Bắt đầu lại lần nữa
← Ch.124 | Ch.126 → |
Khi Vận Nhi tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu lên chiếc giường lớn bừa bộn, hạ thân truyền đến một cơn đau nhức, cô thống khổ nhíu mày, người bên cạnh đã không còn. Anh ta đã đi rồi sao?
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, anh ta lại chẳng nói một câu một chữ gì, chỉ để lại cho cô một cơ thể bị tàn phá và một trái tim bị tổn thương. Cứ như vậy mà rời đi?
Nước mắt theo gò má chảy xuống mu bàn tay cô, Vận Nhi kiên quyết ngẩng đầu lên, không chịu nổi mất mát như vậy, cô không quan tâm nữa! Chịu đựng việc thân thể khó chịu cô xoay người xuống giường, mở cửa phòng tắm ra, rửa sạch mọi vết tích trên cơ thể, những dấu vết rõ ràng mà ám muội này tượng trưng cho ấn ký của anh, Vận Nhi dùng sức chà những vết hôn xanh xanh tím tím kia, bị cô cọ rửa trôi đi theo dòng nước.
Vết màu đỏ trên chiếc giường lớn kia vô cùng chói mắt, Vận Nhi dùng mu bàn tay che kín tầm mắt mình, không muốn nhìn nữa. Cô quấn khăn tắm quanh người, cơ thể đã được rửa sạch nhưng dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, cô tẩy rửa thế nào cũng không sạch được, nhưng điều này cũng chẳng quan trọng nữa, Âu Thừa Duẫn, một chút cảm tình cuối cùng của cô với anh đã bị xóa sạch hoàn toàn.
Quần áo tối hôm qua đã bị anh xé rách, Vận Nhi đứng trước cửa sổ, ngón tay nắm chặt khăn tắm, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào để đi ra ngoài, bộ dáng bây giờ của cô làm sao còn có thể đi gặp người khác?
Lúc cô đang do dự có nên gọi điện thoại cho Hứa Tâm Lam không thì cửa phòng bị người mở ra, Vận Nhi vô ý thức lùi về sau mấy bước, hơi phòng bị nhìn người kia, "Tô tiểu thư, đây là quần áo Tổng giám đốc Âu căn dặn chúng tôi chuẩn bị cho cô!"
Trên mặt nhân viên phục vụ nở một nụ cười chuyên nghiệp, trong tay cầm bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ đặt ở trước mặt Vận Nhi, sau đó lại đi ra ngoài.
Âu Thừa Duẫn căn dặn?
Vận Nhi không ngừng tức giận, cô chán ghét cái loại cảm giác bị người ta sắp đặt, lại còn là sau khi cô xảy ra quan hệ thân mật với anh khiến cô càng cảm thấy thẹn với việc làm của anh.
Từ trong ra ngoài, Âu Thừa Duẫn rất tỉ mỉ ngay cả quần áo lót cũng chuẩn bị giúp cô, Vận Nhi muốn phát điên rồi nhưng cũng đành phải mặc quần áo anh đưa tới, kích cỡ áo lót rất vừa vặn, điều này làm cô càng tăng thêm sự khinh thường với anh.
Đối với phụ nữ, anh ta hiểu biết vô cùng sâu sắc!
Vận Nhi ra khỏi khách sạn, có chút không thích ứng được với những tia sáng mãnh liệt, nhắm mắt lại, lúc cô mở mắt ra lần nữa thì trước mặt đã xuất hiện chiếc xe Bentley quen thuộc, cô trợn to hai mắt, quay đầu đi về hướng ngược lại với anh.
"Tô Vận Nhi!" Âu Thừa Duẫn luôn cho là mình có tính tình vô cùng tao nhã, thế nhưng người phụ nữ không biết sống chết này lại luôn có thể khơi dậy cơn tức giận của anh không phân biệt trường hợp, không phân biệt thời gian khiến anh không thể làm gì được.
Âu Thừa Duẫn đi ba bước đã gần đuổi kịp Tô Vận Nhi đang chạy phía trước, cô mặc một chiếc váy màu lam nên không thể chạy nhanh, cánh tay dài của Âu Thừa Duẫn ôm lấy eo cô, khi cảm giác được thân thể mềm mại của cô ở trong ngực mình thì cơ thể anh lập tức dâng lên một luồng khí nóng.
"Chết tiệt!" Anh cưỡng chế rồi kéo cô lên xe, khi nhìn thấy vết hôn trên cổ cô là kiệt tác của mình thì trong lòng anh lại trào dâng sự vui sướng không gì sánh được. Một loại cảm giác thành tựu sinh ra, đây là việc chưa bao giờ xảy ra trên người những phụ nữ khác.
"Anh muốn làm gì? Thả tôi xuống xe!" Vận Nhi thật sự không muốn phải nhìn thấy khuôn mặt khiến cô hận kia nữa, cứ nghĩ tới việc ngày hôm qua anh ta dùng sức mạng với cô, cô liền muốn xé nát khuôn mặt tuấn tú trước mắt này.
"Vận Nhi, chúng ta nói chuyện!" Âu Thừa Duẫn cũng không vội vàng lái xe mà dùng động tác dịu dàng quay đầu cô lại, ép buộc cô nhìn vào mắt anh, đầu ngón tay thon dài lướt qua đôi môi anh đào của cô. Âu Thừa Duẫn cố gắng kiềm chế chính mình không nảy sinh ý nghĩ xấu với cô vào lúc này, "Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không?"
"Điện hạ, anh thật biết nói đùa? Không có bắt đầu thì sao bắt đầu lại được?" Tô Vận Nhi nhếch miệng châm chọc, giống như là nghe được một lời nói đùa vô cùng buồn cười, cô không thể tha thứ cho hành động của anh với anh với cô tối qua, cũng không có cách nào chịu được yêu cầu bá đạo của anh với cô, càng không thể chịu đựng được việc cô biết anh rất nguy hiểm mà vần có chút động tâm, cô sợ có ột ngày cô thật sự sẽ rơi vào đó!
"Tô Vận Nhi!" Âu Thừa Duẫn chưa bao giờ nói lời nói trực tiếp như vậy trước mặt phụ nữ dù là lúc anh có mục đích nào đó, nhưng phản ứng của Vận Nhi khiến đôi mắt anh tối sầm xuống.
"Ở lại bên cạnh anh, anh sẽ yêu thương em!" Anh không thể nói ra lời trái với lòng mình, cho dù là đối mặt với Tô Vận Nhi cũng có ranh giới cuối cùng của anh.
Bây giờ mọi suy nghĩ trong đầu cô đều là những lời mà Âu Thừa Duẫn nói với cô ở trên xe, cô biết mình đã dao động.
Đúng vậy, khi nhìn thấy ánh mắt chân thành mang theo khẩn cầu của anh cô đã do dự.
Ở Lại bên cạnh anh, anh sẽ yêu thương cô!
Sẽ yêu thương cô, cũng không phải là ba từ mà trong lòng cô nghĩ tới, nếu như cô nghe được từ trong miệng anh nói ra ba chữ "Anh yêu em", Tô Vận Nhi nghĩ cô nhất định sẽ không hề do dự mà gật đầu đồng ý.
Nhưng người kiêu ngạo như Âu Thừa Duẫn có thể nói ra lời như vậy, cô nghĩ cô cũng nên vừa lòng.
Anh không hề ký tên vào tờ giấy ly hôn, điều này có thể đại biểu cho việc trong lòng anh có cô hay không?
Tô Vân Nhi lại trở về Âu Viên, cô lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Tô Thượng Đông, cả đêm không về, anh cả nhất định lo lắng gần chết.
Sau khi Tô Thượng Đông nghe việc cô đã trở lại Âu Viên, tay anh nắm điện thoại thật chặt, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, biết rồi!
Ngay từ đầu anh đã biết, Âu Thừa Duẫn chắc chắn sẽ không buông tay một cách dễ dàng như vậy!
Tô Thượng Đông ngồi trên chiếc giường lớn Vận Nhi từng ngủ, ánh mắt tĩnh mịch va trống trải, anh sớm nên nghĩ tới, việc cô rời khỏi chỉ có Âu Thừa Duẫn làm mới có thể khiến anh không phát hiện ra.
Anh là người luôn lấy công việc làm trọng, nhưng khi không nhìn thấy Vận Nhi anh lại bỏ công ty qua một bên.
Tô Thượng Đông nhéo nhéo mi tâm, ra khỏi phòng, thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe ô tô và cầm luôn chiếc chìa khóa lúc trước đưa cho cô, rời khỏi biệt thự.
"Phu nhân, tới uống chút canh!" Vận Nhi ngồi ngẩn người ở trong phòng khách, Âu Thừa Duẫn đưa cô về rồi lại đến công ty ngay, có lẽ là muốn cho cô một không gian yên tĩnh, cô vẫn không nghĩ ra được ý tưởng gì trong cái đầu hỗn loạn của mình.
"Vẫn chưa tới giờ ăn cơm, tôi không đói!" Vận Nhi lấy lại tinh thần, thấy chị Ngọc cười bưng cái khay tới, để vào trên bàn nhỏ uống trà, Vận Nhi thấy trông chiếc bát gốm sứ tinh xảo là canh ngân nhĩ táo đỏ.
Như là nghĩ đến điều gì đó, thoáng cái mặt của Vận Nhi liền đỏ lên.
"Đây là điện hạ dặn dò tôi làm, phu nhân cô uống một chút đi, bổ huyết nhuận thân thể đấy!" Chị Ngọc thân thiết giải thích, thu hết vẻ mặt ngượng ngùng của Vận Nhi vào trong mắt, khuôn mặt rất vui vẻ, cái nhà này không có phu nhân, điện hạ cũng cảm thấy không quen rồi.
Nghe thấy lời nói của chị Ngọc, Vận Nhi cúi đầu xuống, trong tim lại có một chổ nho nhỏ bị xúc động.
Âu Thừa Duẫn, người đàn ông cả ngày có bộ mặt lạnh lùng cũng sẽ để ý tới cô như vậy sao?
Chuyện tối qua, trước mặt cô anh vẫn chưa nhắc tới, Vận Nhi để ý nhưng cô vẫn chưa rõ tâm ý của anh.
Nhớ tới những hành động khác thường của anh trước đây, anh thay đổi vì cô, cô cố ý không chú ý tới nhưng cô vẫn cảm giác được. Bây giờ nhớ lại lời Âu Dương từng nói với cô trước đây, trong lòng Vận Nhi lại có một tia mong đợi nho nhỏ, cô nghĩ cô có thể cho anh một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội.
Nhưng mà, Âu Thừa Duẫn, anh sẽ quý trọng cơ hội này sao?
← Ch. 124 | Ch. 126 → |