Vay nóng Tima

Truyện:Cô Bé, Em Thua Rồi - Chương 54

Cô Bé, Em Thua Rồi
Trọn bộ 89 chương
Chương 54
Phần 80
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)

Siêu sale Shopee


Editor: Búnn

Không ai là không thể thay thế, không có cái gì là nhất định phải có được.

Nhưng chị yêu anh ấy.

***

Cuối cùng Du Nguyệt Như vẫn từ chối làm kiểm tra. Cô có một loại dự cảm rằng bên trong bụng bằng phẳng của cô đã có một sinh mệnh nhỏ. Nhưng cô không dám khẳng định, bởi vì cô biết lúc này tâm trạng của cô đang bị ảnh hưởng. Cuối cùng phụ nữ cũng là người cảm tính.

Cùng lúc nghĩ đến tình huống xấu nhất cô cũng cảm thấy có một chút may mắn. Du Nguyệt Như lau mắt, hoa lê đẫm mưa (1) túm lấy anh ta."Cho chị chút thời gian, dù sao... Anh ấy chưa từng làm chị tổn thương..."

(1) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thái tử vừa muốn phản đối, nước mắt trong đôi mắt long lanh của Du Nguyệt Như càng trào ra khiến cho anh ta lo lắng."Triệt, đừng ép chị..."

Tên Thái Tử chỉ có một chữ Luật, giờ phút này từ miệng cô gọi lên, dáng vẻ hai mắt đẫm lệ khiến anh ta động lòng trắc ẩn (cảm thông) ít ỏi của mình. Nhẹ nhàng ôm vai gầy của cô vào trong ngực."Không phải em muốn ép chị, nhưng Thi Dạ Diễm chính là một con sói, chị không phải là đối thủ của anh ta."

Du Nguyệt Như khóc thút thíu, người thông minh như cô làm sao không hiểu dụng ý của Thái Tử.

Lúc trước dáng vẻ giống như người thực vật của cô khi bị Đường Lạp An vứt bỏ Thái Tử thấy một lần sẽ không muốn nhìn thấy lần thứ hai. Có sẽ Du Nguyệt Như là người có tình cảm mạnh mẽ nhất trong bốn anh chị em bọn họ, một người chín chắn nhất, cũng là người khiến anh ta không yên tâm nhất.

Thật ra những yếu ớt, đau đớn, sa đọa, phóng túng, vô cảm của cô đều được giấu dưới vẻ mặt khác, bọn họ hoàn toàn không nhìn ra thái độ buồn vui của cô, lại hiểu linh hồn của cô không còn ở đây nữa. Sau đó cô nhặt tất cả những điều không chịu nổi lên rồi lại ném xuống, trở thành một Du Nguyệt Như hoàn toàn mới. Đây chính là điều kiên cường nhất ở cô.

Thái Tử luôn tò mò chuyện buổi chiều kia cô và cha đã trò chuyện những gì ở trong phòng sách. Nhưng mỗi lần cô đều cười cho qua, nói là bí mật làm cho thiên hạ đại loạn. Cô thừa nước đục thả câu (1) quá nhiều lần nên Thái Tử cũng dần mất hứng thú. Phần lớn thời gian anh ta đều suy nghĩ, khiến Du Nguyệt Như không tim không phổi tiếp tục chơi đùa như thế này cũng tốt hơn vì một người đàn ông mà thất hồn lạc phách, ruột gan đứt từng khúc. Không thật lòng thật dạ sẽ không bị tổn thương.

(1)thừa nước đục thả câu: biết lợi dụng cơ hội để làm việc mình muốn mang lại lợi ích cho mình.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới người có thể khiến cô động tâm lại là Thi Dạ Diễm...

Du Nguyệt Như không để Thái Tử đưa đi, cô xuống xe ở giữa đoạn đường. Cả thành phố đều tràn ngập trong không khí Noel, khiến cho trận bão tuyết có thể thay đổi thế giới này lại có vẻ đặt biệt sôi nổi. Du Nguyệt Như giẫm một bước nông một bước sâu đi trong tuyết, dưới chân cố ý dùng sức phát ra âm thanh. Cô quay đầu lại nhìn chuỗi dấu chân thật dài do mình lưu lại, có thể thấy rõ từng cái một.

Đường do mình đi, người là mình chọn, cho dù như thế nào thì cô cũng không thể trách người khác.

Lôi Khải đuổi tới "Chỉ túy kim mê(1)", chỉ thấy trước bàn của Du Nguyệt Như đầy rượu, thỉnh thoảng lại có năm ba người tới gần, cô giống như một loại tranh điêu khắc bưng ly rượu ngẩn người. Lôi Khả cực kỳ tự giác làm Hộ hoa sứ giả dọn dẹp sạch sẽ đám đàn ông đang vây quanh cô đi.

(1) Chỉ túy kim mê: ngợp trong vàng son, xa hoa đồi truỵ

Thật ra thì anh ta cũng không cần tốn bao nhiêu sức lực,

Chỉ cần công khai ngồi đối diện trước mặt cô là mọi người lập tức biết điều tự động rời đi. Quần áo trên người anh ta còn chưa kịp thay, vừa kết thúc cuộc họp đã lập tức lái xe đua đến đây. Du Nguyệt Như không nói gì, trực tiếp giơ chén rượu lên để anh ta rót đầy, sau đó chạm cốc rồi đưa lên miệng uống hết.

Cô gái thẳng thắn, LôiKhải tự nhiên sẽ nghiêm túc, uống liên tiếp vài chén như vậy, anh ta ngăn Du Nguyệt Như lại, "Đừng uống nữa, nói rõ ràng trước đã, uống say xong sẽ làm gì tôi?"

"Anh sợ sao?"Chân mày Du Nguyệt Như nhíu lại, lại có một chút lẳng lơ mê hoặc ánh mắt của anh ta. Lôi Khải ho một tiếng."Không phải sợ, dù sao tôi cũng phải có chút thời gian chuẩn bị tư tưởng."

Du Nguyệt Như cười không nói, rót đầy cho anh ta."Anh uống say rồi sao?" Lôi Khải cầm chén đưa lên môi."Còn lâu nhé".

Cô cười dịu dàng, nhưng không nói gì thêm. Qua mấy vòng, trên bàn, dưới mặt đấy đều là bình không. Lôi Khải cảm thấy hết sức nặng nề thở ra một hơi, cà vạt và cổ áo sơ mi cũng đã cởi ra từ sớm, rượu đốt sáng đôi mắt đen như mực của anh ta."Say rồi, nữ vương có việc gì xin phân phó, đừng rót cho tôi nữa."

Anh ta vừa dứt lời, Du Nguyệt Như đã đứng dậy kéo anh ta đi."Anh đi theo tôi".

Nhà vệ sinh nam.

Ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn ai khác. Ngọn đèn kiều diễm, cũng có thể nghe thấy không khí sôi động nóng bỏng ở bên ngoài được ngăn bởi cánh cửa. Yết hầu Lôi Khải hơi ngứa một chút, cơ thể cảm thấy khô nóng. Du Nguyệt Như khóa trái cửa lại, xoay người nghiêng đầu sắc mắt của người đàn ông đang say này.

Lông mày Lôi Khải nâng lên, bên môi thoáng qua vẻ đùa giỡn. Cảnh tượng này, rất giống với đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau. Đầu ngón tay mảnh khảnh của Du Nguyệt Như cầm lấy cà vạt được nới rộng của anh ta kéo anh ta đến cạnh mình, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp tạo thành dộ cong hấp dẫn, chân mày khóe mắt không chỗ nào không tái hiện lại một đêm xinh đẹp kia.

Đương nhiên tay của Lôi Khải đặt bên eo cô, nâng cô lên bồn rửa mặt, đứng ở giữa đùi cô."Tôi say rồi nhé...Có làm việc ngốc nghếch gì thì đừng nói tôi không nhắc cô."

Đáp lại anh ta là đôi môi Du Nguyệt Như rơi trên cổ anh ta...Lôi Khải không mất tự nhiên, trực tiếp luồn tay vào nội y của cô, tay đặt sẵn trên đầu cô muốn hôn môi cô nhưng lại bị cô tránh đi. Anh ta cũng không ép buộc, nụ hôn nóng bỏng từ hai bên mái xuống đến cổ rồi xuống đến xương quai xanh.

Cô mặc chiếc áo làm bằng da, nhẹ nhàng lôi xuống lập tức lộ ra bờ mai mượt mà mà gầy yếu. Anh ta cởi khóa áo lót của cô, hôn lên. Rượu và mùi thơm trên cơ thể mê người của phụ nữ khiến anh ta không thể khống chế được, điều anh ta muốn làm nhất trong giây phút này là hung hang vùi mình vào cơ thể cô.

Nắm tay cô đưa tới chỗ bụng dưới của mình, cổ họng khàn khàn nói nhỏ bên tai cô."Trước theo đuổi như thế cũng không để cho tôi chạm vào một lần, chuyện hôm nay là như thế nào, dê chủ động vào miệng cọp sao? Cho cô một cơ hội để nói, nếu không tôi chỉ có thể trở mặt với Eric một lần, ăn cô luôn."

Một tay Du Nguyệt Như vịn vào cổ anh ta, trán đặt lên vai anh ta, ánh sáng phức tạp trong đôi mắt có thể so với màu sắc sặc sỡ của bóng đèn trên đỉnh đầu. Làm sao không cảm nhận được dục vọng của người đàn ông này đây, lần đầu tiên giữa bọn họ cũng là như thế, nơi đó của anh ta nóng bỏng giống như nhiệt năng của bàn là. Còn lần này, cô đã hiểu rõ sự khác biệt trong này.

Thật ra cô chưa uống một giọt rượu nào, tất cả những gì cô uống đều là nước ngọt. Lôi Khải cũng sớm phát hiện rồi chỉ là không vạch trần thôi.

Cô thở dài."Tôi không làm được rồi."

"Cái gì?"

"Dựa vào lương tâm mà nói, anh là một người rất xuất sắc. Lôi Khải, tôi thích anh, tán thưởng anh. Chỉ là không có cách nào tiếp tục với anh nữa."Giờ phút này tâm trạng của cô đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với lúc đó. Khi đó cô chưa thể quên Đường Lạp An nhưng lại không chịu thua kém có thể ở phía dưới Lôi Khải mà trằn trọc thừa hoan. Nhưng bây chỉ hôn môi thôi cũng không chịu được...

Cô nói rất bình tĩnh, Lôi Khải im lặng một lát, bỗng nhiên bật cười."Tôi biết ngay sẽ như thế này mà, quả nhiên cô lấy tôi làm thí nghiệm."Nâng cầm cô lên, trong mắt cô có rất nhiều thứ, thú duy nhất không có chính là anh ta."

"Tôi vừa mới nghĩa, nếu cô không nói lời nào tôi sẽ làm đến mức cô không xuống được giường."Có ý phóng đãng trong câu nói của anh ta, đáy mắt lộ ra ý cười. Môi Du Nguyệt Như cũng hơi nâng lên, cài lại nút áo sơ mi của anh ta, thắt cà vạt laic ho anh ta.

"Thật ra anh cũng không yêu tôi rất nhiều". Cô nhảy xuống bồn rửa mặt, lấy nước mát rửa mặt. Lôi Khải "A" một tiếng, nhìn nút thắt cà vạt trong nháy mắt hơi thất thần. Cách thắt này bình thường anh ta không hay dung, mà người phụ nữ bên cạnh anh ta ngoại trừ Du Nguyệt Như ở trước mặt này thì chỉ có một người từng dùng cách thắt này thắt cà vạt cho anh ta.

Không biết vì sao vẻ mặt lúc ấy của cô bé kia lại khiến anh ta ghi nhớ sâu sắc đến như thế.

Trong khoảnh khắc Du Nguyệt Như liếc qua gương nhìn anh ta đang ngẩn người, càng xác định phán đoán của mình. Trước kia lúc hai người còn lui tới thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ giống như bây giờ, đang bình thường bỗng nhiên rơi vào trạng thái suy nghĩ giống như đi vào cõi thần tiên. Dù chỉ trong một cái nháy mắt, Du Nguyệt Như cũng phát hiện ra.

Lôi Khải vẫn lắc đầu, loại bỏ bóng dáng cô bé kiatrong đầu đi, đưa cho Du Nguyệt Như một chiếc khăn, sau đó dựa vào một chỗ châm thuốc."Tôi có yêu cô không không phải là điều quan trọng, quan trọng là cô thật sự yêu Eric, thí nghiệm hôm nay coi như có thành quả."

Lúc này đến phiên cô ngây người. Lôi Khải mỉm cười."Tôi rất muốn biết điểm nào của Eric khiến cô mê đắm như thế. Dù sao cũng không phải là hội chứng Stockholm rồi."

(1) Hội chứng Stockholm là một thuật ngữ được nhà tội phạm học, bác sĩ tâm thần Nils Bejerot đặt ra, sau một vụ cướp ngân hang và cầm giữ con tin xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển, dùng để mô tả trạng thái tâm lý của một người bị bắt cóc lâu ngày, chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình!

Du Nguyệt Như mím môi cười chua xót."Không thể nói rõ ràng, có lẽ sẽ có một người sẽ khiến anh...mất khống chế." Mà cô đã mất khống chế từ lâu rồi."Lôi Khải, anh tiếp cận tôi chẳng lẽ không có một chút nguyên nhân nào từ phía Thái tử sao?"

Lôi Khải ung dung hút thuốc ở đằng kia nhìn cô cười sâu xa."À, ngay từ đầu cô đã có ý đồ với tôi, tôi chỉ là phối hợp với cô thôi. Về sau sao, tôi thừa nhận, có nguyên nhân từ phía Thái Tử, nhưng không phải như cô nghĩ đâu, cô yên tâm."

Anh ta ở lại thành phố này là có mục đích của anh ta, anh ta không hề cần Thái Tử rat ay giúp đỡ, chỉ cần lúc đó Thái Tử có thể ở vào lập trường của bạn bè không nhúng tay vào là được rồi.

Thái Tử quan trọng với nhà họ Hoàng Phủ, chỉ cần mục đích của Lôi Khải không phải là Thái Tử thì Du Nguyệt Như cũng không có hứng thú với những chuyện sau lưng anh ta.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-89)