Sự thật tàn nhẫn
← Ch.153 | Ch.155 → |
"Rất đẹp..." Vận nhi giơ tay lên, ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn cũng ánh đèn đan vào nhau, trong bóng đêm chiếu ra thứ ánh sáng, hào quang hoa mỹ nhất. Nhưng chiếu đến gương mặt của hai người, thì đều là vẻ mặt ưu thương.
"Em yêu anh chứ?" Âu Thừa Duẫn đột nhiên ôm cô thật chặt, tựa đầu chôn sâu trong hõm cổ của cô, mũi ra sức ngửi hương thơm trên người cô, thì thào mở miệng hỏi.
Anh đã nghĩ, nếu Vận Nhi trả lời là không, có phải anh còn có một lý do để thuyết phục chính mình không buông tay nhanh như vậy!
"Cho nên là...? Vận Nhi xoay người lại, nghiêm túc nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt đã không còn nước mắt, chỉ có vẻ kiên cường được ngụy trang. "Âu Thừa Duẫn, em yêu anh, cho nên, anh muốn nói gì với em?"
Anh không phải đang chờ đến nagỳ cô yêu anh sao?
Ngay cả chính Vận Nhi cũng không biết, cô yêu anh từ khi nào, biết rõ đây là cạm bẫy nhưng cô vẫn nhảy vào!
"Chúng ta ... ly hôn đi!" Khóe miệng Âu Thừa Duẫn tràn ra một nụ cười thê lương, ngón tay mơn trớn sợi tóc bị gió thổi loạn của cô, chắc cô cũng không biết đôi mắt cô nhìn anh bây giờ đầy vẻ lên án, nhưng mà anh không có lựa chọn, cứ chấm dứt như vậy đi!
"A... Âu Thừa Duẫn..." Vận Nhi dùng sức đẩy anh ra, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười sáng lạng, núm đồng tiền hiện rõ. Một giọt nước mắt tràn ra khỏi bờ mi, cô đột nhiên nở nụ cười, ly hôn, bây giờ cuối cùng anh cũng đồng ý ly hôn.
Anh chờ đến ngày cô yêu anh rồi đẩy cô vào địa ngục sao?
Nếu cô nói với anh sớm hơn, rằng cô yêu anh, có phải trái tim cô sẽ không đau như bây giờ không?
Anh cho cô nhiều ký ức đẹp như vậy để nhớ lại, nguyên lai đều là cái bẫy của anh mà thôi...
"Vì sao?" Vận Nhi lau khô nước mắt trên mặt, dù kết quả cuối cùng không phải điều cô muốn, cô cũng không khóc lóc trước mặt anh, không còn tự tôn!
Không có lý do nào so với việc anh lừa dối càng khiến trái tim cô băng giá!
"Em không nên biết sẽ tốt hơn!" Trời mới biết Âu Thừa Duẫn nhìn cô khóc trước mặt mình, đã cần bao nhiêu sức lực đè xuống cảm xúc trong lòng mới không tiến lên ôm lấy cô vào ngực mình, anh quyết định buông tay, nhưng lại không muốn nhìn thấy cô thương tâm.
Mục đích của anh, không phải là khiến cô thương tâm muốn chết sao?
Anh điên mất rồi!
Âu Thừa Duẫn xoay người sang chỗ khác, nắm đấm đập mạnh lên thang máy ngắm cảnh trong suốt phía sau.
"Em có quyền biết tất cả sự thật, anh hãy nói cho em biết, dù là những ngày qua chỉ là một giấc mộng, anh cũng khiến em tỉnh mộng hoàn toàn đi!" Vận Nhi ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, tựa đầu vào lưng anh, bình tĩnh nói. Cô không khóc không nháo, không khóc đến tê tâm phế liệt cầu xin anh quay đầu, ở trong ý niệm của cô, cô không phải là một người chịu khuất phục trước người khác, cho dù là trước tình yêu, cô cũng sẽ không đánh mất đi bản tính của mình!
"Tô Vận Nhi, em hãy nghe cho kỹ, những lời này tôi sẽ chỉ nói một lần!" Âu Thừa Duẫn cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, nắm trong lòng bàn tay, một cánh tay để ở trên tường, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh, từ từ mở miệng, "Chúng ta không thể ở cùng một chỗ, bởi vì chúng ta là anh em ruột!"
"Không, anh gạt em!" Vận Nhi giống như chạm phải nước nóng bỏng tay, lập tức lui lại, đôi mắt mở to đầy vẻ khủng hoảng và sợ hãi nhìn anh, trong mắt đều là vẻ không tin, "Không, không có khả năng! Điều này là không thể nào!"
"Anh lừa em, anh lừa em, đúng không?" Vận Nhi nhận ra khuôn mặt trước mắt có bao nhiêu tà ác, cô không dám tin ôm lấy đầu, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi xuống sàn.
Âu Thừa Duẫn nhanh chóng bước đến, ôm cô, vô cùng thân thiết ôm cô đứng lên tựa vào ngực mình, giọng nói như lời của ma quỷ vang vọng bên tai cô, "Chẳng lẽ em không biết sao? Em, không phải con của Tô Gia, mẹ em là Hướng Chỉ Lan, cùng cha tôi Âu Thế Hào mới là một đôi!"
"Không, không phải, điều đó là không thể, em là con của mẹ, em họ Tô, em là Tô Vận Nhi, là con gái của Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như, Âu Thừa Duẫn anh là tên khốn khiếp, anh nói lung tung, hu hu ..." Vận Nhi không tiếp nhận được sự thật như vậy, khuôn mặt vừa rồi còn trấn tĩnh giờ đã đầy nước mắt, cô không tin, đây là điều không thể.
Nếu sự thật đúng như những gì Âu Thừa Duẫn nói, vậy chuyện giữa bọn họ, không phải là đã vi phạm đạo đức luân thường rồi sao?
Nghĩ đến đây, Vận Nhi như nổi điên lên đẩy anh ra, dạ dày khó chịu giống như muốn nôn mọi thứ trong bụng ra ngoài.
"Ọe..." Cô ghé vào lan can, không ngừng nôn khan.
Gió thổi làm khô nước mắt trên mặt cô, nhưng bóng dáng kiêu ngạo của Âu Thừa Duẫn trước mắt cô ngày càng mơ hồ, cô cười mà nước mắt tuôn rơi, "Anh nói đùa đúng không? Nếu chúng ta là anh em ruột thịt, sao anh có thể chạm vào em?"
Nhất định đây không phải là sự thật, Âu Thừa Duẫn làm người khôn khéo như vậy, sao có thể phạm vào loại sai lầm sơ đẳng này. Đối mặt với nụ cười tràn đầy hy vọng của cô, trái tim Âu Thừa Duẫn co rút lại đau đớn, sắc mặt Vận Nhi trắng bệch ngã ngồi ở sàn nhà bóng loáng, sự bất lực và đáng thương không biết diễn tả thế nào. Đôi mắt vô tội nhìn anh vẻ ỷ lại và dựa dẫm, mà một câu nói của anh, đem cô đẩy thẳng vào mười tám tầng địa ngục.
Nhưng là, anh không hối hận!
Vuốt lại sợi tóc lung trung trên trán, Âu Thừa Duẫn đi về phía Vận Nhi, khi bóng anh đã hoàn toán bao phủ thân thể nhỏ bé của cô, giọng nói lạnh như băng như đến từ địa ngục vang lên bên tai Vận Nhi, "Là anh em thì đã sao? Vì sao tôi không thể đụng vào em, chỉ cần chúng ta có đứa nhỏ, sao lại không thể lên giường? Tôi muốn chạm vào em! Tô Vận Nhi, có trách thì hãy trách mẹ em là người thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác. Tôi muốn chà đạp em đấy, thế nào? Em nhất định không thể tưởng tượng được, tư vị nằm dưới thân anh của mình tuyệt vời như vậy nhỉ? Hửm?"
Trên mặt Âu Thừa Duẫn nở nụ cười tà ác, ngón tay thon dài vuốt ve qua lại trên da thịt bóng loáng của cô.
Lời nói âm trầm đáng sợ nghe vào trong tai Vận Nhi, cô không chấp nhận được, lại tựa vào lan can mà nôn khan.
"Không, không phải như vậy, anh không phải anh ấy, anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy, anh là ma quỷ..."
"Tô Thượng Đông yêu em, chẳng lẽ em không nhận ra sao? Anh ta không phải anh ruột của em, tôi mới là! Tô Vận Nhi, em quá đơn thuần rồi! Trên đời này có việc gì mà Âu Thừa Duẫn tôi không làm được, bao gồm chuyện có được em!" Lời nói như lời của ma quỷ vang lên bên tai, Vận Nhi sụp đổ che chặt đôi tai, né tránh anh chạm vào, "Không, đừng nói nữa, những lời anh nói một chữ tôi cũng không tin!"
Anh em, cô và Âu Thừa Duẫn là anh em ruột? Không! Cô không tin!
"Âu Thừa Duẫn, anh chết đi! Tôi chán ghét anh!" Vận Nhi không khóc nổi nữa, đôi mắt trống rỗng mở to tràn đầy vẻ sợ hãi, bất lực và cô tịch, sao anh có thể trở nên đáng sợ như vậy, những nhu tình mật ý trước kia, toàn bộ đều là giả vờ sao?
Cô không tin, một người có thể tàn nhẫn đến mức độ này!
"Chán ghét tôi đi, mẹ cô nợ Âu gia chúng tôi, cô nên trả đủ!" Âu Thừa Duẫn nắm lấy tay cô đang che tai, bắt cô phải nghe những lời anh nói, "Tô Vận Nhi, cô cẩn thận mà nghe cho rõ đây, sau hôm nay, cô không còn là Tô gia tam tiểu thư, cũng không còn là vợ của Âu Thừa Duẫn nữa!"
"Tôi không tin, những lời anh nói một chữ tôi cũng không tin..." Ánh mắt Tô Vận Nhi không có tiêu cự, ngơ ngác nghe lời nói tàn nhẫn mà tuyệt tình của Âu Thừa Duẫn. Không, điều này thật vớ vẩn, một chữ tôi cũng không tin!
"Không tin? Cô có thể đi hỏi người anh trai tốt của cô, hay hỏi người cha đáng kính của cô, mẹ cô có phải tên là Hướng Chỉ Lan hay không?" Âu Thừa Duẫn rút ra một điếu thuốc, bật lửa, lạnh nhạt nhìn phản ứng của Vận Nhi, khóe miệng, ý cười càng sâu!
← Ch. 153 | Ch. 155 → |