Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Kiêu - Chương 191

Cực Phẩm Thiên Kiêu
Hiện có 215 chương (chưa hoàn)
Chương 191
Ôn nhu
0.00
(0 votes)


Chương (1-215 )

Siêu sale Shopee


Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Trương Doãn Kiệt nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng lập tức sửng sốt, anh nhớ lúc trước Hiểu Đồng từng nói cho anh biết cô không phải con ruột của ông bà Dương. Vẻ mặt cô đơn lúc đó của cô còn khắc sâu trong trí nhớ của anh, hiện tại cô đã tìm lại được ba mẹ ruột. Nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, nụ cười bên khóe miệng Trương Doãn Kiệt cũng từ từ mở rộng, nhìn thấy nụ cười của cô, anh rất thỏa mãn.

"Cháu chào bác trai, bác gái!" Trương Doãn Kiệt lịch sự chào hỏi.

Lam Toàn cười nói: "Chào cháu, Doãn Kiệt phải không?"

"Vâng, đúng vậy."

"Nha, cám ơn cháu đã chiếu cố Ly nhi của chúng ta thời gian qua." Tối hôm qua lúc nói chuyện với Ly nhi, Ly nhi đã nói cho bà biết việc Trương Doãn Kiệt bị thương vì cô, khiến bà rất cảm kích Trương Doãn Kiệt, hôm nay vừa nhìn thấy dáng vẻ đường đường Trương Doãn Kiệt, xử sự lễ phép, xác thực không tệ.

"Đâu có, Hiểu Đồng cũng giúp cháu rất nhiều." Trương Doãn Kiệt biết Ly nhi mà Lam Toàn nói là Hiểu Đồng, chắc đó là tên thật của Hiểu Đồng.

"Ha ha, không cần khách khí, chúng ta vào xem thôi? Đến bây giờ bác cũng chưa thăm quan công ty con gái mình đâu." So với việc Lam Toàn cẩn thận, Diệc Vĩnh Khôn lại tùy ý hơn, nhìn bọn họ ở đây nói chuyện hắn đã không thể chờ được muốn vào xem một chút.

Mặc dù chưa từng tới đây nhưng tên tuổi của Ám Kim Mai Côi vẫn có nghe đến, cho dù ở trong quân doanh của ông cũng như sấm bên tai, nghe người ngoài nói về các loại đan dược thần kỳ, ông cũng không quá quan tâm, dù sao các loại mỹ dung đan đều là phụ nữ thích nhưng nó không có gì sức hấp dẫn với một đại nam nhân như ông.

Xóa bỏ dấu vết? Đối với một người quân nhân như ông, vết sẹo tượng trưng cho chiến tích của bọn họ, sao bọn họ có thể xóa bỏ? Chỉ có điều bây giờ nhìn thấy công ty của con gái, ông lại có cảm giác hoàn toàn khác.

Dương Hiểu Đồng cười gật đầu nói: "Vậy chúng ta đi vào nhanh một chút, lầu một lầu và hai so với lầu trên sẽ đông hơn, chúng ta lên trên lầu, muốn xem cái gì cũng có thể xem được." Lầu một lầu hai hôm nay chủ yếu bán Thanh Não đan, cũng không có gì để nhìn.

Một hồi có thể mang mẹ đi spa làm đẹp chắc bà sẽ thích, Dương Hiểu Đồng nghĩ thầm.

Bốn người đi vào theo lối đi chuyên dụng rồi trực tiếp vào thang máy dành riêng cho Dương Hiểu Đồng để lên lầu ba. Với tình trạng chen chúc như vậy nếu không đi thang máy chuyên dụng chắc sẽ rất khó để di chuyển.

Không phải Ám Kim Mai Côi ít thang máy, mà là hiện giờ thật sự có rất nhiều người.

Người ở Ám Kim Mai Côi thấy Dương Hiểu Đồng đều vội vàng chào hỏi. Dương Hiểu Đồng cũng cười đáp lại, một màn này rơi vào trong mắt Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn khiến bọn họ cực kì hài lòng, nhìn thấy nhân viên công ty của con gái có vẻ rất giỏi, họ làm vậy cũng không phải là giả vờ.

Ở địa vị cao như bọn họ loại chuyện này đã thấy nhiều, có phải thật sự kính trọng từ đáy lòng hay không bọn họ liếc mắt có thể nhìn ra được.

Lầu ba.

Dương Hiểu Đồng cười nói với Lam Toàn: "Mẹ, ở đây đều là mỹ dung, mẹ cũng thử đi! Hiệu quả không tệ lắm đâu!"

Lam Toàn nhìn mỹ nữ bốn phía, mắt bà lập tức phát sáng, có người phụ nữ nào mà không thích làm đẹp, Lam Toàn cũng giống như vậy, lập tức nói với Diệc Vĩnh Khôn mình muốn đi làm đẹp.

Diệc Vĩnh Khôn ở trong phòng nghỉ thưởng thức trà, Dương Hiểu Đồng lấy điểm tâm đặc biệt của Ám Kim Mai Côi ra, những món này do chính cô nghiên cứu sáng tạo ra, trong đó bỏ thêm không ít dược liệu có lợi cho thân thể, sau khi thí nghiệm thành công mới phát hành, chỉ có năm mươi hội viên vip đứng đầu mới có thể nếm.

"Doãn Kiệt, vết thương của anh thực sự không có việc gì chứ?" Nhìn vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng hỏi.

Nhìn vẻ mặt của anh thì không giống một người bị thương nhưng đó cũng không phải thân thể của cô nên cô cũng không thể biết, bất quá thân thể của bọn họ đều có sức đề kháng rất tốt, anh ấy vì mình mới bị thương nên đương nhiên cô phải hỏi cho rõ.

Dương Hiểu Đồng nhìn về phía sau lưng bị thương của Trương Doãn Kiệt, vẻ lo lắng rơi vào trong mắt Trương Doãn Kiệt khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn, anh mặc kệ Dương Hiểu Đồng lo lắng vì áy náy hay bởi vì lí do khác, anh chỉ cần biết rằng cô lo lắng cho anh, như vậy đã đủ rồi.

"Thực sự không có việc gì, em xem tình trạng hiện tại của anh giống người bị thương sao?"

"Đúng là không giống."

Diệc Vĩnh Khôn nghe thấy hai người nói chuyện mới hỏi: "Thế nào? Doãn Kiệt cậu bị thương sao?"

"Vâng, vết thương nhỏ không có gì đáng ngại ạ!"

Dương Hiểu Đồng bĩu môi, vết thương sâu thấy xương còn nói là vết thương nhỏ: "Ba, Doãn Kiệt lần trước vì cứu con mới bị thương, vết thương cũng không nhẹ đâu, có thể nhìn thấy cả xương."

Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, ánh mắt Diệc Vĩnh Khôn nhìn về phía Trương Doãn Kiệt nhiều thêm phần tán thưởng, cười ha ha nói: "Bị thương, chặn đao vì người người mình yêu mới là đàn ông thực sự! Ha ha, người trẻ tuổi, nhìn cậu có vẻ rất ít nói nhưng tính cách lại rất giống ta, ha ha, hôm khác cùng nhau uống một chén."

Diệc Vĩnh Khôn vốn là một người đàn ông đơn giản, ông là hán tử, tất nhiên cũng thích hán tử thật tình, cách làm của Trương Doãn Kiệt chiếm được sự tôn trọng của ông, cũng chính thức được ông chấp nhận tiếp thu anh.

Nghe ông nói, Trương Doãn Kiệt được khen ngợi mà ngượng ngùng, lúc nãy Diệc Vĩnh Khôn nhìn có vẻ cũng không thích anh lắm, không nghĩ tới bây giờ lại nhiệt tình như vậy, chỉ có điều anh cũng không cự tuyệt: "Ha ha, vậy thì nhất định!"

Dương Hiểu Đồng thấy hai người trò chuyện vui vẻ, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười: "Vậy hai người trò chuyện một lát, con ra ngoài một chút." Hai người nói chuyện thì Hiểu Đồng cũng muốn đi làm việc khác, sẽ không ở đây quấy rầy hai người.

Sau khi Dương Hiểu Đồng ra ngoài lập tức phân phó nhân viên giúp Lam Toàn làm đẹp thật tốt, toàn bộ đều dùng đồ cao cấp nhất, tất cả làm theo ý muốn của Lam Toàn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đợi sau khi bà làm đẹp xong sẽ cho cô một chút ý kiến.

Từ sau khi Tiểu Nhã rời khỏi kho hàng, kho hàng chưa từng phát sinh chuyện mất đồ nữa, Dương Hiểu Đồng vừa vào đã nhìn thấy quản lí kho hàng lần trước.

Quản lí kho hàng nhìn thấy Dương Hiểu Đồng thì rất kích động, lần trước Dương Hiểu Đồng nguyện ý tin cô khiến cho cô cảm thấy rất cảm động, cô là một người thành thật, ai đối tốt với cô sẽ đối tốt với người đó.

Cô lập tức cung kính hỏi: "Chủ tịch, không biết có chuyện gì? Cần điều thêm hàng sao?"

Dương Hiểu Đồng nở nụ cười ôn hòa không hề tỏ vẻ kiêu ngạo nói: "Là như vậy, một lát tôi sẽ mang đi vài thứ, đây là danh sách, cô giúp tôi chuẩn bị một chút, đóng gói đẹp một chút, tôi sẽ tới lấy."

"Được ạ! Tôi lập tức chuẩn bị." Quản lí kho hàng tiếp nhận danh sách cười nói.

"Vậy làm phiền cô." Dương Hiểu Đồng nói rất khách khí, dù sao nói như thế cũng không sao, hơn nữa người ta có thể cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, cớ sao không làm đây?

Sau đó Dương Hiểu Đồng lên tầng cao nhất, đó là nơi dành riêng cho cô, bên trong trên cơ bản giống như một ngôi nhà, mọi thứ đều đầy đủ.

Cô muốn tự mình tự xuống bếp làm món ăn cho cả nhà! Vì đến bây giờ cô và Lam Toàn cũng chưa từng ăn cơm cùng nhau. Đã một thời gian dài không nấu ăn, mà lần trước nấu cơm là làm cho Nghiêm Tuấn Trạch và Mễ Tu, Dương Hiểu Đồng cắn cắn môi.

Dương Hiểu Đồng lắc đầu, bây giờ mình còn nghĩ mấy chuyện đó làm gì? Tất cả đều đã không thể vì người yêu của mình nấu một bữa cơm ngon. May mà lúc trước có quyết định này cho nên cô đã bảo người ta mua nguyên liệu nấu ăn, Dương Hiểu Đồng đeo tạp dề lên rồi lập tức đun nấu. Tài nấu ăn của cô tuyệt đối tốt, cho dù đầu bếp nhà hàng lớn so ra còn kém hơn cô.

Đóa tiêu đầu cá, thịt sốt cà chua, thịt bằm xào đậu hũ, thịt kho tàu... Một lát sau mấy món ăn đã được nấu xong đặt ở trên bàn, toàn bộ căn phòng tràn ngập hương thơm của món ăn.

Nhìn các món sắc hương vị đều đủ, Dương Hiểu Đồng hài lòng gật đầu. Đây cũng không phải món ăn bình thường, trong đó cô còn thêm một số dược liệu có lợi cho sức khóe, chỉ có điều những dược liệu này lúc trước đã được cô luyện thành đan dược rồi nghiền thành bột sau đó bỏ vào, tuyệt đối sẽ không có mùi gì trong thức ăn.

Lúc Dương Hiểu Đồng trở lại lầu ba, Lam Toàn đã đang trong phòng nghỉ, trải qua một phen bảo dưỡng, nhìn qua Lam Toàn lại càng trẻ thêm không ít, làn da vốn hơi có nếp nhăn lúc này bỗng nhiên giống như nữ sinh.

"Mẹ, cảm giác thế nào?"

"Ừ, rất tuyệt, mẹ cảm giác làn da tốt hơn nhiều, ha ha, cũng là con gái mẹ lợi hại nha!" Nhìn bộ dáng hưng phấn của Lam Toàn, Dương Hiểu Đồng có thể hiểu được.

"Sau này thường xuyên tới đây là được." Trong lòng lại nhớ tới đột phá thêm một cấp mình học được luyện chế phương pháp thanh xuân đan, lúc đó chắc mẹ sẽ càng vui vẻ hơn."Còn có rất nhiều loại phục vụ, lần sau mẹ nhất định sẽ thử một lần!"

"Đúng rồi, con đã chuẩn bị cơm nước, trước tiên chúng ta đi ăn đã."

Ba người cùng Dương Hiểu Đồng đi lên tầng cao nhất, bên trong bố trí rất thanh nhã, đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Nhìn trên bàn để nhiều các món ăn, hương thơm xông vào mũi đã bắt ngay cái mũi của họ làm tù binh.

Sau khi bốn người ngồi xuống, Diệc Vĩnh Khôn hỏi: "Ly nhi a, đây là con tự tay làm?" Ông có chút không tin a, phải biết rằng ở Diệc gia người biết nấu ăn thật sự rất ít, càng đừng nhắc tới người có năng lực như Ly nhi.

Để Diệc Đồng đi nấu cơm? Còn không bằng giết cô luôn, cô chịu không nổi khi tay chân đầy mùi dầu mỡ, mặc dù như vậy cũng không có ai sẽ có ý kiến, nhưng chính điều này lại khiến cô ấy có một vẻ đẹp khác.

Dương Hiểu Đồng một nhún vai nói: "Đúng vậy, là con tự làm, nếm thử tay nghề của con xem!" Dương Hiểu Đồng nháy mắt, cười ôn nhu nói.

Người một nhà cùng ăn cơm ấm áp như vậy khiến Trương Doãn Kiệt có ảo giác, chính mình và bọn họ là người một nhà, chỉ có điều anh cũng rõ thân phận của mình bây giờ, còn nếu sau này thực sự có thể trở thành một người nhà với họ thì đó chính là điều hạnh phúc lớn nhất đời của Trương Doãn Kiệt.

Nhìn nụ cười ôn nhu của Hiểu Đồng, anh lập tức muốn sau này cũng có thể có nụ cười của cô!

Lam Toàn thấy Trương Doãn Kiệt si ngốc nhìn Ly nhi, hiểu rõ cười cười, liếc nhìn Diệc Vĩnh Khôn, hai người đều hiểu ý đối phương, không khỏi tươi cười vui vẻ.

Có một con rể như vậy bọn họ cũng không phản đối, đối với Ly nhi bọn họ đã thua thiệt nhiều lắm, chuyện hôn sự bọn họ tất nhiên sẽ không bắt buộc cô, chỉ cần cô thích thì tốt rồi, dĩ nhiên đối tượng cũng không thể quá kém, mà Trương Doãn Kiệt là một lựa chọn không tồi.

Trước đó bọn họ cũng đã tìm hiểu qua về Trương Doãn Kiệt, năng lực không tệ hơn nữa cũng không phải loại người trăng hoa, ít nhất nhiều năm qua chưa từng thấy hắn qua lại thân thiết với những cô gái khác, người phụ nữ duy nhất có quen biết chính là con gái của mình.

Diệc Vĩnh Khôn cầm chiếc đũa gắp một miếng thức ăn ngay lập tức ánh mắt trợn trừng nhìn Dương Hiểu Đồng hỏi: "Ly nhi, đây thật sự là đồ con làm sao? Ăn rất ngon! Cho tới bây giờ ba chưa từng ăn món ngon như vậy."

Lam Toàn nhìn bộ dáng thán phục của Diệc Vĩnh Khôn cũng có chút kinh ngạc, có cần khoa trương như vậy không? Nhưng khi bà nếm thử một miếng cũng lộ ra vẻ mặt giống như Diệc Vĩnh Khôn.

Hai người ăn rất vui vẻ, Diệc Vĩnh Khôn hỏi: "Ly nhi, còn cơm hay không?" Quả thực ông có thể ăn sạch toàn bộ chỗ này.

"Có ạ, con đi lấy cho ba..." Nhìn thấy bọn họ ăn ngon như vậy, Dương Hiểu Đồng cũng rất vui vẻ. Diệc Vĩnh Khôn ăn cơm tuyệt đối không tỏ vẻ thân sĩ, chỉ biết chính mình ăn.

Dựa theo lời ông nói chính là thật vất vả mới được ăn món ăn do con gái làm, không ăn nhanh sao được? Nhiều năm như vậy hắn cũng chưa được ăn mà. Lam Toàn lại ăn rất nhã nhặn, chỉ có điều tốc độ cũng không chậm.

Trương Doãn Kiệt trước đây đã từng ăn cơm do Hiểu Đồng làm, nhưng có điều anh lại cảm thấy cơm hôm nay đặc biệt ngon, bởi vì trong món ăn của Dương Hiểu Đồng có bỏ thêm thành phần kích thích tiêu hóa, cho nên mỗi người đều ăn rất nhiều.

Bữa cơm này Dương Hiểu Đồng cũng không ăn nhiều lắm, chủ yếu là ba người bọn họ ăn, nhìn bộ dáng bọn họ ăn cơm, Dương Hiểu Đồng trong lòng lại cực kì thỏa mãn.

Sau khi ăn cơm chiều, Dương Hiểu Đồng giao một số việc công ty cho Tuệ Mẫn, nói cho cô ấy biết cô sẽ rời đi ít ngày, dùng người nào đều nói cho Tuệ Mẫn, việc tiếp theo thì Tuệ Mẫn có thể xử lý tốt.

Vấn đề khai trương công ty chi nhánh có thể tự khai trương, Dương Hiểu Đồng chỉ cần lộ mặt mà thôi, nếu như đến lúc đó cô không trở lại thì giao cho bọn họ xử lý. Quản lý công ty chi nhánh cũng cần tôi luyện năng lực phương diện này.

Lần này quyền lợi trao quyền cho cấp dưới không nói có phần hơi nặng nhưng Dương Hiểu Đồng lại không lo lắng. Hôm qua cô đã nói chuyện với các huynh đệ bang Hải Diễm để bọn họ giúp mình chiếu cố công ty một chút.

Quán lí kho hàng hóa dựa theo phân phó của Dương Hiểu Đồng đã chuẩn bị xong mấy đồ cần lấy, lúc này đều đã cất vào trong xe. Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn lên xe trước còn Dương Hiểu Đồng ở ngoài xe nói chuyện với Trương Doãn Kiệt.

"Doãn Kiệt, lần này em cùng ba mẹ trở về nhà một chuyến, thông báo một chút, tầm mấy ngày mới trở về, anh chiếu cố tốt chính mình nhé!"

"Hiểu Đồng, em có thể nói cho anh biết cha mẹ em là ai không?" Anh có thể cảm giác được bọn họ đều là người tu chân hơn nữa thực lực rất mạnh, khí chất không hề tầm thường, Nghiêm gia, Trương gia, Tống gia cũng không thể sánh được, trong đầu hắn hiện lên một gia tộc - Diệc gia!

Đối với Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng cũng không muốn giấu giếm: "Là Diệc gia, tên thật của em là Diệc Ly."

Trương Doãn Kiệt thấy đúng như mình đoán nên cũng không kinh ngạc, chỉ cảm thấy thân phận của Hiểu Đồng quá cao, biến hóa này thật sự quá lớn, hiện tại khoảng cách giữa Hiểu Đồng và anh có phải đã gần hơn hay không?

Nhớ tới trước kia Diệc Tuyết kiêu căng ngạo mạn, anh chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi.

"Thì ra là thế, chúc mừng em đã tìm được người nhà mình."

"Ha ha, cảm ơn! Chờ sau khi trở về em sẽ nói tỉ mỉ với anh! Lần này em cần về nhà một chuyến trước."

"Ừ, em cũng chiếu cố tốt chính mình."

"Em sẽ." Dương Hiểu Đồng lên xe, xe chậm rãi khởi động, Dương Hiểu Đồng nhìn lại phía sau, lại nhìn Trương Doãn Kiệt vẫn đứng tại chỗ nhìn mình rời đi.

Trong lòng cô đột nhiên mềm mại, nhớ tới những bức tranh anh vẽ cảnh bọn họ lần đầu quen biết, không biết chuyện ngày hôm nay có thể dọa anh hay không? Một người đàn ông ôn nhu như thế thật sự làm cho lòng người sinh mềm mại a.

Lam Toàn nhìn động tác của Dương Hiểu Đồng, trêu đùa nói: "Không mấy ngày nữa sẽ trở lại, có cần nhớ mãi không nỡ như vậy không?" Con gái bà cũng đã hai mươi mốt tuổi, yêu đương rất bình thường, nhớ ngày đó bà còn yêu sớm hơn so với con gái.

Vừa bị Lam Toàn nói như thế, Dương Hiểu Đồng lập tức quay đầu, hơi chút lúng túng nói: "Ách... Không có a."

Lam Toàn ngược lại hăng hái tới bên cạnh Dương Hiểu Đồng, thần bí hề hề nói: "Ha ha, Ly nhi a, Trương Doãn Kiệt kia tuấn tú lịch sự, không tệ nha! Đại kiệt xuất nhất Trương gia chính là cậu ta, hơn nữa nghe nói thiên phú tu luyện cũng rất cao, vừa rồi ba con dò xét một phen, lấy niên kỷ hiện tại của cậu ta, đạt được thực lực như thế thực sự không dễ dàng, sau này thực lực rất có thể còn vượt qua ba con!"

Nghe Lam Toàn nói tốt về Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng nói: "Thực lực của anh ấy quả thực rất mạnh, thực lực của con vẫn có chút chênh lệch với anh ấy."

"Như vậy là được rồi! Sau này con tìm bạn trai, nhất định phải tìm một người có thực lực mạnh hơn so với con, như vậy mới có thể bảo hộ con. Diệc gia chúng ta là lão thế gia, không tiếp nhận người ngoại quốc, ở Trung Quốc, thực lực vượt qua Trương Doãn Kiệt quả thật không có vài người, ngoại trừ cậu ta mẹ chỉ thấy Diệc Hy nhìn thuận mắt nhưng Diệc Hy là anh họ con, khó mà được?"

Dương Hiểu Đồng một trận thẹn thùng, cảm động Lam Toàn đang giúp mình chọn bạn trai: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá? Con vừa mới chia tay không bao lâu mà."

"Con gái, con nói câu này không đúng rồi, có thích một người hay không cùng vừa việc mới chia tay bao lâu không liên quan." Lúc này, Diệc Vĩnh Khôn ngồi ở phía trước cũng lên tiếng.

"Con xem ba con cũng lên tiếng, nói chung chính con suy nghĩ một chút đi, mẹ là người từng trải, Trương Doãn Kiệt nhất định là thích con, chỉ là, con gái mẹ ưu tú như vậy, ai sẽ không thích?"

Thấy biểu tình đắc ý của Lam Toàn, Dương Hiểu Đồng cười nói: "Mẹ, mẹ giống như Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi nha!"

"Sao có thể, mẹ nói là sự thực, ông xã, anh nói đúng không a?"

"Dĩ nhiên đúng rồi! Bà xã của anh có thể nói sai sao? Ai dám nói con gái của ba không tốt? Ba sẽ khiến hắn hối hận đã tới thế giới này!" Diệc Vĩnh Khôn nói chắc chắn như thế khiến Dương Hiểu Đồng một trận thẹn thùng, đây đúng là ba mẹ cực phẩm nha, chỉ có điều cảm giác như thế cũng không tệ. Đúng như Lam Toàn nói, từ ngày sinh nhật cô đã biết Doãn Kiệt thích cô, nếu không cũng sẽ không làm nhiều chuyện cho cô như vậy.

Quen biết anh lâu như vậy cô không hhề biết tâm ý của anh, anh chỉ yên lặng ở bên cạnh mình, vào lúc mình cần sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, yêu cầu của mình anh sẽ đáp ứng, trước đó luôn coi anh là bạn tốt, bây giờ có chuyện như vậy cảm giác liền thay đổi.

Có thể làm tới trình độ như vậy, đã nói rõ anh yêu càng sâu đậm, yêu đến mức có thể buông tay, tình yêu như vậy có mấy người có thể làm được? Mỗi khi nghĩ tới đây, Dương Hiểu Đồng lại cảm thấy đau lòng.

Cô biết mình không bài xích Trương Doãn Kiệt nhưng còn Tuấn Trạch? Cô rất rõ ràng mình và Tuấn Trạch đã không có khả năng, cho dù Diệc Tuyết không kết hôn với Tuấn Trạch, bọn họ vẫn không thể nào, nhưng cô lại không thể nhanh như vậy có thể buông...

Thời gian ở chung mặc dù không phải dài nhưng cũng đã trở thành một loại thói quen, muốn xóa bỏ thói quen này, còn phải cần một khoảng thời gian.

Hay là đi Diệc gia nhìn trước, rốt cuộc nhà mình như thế nào? Ngoại giới vẫn luôn đồn Diệc gia thần bí, rốt cuộc có bao nhiêu thần bí?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215 )