Thái độ gia tộc
← Ch.192 | Ch.194 → |
Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Diệc Đồng là một người kiêu ngạo nhưng cũng là một người đơn giản. Người bình thường cô không tiếp thụ nhưng một khi tiếp thu, vậy khẳng định sẽ đối tốt với người đó.
Đối với Diệc Ly, từ nhỏ đến lớn cô cũng có chút nhớ. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có hai người cô và Diệc Hy, hai người bôn ba ở bên ngoài, thời gian ở cùng một chỗ cũng không dài.
Mặc dù bên ngoài cô tỏ ra rất cao ngạo nhưng ở trong lòng cũng hi vọng mình có thể có một cô em gái để nói chuyện tâm sự cùng mình. Lúc trước khi biết mình có một em gái mất tích, cô đã từng tìm kiếm, tới khi trưởng thành có năng lực, chính cô cũng từng tìm kiếm nhiều lần, dù sao dì Lam vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.
Biết dì Lam có một tâm bệnh như thế, trong lòng cô cũng khó chịu, cô còn lo lắng, Diệc Ly ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không biết sẽ phát triển thành bộ dáng gì nữa, sẽ có chênh lệch rất lớn với người trong tộc?
Dù sao người trong tộc đều là người tu chân, cho dù con cháu trực hệ thiên phú tu luyện cao nhưng bị chậm mười mấy năm, cho dù thiên phú tu luyện cao, vậy cũng...
Cho nên sau khi biết chuyện, cô đã chuẩn bị kỹ càng, vô luận thực lực em gái cô thế nào, là dạng gì cô cũng phải bảo vệ tốt cho nó, không để nó bị người khác bắt nạt nhưng Diệc Ly so với tưởng tượng của cô giỏi hơn nhiều.
Khí chất đó, vừa nhìn chính là người trong nhà!
Hai người đều có thiện cảm với đối phương, cho dù lần đầu tiên gặp mặt, thân tình thân thiết nhanh chóng khiến hai người không còn ngăn cách, trò chuyện rất hứng thú.
Thời điểm Lam Toàn qua gọi Dương Hiểu Đồng đã thấy cô và Diệc Đồng hai người trò chuyện rất thoải mái, trên mặt bà không khỏi lộ ra tươi cười.
"Dì Lam." Diệc Đồng nhìn thấy Lam Toàn lễ phép chào hỏi.
"Ha ha, Đồng nhi tới à, nhìn thấy hai đứa ở chung vui vẻ, dì cũng vui vẻ." Trước đó bà còn lo lắng tính cách Đồng nhi cao ngạo, vạn nhất ở chung không tốt... Hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng.
Nghe bà nói, Diệc Đồng và Dương Hiểu Đồng nhìn nhau cười.
Dương Hiểu Đồng và Lam Toàn, Diệc Đồng cùng tới phòng họp gia tộc, nhìn trên mặt hai người tươi cười, Dương Hiểu Đồng cảm thấy nhà này tựa hồ cũng không tệ lắm!
Cùng nhau đi tới, Dương Hiểu Đồng lại lần nữa cảm nhận được Diệc gia khổng lồ như thế nào, cô tuyệt đối không phải một người không có kiến thức, nhưng Diệc gia lại khiến cô nhìn thấy tòa kiến trúc lớn nhất.
Sau khi đi chừng hơn hai mươi phút mới tới nơi, kiến trúc cổ đại, tuy nói không phải điêu long họa đống, nhưng cũng là tiểu viện khó gặp.
Tiểu viện này dường như là trung tâm toàn bộ Diệc gia, thần thức của Dương Hiểu Đồng tản ra đã phát hiện điểm này, cũng là tiểu viện lớn nhất suốt quãng đường này mà cô thấy.
Ba người đi vào, lúc này trong đại sảnh đã tụ tập không ít người, vị trí đầu là ngồi một lão nhân tóc bạc râu trắng, ánh mắt sắc bén, tinh thần phấn chấn, nếu không phải thấy tóc bạc râu trắng nói rõ tuổi của hắn, nhìn qua cũng chỉ tầm năm mươi tuổi mà thôi.
Dương Hiểu Đồng lại biết tuổi hắn tuyệt đối đã hơn trăm tuổi, tuổi thọ của người tu chân vốn cao hơn so với người bình thường, hiện tượng như vậy cũng rất bình thường. Người ở chỗ này tuổi tác đều khá lớn, Diệc Vĩnh Khôn ở trong này xem như trẻ tuổi nhất, nhìn người tới nơi này đều là người quyền cao chức trọng trong gia tộc.
"Gia gia, đây là con gái của con, Diệc Ly." Diệc Vĩnh Khôn thấy mọi người tới đông đủ thì mở miệng.
Lão nhân ngồi đầu tiên gật đầu một cái nói: "Đây là Ly nhi a, tốt, quả nhiên không tệ!" Lão nhân ha ha cười tán dương, bộ dáng kia vốn nghiêm túc đã biến mất không còn, trước đó đã nhìn Diệc Ly qua tạp chí, hiện tại gặp mặt cũng không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Dương Hiểu Đồng ở trong lòng cảm khái, người Diệc gia thích kiểu như vậy sao? Đầu tiên bày một bộ mặt nghiêm túc, làm cho trong lòng người khác đoán không ra, sau một khắc lại nói chuyện cười to vô cùng thân thiết, không thể không nói, điều này quả thực khiến người ta có chút không biết nói gì.
"Ly nhi, nhiều năm như vậy cuối cùng đã tìm được con." Một vị lão nhân khác mở miệng nói, ánh mắt có chút vui mừng.
"Tìm được là tốt rồi, người một nhà xem như đoàn viên." Tất cả mọi người nhao nhao mở miệng nói, ý mừng trên mặt hoàn toàn bộc lộ trong lời nói.
Dương Hiểu Đồng vẫn đứng đó cũng tươi cười.
"Lam Toàn a, mấy đứa đều ngồi đi, đừng cứ đứng mãi, đều là người một nhà, không cần khách khí." Lão nhân cười nói, một chút cao ngạo cũng không có.
Hắn nghĩ Ly nhi lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, Diệc gia bọn họ đối với Ly nhi có thua thiệt, đương nhiên sẽ đối tốt với cô hơn một chút, huống chi cho dù ở bên ngoài, thành tựu của cô cũng cao như vậy, như vậy cũng khiến cho bọn họ càng coi trọng cô.
Ba người ngồi xuống, mới bắt đầu nói chuyện còn có chút câu nệ, càng về sau Dương Hiểu Đồng cũng thoải mái hơn. Nói chuyện với mọi người về cuộc sống những năm qua của cô, khiến mọi người vừa đau lòng lại vui sướng.
Mỗi một câu quan tâm gửi lời hỏi thăm khiến Dương Hiểu Đồng cảm nhận được tình thân ấm áp nồng đậm, nụ cười trên mặt vẫn luôn không tan. Không ngờ quan hệ dòng chính Diệc gia lại tốt như vậy, giống như gia đình bình thường, cực kỳ ấm áp.
Dương Hiểu Đồng lấy lễ vật mình mang đến ra, lần này lễ vật mang đến không chỉ có sản phẩm của Ám Kim Mai Côi, cô còn mang đan dược có trợ giúp tu luyện.
Vì một gia tộc đối xử tốt với cô, cô cam tâm tình nguyện. Rất hiển nhiên, Dương Hiểu Đồng mang lễ vật đến khiến người Diệc gia kinh hỉ thật lớn, ánh mắt nhìn về phía Dương Hiểu Đồng ngày càng khác biệt, nhất là gia chủ Diệc gia ánh mắt nhìn về phía cô càng lóng lánh ánh sáng.
"Những thứ này đều là cháu luyện chế?" Lão nhân sắc mặt đạm nhiên, chỉ có điều lời nói hơi run rẩy, có thể thấy được hắn đang rất kích động.
Dương Hiểu Đồng gật đầu: "Không sai, là cháu luyện chế." Nếu cả gia tộc đều thành tâm thành ý tiếp thu cô, cô cũng không cần phải giấu giếm điều gì, lúc trước sợ sau khi nói ra sẽ dẫn tới người khác mơ ước, nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình, một khi lộ ra, vậy chính là một bom hẹn giờ.
Hiện tại có Diệc gia làm hậu thuẫn, cô còn sợ cái gì?
"Sao cháu có thể luyện chế ra?" Một lão nhân khác hỏi tiếp, dù sao đan dược như vậy, Diệc gia bọn họ cũng không có, trước đây có tiếp xúc với môn phái tu chân cũng đã chặt đứt, chỉ là lượng dự trữ của Diệc gia tương đối phong phú, cho nên tới bây giờ bọn họ vẫn ở vị trí siêu nhiên.
Dù sao nội tình bọn họ như vậy so với loại tu chân thế gia Nghiêm gia có khác nhau rất lớn.
"Công pháp tu luyện của cháu và mọi người không giống nhau, hơn nữa chỉ có mình cháu có thể tu luyện, lúc trước có vận may cháu nhặt được một quyển bí tịch đan dược mới bắt đầu luyện chế, chỉ là trong đó còn có liên quan tới công pháp tu luyện."
Về Thiên Hàng Bảo Điển, Dương Hiểu Đồng vẫn không nói ra, cô biết bí mật này tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào, trước ích lợi tuyệt đối, đối phương có khả năng dứt bỏ tất cả để cướp giật, để quá nhiều con bài chưa lật lộ ra đó cũng không phải điều Dương Hiểu Đồng nguyện ý làm.
Nghe thấy Dương Hiểu Đồng giải thích, lão nhân suy tư một chút cũng không có hỏi nhiều, bọn họ cho rằng cô vận khí tốt tiếp thu truyền thừa của một người tu chân, trở thành đệ tử của hắn.
Loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh, bọn họ cũng có thể tiếp thu giải thích này, chỉ là điều này cũng nói rõ trừ Dương Hiểu Đồng ra không ai có thể luyện chế đan dược, điều này cũng khiến họ hơi thất vọng.
Nhưng Dương Hiểu Đồng có thể luyện chế đối với bọn họ mà nói cũng đã là một tin tức rất vui rồi, giờ phút này mấy người chỉ cảm thấy Dương Hiểu Đồng là bảo bối Diệc gia bọn hắn, phúc tinh Diệc gia.
Nhìn thấy chư vị trưởng bối đối tốt với Diệc Ly như vậy, trên mặt Diệc Đồng cũng hiện ra nụ cười, mà Diệc Hy vội vàng trở về nhìn thấy một màn này trên mặt cũng đầy ý cười.
Dương Hiểu Đồng cảm nhận được có người đang nhìn mình, vừa quay đã nhìn thấy Diệc Hy đang tươi cười nhìn mình, hai người nhìn nhau cười cười, cô đã sớm đoán được thân phận của Diệc Hy, hiện tại nhìn thấy tất nhiên cũng sẽ không kinh ngạc.
Không có anh trai thì hiện tại cô đã có thêm một anh trai nha, cảm giác kia cũng không tệ! Cảm thụ được thân tình Dương Hiểu Đồng cảm thấy rất hạnh phúc.
"Ly nhi a, nghe nói con cháu ở phân hệ đã từng có người xảy ra xung đột với cháu?" Một vị lão nhân đột nhiên mở miệng hỏi.
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, mặc dù biết người họ nói là Diệc Tuyết nhưng còn chưa đợi Dương Hiểu Đồng nói chuyện, một lão nhân khác đã tức giận nói: "Cái gì? Có người dám khi dễ cháu?" Tất cả mọi người liên tiếp nói, tức giận giống như tim gan bảo bối của mình bị người khác khi dễ vậy.
Vừa rồi còn nói xảy ra mâu thuẫn, như thế nào lại nhanh chóng thành khi dễ? Dương Hiểu Đồng chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại mới biết hóa ra bao che khuyết điểm không chỉ có ba mẹ, mà cả dòng chính đều là người bao che khuyết điểm.
"Lúc trước khi ta nhận được điện thoại của Vĩnh Khôn, nói là hủy bỏ quan hệ thông gia của phân hệ Diệc Tuyết và Nghiêm Tuấn Trạch? Lúc đó cũng chưa kịp hỏi kỹ, hiện tại nói rõ ràng một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?"
"Khụ khụ..." Diệc Vĩnh Khôn ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: "Bởi vì đối tượng Diệc Tuyết kết hôn vốn là bạn trai Ly nhi, vì thế hai người xảy ra xung đột, Diệc Tuyết kia lại còn chạy tới tìm Ly nhi gây phiền phức, cũng may thực lực Ly mạnh hơn ả, không bị bắt nạt."
Mặc dù Lam Toàn nói Ly nhi đã hủy khuôn mặt của cô ta nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút tức giận, rất quá đáng! Cướp bạn trai của con gái mình, còn dám tới cửa khoe khoang?
Loại người này quả thực đáng chết! Thế nhưng là người Diệc gia phân hệ, cũng không thể làm căng quá mức, dù sao cũng đều là người Diệc gia. Chỉ có điều quan hệ giữa phân hệ và dòng chính rất đơn bạc. Cho dù là phế vật dòng chính so với mấy người đó cũng tôn quý hơn.
"Nghiêm Tuấn Trạch là bạn trai Ly nhi?" Lão nhân sửng sốt, hiển nhiên không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy."Ôi, lão nhân ta hồ đồ ah, thật không nghĩ tới sẽ như thế này, lúc trước thiếu Nghiêm gia một nhân tình, vốn chuẩn bị xem có thể giúp đỡ bọn một chút xem như hồi báo, sau đó vừa lúc nghe nói Diệc Tuyết nha đầu thích Nghiêm Tuấn Trạch, ta cũng nghĩ không bằng trực tiếp để cho bọn họ ở cùng một chỗ là được rồi, đỡ phiền phức."
"Trái lại không ngờ sẽ làm Ly nhi thương tâm, Ly nhi, đều là lão đầu tử ta làm việc không tốt, cháu sẽ không tức giận thái gia gia chứ?" Lão nhân quan sát thần sắc Dương Hiểu Đồng, rất sợ cô tức giận.
Nhìn thấy bộ dáng lão nhân như thế, Dương Hiểu Đồng lại bật cười, thật không nghĩ tới lão nhân quyền cao chức trọng sẽ có một mặt đáng yêu như thế."Thái gia gia, sao cháu có thể giận ngài chứ? Hiện tại cháu và Nghiêm Tuấn Trạch đã không có cái gì."
Lão nhân cười hắc hắc: "Không tức giận thái gia gia là được, nếu không thái gia gia cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! Ly nhi a, Diệc Tuyết bắt nạt cháu như vậy, không bằng khai trừ cô ta ra khỏi Diệc gia? Như vậy cháu cảm thấy thế nào?"
← Ch. 192 | Ch. 194 → |