Phỉ thúy
← Ch.060 | Ch.062 → |
Dương Hiểu Đồng lấy giá tám mươi lăm vạn đem phỉ thúy bán cho Trương Quốc Thanh. Tuy là giá thấp một chút, cô vẫn bán cho Trương Quốc Thanh, dù sao cũng là người quen.
Nghiêm Tuấn Trạch nhìn thấy phỉ thúy bình thường này, trong lòng lại bắt đầu nổi lên nghi ngờ. Nếu quả thật có năng lực tương tự với Long thúc thì chọn phỉ thúy không phải loại bình thường mới đúng, chẳng lẽ thực sự chỉ là vận khí? Vận khí của Dương Hiểu Đồng tốt như vậy sao?
"Dương tiểu thư, xem ra cô thật sự rất may mắn!" Vị lão bản kia cười nói. Một người mới, hai lần đổ thạch đều đổ trúng, vận khí này thật đúng là người bình thường không thể có, rất nhiều hành gia cũng không có.
Dương Hiểu Đồng cười cười vô ý "Có lẽ ông trời thấy ta là người mới cái gì cũng không hiểu cho nên giúp ta, ha ha."
Nghe lời Dương Hiểu Đồng, mọi người đều lộ ra tươi cười thiện ý, bộ dáng giản dị như vậy quả thực rất dễ có được thiện cảm của người khác, cho dù trong lòng mỗi người đều rất hâm mộ vận khí của cô.
"Đại sư phụ, còn tảng đá kia cũng giải luôn đi!" Ông chủ đưa khối nguyên thạch nhỏ tới.
"Tiểu Chu a, loại hàng len dạ này căn bản là không thể ra phỉ thúy gì a, chắc không cần giải đâu." Lão giả nhìn nhìn khối nguyên thạch màu xám trắng trước mắt không khỏi hơi nhíu cặp lông mày, một bộ không muốn giải, thạch đầu nhỏ như vậy có thể giải ra cái thứ gì.
"Đại sư phụ, đây cũng không phải là thạch đầu của ta, là của vị tiểu thư này mua, ngài mau giải ra xem đi." Ngữ khí chủ quán mang theo vài phần tôn kính cùng lấy lòng.
Nghe lời chủ quán, hảo cảm Dương Hiểu Đồng đối ông ta lại tăng lên một tầng. Ông chủ thật đúng là một người tốt. Cô cũng minh bạch phản ứng của lão sư phụ là bình thường, dù sao nguyên thạch nhỏ như vậy đúng là không ai thèm giải. Khó có được một lần vị lão sư phụ này nhìn nhầm.
Dương Hiểu Đồng giải thích "Tảng đá đó là lúc ta mua khối kia được người nọ khuyến mãi, ta nghĩ đã tới thì cũng giải ra xem luôn."
Nghe lời này, đa số cũng đều cười hiểu ý. Tặng kèm cũng là chuyện bình thường, dù sao cô hiện tại buôn bán lời, giải ra cùng lắm chỉ tốn hai trăm, căn bản không tính là gì.
"À, thì ra cũng là của vị tiểu thư này, vậy ta sẽ tới giải, tuy nhiên loại thạch này ta đúng là chưa từng giải qua, nói không chừng còn có thể ra phỉ thúy đây, ha ha." Lão giả nói đùa.
Mọi người cũng nhao nhao cười, thạch đầu như vậy xác suất ra phỉ thúy thật sự là quá nhỏ. Tất cả trong lòng đều hiểu lão sư phụ nói như vậy giống như là an ủi, chỉ có Dương Hiểu Đồng trong lòng cười thầm, nói không chừng còn thật là phỉ thúy nha!
Bởi vì thể tích thực sự rất nhỏ cho nên lão sư phụ cũng không cắt sâu mà là khứa lớp mỏng, cho dù không nhìn ra lục sắc cũng tiếp tục chà xát. Nhìn lão giả động tác thành thạo, tâm tính bình tĩnh cùng với sự tự tin, Dương Hiểu Đồng rõ ràng có một loại cảm giác đặc biệt, là một loại niềm tin cùng cảm thụ, cảm thụ đặc thù!
Giống như khi học tiếng Anh hay học bóng rổ, loại cảm giác này hiểu được nhưng không giải thích được.
Cọ xát một hồi thế nhưng thể tích cũng không giảm bao nhiêu, đa phần mọi người cũng không thấy hứng thú gì. Xác suất đổ trúng quá nhỏ, trên cơ bản là không thể nào. Dương Hiểu Đồng cũng giả vờ không sao cả, tựa hồ đối với khối nguyên thạch này căn bản là không ôm hy vọng gì, chỉ là giải cho vui mà thôi.
Lau một hồi, ngay khi mọi người đều cho rằng không có cái gì, lập tức một mạt lục ý làm cho người ta kinh ngạc thoáng hiện ra, mạt lục ý vừa ra, toàn bộ phòng khách liền náo động!
Lão giả ánh mắt ngưng trọng, không có tạm nghỉ, cũng không có kêu giá, sau đó tốc độ cực nhanh bắt đầu ma sát, lập tức liền xuất hiện một phiến lục sắc lớn, quang mang rực rỡ so với ngọc bích đều sáng bóng, trong suốt như vậy. Mọi người kinh hô đồng thời cũng không khỏi ngưng thần nín thở.
Màu xanh lục đó làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn trong lòng đều cảm thấy ôn nhuận mà yên tĩnh, tường hòa mà ấm áp, cho nên không cần phải nói, đây tuyệt đối là loại thượng đẳng! Ngọc này giá trị đã không phải là một hai trăm vạn, rất rõ ràng, ngọc bích này so với loại vừa rồi cao hơn sợ không chỉ một cấp bậc!
Dương Hiểu Đồng cũng khẩn trương nhìn khối đá kia, trên mặt lộ ra hưng phấn đỏ ửng, hai tay một mực nắm chặt với nhau, vô cùng khẩn trương, đương nhiên cô cũng chỉ là giả bộ cho người khác nhìn.
Lúc này, tay lão giả đều đã run, hiển nhiên mạt lục sắc này rất khả quan!
"Tiểu cô nương, vận khí lần này của cô xác thực vô cùng tốt, không ngờ khối đá như vậy lại có thể xuất hiện ngọc bích, làm ta cũng kinh ngạc một phen, ừm, không nói việc này, hiện tại muốn hoàn toàn giải ra hay không cũng phải cẩn thận, ta hiện sẽ không tiếp tục, cô mau nhìn xem, muốn tiếp tục hay là trực tiếp bán đi?
Mặc dù phía trên có điểm bạch văn nhỏ, thế nhưng chỗ này đã rất thuần, cho nên dự đoán sơ bộ giá trị ở khoảng tám trăm vạn! Cô hãy suy nghĩ kỹ, nếu như giải ra phía dưới có bạch văn, giá trị cũng chỉ còn khoảng hai trăm vạn, còn nếu không có bạch văn, giá trị đại khái khoảng một nghìn năm trăm vạn. Hiển nhiên thứ này xác suất ra phỉ thúy tương đối lớn, hơn nữa nếu là phẩm chất tốt nhất thì giá kêu lúc đầu cũng chưa phải là cao, cô hãy quyết định cẩn thận." (Derya: sẽ có phần giải thích về hai loại ngọc này cuối chương nha)
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, cô cho rằng ngọc này có thể hơn một nghìn vạn đã không tệ, không ngờ không chỉ có vậy, xem ra nhà của mình, còn có xe đều không cần lo lắng a! (Sally: tính ham tiền của chị lại bộc lộ a. )
Nghiêm Tuấn Trạch nhìn mạt lục ý khả quan này nội tâm càng nghi hoặc. Vận khí này có phần hơi bị lớn đi, dù sao tảng đá kia là được khuyến mãi, cũng không phải cô cố ý mua, đây rốt cuộc là sao? Hắn phải quan sát nhiều hơn mới được.
"Tiểu thư, một nghìn hai trăm vạn, bán ta đi." Một vị mỹ phu nhân cực kỳ khêu gợi nói.
"Dương tiểu thư, một nghìn ba trăm vạn, bán cho ta thế nào?" Trương Quốc Thanh lúc này cũng rất là kích động, lục ý khả quan như vậy hắn đã thật lâu không nhìn thấy.
Bên cạnh, Nghiêm Tuấn Trạch cũng nhịn không được nữa mở miệng "Hiểu Đồng, bán cho chúng ta đi, nếu quả thật có phỉ thúy, ta vừa lúc có thể làm cho mẹ ta một cặp trang sức."
Dương Hiểu Đồng có thể cảm nhận được, khí tức bên trong so với bên ngoài thoải mái hơn, như vậy hẳn đúng là phỉ thúy không sai, nếu tính ra giá trị chỉ sợ là đạt một nghìn sáu trăm vạn trở lên, bất quá bây giờ cô không có bối cảnh, không có thực lực, có thể có giá như vậy đã không tệ.
Cô xem Nghiêm Tuấn Trạch là bằng hữu, đối phương đã lên tiếng, cô cũng sẽ không do dự nữa, dù sao chỉ cần cô có thể luyện đan, tiền bạc, căn bản cũng không phải là vấn đề. Hơn nữa, bán cho anh ta có thể cho đối phương một nhân tình. Lấy thân phận của Nghiêm Tuấn Trạch, nhân tình như vậy tuyệt đối tốt!
Mặc dù nếu hoàn toàn giải ra giá trị khoảng một nghìn sáu trăm vạn, thế nhưng Nghiêm Tuấn Trạch bọn họ cũng không biết bên trong rốt cuộc thế nào, ra cái giá tiền này hoàn toàn là rất cao, dù sao cũng là bọn họ gánh chịu rủi ro!
"Được, vậy bán cho các người! Nói thật, ta căn bản cũng không nghĩ tới tảng đá kia có thể ra phỉ thúy như vậy, thật làm cho ta kinh ngạc giống như nằm mơ!" Dương Hiểu Đồng biểu tình quá thật, vẻ mặt vẻ kích động, đích xác, đổi làm ai cũng sẽ rất kích động.
"Ha ha, cảm ơn Dương tiểu thư" Trương Quốc Thanh khách sáo một câu, sau đó chân mày cũng không có nhăn chút nào liền đưa ra chi phiếu một nghìn ba trăm vạn.
_____________________
[Derya: giải thích một chút như đã nói nha]
Hai loại đá ở trên được gọi chung là cẩm thạch (Jade), phân biệt là ngọc phỉ thúy (Jadeite) và ngọc bích (Nephrite).
Cẩm thạch là loại đá quý đa khoáng, nghĩa là Jadeite hoặc Nepherite chỉ là một trong các thành phần tạo đá, tuy nhiên hàm lượng của chúng chiếm đa số nên tên của chúng được dùng để gọi tên đá, như cẩm thạch Jadeite hoặc cẩm thạch Nepherite. Hiện nay trên thị trường quốc tế, Jadeite được ưa chuộng và có giá trị cao hơn Nepherite vì thường có màu sắc đẹp hơn, trong và cứng chắc hơn.
Đá Jadeite đẹp nhất thế giới là từ Myanmar, chúng được bán vào Hồng Kông từ cuối thế kỷ 16.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |