Vay nóng Tinvay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Kiêu - Chương 126

Cực Phẩm Thiên Kiêu
Hiện có 215 chương (chưa hoàn)
Chương 126
Ngọt ngào
0.00
(0 votes)


Chương (1-215 )

Siêu sale Lazada


Ngày hôm sau, Dương Hiểu Đồng dậy sớm, chọn quần áo vậy mà cực kỳ khó khăn. Con gái khi đang yêu thật không giống người thường, Dương Hiểu Đồng không khỏi buốn bực, sớm biết như vậy mang theo mấy bộ quần áo, lúc trước vì nghĩ chỉ đi vài ngày nên không mang theo nhiều, bây giờ lại không biết mặc gì.

Du Du thấy bộ dáng Dương Hiểu Đồng, không khỏi cười, ở một bên trêu ghẹo nói: "Đại tiểu thư của ta a, mấy bộ y quần áo này cô mặc đều rất đẹp mắt, tùy tiện chọn cũng có thể động lòng người a"

Dương Hiểu Đồng liếc mắt Du Du một cái, tiếp tục nhìn gương: "Thế nhưng ta mặc bộ này có tùy tiện quá không?"

Du Du lắc lắc đầu, "Cô bình thường không phải cũng như thế sao, nữ nhân khi yêu đều điên cuồng, không ngờ cô cũng có ngày này a."

Nghe nói vậy, Dương Hiểu Đồng xoay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Du Du một cái, bất quá trong mắt không có sát khí, "Ngươi nói ít thôi, đây là lần đầu tiên ta cùng hắn ước hẹn, nói như thế nào cũng phải..."

Dương Hiểu Đồng mặc một bộ đồ thời trang xuất hiện trước mặt Nghiêm Tuấn Trạch. Mà trùng hợp là Nghiêm Tuấn Trạch cũng mặc một thân thời trang, đồng dạng màu trắng, thoạt nhìn giống như là có hẹn trước.

Dương Hiểu Đồng nhìn ra được, hôm nay Nghiêm Tuấn Trạch mặc đồ rất có ý tứ, so với trước đây có phần nghiêm túc hơn.

Nghiêm Tuấn Trạch nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đi tới trước mặt mình, nụ cười trên mặt càng sâu, "Hôm nay em, rất đẹp."

Nhìn thấy cô từ khách sạn đi ra, hướng phía hắn cười tươi, một khắc kia, Nghiêm Tuấn Trạch nội tâm đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.

Nghe thấy Nghiêm Tuấn Trạch khen, Dương Hiểu Đồng cười cười nói: "Anh hôm nay cũng rất tuấn tú, cho nên anh hãy dẫn em đi du ngoạn? Yên kinh em cũng không có biết nhiều."

"Vấn đề này liền giao cho anh, yên tâm đi. Theo anh, bảo đảm em chỉ có ăn ngon thôi." Nghiêm Tuấn Trạch nổi lên chút vui đùa.

"Vậy đi nhanh đi."

"Được." Nghiêm Tuấn Trạch nhìn Dương Hiểu Đồng một cái, chợt kéo tay Dương Hiểu Đồng cùng nhau đi đến phía trước.

Nếu như có thể, kiếp này anh đều muốn dắt tay em...

Dương Hiểu Đồng theo Nghiêm Tuấn Trạch đi dạo Yên kinh, hai người tu chân, đi chơi tuyệt đối sẽ không cảm thấy mệt, Nghiêm Tuấn Trạch quả nhiên không hổ là ở Yên kinh từ nhỏ đến lớn, đối với Yên kinh hiểu rõ vô cùng.

Một thiên chi kiêu tử, một thiên chi kiều nữ, hai người nắm tay đi dạo thành Yên kinh, trông vô cùng hạnh phúc.

Nghiêm Tuấn Trạch còn dẫn Dương Hiểu Đồng đi mua một ít lễ vật, nói là biếu ông bà Dương cùng với Dương Hiểu Thần, Dương Hiểu Đồng lúc này mới phát hiện Nghiêm Tuấn Trạch chọn lễ vật cũng không phải bình thường.

Nói chung ngày này, đối với hai người đều rất hạnh phúc, chơi đến tối hai người mới trở về.

Trở lại khách sạn Dương Hiểu Đồng nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, lúc này Dương Hiểu Đồng như đang rơi vào tình ái nhi nữ a!

Cùng Nghiêm Tuấn Trạch đi chơi một ngày, Dương Hiểu Đồng xác định cảm giác của mình không có sai, chỉ có ở cùng Nghiêm Tuấn Trạch, cô mới có cảm giác tim đập rộn lên, cảm thấy rất hạnh phúc.

Trước đây cùng Trình Thiên Lỗi một chỗ, bình bình đạm đạm, không có khắc khẩu, không có vui sướng, trước đây cô cho rằng như vậy, không ầm ĩ không làm khó, chính là hạnh phúc, thế nhưng cho tới hôm nay cô mới hiểu được, những thứ ấy căn bản không gọi là yêu.

Hai người yêu nhau ở cùng một chỗ không phải cục diện đáng buồn.

Dựa theo kế hoạch Dương Hiểu Đồng định ra, chấm dứt ở chợ đen liền trở về, bất quá bởi vì Nghiêm Tuấn Trạch, Dương Hiểu Đồng ở Yên kinh một tuần sau mới trở lại. Có lẽ trước mắt ở trong lòng cô có vấn đề cần giải quyết, cho nên Dương Hiểu Đồng nội tâm có vẻ yên lặng, bất quá cô cũng biết sau khi trở về có việc rất quan trọng đang chờ.

Nghiêm Tuấn Trạch nhiều năm như vậy lần đầu tiên phóng túng chính mình, đem công việc đặt ở một bên, mỗi ngày cùng Dương Hiểu Đồng đi dạo Yên kinh không biết mệt.

Lần này trở về, Nghiêm Tuấn Trạch và Dương Hiểu Đồng cùng nhau về Thụy thành. Đã cùng một chỗ, Dương Hiểu Đồng cũng không có gì muốn giấu giếm, huống chi trong khoảng thời gian này, bà Dương cũng truy vấn vấn đề này.

Liền mượn cơ hội này nói cho cha mẹ biết, Dương Hiểu Đồng không hi vọng Doãn Lăng Hạo phí thời gian với mình, dù sao Doãn Lăng Hạo là người tốt, lãng phí thời gian của hắn thật là một sai lầm, chỉ là tình cảm Doãn Lăng Hạo đối với cô, cô biết nên nói với hắn thế nào đây?

Dương Hiểu Đồng trong đầu không ngừng xuất hiện những khả năng, cuối cùng cắn răng một cái, bất kể có chuyện gì cũng phải nói ra, cô tin Doãn Lăng Hạo sau một thời gian ngắn nhất định sẽ khá hơn. Hắn là một người ưu tú, nhất định sẽ gặp được người ưu tú, chỉ là Lăng Hạo, thật xin lỗi.

Dương gia.

Dương Hiểu Đồng theo Nghiêm Tuấn Trạch về đến nhà, ông bà Dương mở cửa nhìn thấy hai người, nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên ý tứ chỉ có đối phương mới có thể hiểu.

"Ba mẹ, con đi Yên kinh đã trở về." Dương Hiểu Đồng nói

"Trở về là được, con cùng Tuấn Trạch đây là?" Bà Dương mẫu là người về phương diện này phản ứng rất nhanh, mặc dù hai người trước đây cũng cùng xuất hiện, thế nhưng rõ ràng lần này cùng về có chút khác.

Dương Hiểu Đồng thầm than, mẹ của mình vẫn thông minh như vậy.

Ông Dương thì lại cười nói: "Đứng ở cửa làm gì, vào trong nói chuyện."

Ông Dương cùng Nghiêm Tuấn Trạch hai người cùng đi vào phòng khách, mà bà Dương lại kéo Dương Hiểu Đồng đến bên cạnh nói thầm:

"Hiểu Đồng a, con lần này đi Yên kinh chẳng lẽ là đi tìm Nghiêm Tuấn Trạch?" Bà Dương trên mặt hiện lên nụ cười ái muội, bà biết Nghiêm Tuấn Trạch ở Yên kinh, hơn nữa Ám Kim Mai Côi sau khi khai trương, Nghiêm Tuấn Trạch trong nhà có việc rời đi trước.

Lần này hai người đồng thời đến nơi này có cảm giác như con rể tới cửa.

"Không phải, con lần này đi Yên kinh là có chuyện phải làm, chỉ là trên đường gặp Tuấn Trạch."

"Vậy các con?"

Dương Hiểu Đồng gật gật đầu, "Con cùng anh ấy đang quen nhau." Đối với mẹ, Dương Hiểu Đồng cũng không có cách.

"Thời gian đi Yên kinh bắt đầu?"

"A, đúng vậy."

Bà Dương hai tay sờ trước ngực, nhìn trong phòng khách ông Dương đang nói chuyện phiếm cùng Nghiêm Tuấn Trạch, gật gật đầu, "Không ngờ vẫn là Tuấn Trạch lợi hại nhất a, đem con gái bảo bối của ta lừa tới tay!"

"Kìa, mẹ, xem lời mẹ nói này, con đứng bên này hắn bên kia a? Có lừa đâu?"

Bà Dương nhìn thấy bộ dáng nóng nảy của Dương Hiểu Đồng, không khỏi cười "Nói đùa thôi, chỉ là Tuấn Trạch rất có bản lĩnh mẹ ủng hộ các con. Bất quá Lăng Hạo kia?"

Đối với ba người con trai thích Dương Hiểu Đồng này, bà Dương cảm thấy không tệ, cái chính là Dương Hiểu Đồng thích người nào, trước bà Dương cho rằng Hiểu Đồng cùng Doãn Lăng Hạo cùng một chỗ khả năng khá lớn, đối với Doãn Lăng Hạo bà thích tự đáy lòng a!

Hiện tại Hiểu Đồng nói rõ ràng sự thật với Doãn Lăng Hạo thật sự là đả kích, cảnh này mặc dù không cách nào tránh khỏi, nhưng bà Dương vẫn không muốn nhìn thấy.

Dương Hiểu Đồng cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, "Mẹ, con sẽ tìm cơ hội nói với Lăng Hạo, mẹ không nên lo lắng."

Bà Dương vỗ vỗ vai Dương Hiểu Đồng, không nói gì.

Bà Dương đem chuyện này nói cho ông Dương, bữa cơm này rất ấm áp. Ông Dương đối với Nghiêm Tuấn Trạch cũng rất hài lòng, khi biết hắn cùng Hiểu Đồng quen nhau, không phản đối chút nào, dù sao tiểu tử ưu tú như thế, đích xác làm cho người ta tìm không ra lý do để phản đối.

Hôm nay tâm tình của ông Dương rất tốt, nhất là khi biết được quan hệ của Hiểu Đồng, Ông bắt đầu dò hỏi một ít tình hình trong nhà Nghiêm Tuấn Trạch.

Nghiêm Tuấn Trạch cũng nhất nhất trả lời, hai người tựa hồ rất tốt, uống rượu, nói chuyện phiếm, nhìn một màn này, Dương Hiểu Đồng trên mặt cũng hiện lên ý cười.

Sau khi chào tạm biệt Nghiêm Tuấn Trạch, Dương Hiểu Đồng sau đó rời đi, cô đi tìm Doãn Lăng Hạo. Nghiêm Tuấn Trạch nhìn bóng lưng Dương Hiểu Đồng, trong mắt thoáng hiện cảm xúc, chỉ trừ hắn không ai nhìn thấy.

Dương Hiểu Đồng dọc theo đường đi rất nhanh tới công ty Doãn Lăng Hạo, bởi vì đã tới không ít lần, cho nên Dương Hiểu Đồng liền trực tiếp đi tìm Doãn Lăng Hạo.

Dương Hiểu Đồng đẩy cửa phòng làm việc, "Lăng Hạo." Nhưng mà, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy lại líu lưỡi, một cô gái cao gầy, lúc này đang bò trên người Doãn Lăng Hạo.

Thậm chí môi cô gái kia tiến tới trên mặt Doãn Lăng Hạo, Doãn Lăng Hạo nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức đẩy cô gái kia ra, Dương Hiểu Đồng mới nhìn rõ cô gái này không phải Thiệu Vi Nhi rất lâu không thấy sao?

Thiệu Vi Nhi tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đứng ở cửa ngơ ngẩn, trên mặt ảo não trong nháy mắt chuyển thành kinh hỉ, một tay chặt chẽ kéo tay Doãn Lăng Hạo, cố tình bộ dáng vô cùng thân thiết, nói: "Dương Hiểu Đồng, đã lâu không gặp a!"

Dương Hiểu Đồng nhàn nhạt nói một câu: "Xin lỗi không quấy rầy." Nói xong, Dương Hiểu Đồng xoay người rời khỏi.

Doãn Lăng Hạo bỏ tay Thiệu Vi Nhi, lớn tiếng nói: "Hiểu Đồng, em nghe anh giải thích." Hắn cảm thấy, giờ khắc này, tựa hồ mất đi thứ gì đó.

Dương Hiểu Đồng biết Doãn Lăng Hạo nhất định sẽ theo cô, cho nên cô núp ở cầu thang, nhìn Doãn Lăng Hạo sốt ruột chạy xuống lầu, trong lòng suy nghĩ muôn vàn.

Không phải không thừa nhận, hôm nay một màn này ngoài dự đoán của cô, lúc trước dù cho nghĩ tới trăm ngàn loại khả năng, duy chỉ có chưa từng nghĩ khả năng này. Có lẽ là Thiệu Vi Nhi lâu lắm không có xuất hiện, cho nên cô dần dần quên lãng. Bất quá như vậy cũng tốt không phải sao. Ít nhất Doãn Lăng Hạo còn có Thiệu Vi Nhi, như vậy cô cũng tốt hơn một ít.

Doãn Lăng Hạo đuổi tới cửa lớn, ngay cả bóng dáng Dương Hiểu Đồng cũng không thấy, lập tức sốt ruột gọi điện thoại cho Dương Hiểu Đồng, "Xin lỗi, tạm thời không kết nối được"

"Nghe điện thoại, nghe điện thoại a, nghe anh giải thích..." Doãn Lăng Hạo thực sự nóng nảy, không ngờ lại làm Hiểu Đồng hiểu lầm.

Hồi tưởng lại.

Hắn đang ở trong phòng làm việc nhìn báo cáo, nhưng mà Thiệu Vi Nhi lại không thông cáo trực tiếp xông vào.

"Anh Lăng Hạo, anh gần đây thế nào không đến thăm Vi Nhi? Mỗi lần tìm anh, anh đều nói có việc bận." Thiệu Vi Nhi môi anh đào phấn nộn kia ánh đèn chiếu rọi xuống phản xạ mê người.

Doãn Lăng Hạo thấy Thiệu Vi Nhi, không khỏi nhíu mày, trước hắn đã nói không muốn Thiệu Vi Nhi tùy tiện đến công ty của mình, bất quá cô ta sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc dù không thích Thiệu Vi Nhi, thế nhưng tốt xấu quan hệ hai nhà không tệ, cho nên về tình về lí hắn vẫn nhàn nhạt nói: "Vi Nhi, tôi gần đây đích xác rất bận, em tới công ty tìm tôi có chuyện gì không?"

Nghe nói như thế, Thiệu Vi Nhi lại không nghe theo, "Chẳng lẽ em không có việc thì không thể tới thăm anh sao?"

"Nơi này là công ty, nếu có việc có thể gọi điện thoại cho tôi." Doãn Lăng Hạo nhíu mày, Thiệu Vi Nhi là thích cố tình gây sự.

Thấy Doãn Lăng Hạo có chút mất hứng, Thiệu Vi Nhi lập tức nói: "Được rồi, anh Lăng Hạo, em chỉ nói đùa thôi, em có việc tìm anh."

"Chuyện gì?" Doãn Lăng Hạo chợt nhíu mày, hắn thật đúng là không nghĩ ra cô ta có thể có chuyện gì.

Thiệu Vi Nhi làm ra bộ dáng thần bí hề hề, "Anh Lăng Hạo, anh qua đây a! Anh qua đây em sẽ nói cho anh biết."

Doãn Lăng Hạo không có suy nghĩ nhiều, dù sao biết Thiệu Vi Nhi lâu như vậy, mặc dù thích cố tình gây sự, bất quá cũng không làm cái gì quá mức. Nhưng mà tiếp đến Doãn Lăng Hạo sửng sốt, bởi vì Thiệu Vi Nhi trực tiếp nhào tới trên người của hắn, chuẩn bị đẩy Thiệu Vi Nhi ra, lại nghe thấy thanh âm Dương Hiểu Đồng, nhìn Dương Hiểu Đồng đứng ở cửa ngây người, Doãn Lăng Hạo chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ. Hắn thậm chí nghĩ những thứ này có phải Thiệu Vi Nhi bày ra không, nếu không sao có thể đúng lúc như vậy. Trên thế giới này bị ai hiểu lầm hắn cũng không để ý, duy không thể bị Dương Hiểu Đồng hiểu lầm!

Dương Hiểu Đồng né tránh Doãn Lăng Hạo về tới nhà, Nghiêm Tuấn Trạch nhìn Dương Hiểu Đồng có chút thất thần, ngồi vào bên cạnh Dương Hiểu Đồng hỏi: "Làm sao vậy? Cậu ta đã nói với em cái gì sao?"

Dương Hiểu Đồng lắc lắc đầu, "Không có gì, em nghĩ lời của em đã không cần thiết nói với anh ấy ..."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-215 )