Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Thể Quên Em - Chương 16

Không Thể Quên Em
Trọn bộ 93 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Siêu sale Lazada


Tằng Tuấn buổi sáng dậy rất sớm, hắn bước đi rất nhẹ nhàng, cho dù là gặp bất tiện khi di chuyển nhưng vẫn cố gắng để không phát ra tiếng động, khẽ đóng cửa lại khi bước vào nhà vệ sinh.

Lâm Uyển thấy hắn rời đi thì mới mở mắt ra, kỳ thật Tằng Tuấn chỉ hơi động đậy là cô đã tỉnh dậy ngay, nhưng cô chỉ giả vờ nằm im. Khẽ duỗi cánh tay đã trở nên tê rần, bởi vì biết Tằng Tuấn vẫn còn trong nhà vệ sinh, cho nên cô cũng không dám đứng lên, mà cứ tiếp tục nằm trên giường.

Buổi sáng mùa hè, ánh mắt trời xuyên thấu qua rèm cửa rồi rọi vào phòng, sau khi kéo rèm ra, tia nắng êm dịu nhẹ nhàng chiếu lên sưởi ấm cho cơ thể.

Lâm Uyển vẫn không nhúc nhích, cô đang chờ Tằng Tuấn đi xuống lầu. Kết quả Tằng Tuấn rửa mặt mũi xong lại không lập tức đi ra ngoài, mà chầm chậm quay trở lại giường.

cô căng thẳng nhắm chặt hai mắt lại.

Tằng Tuấn nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, hô hấp rõ ràng đang dồn dập hơn lúc trước. Tuy nhiên hắn cũng không vạch trần cô, chỉ thản nhiên nhếch môi cười rồi đi ra cửa.

Chờ hắn đi rồi, Lâm Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không biết phải đối mặt với người đàn ông kia như thế nào. Nhất là từ sau khi hai người làm chuyện kia, cô quả thực đã trở thành một chú đà điểu không muốn ngoi đầu lên.

Thế nhưng nằm mãi trên giường cũng không phải là cách giải quyết, cô nhanh chóng ngồi dậy rồi đi vào nhà vệ sinh.

Gian phòng này được phối màu tương xứng với phòng ngủ, vô cùng sạch sẽ, diện tích cũng rất lớn.

Tấm gương chiếm một nửa mặt tường, khiến cho toàn bộ không gian sáng bừng lên, hợp với màu tường tối, càng làm tăng thêm vẻ sang trọng cho khu vực này, trong đây cũng có đầy đủ các vật dụng vệ sinh dành cho nam giới.

Khăn mặt của hắn cũng có màu sắc rất đơn giản.

Chính là trong này bỗng dưng lại xuất hiện một cái khăn mặt màu hồng nhạt, vắt lên trông có vẻ không phù hợp lắm. Lâm Uyển rửa mặt xong rồi dùng chiếc khăn đó lau mặt.

cô cúi xuống nhìn bồn rửa mặt, thật sự vô cùng sạch sẽ, rõ ràng ở hai bên là chỗ để đồ, nhưng ngoại trừ kem đánh răng và máy cạo râu thì cái gì cũng không có, đặc biệt là không thấy có sữa rửa mặt.

Lâm Uyển không hiểu tên Tằng Tuấn kia giữ gìn khuôn mặt tuấn tú của mình như thế nào, chẳng lẽ không dùng sữa rửa mặt mà chỉ rửa bằng nước thường thôi sao?

Nhìn da dẻ của hắn thì thật sự không giống với việc không chú ý chăm sóc da mặt.

Làn da kia còn trắng hơn cả cô, hơn nữa hắn lại có một đôi mắt rất đẹp, lông mi dài và thanh tú, nhưng không hiểu sao mỗi khi gương mặt nhã nhặn kia lọt vào mắt cô thì lại lập tức biến thành một tên Diêm vương hung ác. Làm cô đến liếc mắt nhìn một cái cũng không dám.

Lâm Uyển ngây ngốc đứng trước bồn rửa mặt, trước kia cô cũng không hay chú ý đến từng chi tiết như vậy, bởi vì căn bản nó không cần thiết, nơi này dù sao cũng chỉ là một nhà tù tạm thời mà thôi.

Nhưng hiện tại Lâm Uyển cũng không biết là mình bị sao nữa, thế nhưng lại bắt đầu để ý đến hết tất cả mọi thứ ở nơi đây.

một khả năng vừa xuất hiện, cô liền vội vàng lắc đầu thật mạnh để suy nghĩ đó mau biến mất.

Bất chợt nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, Lâm Uyển đứng trong nhà vệ sinh sợ hãi, cô vội vàng chạy ra ngoài, tung người nhảy lên giường rồi chui vào trong chăn, giả vờ ngủ.

May là động tác của người bên ngoài rất chậm, vặn vặn vài lần mới mở được cửa ra.

Nhưng khi người kia tiến lại gần, Lâm Uyển mới biết là vì sao tác phong của hắn lại chậm, bởi vì trong tay hắn đang bê một cái mâm. Điều này khiến cho Lâm Uyển cảm thấy thật sự kinh ngạc. Tằng Tuấn cư nhiên lại đích thân mang đồ ăn tới.

hắn đặt đồ lên chiếc tủ ở đầu giường, sau đó cúi người xuống nhìn chằm chằm vào cô. Lâm Uyển bị hắn nhìn sởn cả tóc gáy, rốt cục cũng không chịu nổi nữa, không thể không mở to mắt ra.

hắn cũng không nói gì, cứ như coi lời nói là vàng là ngọc vậy, chỉ chỉ tay vào cái mâm rồi nói, "Phải ăn hết."

Lâm Uyển nhìn sang, có rất nhiều món ăn, là một bữa sáng cực kỳ dinh dưỡng.

Lẽ ra sau khi bị ép buộc thì thường không muốn ăn, ít nhất cũng lăn ra ốm yếu, tối hôm qua cô còn phải khổ sở vừa tắm vừa khóc. Nhưng hiện tại nhìn thấy đống đồ ăn, cô cư nhiên lại cảm thấy rất đói bụng.

Chần chừ một lúc, đang nghĩ xem có nên mang ra chỗ khác ăn hay không, dù sao cô cũng không có thói quen ăn trong phòng ngủ. Tằng Tuấn lại tưởng cô đang giở thói bướng bỉnh, nét mặt tỉnh bơ hỏi:"Muốn tôi đút cho em ăn?"

Lâm Uyển nào dám để hắn đút, cũng không thèm quan tâm đến địa điểm nữa, nhanh chóng ngồi dậy buồn bực dùng bữa.

Thấy cô ăn rất nhanh, lúc này hắn mới cảm thấy hài lòng.

Nhưng mà trong lúc ăn cơm lại cứ bị người khác nhìn thì quả thực rất khó chịu, Lâm Uyển cúi thấp mặt, cố gắng không để ý đến ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô kia.

May mắn là chờ cô ăn cơm xong, người kia rốt cục cũng thong thả bước ra ngoài. Lâm Uyển lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật người này cũng không phải rất lợi hại, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra. Bước đi của hắn rất chậm, hơn nữa tư thế còn rất cứng nhắc.

Tuy rằng hai người đã từng có quan hệ tiếp xúc thân mật, nhưng Lâm Uyển cho tới nay vẫn không biết chân của hắn như thế nào, tại sao lại bị tật, bất quá cô cũng không thích tò mò về chuyện riêng của người khác.

Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là lợi dụng lúc hắn đang ở bên ngoài, phải thật nhanh chóng uống thuốc tránh thai.

Lâm Uyển không dám trì hoãn lâu, lập tức lấy thuốc ra uống. Sau lại không biết nên làm gì tiếp theo, bởi vì người kia rõ ràng không tỏ ra chán ghét cô, vốn cứ nghĩ rằng chỉ cần làm một lần rồi hắn sẽ thả cho cô đi, như vậy xem, chẳng lẽ đối phương còn muốn làm thêm vài hiệp nữa?

Lúc Lâm Uyển đang ngồi nghĩ ngợi lung tung thì nhận được điện thoại của mẹ.

Lâm Uyển buồn bã bắt máy, lập tức nghe thấy giọng mẹ cuống cuồng nói:"Lâm Uyển, con có biết gì về chuyện giấy tờ nhà không?"

Lâm Uyển ngây ngẩn cả người, hỏi:"Cái gì cơ ạ?"

"Mẹ vừa nhận một đơn hàng chuyển phát nhanh, bên trong là ba giấy chứng nhận quyền sử dụng đất."

Lâm Uyển lúc này mới hiểu được, cô không có ngốc, tức thì nhớ ra ngay ba cái giấy chứng nhận mà cô đã từ chối không nhận từ Tằng Tuấn. Lúc ấy Tằng Tuấn không nói gì, hóa ra là vì hắn đã chuẩn bị rất nhiều biện pháp để đối phó với cô.

Lâm Uyển rối loạn, giả vờ hỏi mẹ:"Cái gì nhà cơ ạ?"

"Còn có thể là cái gì chứ, phòng của chúng ta, cộng thêm hai phòng khác, mẹ nhớ rõ tất cả đều được đứng tên của ba con, kết quả bây giờ lại biến thành của mẹ......"

Mẹ cô còn sững sờ nói tiếp:"Con nói vậy là sao chứ? Tại sao bỗng dưng tất cả phòng ở đều được đứng tên của mẹ? Hơn nữa giấy tờ này còn rất mới, đúng rồi, bên trong còn có cả chứng minh thư của mẹ, mẹ nhớ là hôm đó đã đưa cho con để mua vé tàu...... Chẳng lẽ là bạn của con sao?"

Lâm Uyển giật mình, chuyện này biết giải thích thế nào đây, tốt nhất cứ giả ngu vậy, nhưng mà cô lại không hay nói dối, lập tức lắp bắp đáp:"Sao, sao lại có chuyện này chứ? Con làm gì có bản lĩnh ấy...... Hơn nữa chứng minh thư con cũng đã trả lại mẹ rồi còn gì?"

"Con trả mẹ rồi?" Mẹ cô bán tín bán nghi.

Lâm Uyển một mực khẳng định:"Chắc chắn là đã đưa cho mẹ rồi, không phải là mẹ đã bị giam giữ để điều tra sao, có khi nào vì hoảng loạn quá nên đã quên......"

"không đúng." Mẹ của Lâm Uyển không ngốc đến vậy:"Cứ coi như là con đã trả lại mẹ đi, nhưng con đoán xem là ai làm, mẹ thì đương nhiên không phải rồi, khả năng lớn nhất chỉ có thể là bạn của con mà thôi!"

Lâm Uyển à một tiếng, hồ đồ nói:"Mẹ quan tâm ai làm gì, huống hồ bây giờ không phải là rất tốt sao."

"Tốt gì chứ, làm gì có món quà nào bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, mẹ suy nghĩ cả ngày nhưng vẫn không hiểu. Chắc cũng không phải là ba con đâu, hắn làm gì tốt đến vậy? Năm đó mẹ chỉ xin ông ấy cấp cho mình một căn phòng mà suýt chút nữa bị đánh chết, hiện tại làm gì có khả năng đưa hết toàn bộ cho mẹ chứ?"

Lâm Uyển tuy biết rõ mọi chuyện nhưng lại không thể nói ra. cô chỉ có thể làm ngơ an ủi mẹ:"Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, người ta đưa cho mẹ thì mẹ cứ việc nhận, sao mà phải sợ chứ."

Nhưng thật ra vừa nói xong thì Lâm Uyển lại nghĩ tới một chuyện.

Lúc trước cô đã không suy nghĩ nhiều mà từ chối Tằng Tuấn ngay, nếu hiện tại hắn đã nhất quyết bắt cô nhận thì cô cũng sẽ không cự tuyệt nữa, nhưng việc gì cũng phải nói cho rõ ràng. Nhà tuy đã được đứng tên mẹ, nhưng chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

cô cũng đã bồi người ta ngủ rồi, mọi chuyện rồi cũng sẽ trôi vào quá khứ, đến lúc đó tự nhiên ba cô lại trở về, còn không phải là sẽ ầm ĩ với mẹ một trận sao?

cô chắc chắn sẽ không để mẹ tiếp tục phải làm một cái bánh bao chỉ biết cam chịu nữa!!

Nếu ba cô mà không mang theo Lâm Hiểu Huy cùng nhau bỏ trốn, thì cô cũng đâu cần phải đến tận cửa cầu cứu người ta rồi bị bắt nạt thành như vậy!!

Hơn nữa với cái "đức hạnh" của ba cô, nếu như ông có trở về thật, chắc chắn sẽ làm ầm lên đòi chuyển nhượng căn nhà cho Lâm Hiểu Huy!!

cô thà đem ba phòng ở đó cho chó ăn chứ nhất quyết không bao giờ muốn để lại một phần nhỏ nào cho tên con trai kia.

Nghĩ vậy, Lâm Uyển cũng thảo luận với mẹ luôn trong điện thoại:"Mẹ, mẹ có ý định ly hôn với ba không?"

Mẹ cô hoảng sợ, "Con nói gì vậy hả, mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, còn ly hôn cái gì nữa!"

"Mẹ!" Lâm Uyển bó tay, mẹ cô thật sự cổ hủ đến mức hết thuốc chữa, cô không thể không hù dọa mẹ:"Chính vì mẹ đến tuổi này nên mới càng phải ly hôn, ba con làm hại mẹ còn chưa đủ hay sao, ông ấy đã dám chạy trốn một lần thì chắc chắn sẽ còn có lần thứ hai, một chút tình nghĩa vợ chồng với mẹ cũng không có, hơn nữa mẹ có biết ông ấy ở ngoài làm những trò gì không? một người bạn làm luật sư của con nói, chuyện vợ chồng không thể nói rõ, vạn nhất ông ấy có vay tiền ở bên ngoài, hoặc là vay nặng lãi, thì mẹ sẽ là người đầu tiên có liên quan."

Mẹ cô cũng có chút sợ hãi, nhưng chung quy vẫn sợ bị người ta chê cười, nên vẫn do dự không nói.

Lâm Uyển ra sức khuyên mẹ, lúc trước mẹ đã nói sẽ làm tất cả vì cô, hồi trước vì phòng ở đều được đứng tên của ba nên mẹ mới kiên nhẫn sống ở đó, hiện tại bà cũng sẽ không còn cái cớ nào để từ chối nữa.

Sau khi nghe Lâm Uyên nói, mẹ cô rốt cục cũng không lưỡng lự thêm nữa, nhưng lại không biết phải làm thế nào để ly hôn.

"Ly hôn dù sao cũng phải có mặt của cả hai người, ba con chạy rồi thì mẹ biết tìm ai để ra tòa đây?"

"Chuyện này không thành vấn đề." Lâm Uyển hiểu rõ chuyện này, "Mẹ có thể nộp đơn lên tòa án trước, sống ly thân một thời gian, sau đó tòa sẽ giải quyết cho mẹ kể cả khi vắng mặt chồng."

cô giải thích cho mẹ thêm vài câu, lúc này mẹ cô mới nói, ngày mai sẽ ra tòa án thử xem.

Gác máy, Lâm Uyển thở dài một hơi, cảm xúc trong lòng không thể nói rõ, từ nhỏ cô đã mong muốn ba mẹ ly hôn, rồi cô sẽ theo mẹ rời khỏi căn nhà ghê tởm đó, hiện tại rốt cục mẹ cô cũng đã đồng ý rồi.

Lâm Uyển hai mắt đỏ hoe, mâu thuẫn, nhẫn nhịn chịu đựng mấy năm nay, cuối cùng cũng đã kết thúc......


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-93)