Bái phỏng
← Ch.188 | Ch.190 → |
Một đêm tu luyện Dương Hiểu Đồng cảm thấy tinh thần sảng khoái, chuyện tối hôm qua về Lam Toàn cũng không quấy nhiễu cô bao lâu, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện. Trong Thiên Hàng Bảo Điển cùng Linh nhi học tập khinh công giai đoạn thứ hai cũng sắp đại thành, với tốc độ bây giờ của Dương Hiểu Đồng trừ Linh nhi chắc không có người nào có thể đuổi theo.
Đương nhiên Dương Hiểu Đồng còn có một chuyện rất tò mò đó là tốc độ của Trương Doãn Kiệt so với mình thì như thế nào, lần trước cô thấy rất rõ ràng tốc độ của anh rất nhanh, thậm chí so với mình con nhanh hơn, chỉ có điều bây giờ thân pháp của mình cũng có tiến bộ, cũng không biết hiện tại rốt cuộc ai nhanh hơn.
Nhớ tới Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng không khỏi nhớ lại buổi tối kiều diễm kia, mấy ngày nay không nhìn thấy anh cũng không biết vết thương của anh đã khỏi chưa. Bởi vì trước đó vẫn tận lực trốn tránh, cô luôn không dám nghĩ tới phương diện này, giờ nhớ tới lại cảm giác mình không nên như vậy, anh ấy bị thương là vì mình mà.
Nghĩ tới đây, Dương Hiểu Đồng không khỏi cầm iphone màu đỏ sắc táo của mình lên, bấm gọi điện cho Trương Doãn Kiệt.
Trương Doãn Kiệt đang ở nhà ăn bữa sáng nhìn di động hiện hai chữ "Hiểu Đồng", khóe miệng lộ ra nụ cười xán lạn, hoàn toàn khác so với nụ cười ôn nhu thường ngày, đây là nụ cười hạnh phúc xuất phát tự tận đáy lòng.
"Hiểu Đồng?"
"Doãn Kiệt, vết thương của anh đã khá hơn chút nào chưa?" Có lẽ bởi vì nhớ lại tình cảnh đêm đó, trên mặt Dương Hiểu Đồng có chút ửng đỏ ngay cả lúc nói chuyện cũng cắn môi.
Nếu Trương Doãn Kiệt nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này, nhất định sẽ cực kì vui mừng.
"Ừ, khá hơn nhiều, mấy ngày nữa là khỏi." Trong mắt Trương Doãn Kiệt hiện lên vẻ sủng nịch mà chính anh cũng không biết, thân thể tố chất người tu chân rất mạnh mẽ, trong giới tu chân anh là người nổi bật, tố chất thân thể càng không cần nói, vết thương sau lưng đã vảy kết, không tới mấy ngày có thể khỏi hoàn toàn rồi.
"Vậy thì tốt quá." Dương Hiểu Đồng cũng bớt lo lắng, đối với việc mấy ngày nay mình không hỏi thăm, quả nhiên Doãn Kiệt không hề để ý a, tính cách người này thật sự quá tốt rồi.
"Đúng rồi, ngày mai Ám Kim Mai Côi của em giới thiệu sản phẩm mới, anh nếu rảnh qua xem được không?"
"Được, ngày mai anh nhất định tới đúng giờ." Trương Doãn Kiệt cười cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Dương Hiểu Đồng vẫn nở nụ cười như cũ, mặc dù Trương Doãn Kiệt nói anh không có việc gì nhưng cô lo lắng sợ anh vì muốn mình yên tâm mới nói vậy, ngày mai gặp anh ấy xác định một chút cô mới có thể an tâm.
Nghĩ tới đây, tâm tình Dương Hiểu Đồng rất tốt, tới Ám Kim Mai Côi, ngày mai chuẩn bị tung ra sản phẩm mới, hôm nay vẫn cần bố trí một chút, người của Ám Kim Mai Côi không ít, chắc hẳn hôm nay có thể ứng phó, chỉ cần sắp xếp bố trí lại một chút là được.
Từ sau khi tung ra Thanh Phổi đan hiệu quả vẫn rất tốt, còn có không ít chuyên gia y khoa chạy tới mua về làm nghiên cứu, kết quả đương nhiên không nghiên cứu ra nguyên nhân nên đến thỉnh giáo Dương Hiểu Đồng. Dương Hiểu Đồng lấy lí do bí mật không truyền ra ngoài để từ chối nhưng cô lại đưa phối phương Thanh Phổi đan cho bọn họ, bọn họ rất cám ơn Dương Hiểu Đồng.
Dù sao Dương Hiểu Đồng cũng là thương nhân, bảo tồn cơ mật thương nghiệp của mình mọi người đều có thể hiểu, hơn nữa cô đã chịu nói phối phương cho bọn hắn biết, để bọn họ có phương hướng nghiên cứu cũng đỡ tốn không ít công sức. Bất luận Dương Hiểu Đồng xuất phát từ mục đích gì thì ít nhất Thanh Phổi đan của cô đang tạo phúc cho nhân loại.
Nghĩ đến ngày mai, sau khi tung ra Thanh Não đan, tiết mục như vậy lại tái diễn, khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười thoải mái, tất cả điều đó đều cần phải cảm ơn Thiên Hàng Bảo Điển, nếu không có nó cô cũng không thể liên tục tạo ra sản phẩm mới.
Cô đã bắt đầu học tập cách luyện loại đan dược tiếp theo một khoảng thời gian, tầm mười ngày nữa có thể luyện chế thành công, đến lúc đó có thể mang đến hạnh phúc cho rất nhiều bệnh nhân ung thư.
Cô đương nhiên nhớ tới lời nói lúc trước của Du Du, chính mình có thể thử viết ra phối phương đan dược, bây giờ cô nắm giữ kiến thức y khoa còn nhiều hơn các chuyên gia y khoa nổi tiếng, mặc dù khoảng cách tới khi cô có thể sáng tạo ra phối phương đan dược còn một khoảng nhất định, nhưng cô tin không lâu sau trong tương lai cô nhất định có thể.
Sau khi Dương Hiểu Đồng rời đi không lâu, hai người Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn đã tới Dương gia.
Lúc bà Dương mở cửa nhìn thấy hai người, từ cách ăn mặc đến khí chất đều bất phàm, xuất hiện trước cửa nhà thì rất kinh ngạc.
"Xin hỏi hai người là?"
Diệc Vĩnh Khôn cầm lễ vật trên tay lần đầu bái phỏng còn Lam Toàn vẻ mặt tươi cười nói: "Xin chào, tôi là mẹ ruột của Ly nhi."
Bởi vì biết nhiều năm qua Dương gia vẫn luôn đối xử tốt với Hiểu Đồng, đối với người đã giúp mình chiếu cố con gái nhiều năm, Lam Toàn thực sự rất cám ơn họ.
Bởi vì có họ chiếu cố con gái của bà, Ly nhi mới không thiếu hụt tình thương của mẹ, làm cho bà bớt áy náy.
Bà Dương sửng sốt một lúc rồi chợt nhớ tới lời nói mấy hôm trước Hiểu Đồng nói với bà nên bà Dương nói: "Ly nhi là Hiểu Đồng?"
Lam Toàn gật đầu, bà Dương thấy Lam Toàn gật đầu cũng không có vẻ ngoài ý muốn, bà biết Hiểu Đồng đột nhiên hỏi bà vấn đề như thế nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Đứng sang một bên rồi mở cửa: "Mời vào."
Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn gật đầu rồi tiến vào, mặc dù thân phận của bọn họ cao hơn rất nhiều so với ông bà Dương nhưng ở trước mặt bọn họ, hai người bọn họ không hề tỏ ra kiêu căng, trái lại còn rất khiêm tốn.
Ông bà Dương là đại ân nhân của hai người.
Ông Dương đang ngồi trên sô pha xem báo, nhìn thấy bà Dương dẫn hai người lạ mặt tiến vào thì rất nghi hoặc.
Bà Dương cho ông Dương ánh mắt không nên hỏi nhiều, vợ chồng già sống với nhau lâu như vậy, một ánh mắt đã có thể hiểu ý của đối phương.
Bà Dương pha trà sau đó hai bên ngồi xuống nói chuyện.
"Lần đầu gặp mặt, tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên Diệc Vĩnh Khôn, đây là vợ của tôi - Lam Toàn. Ly nhi, Hiểu Đồng chính là con gái đã thất lạc nhiều năm của chúng tôi, đến bây giờ mới tìm được, lần này chúng tôi tới để cám ơn hai người." Trên mặt Diệc Vĩnh Khôn lúc này tuyệt đối không có vẻ uy nghiêm, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.
Chỉ có điều, nếu để người trong quân đội nhìn thấy bộ dáng này chắc họ sẽ phải rất ngạc nhiên mà hỏi ;'đây là tư lệnh cường thế của bọn họ sao?'
Trong lòng ông Dương lộp bộp một tiếng, lúc trước khi vừa mới nhận nuôi Hiểu Đồng cũng luôn nghĩ, lúc nào ba mẹ con bé sẽ đến đón con bé, nhưng qua nhiều năm lại không thấy ai đến, bọn họ cũng quên mất điều đó, bọn họ đã coi Hiểu Đồng như con gái của bọn bọ, không ngờ bây giờ đối phương lại đột nhiên tới.
Nhìn bọn họ có thể đoán đây cũng không phải gia đình bình thường, thực sự không ngờ gia thế Hiểu Đồng lại không đơn giản như thế. Nhất là người đàn ông kia, mặc dù biểu hiện rất khiêm tốn nhưng bản thân ông là đàn ông nên có thể cảm giác rõ ràng khí chất trên người hắn, hơn nữa trong mắt hiện ra vẻ uy nghiêm tuyệt đối không phải người bình thường có thể có.
Chỉ đành cười gượng hai tiếng nói: "Hóa ra là như thế này a, không biết trước kia vì sao lại thất lạc?" Ông rất quan tâm vấn đề này.
Nghe ông hỏi, trên mặt Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn đều hiện lên vẻ đau khổ, hai mắt Diệc Vĩnh Khôn nhìn về phía mặt đất, dường như đang nhớ lại những chuyện đã xảy ra, bởi vì một lần biến cố kia mới khiến bao nhiêu năm qua hai người bọn họ luôn luôn cảm thẩy hổ thẹn.
Bởi vì cảm thấy thẹn với Ly nhi, hai người bọn họ cũng không có thêm đứa nhỏ, nguyên nhân có lẽ chỉ có người làm cha mẹ như họ mới có thể hiểu.
Diệc Vĩnh Khôn chậm rãi nói: "Lúc trước, Ly nhi bị người bắt đi, khi chúng tôi đuổi theo thì người kia đã chạy trốn, mà Ly nhi cũng tìm không được, nhiều năm qua chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, chỉ có điều đến bây giờ mới tìm được."
Diệc Vĩnh Khôn nói rất đơn giản, thế nhưng ông bà Dương lại có thể tưởng tượng đến những chuyện phát sinh lúc trước, trong lòng cũng có chút đồng tình, đều là cha mẹ, suy nghĩ của hai người họ có thể hiểu.
Lúc này trên mặt Lam Toàn đã rơi đầy nước mắt, một màn kia khiến bà đau khổ cả đời, con của mình cứ như vậy mất tích, tìm lâu như thế, lần lượt thất vọng, bà có bao nhiêu khổ sở có bao nhiêu thống khổ...
"Hóa ra là vậy, tôi biết hai người sẽ không bỏ lại Hiểu Đồng, ha ha." Ông Dương cười nói, trong mắt hiện lên vẻ thấu hiểu, nhưng nghĩ tới sau này có thể Hiểu Đồng sẽ không ở cùng bọn họ nữa, trong lòng ông lại khổ sở.
Đó là con gái bảo bối của ông, sẽ nấu cơm cho ông ăn, sẽ lải nhải khuyên ông ít uống rượu, nhiều năm qua đã thành thói quen có cô bầu bạn ở bên cạnh.
"Thực sự rất cảm ơn anh chị đã chăm sóc Ly nhi, tôi vẫn lo lắng Ly nhi có thể sống không tốt nhưng Ly nhi may mắn gặp được hai người, cũng cám ơn hai người đã bồi dưỡng Ly nhi thành tài, việc chúng tôi không làm được, hai người đều làm giúp chúng tôi, chúng tôi không biết nên cám ơn hai người như thế nào?" Nói đến đây, Lam Toàn đã khóc không thành tiếng, không ai biết rốt cuộc bà có bao nhiêu áy náy, sự áy náy với con gái qua nhiều năm dường như luôn vây lấy bà.
Lam Toàn quỳ trên mặt đất nói cám ơn ông bà Dương, Diệc Vĩnh Khôn cũng không ngăn cản, mà còn cùng quỳ xuống với Lam Toàn, thiên ngôn vạn ngữ cũng biểu đạt không được lòng cảm kích của bọn họ, chỉ có thể dùng hành động như vậy để thể hiện lòng cảm kích của bọn họ.
Có lẽ ông bà Dương chưa thể hiểu tại sao họ làm vậy, hai người như bọn họ lại cứ như vậy quỳ trên mặt đất, bỏ xuống thân phận, địa vị, thậm chí cả tôn nghiêm của bọn họ, bây giờ họ chỉ giống như cha mẹ bình thường đã mất đi con gái đang cám ơn người đã nuôi dưỡng con gái họ bao năm qua.
Ông bà Dương lập tức kinh hãi muốn kéo hai người lên nhưng lại bị Diệc Vĩnh Khôn cự tuyệt.
"Chúng tôi không biết nên biểu đạt sự cảm kích của mình như thế nào? Cho nên xin đừng ngăn cản chúng tôi."
Nghe ông Diệc nói, ông bà Dương nhìn nhau rồi không tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ có điều nhìn thấy họ như vậy trong lòng hai người cũng yên tâm hơn, bởi vì bọn họ thật lòng yêu thương Hiểu Đồng, cha mẹ Hiểu Đồng cũng không có vứt bỏ con bé, bọn họ cảm thấy cao hứng vì Hiểu Đồng.
Ít nhất bọn họ biết, tương lai khi Hiểu Đồng ở cùng gia đình mới, họ sẽ thật lòng thương yêu Hiểu Đồng. Hiểu Đồng có bọn họ yêu mến và chính mình (ông bà Dương) yêu mến, sẽ càng thêm hạnh phúc. Hiểu Đồng là đứa nhỏ đáng nhận được hạnh phúc.
Nhưng bọn họ không chú ý tới, lúc này Hiểu Đồng đang đứng trong sân nhìn chuyện xảy ra trong phòng khách, không biết đã khóc nức nở từ lúc nào...
← Ch. 188 | Ch. 190 → |