả lại đưa người đến gây rối. Ai ngờ sau khi nghe thấy một câu nói, Lâm Uyển liền kinh sợ, bởi vì giọng nói kia không phải của ai khác, mà chính là người cha thiếu đạo đức của cô!!!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-93)