Vay nóng Tima

Truyện:Gặp Được Tình Yêu Đích Thực - Chương 058

Gặp Được Tình Yêu Đích Thực
Trọn bộ 123 chương
Chương 058
Đừng cự tuyệt!
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


"Tiểu Duyệt à, anh muốn đi tắm." Sau khi Thẩm Tuấn Ngạn đi, Ninh Duệ Thần nói với Tô Duyệt đang chọn thịt nạc.

Ngẩn người nắm đôi đũa trong tay, Tô Duyệt gật đầu, "Được, để em đi gọi hộ lý."

Đại luật sư Ninh lập tức nói, "Nhưng anh thích sạch sẽ, Tiểu Duyệt, em giúp anh đi."

"Bịch!" Đôi đũa trong tay Tô Duyệt đột nhiên rơi xuống, cô sững sờ nhìn Ninh Duệ Thần, đầu óc nhất thời còn chưa chuyển động kịp.

Giúp... anh... tắm?

"Có phải em không muốn không, Tiểu Duyệt?" Thấy Tô Duyệt hơi do dự, Ninh Duệ Thần làm bộ đáng thương nhìn cô gái trước mặt, người đàn ông ưu nhã lạnh lùng trong nháy mắt thành công biến thành con sói nhỏ đáng thương.

Tô Duyệt kinh ngạc nhìn Ninh Duệ Thần, một lúc lâu mới máy móc gật đầu, "Được."

Bây giờ anh bị thương, sao có thể để anh tắm một mình, anh lại không muốn người khác đụng vào, trừ khi Tô Duyệt giúp một tay thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Cơm nước xong xuôi, Tô Duyệt xả nước nóng với nước lạnh cho vừa đủ, nếu nói đến tắm thì chính là lau người cho Ninh Duệ Thần, hôm nay vết thương của anh không thể đụng vào nước, cho nên dù trong lòng của người nào đó nghĩ đến điều gì đó không đứng đắn, vì dụ như cảnh hôn môi nóng bỏng trong bồn tắm hay cái gì đó, vậy cũng chỉ có thể giữ suy nghĩ lại trong lòng mà thôi!

Cởi áo Ninh Duệ Thần ra, Tô Duyệt lau người cho anh rất nghiêm túc, đôi mắt trong suốt không một chút tạp chất, chóp mũi mượt mà thanh tú, từ góc độ của Ninh Duệ Thần quả thật đúng là càng nhìn càng muốn ăn.

Bởi vì lúc này Ninh Duệ Thần rất chăm chú, cho nên anh dần dần đã quên mất một vấn đề....

Cái cô gái này đã lau đi lau lại một chỗ trên người anh mười lăm lần rồi....

"Được rồi, đã rất sạch sẽ rồi đấy." Ninh Duệ Thần mở miệng ngăn cản, nhíu mày, mắt nhìn xuống dưới, không cần nói cũng biết ý anh là gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng lên, tất nhiên Tô Duyệt biết sau đó phải làm gì, nhưng cô vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông lõa thể, xem ra hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi.

Bàn tay nhỏ bé của cô chậm rãi dời xuống, dừng lại chỗ lưng quần, bởi đây là quần áo bệnh nhân nên tất nhiên không có thắt lưng.

Nắm hai bên quần, Tô Duyệt nhắm mắt lại, nhanh chóng kéo xuống....

Trừ chỗ thần bí kia, thân thể của anh, hoàn mỹ hiện ra trước mặt Tô Duyệt.

Mà ánh mắt của Tô Duyệt vừa vặn liếc về nơi nào đó, mặt của cô đột nhiên đỏ ửng.

Trong đầu nhất thời hiện lên những hình ảnh không nên nghĩ đến.... .

"Em đang nhìn ở đâu vậy?" Giọng nói tràn đầy ý cười vang lên bên tai Tô Duyệt, đại luật sư Ninh có chút hăng hái nhìn cô gái trước mặt, nhíu mày hỏi, "Em có muốn biết nó nhỏ hay lớn không?"

Lời này vừa nói ra, hai tai Tô Duyệt liền đỏ đến mức có thể chảy ra nước, đôi mắt trong suốt trở nên gấp gáp, cô quay đầu sang chỗ khác, lau lung tung trên người anh, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để không phải chịu hành hạ nữa, nhưng lúc này, người đàn ông trên giường bệnh tốt bụng nhắc nhở, "Tay của em, đụng phải của anh rồi."

"... !"

Cho dù cô có thôi miên mình như thế nào đi chăng nữa thì hiện tại cũng không còn cách nào để bình tĩnh nữa rồi.

Không thèm nhìn Ninh Duệ Thần lấy một cái, nhanh chóng kéo quần anh lên, "Được rồi!"

Mà lúc này, đầu Tô Duyệt đã đầy mồ hôi.

Ninh Duệ Thần cũng không so đo với cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người nào đó đang không ngừng né tránh, giọng nói từ tĩnh chậm rãi vang lên, "Cảm ơn vợ."

"Không sao hết, đây là chuyện em nên làm, em ra ngoài rót nước đây." Tô Duyệt xoay người, ôm chậu nước chạy thẳng ra ngoài, làm bộ như không nghe thấy tiếng cười của anh ở sau lưng.

Phòng bệnh này có đủ các trang thiết bị, có phòng tắm riêng, nhà vệ sinh riêng. Cô đến nhà vệ sinh chung đổ nước, chính là muốn bỏ gần cầu xa, rõ ràng là đang xấu hổ, cố ý muốn tránh anh.

Cô gái này đúng là dễ xấu hổ mà.

Vừa rồi cô ấy nhìn nơi nào đó của anh si mê như thế, có phải rất hài lòng với nơi đó của anh hay không?

Đôi mắt sâu hiện lên vẻ hả hê, nơi nào đó của người đàn ông mà được người phụ nữ của mình bằng lòng thì đúng là một chuyện rất hạnh phúc.

Trong hành lang bệnh viện, một cô gái nhỏ nhắn ôm chậu nước đi đi lại lại, cô gái này chính là Tô Duyệt.

Vừa rồi bị Ninh Duệ Thần đùa giỡn như vậy, cô vẫn cảm thấy tim mình đập "bùm bùm" như đang nhảy múa trong lồng ngực, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, nếu như lúc này mà đi vào thể nào cũng bị anh giễu cợt.

Nơi nào đó hùng vĩ của anh vẫn hiện lên trong đầu cô, mặc dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng với chiều dài như vậy thì chắc cũng được coi là tốt trong số đàn ông rồi.

Chợt nhận ra mình đang nghĩ gì khiến mặt Tô Duyệt lại càng đỏ thêm, dùng tay gõ vào đầu mình một cái, không biết tự lẩm nhẩm với mình bao nhiêu lần "không được nghĩ lung tung không được nghĩ lung tung không được nghĩ lung tung thật lớn thật lớn thật lớn..."

Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông cắt ngang dòng suy nghĩ linh tinh của Tô Duyệt.

"Tiểu Duyệt, mình đã xem bài phỏng vấn của cậu rồi! Mình biết ngay là cậu có thể đánh bại được con mụ Lý Tuyết Lỵ kia mà!" Hứa Hàm hưng phấn nói, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng hạ giọng lén lút nói, "Tiểu Duyệt, mau nói cho mình biết, thể lực của Ninh Duệ Thần nhà cậu như thế nào?"

Gò má của Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ ửng, hai người bọn họ trừ ôm nhau ngủ trên giường ra thì không hề có chuyện gì, so với nước suối còn sạch hơn, nhưng cô sợ có nói ra thì Hứa Hàm cũng chẳng tin.

"Cũng được."

Câu trả lời lập lờ nước đôi này tất nhiên khiến Hứa Hàm cảm thấy không thỏa mãn, "Cũng được? Mình mới không tin đâu, sống mũi của đàn ông mà đẹp thì bình thường đều rất có thiên phú trong phương diện phòng the, có thể mang cho phụ nữ cảm giác thỏa mãn, anh Ninh nhà cậu thoạt nhìn cũng không tệ, làm sao mà cũng được cơ chứ, đúng rồi, chỗ đó của anh ấy vượt qua chiều dài tiêu chuẩn quốc tế bao nhiêu?"

Hứa Hàm nhìn như đơn thuần nhưng thực chất khẩu vị rất nặng, Tô Duyệt biết rõ, cô ấy gọi điện không phải để chúc mừng gì mà chỉ muốn hỏi thăm chuyện này thôi.

"Không biết, chỉ biết vô cùng tốt thôi." Chỗ ấy của anh, hẳn là không tệ.

"Không biết? Tiểu Duyệt à, về sau thừa dịp anh ấy ngủ thì lấy thước đo đi rồi cho mình biết nhé, về sau mình tìm ông xã sẽ dựa trên tiêu chuẩn ấy luôn.... . Không nói chuyện với cậu nữa, cứ như vậy đi, lần sau mình lại gọi cho cậu!" Nói xong, bên kia liền vang lên tiếng cúp máy.

Tô Duyệt thở dài, xoay người đi vào phòng bệnh, Ninh Duệ Thần đang lạnh nhạt ngồi đó, đôi mắt thâm thúy nhìn điện thoại di động, không một tia quẫn bách.

=

Năm ngày sau, Thẩm Tuấn Ngạn lại không mời mà đến một lần nữa, mà Tô Đông Thần cũng đi theo sau lưng anh ta.

"Anh, sao anh lại đến đây?" Tô Duyệt kinh ngạc hỏi, cô hoàn toàn không nói chuyện này cho Tô Đông Thần, chỉ cần anh biết thì ông nội cũng biết.

Mặc dù người bị thương không phải là cô, nhưng theo tính tình bướng bỉnh của ông Tô thì nhất định sẽ nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Tô Duyệt không muốn khiến ông phải lo lắng, cho nên sau khi thương lượng với Ninh Duệ Thần liền quyết định giấu Tô Đông Thần.

Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ đánh giá thấp cái miệng rộng của Thẩm Tuấn Ngạn rồi.

Khi Thẩm Tuấn Ngạn và Tô Đông Thần nói chuyện trong điện thoại, Thẩm Tuấn Ngạn thuận miệng nói, cậu thấy chuyện A Ninh bị thương là thế nào? Cái gì cậu không biết sao? Em gái cậu không nói cho cậu biết Ninh Duệ Thần bị chó ngao Tây Tạng cào bị thương sao? Nhưng cậu ấy là em rể của cậu mà!

Thẩm Tuấn Ngạn cứ quạt gió thổi lửa như vậy khiến Tô Đông Thần xụ mặt tới hỏi tội.

"Em gái, sao em có thể giấu anh không cho anh biết chuyện này hả, thật là khiến anh trai đau lòng mà!"

Không để ý đến mặt than của Tô Đông Thần, Tô Duyệt hỏi thẳng, "Ông nội biết không?"

Tô Đông Thần hừ lạnh một tiếng, "Em nghĩ anh là người miệng rộng như thế sao?"

"Đấy là vì cậu chưa kịp nói cho ông nội thôi!" Không đợi Tô Duyệt trả lời, Thẩm Tuấn Ngạn liền ở bên cạnh nói chêm vào, Tô Đông Thần trừng mắt nhìn anh ta một cái, Thẩm Tuấn Ngạn nhún nhún vai, thức thời lảng sang chuyện khác, "A Ninh, mau dậy đi, Trần Vân sắp tan làm rồi, chúng ta đến cửa hàng áo cưới xem thử thôi!"

"Không được, vết thương trên lưng anh ấy còn chưa khỏi hẳn, bác sĩ nói anh ấy chưa thể đi lại lung tung đâu." Không đợi Ninh Duệ Thần trả lời, Tô Duyệt vội vàng nói.

Thẩm Tuấn Ngạn vừa nghe vậy, liền đẩy vai Ninh Duệ Thần nói, "Ơ, không ngờ Tiểu Duyệt lại lo lắng cho cậu vậy đấy, thật đúng là khiến tớ hâm mộ mà!"

Đối với sự nhạo báng của Thẩm Tuấn Ngạn, Ninh Duệ Thần chau mày, Lơ đễnh nhìn Tô Duyệt hơi quẫn bách, đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười, "Không sao đâu, anh cũng khỏe rồi!"

"Tiểu Duyệt, em yên tâm đi, thằng nhóc này lợi hại lắm, vết thương nhỏ này chưa hại chết được nó đâu."

"Đúng vậy, em phải tin tưởng vào sức chịu đòn của ông xã em chứ."

Hai người kẻ tung người hứng, Tô Duyệt cũng không tiện nói thêm gì nữa, nhưng mỗi bước đi của Ninh Duệ Thần đều khiến cô lo lắng, đối với sự giễu cợt của hai người kia dứt khoát coi như không thấy, hôm nay cô nhất định không cho phép anh xảy ra chuyện gì nữa.

Sau khi thu dọn xong bước ra khỏi phòng bệnh, đã thấy Trần Vân chờ bọn họ ở trước cửa phòng, thấy bọn họ đến cũng chỉ gật đầu tỏ ý chào hỏi rồi đi thẳng về phía trước.

"Cô ấy là vậy đấy, đừng để ý nhé, lát gặp ở cửa hàng áo cưới nhá! Nói xong Thẩm Ngạn Tuấn liền chạy lên đuổi theo Trần Vân, bộ dạng cợt nhã, tựa như tiểu nhân tự đắc.

"Coi như Lâm Tuyết Mai nhặt được một bảo bối, mặc dù hôm nay Trần Vân là bác sĩ phụ khoa, nhưng mánh khóe buôn bán tuyệt đối không thua kém gì những tinh anh trên thương trường, cô ấy đã từng được công ty Vân Phong mời về làm CEO nhưng cô ấy lại từ chối, sau đó thì biến mất trên thương trường, không ai ngờ cố ấy lại đi làm bác sĩ, bây giờ Thẩm Tuấn Ngạn có được cô ấy, chắc hẳn bà ấy cũng không cần lo lắng nữa rồi!" Tô Đông Thần sâu kín nói, trong giọng còn có ý muốn xem kịch vui.

Dù sao Trần Vân cũng không muốn trở về thương trường, nếu Lâm Tuyết Mai cố chấp, nói không chừng lại có một cuộc đại chiến mẹ chồng nàng dâu rồi, không biết đến lúc đó Thẩm Tuấn Ngạn sẽ giúp đỡ ai đây?

====

Ba người bọn Tô Duyệt vừa bước vào cửa hàng áo cưới liền nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người.

Sắc mặt Trần Vân âm trầm đứng tại chỗ nói, "Anh nghĩ là tôi muốn gả cho anh sao?"

"Nếu không muốn gả cho anh thì người nào đêm đó hết bấm lại hôn anh hả?" Thẩm Tuấn Ngạn cợt nhã nói, Trần Vân hừ lạnh mốt tiếng, quay mặt đi dứt khoát không thèm để ý đến người đàn ông mặt dày này nữa.

"Được rồi được rồi, đừng làm hỏng không khí nữa, nếu bây giờ đã đến đây thì nhanh đi thử quần áo đi, chẳng lẽ cậu mong tý nữa cánh nhà báo lại tụ tập đầy ở đây sao?" Tô Đông Thần đứng ra hòa giải, hai người hừ lạnh một tiếng, mỗi người cầm một bộ lễ phục của mình đi về phòng thay đồ.

"Vợ, em thử bộ áo cưới này đi." Ngón tay thon dài chỉ bộ áo cưới vai trần chiết eo trước mặt, nủa thân trên là áo cưới màu trắng có điểm thêm đóa hoa hồng nở rộ, tà áo dày như hoa sắp nở, lộ ra một cảm giác gì đó khiến cho người ta không nói ra được.

Tô Duyệt lắc đầu nhỏ giọng nói, "Thôi."

"Anh vẫn luôn muốn cử hành hôn lễ, thử một lần đi."

Tô Đông Thần cũng nói, " Đúng vậy đấy em gái à, em đi thử đi."

Không cưỡng lại được hai người này, Tô Duyệt đành gật đầu, nhận lấy váy cưới từ nhân viên phục vụ rồi đi vào phòng thử đồ.

Thiết kế của váy cưới so với tây trang phức tạp hơn một chút, nên khi Thẩm Tuấn Ngạn thay đồ đi ra thì Trần Vân vẫn chưa mặc xong.

Không thể không nói, Thẩm Tuấn Ngạn mặc gì cũng đẹp, mặc cái gì cũng dễ nhìn, thỉnh thoãng khi tham gia hoạt động của các công ty, các nhà tài trợ không nghĩ gì nhiều, chỉ hận không thể để cho Thẩm Tuấn Ngạn mặc tất cả các thiết kế của bọn họ, nếu như vậy thì cho dù có hàng trăm mẫu được trưng ra thì cũng sẽ được tiêu thụ sạch sẽ không xót lại một cái.

Vậy mà hôm nay, bộ âu phục màu đen, cà vạt màu xám tro càng tôn thêm dáng người của Thẩm Tuấn Ngạn.

Tô Đông Thần huýt sáo một hơi, "Không ngờ Thẩm công tử lại muốn kết hôn cơ đấy!"

"Khi cậu Ninh kết hôn thì thế giới này đã trở nên khó hiểu rồi." Thẩm Tuấn Ngạn lành lạnh nói, chợt nghĩ đến điều gì, liền nói với hai người, "Hai người các cậu ngàn vạn lần không được lỡ miệng trước mặt thái hậu nhà tôi đâu đấy, nhất là chuyện Trần Vân từng có rất nhiều mánh khóe trên thương trường."

Tô Đông Thần nhíu mày, "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu muốn làm người anh tốt, trao toàn bộ tài sản cho Thẩm Gia Dũng sao?"

"Nếu thái hậu biết Trần Vân như vậy thì nhất định sẽ bắt cô ấy đến công ty giúp đỡ, nhưng tôi hiểu rất rõ vì sao cô ấy rút lui khỏi thương trường, cô ấy đã chán ghét cuộc sống lừa lọc nghiệt ngã ấy lắm rồi, tôi không hy vọng cô ấy phải làm những chuyện cô ấy không thích." Thẩm Tuấn Ngạn nghiêm túc nói, trên mặt không hề còn vẻ cợt nhả bình thường.

Ninh Duệ Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, ai nói hai người bọn họ là vội vàng kết hôn chứ? Nếu Thẩm Tuấn Ngạn không có chút cảm giác nào với Trần Vân thì sao còn suy nghĩ cho cảm giác của cô ấy như thế?

Mặc dù lúc nào Thẩm Tuấn Ngạn cũng cười cười nói nói với mọi người, nhưng trong lòng so với người khác cũng lạnh lùng không kém, mà khi đối diện với Trần Vân, hành động cử chỉ của cậu ấy cũng khác hoàn toàn so với bình thường.

Còn Tô Đông Thần từ trước tới nay chỉ cẩn thận tỉ mỉ với em gái bảo bối, đối với người khác chỉ có bướng bỉnh còn tưởng rằng Thẩm Tuấn Ngạn không có cảm giác với Trần Vân, vỗ vai Thẩm Tuấn Ngạn sâu xa nói, "Thật ra kết hôn với Trần Vân cũng không tồi, thời gian cậu và cô ấy quen nhau cũng không phải là ngắn, tính cách của nhau hai người cũng biết rõ nên chuyện sống chung cũng không phải quá khó khăn, huống chi cậu cũng chẳng còn trẻ gì nữa, cho dù bây giờ không kết hôn thì sau này cũng phải kết hôn, nhưng nếu khi đó Trần Vân kết hôn, còn cậu vẫn chưa tìm được người thích hợp thì lúc đấy còn thảm hơn nhiều, tìm người khác thì không bằng tìm Trần Vân đi."

Thẩm Tuấn Ngạn híp mắt nhìn Tô Đông Thần nói, "Vậy sao không thấy cậu với Phó Đình quen nhau?"

"Đừng có lảng sang chuyện khác, bây giờ tôi đang làm công tác tư tưởng cho cậu đấy!"

"Thật ra nếu đối tượng kết hôn là Trần Vân thì cũng không tồi." Thẩm Tuấn Ngạn vừa nhìn gương chỉnh lại lễ phục vừa lẩm bẩm nói.

Lúc này cửa phòng thử quần áo cũng mở ra. Trần Vân mặc áo cưới chậm rãi bước tới chỗ Thẩm Tuấn Ngạn, mặc dù trên mặt cô không chút ý cười nào, nhưng ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt kia lại ẩn chứa mấy phần xấu hổ của một cô gái nhỏ.

Hô hấp của Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên dừng lại, ánh mắt cũng không thể nào rời khỏi cô.

Thiết kế áo cưới theo phong cách trong trắng thuần khiết nhưng khi mặc trên người Trần Vân lại toát lên một vẻ đẹp không thể nói nên lời được.

Mặc dù có hình dáng của một mỹ nhân, nhưng trời sinh Trần Vân có khí chất nghiêm túc nên khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, không có cách nào đến gần, nếu không phải nghề nghiệp là bác sỹ khoa phụ sản phải hòa ái một chút thì đoán chừng cô có thể nghiêm mặt cả ngày, đúng là điển hình của một người đẹp lạnh lùng.

Những năm này, trừ khi cùng Thẩm Tuấn Ngạn nói nhiều một chút thì bình thường đều không nói câu nào, vĩnh viễn đều là bộ dạng nghiêm túc, giống như người khác thiếu cô mấy trăm vạn. Vậy mà không biết Thẩm Tuấn Ngạn trúng tà gì mà suốt ngày chạy theo cô, còn mặt dày mày dạn bám mãi không tha nữa.

Có lúc, tình yêu giữa hai người chính là như vậy, không cần quá nhiều lời nói, thậm chí cũng không cần biết vì sao mình lại thích đối phương nhưng lại luôn nhớ nhung mùi vị trên người cô ấy, thích ở bên cạnh cô ấy, dù là cả ngày không nói câu nào nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán.

Chương 57. 2

Anh nhớ khi còn bé, lúc vừa mới gặp Trần Vân, khi ấy cô vẫn còn ở cô nhi viện, lúc ấy nhỏ như vậy nhưng trên mặt cô còn tĩnh mịch hơn cả những người trưởng thành, khi đó anh đột nhiên sinh ra lòng hiếu kì với cô gái nhỏ này, ngày ngày gạt mọi người để đến cô nhi viện, trốn ở góc phòng len lén nhìn cô.

Cũng từ khi đó anh mới biết mỗi ngày cô đều nhận lời khiêu chiến từ bốn năm đứa bé khác liên hợp lại với nhau, nữ tu sĩ phát đường cũng bị những đứa trẻ khác cướp đi, sách của cô cũng bị người khác vẽ bậy, cô không hề có bạn.

Vì thế khi nhìn thấy hoàn cảnh ấy, một người được người khác nâng niu giữ gìn trong lòng bàn tay như anh bắt đầu đau lòng, đau lòng cho cô gái quật cường lầm lì là cô.

Anh bắt đầu len lén chạy vào viện phúc lợi, lấy kẹo bánh của mình nhét vào cặp sách của cô, mỗi lần người khác cho anh bánh kẹo anh không hề từ chối nữa, bởi trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên hình ảnh bóng dáng gầy yếu kiên cường ấy, anh muốn giữ lại cho cô nhiều món ăn ngon, không để cô bị đói nữa.

Nhưng cô rất thông minh, có một lần lặp lại chiêu cũ thì bị cô bắt được, đôi mắt chói sáng không có cách nào che đi được lửa giận, cô lấy tất cả bánh kẹo và đồ ăn trả cho anh, lạnh lùng nói, "Tôi không cần bất kì ai thương hại!" Sau đó quật cường quay đi.

Sau đó cô đã được người khác nhận nuôi rồi.

Khi đó, anh mới biết được tên cô từ trong miệng người khác, cô ấy là Tương Vân.

Sau đó cô được nhà họ Trần nhận nuôi, cho nên đổi tên thành Trần Vân.

Sau đó anh vẫn ở lại nơi đó.

Có lẽ chính Thẩm Tuấn Ngạn cũng không biết rằng, tình cảm của mình với Trần Vân lúc đó là thế nào, nhưng anh thích ngày ngày chạy đến chỗ cô, cho dù ngày ngày đều nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô cùng với những lời nói ác độc.

Nhưng những chuyện trải qua ngày bé anh không kể cho bất kì ai, kể cả Trần Vân, chẳng biết vì sao nhưng anh không muốn chia sẻ điều ấy cho bất kì ai cả, anh muốn giấu kín chuyện đó ở sâu trong lòng, lén thưởng thức những niềm vui sướng ấy.

Thẩm Tuấn Ngạn vẫn nhìn Trần Vân, cho dù là lạnh lùng nhưng trên mặt Trần Vân vẫn xuất hiện những vệt đỏ hiếm thấy, vì muốn che giấu sự ngượng ngùng của mình, Trần Vân trợn mắt nhìn Thẩm Tuấn Ngạn một cái, "Sao cứ nhìn tôi mãi vậy, nếu nhìn tiếp có tin tôi sẽ móc mắt anh ra không?"

Ánh mắt dừng lại trên người Trần Vân rốt cuộc cũng giật giật, Thẩm Tuấn Ngạn cười hì hì nói, "Vậy em móc đi, chỉ cần em suy nghĩ kĩ, nếu anh mà mù thì em phải làm đôi mắt của anh cả đời!"

"Hừ, nghĩ hay thật đấy!" Trần Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ nhìn lại mình trong gương, những năm nay cô rất ít khi soi gương, hơn nữa còn rất ít khi lẳng lặng nhìn mình như thế, cô gái trong gương có khuôn mặt trái xoan thon dài, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt trong suốt lành lạnh, cô mặc một bộ áo cưới màu trắng như đóa hoa sen khiến người ta có cảm giác chỉ có thể thưởng thức từ xa.

Thẩm Tuấn Ngạn... Anh ấy sẽ thích mình thật sao, sao cô vẫn cảm thấy có cảm giác khó tiếp cận.

Phát hiện trong đầu đột nhiên xuất hiện một nghi vấn như vậy khiến Trần Vân giật mình, Thẩm Tuấn Ngạn thần kinh đó có cảm giác gì thì có liên quan gì đến cô, cả đời này hai người không liên quan đến nhau mới là tốt nhất.

Đúng lúc này, cửa phòng thay đồ khác cũng mở ra, Tô Duyệt ló đầu ra, nhỏ giọng nói, "Anh Ninh, anh giúp em gọi nhân viên phục vụ đến đây được không?"

Ninh Duệ Thần ngồi ở ghế salon nhíu mày, thân hình cao ráo chậm rãi đứng lên, xải bước đến bên cạnh phòng thử quần áo nhìn dáng vẻ lúng túng của cô hỏi, "Sao vậy?"

"Em không với được tới cúc áo ở đằng sau." Tô Duyệt nhỏ giọng nói ra, một tay giữ cánh cửa phòng thay đồ, một tay khác giữ chặt áo cưới chỗ ngực, mắt không dám nhìn lên Ninh Duệ Thần.

Đôi mắt thâm thúy thoáng qua ý cười, anh hơi nhướng mày lên nói, "Nhân viên phục vụ không có ở đây, để anh giúp em!"

"Hay là... thôi đi...." Tô Duyệt còn chưa nói xong, Ninh Duệ Thần liền mạnh mẽ mở cửa ra nhanh chóng chen chân vào, rồi lập tức khóa cửa lại.

Tô Duyệt kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Chút chuyện nhỏ này chỉ cần anh là đủ rồi."

"... Ồ." Tô Duyệt khéo léo xoay người sang chỗ khác, áo cưới này thiết kế rất an toàn, trừ khóa kéo ở trên lưng ra còn có ba cúc áo nhỏ.

Tay anh nhẹ cầm mái tóc đen lên, một tay đặt trên vai, ngón tay thon dài cầm cúc, ánh mặt như có như như không nhìn qua phần lưng sáng bóng, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý mà sượt qua phần da thịt sáng bóng ấy.

"Anh Ninh, xong chưa?" Qua thời gian dài, cuối cùng Tô Duyệt không nhịn được hỏi, Ninh Duệ Thần nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lúc này mới cài nốt cúc áo cuối cùng rồi hai người đi ra bên ngoài.

Áo kiểu cúp ngực nên càng tôn thêm bộ ngực đầy đặn của Tô Duyệt, phần eo bó sát khoe ra vòng eo nhỏ nhắn của cô, mặc dù không phải quá lồi lõm nhưng lại lộ ra mùi vị của một người phụ nữ trưởng thành.

Cô, rất đẹp.

Ninh Duệ Thần đi đến bên người Tô Duyệt, nói nhỏ bên tai cô, "Vợ, không bằng chúng ta tổ chức tiệc cưới với Thẩm Tuấn Ngạn đi."

Mặt của Tô Duyệt đột nhiên đỏ ửng, "Sớm qua, còn chưa đến lúc đâu."

"Sao lại sớm chứ, hai ngươi kia còn chưa lấy giấy kết hôn đâu, còn chúng ta thì nhận được từ lâu rồi, huống chi đây chỉ là hình thức bổ sung mà thôi." Ninh Duệ Thần trêu Tô Duyệt.

Thật ra trong lòng Ninh Duệ Thần sớm đã có quyết định với chuyện này.

Anh phải cho cô hôn lễ long trọng nhất.

Mà bây giờ, chưa phải là lúc thích hợp.

"Không ổn, đám chó săn lại đến rồi!" Tô Đông Thần đột nhiên hô, trong nháy mắt liền thu hút sự chú ý của mọi người.

"Nhanh, ai về nhà nấy, mang vợ mình theo, để tôi ở đây cản đằng sau!" Tô Đông Thần hết sức nghĩa khí quát, dù sao đối với hai vị nổi tiếng chạm tay có thể bỏng này mà nói, giới truyền thông đối với anh vẫn không có mấy hứng thú.

Trong nháy mắt, Ninh Duệ Thần và Thẩm Tuấn Ngạn liền ôm cô gái của mình nhảy vào trong xe, Tô Đông Thần nhanh chóng ném áo khoác của mình cho người quản lí muốn đuổi theo, "Tiền áo cưới ở trong này, chỉ cần có thể ngăn lại những ký giả kia, tôi sẽ bao hết áo cưới trong tiệm của anh."

===

Vừa về đến nhà, vì đang mặc áo cưới nên Ninh Duệ Thần ôm Tô Duyệt vào thẳng trong phòng ngủ, rồi mới buông cô ra.

Giờ phút này, cô như một đóa hoa mới chớm nở, ngượng ngùng đứng trước mặt anh, trên mặt cô thể hiện rõ mình đang hốt hoảng và luống cuống như thế nào.

Bộ lễ phục màu trắng mặc trên người cô thật đẹp, Ninh Duệ thần ngồi đó, hai chân bắt chéo, vẻ mặt vui thích tận tình thưởng thức vẻ mặt thay đổi của Tô Duyệt.

Ánh mắt trần trụi kia của anh làm cho Tô Duyệt có cảm giác mình đang bị người đàn ông này cưỡng gian bằng ánh mắt, đứng ở đây thêm một giây cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ không tự nhiên.

"Em đi tắm." Trong khoãng thời gian ngắn, Tô Duyệt tìm bừa một cớ chỉ vì muốn thoát khỏi tình cảnh lúng túng này.

"Em chắc là mình có thể tự cởi ra chứ?" Ninh Duệ Thần sâu sa nói, khóe miệng không giấu được nụ cười.

Tô Duyệt cúi đầu, ảo não nhìn bộ lễ phục, không phải thiết kế xấu, nhưng quá trình cởi ra thật sự là rất phiền phức.

"Có cần anh giúp em không?" Giọng nói lười biếng lại vang lên lần nữa, nhưng, người đàn ông nào đó vẫn ngồi im, không có ý tứ nào là muốn giúp một tay cả.

Anh đang đợi cô mở miệng, đợi cô chủ động nhờ anh giúp.

"Ông... Ông xã..."

"Ừ, vợ ngoan." Ninh Duệ Thần hài lòng lên tiếng, nhưng vẫn bất động ngồi lù lù ở đó.

Trong lòng Tô Duyệt chỉ hận không thể lột da bẻ xương của Ninh Duệ Thần, nhưng hôm nay có việc cần nhờ người ta, tất nhiên cô phải chịu thua rồi.

Dừng lại một chút cuối cùng Tô Duyệt mở miệng nói, "Ông xã, anh giúp em cởi khóa được không?"

"Ừ, Ninh Duệ Thần bước lên, ngón tay thon dài đưa vào trong cổ áo, lòng ngón tay mềm mại vẽ vài vòng tròn trên da thịt cô, cảm giác kỳ lạ nhất thời tràn vào tim cô, thân thể Tô Duyệt đột nhiên cứng đờ.

Còn Ninh Duệ Thần tựa như không có chút phản ứng nào, từ từ thu ngón tay lại, thong thả cởi cúc, kéo khóe kéo xuống, phần lưng sáng bóng thoáng chốc đã phơi bày ra bên ngoài, như một bức tranh đẹp đẽ hiện ra trước mắt anh.

Vừa tới thắt lưng, Tô Duyệt đưa tay ngăn anh tiếp tục kéo xuống dưới, "Em có thể tự kéo."

"Ừ, " Mày rậm chau lại. Ninh Duệ Thần cũng không cưỡng cầu, buông tay. Tô Duyệt lập tức tay giữ đằng sau lễ phục, một tay nhấc tà váy lễ phục lên, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Đôi mắt thâm thúy quan sát phòng ngủ, trong thấp thoáng hiện lên ý cười không rõ, ngay sau đó, rất nhanh mở tủ quần áo ra, cầm vật nào đó ném ra ngoài cửa sổ, không biết người nào xui xẻo bị ném trúng đầu, bên ngoài vang lên một tiếng "Shit!"

Mà người khỏi xướng vẫn ngoãnh mặt làm ngơ, đóng kỹ cửa sổ, kéo rèm, mở sách ra, bày ra bộ dạng lạnh nhạt ngồi cạnh giường chờ người phụ nữ bên trong lên tiếng.

Quả nhiên không bao lâu sau, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng kêu ảo nảo của Tô Duyệt, cùng tiếng bước chân đi đi lại lại, cuối cùng cô cũng hé cửa, nhỏ giọng nói, " Anh Ninh, anh có thể giúp em lấy áo ngủ lại đây được không?"

"Ở đâu?" Ninh Duệ Thần biết mà còn hỏi.

"Treo ở trong tủ quần áo, thứ ba từ bên phải đếm vào."

"Không có, Tiểu Duyệt, có phải em nhớ nhầm rồi không?"Ninh Duệ Thần làm bộ mở tủ quần áo rồi nói vọng vào, mới vừa nói xong, dưới tầng liền vang lên tiếng chuông cửa, thấy không có người trả lời liền biến thành trực tiếp dùng tay gõ cửa.

"Hình như có người đến hay sao í!" Tô Duyệt tò mò nói, cho dù Ninh Duệ Thần muốn ngoảnh mặt làm ngơ cũng không thể rồi.

Thấy chuyện tốt bị người khác quấy nhiễu, Ninh Duệ Thần khó chịu mang theo vài phần tức giận đi ra ngoài, "Anh đi xem một chút!"

"Vâng!" Tô Duyệt gật đầu liên tục, bày tỏ mình rất đồng ý nếu Ninh Duệ Thần rời đi lúc này.

"Quần áo này có phải của con anh không? Anh à, anh nên giáo dục con mình cho tốt, mặc dù quần áo này nhìn rất ngây thơ, không thích cũng là chuyện bình thường, nhưng sao có thể ném loạn quần áo như vậy chứ? Nếu rơi vào người đi đường thì làm sao...." Vừa mở cửa ra, liền có một người đàn ông mặc lôi thôi cầm một bộ áo ngủ hoạt hình thoạt nhìn hết sức bảo thủ, giận đến mức không kìm được giọng nói.

"Nhà tôi chỉ có một người phụ nữ, hơn nữa người người phụ nữ ấy còn chính là vợ tôi, anh cảm thấy một người phụ nữ sẽ mặc một bộ đồ như vậy trước mặt chồng mình sao?" Ninh Duệ Thần chen ngang lời nói của người đàn ông kia, rất không vui nói.

Người nọ sững sờ lẩm bẩm nói, 'Nhưng vừa rồi theo phân tích từ hướng quần áo này bay ra ngoài, tôi chắc chắn nó bay ra từ nhà anh."

"Anh khẳng định rằng tốc độ gió không thể thay đổi sao? Anh khẳng định rằng phán đoán của mình là chuẩn xác sao? Hơn nữa bây giờ vợ tôi đang tắm."

Người nọ nghe vậy lập tức hiểu ra, vội vàng nói, "A, đã quấy rầy chuyện tốt của hai người rồi...."

"Còn có việc gì không?" Ninh Duệ Thần cau mày, có vẻ sốt ruột khó nén, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng xột xoạt của bước chân cùng với tiếng lật qua lật lại của quần áo.

"Không có không có." Người nọ vội vàng khoát tay, cầm món đồ họa tiết phim hoạt hình vội vã rời đi.

Khi Ninh Duệ Thần đến cửa phòng lần nữa thì anh nghe thấy tiếng bước chân hoảng hốt, khóe miệng lạnh bạc hiện lên ý cười, ngón tay thon dài mở cửa phòng ra thì cũng là lúc cửa phòng vệ sinh đóng lại.

"Anh Ninh, anh nhìn thấy áo ngủ của em chưa?" Tô Duyệt nghi ngờ hỏi, rõ ràng là treo trong tủ quần áo mà sao lại không tìm thấy chứ?

"Không có." Ninh Duệ Thần mặt không đổi sắc nói.

Vậy...Anh Ninh, anh có thể cho em mượn áo sơ mi của anh được không?"

Đôi mắt Ninh Duệ Thần thoáng chốc trở nên u ám, chẳng lẻ cố ấy không biết khi phụ nữ mặc quần áo của đàn ông chính là sự hấp dẫn nhất sao?

"Em chắc chứ?" Giọng nói của anh trở nên khàn khàn.

"Ừ." Tô Duyệt gật đầu, cũng không đoán được suy nghĩ lúc này của Ninh Duệ Thần, mặc áo sơ mi của anh là bởi quần áo của cô không nhiều, mấy ngày nay vì chăm sóc Ninh Duệ Thần mà mang hết quần áo vào trong bệnh viện rồi, trong nhà chẳng còn bộ nào để thay nữa.

Ninh Duệ Thần mở tủ treo quần áo, lấy áo sơ mi tối ra, một hồi lâu, lại ném quần áo vào trong tủ, không được, màu đen quá bảo thủ, cũng tương đối người lớn.

Màu xanh dương... Ừm... Không được, không tương xứng với màu da của anh cũng ảnh hưởng đến cảm giác của anh.

Màu trắng hình như còn miễn cưỡng có thể.

Sau khi chọn màu xong, Ninh Duệ Thần lại tiếp tục chọn đến kiểu dáng, Tô Duyệt không nhịn được gọi, "Anh Ninh, anh vẫn ở đấy chứ?"

"Ừ." Ninh Duệ Thần vừa lên tiếng vừa đi đến nhà vệ sinh, trong tay còn là hai chiếc áo sơ mi so tới so lui không ngừng.

Tô Duyệt nhận lấy áo sơ mi anh đưa đến, bỗng nhiên Ninh Duệ Thần lấy lại, đưa một cái áo khác qua khe cửa cho cô, "Cái này ngắn quá, hay là cái này đi."

Nhìn cái áo này còn ngắn hơn cái kia cả một đoạn, cuối cùng Tô Duyệt quyết định giữ im lặng.

Còn Ninh Duệ Thần nhanh chóng trở lại trên giường để mình nhìn có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

Cửa phòng tắm từ từ mở ra, ánh mắt của người đàn ông "lơ đãng" nhìn thoáng qua, tầm mắt liền chính xác nhìn đến người Tô Duyệt.

Áo sơ mi trắng vừa vặn dài đến bắp chân, cổ áo hơi rộng mở càng khiến người ta có ham muốn nhìn sâu hơn vào bên trong, mái tóc ướt sũng rủ xuống hai bên, bộ ngực no đủ và vòng eo mảnh khảnh càng khiến người ta có cảm giác hấp dẫn.

Ninh Duệ Thần nằm trên giường, tay cầm sách nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô gái đang băn khoăn đứng đó, cổ họng chuyển động, nhưng vẫn không lên tiếng, ra vẻ bình tĩnh.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, bàn tay nhỏ nhắn của Tô Duyệt không ngừng nắm lấy quần áo, cố gắng che giấu nhiều hơn, nhưng cô không biết rằng động tác này trong mắt người đã dần mất đi lý trí càng thêm quyến rũ, làm gia tăng tốc độ sinh trưởng t*ng trùng của người đàn ông đó.

Hai mắt nhìn thoáng qua, Tô Duyệt liếc nhìn Ninh Duệ Thần, tốt bụng nhắc nhở anh, "Anh Ninh, sách của anh... hình như cầm ngược rồi."

Vừa mới nói xong, sách đột nhiên đóng lại, bị ném thẳng sang một bên, thân thể cao ráo tiến lại gần, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn Tô Duyệt, khàn giọng hỏi, "Tô Duyệt có phải em nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ không?"

"Anh Ninh..."Tô Duyệt lo lắng nắm vạt áo sơ mi, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng.

"Khi Thượng đế tạo ra phụ nữ đã cho họ hai ưu điểm và một lỗ hổng, khi tạo ra đàn ông, lại chỉ cho họ một điểm mạnh, cho nên khi hai người hòa thành một thể thì chúng ta mới trở nên hoàn mỹ, hiểu không?'

"Không hiểu." Tô Duyệt đột nhiên lắc đầu nói.

"Nếu em đã không hiểu, vậy anh cũng chẳng có cách nào khác hơn ngoài dùng hành động để giải thích." Bàn tay nhẹ vuốt lên da thịt như tơ lụa của cô gái, áo sơ mi mỏng dính không cách nào che được cảnh xuân bên trong, đôi mắt đen u ám, trong mắt anh như có thủy triều, nhất thời mất đi cả lý trí.

"Anh Ninh!" Tô Duyệt nhỏ giọng nói, vốn là muốn để anh dừng hành động tiếp theo lại, nhưng giọng nói kia lại càng khiến anh muốn phạm tội.

"Hư!" Ninh Duệ Thần vươn ngón tay trỏ ra chạm vào môi cô, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô gái đang băn khoăn lo lắng, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người, "Tô Duyệt, đừng từ chối!"

Dứt lời, bàn tay của anh chậm rãi đi xuống, đột nhiên hướng đến hai chân cô, đôi mắt lạnh bạc lưu lại trên người cô vô số vết hôn, mà lúc này, lồng ngực Tô Duyệt như có hàng vạn con nai nhảy bùm bùm, nhưng cô không từ chối, bàn tay nhỏ bé từ từ vòng qua cổ anh, lo lắng chấp nhận tất cả.

Nhìn cô gái dưới thân, đôi môi lạnh bạc nhếch lên nụ cười, cô, rốt cuộc cũng không từ chối anh nữa.

Giờ phút này chính là cơ hội tốt nhất để đánh bại cô.

Ninh Duệ Thần vặn eo một cái, chuẩn bị dùng sức để phá đi phòng tuyến cuối cùng.

Vậy mà, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc...

Vết thương trên lưng lại nứt ra.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)