Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Chương 79

Nhà Có Sư Tử Hà Đông
Hiện có 89 chương (chưa hoàn)
Chương 79
Quay ngược thời gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-89 )

Siêu sale Lazada


Chuyện Lâm Thế Vân bị bắt, hẳn là xảy ra trong buổi chiều, mọi người trong Tông gia cố ý không ở trước mặt cô nhắc tới vụ án này, Lâm Miểu Miểu hiểu được ý tốt của bọn họ, nhưng vô luận như thế nào cô cũng không có khả năng thật sự quên được nó, hung thủ vụ án của Cố Dung, chỉ sợ cũng là chủ mưu đứng phía sau vụ tai nạn xe, kẻ mà cô điều tra lâu nay.

Cô không có nhiều nguồn để nắm bắt tin tức, dựa vào những tin mơ hồ trên mạng, còn không bằng hỏi Tông Chính.

Lại một ngày không được Lâm Miểu Miểu quan tâm, nay bị gọi đến, trong lòng Tông Chính rất vui vẻ, ân cần hỏi cô có muốn gì không.

Lâm Miểu Miểu mặc quần áo chống phóng xạ, chỉ chỉ dòng tít đỏ chót trên màn hình máy tính: "Sao lại thế này?"

Nụ cười của Tông Chính nhạt đi một chút, miệng bắt đầu đánh trống lãng qua loa: "Ừm, anh cũng không rõ đâu, mấy ngày nay anh nhiều việc lắm."

Lâm Miểu Miểu vừa nghe anh muốn nói dối liền cảm thấy phiền, cười lạnh liếc mắt nhìn anh, giọng điệu không khách khí: "Trở về hoa viên Thế Kỷ đi, em nhìn thấy anh đã thấy phiền."

Tông Chính: "......"

Anh cảm thấy địa vị của mình tuột dốc không phanh, từ người đứng đầu một nhà rớt xuống thành người bị Lâm Miểu Miểu kêu đến hét đi, anh còn không dám nói tiếng "Không", Lâm Miểu Miểu ngại anh phiền, trên mặt anh còn phải nở nụ cười thật tươi đi ra.

Dưới đáy lòng anh hậm hực thở dài, "Hôm nay buổi chiều......"

Anh vừa nói vừa tiến lên nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Miểu Miểu, ôm cô ngồi trên đùi mình, Lâm Miểu Miểu nhất thời có chút không vui.

Tông Chính vừa thấy biểu tình không kiên nhẫn trên mặt cô càng cố kiềm nén, trong lòng lửa cháy phừng phực, anh không phải chỉ mang tâm tư sai lệch lúc kết hôn thôi sao, không phải chỉ ký có một cái thỏa thuận ly hôn sao, có cần phải như vậy không? Đã nhiều ngày rồi, Lâm Miểu Miểu vẫn mang bộ dáng xa cách như vậy.

Anh chặt chẽ ôm cô ngồi trên đùi mình, mài răng uy hiếp: "Lâm Miểu Miểu, nhẫn nại của anh là có hạn!"

Lâm Miểu Miểu vừa thấy anh bộc lộ bản tính, sắc mặt hơi trầm xuống, giọng điệu thản nhiên nói: "Anh không cần nhịn, có thể ly hôn."

Tông Chính sắc mặt đại biến, cơ hồ hoảng hồn, giây tiếp theo liền cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, giống bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, dùng sức bóp chặt, loại cảm giác đau đớn này, khiến anh đau đến thở không nổi, anh đột nhiên hít sâu một hơi, quay mặt sang phía khác hít thở dồn dập, một hồi lâu vẫn chưa bình ổn được nhịp thở, Lâm Miểu Miểu nhìn anh như vậy, bỗng nhiên cảm thấy đuối lý, lại qua thêm vài phút nữa, ngữ điệu mềm xuống: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tông Chính lặng im vài giây, không tiếp lời, mà là truy hỏi cô thỏa thuận ly hôn ở đâu.

Muốn ly hôn, trừ bỏ thỏa thuận ly hôn, còn cần đương sự hai bên có mặt, nhưng Tông Chính biết rõ, lấy quan hệ của Lâm gia, có lẽ không cần đương sự có mặt, vẫn có thể giải quyết ly hôn, hôm qua anh còn đặc biệt mời người ta ăn cơm, đi trước một bước đánh phủ đầu, đề phòng Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên nghĩ ra chiêu đó.

Anh đem hoa viên Thế Kỷ, Thiên Hà Viên, biệt thự ở phường Tú Thủy của Lâm Miểu Miểu, đều lật tung tất cả một vòng, vẫn không tìm được thỏa thuận ly hôn, tìm không thấy, anh sẽ không yên tâm được, vẫn luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của mình không bền chắc, Lâm Miểu Miểu chưa bao giờ để anh có cảm giác an toàn, anh luôn cảm thấy nếu mình lơ là dù chỉ một giây, cô sẽ bỗng dưng biến mất. Gần đây người khác chúc mừng anh kết hôn, anh lại cảm thấy chán ghét và bực tức, hận không thể rống vào mặt những người đó: Ông đây sắp bị ly hôn, chúc mừng em gái nhà cậu đó?

Lâm Miểu Miểu vừa nghe anh nhắc đến thỏa thuận ly hôn, trong lòng vẫn còn có chút không thoải mái.

Tông Chính cảm thấy mặc kệ như thế nào, trước đem thỏa thuận ly hôn lừa được tới tay rồi nói sau, anh nghiêm túc nói: "Hiện tại chúng ta đã có đứa nhỏ, anh cảm thấy có một số điều khoản, cần phải sửa lại một chút."

Lâm Miểu Miểu hơi giật mình, trong lòng bắt đầu có chút lên men, khép lông mi che giấu cảm xúc nơi đáy mắt: "Ngày mai đi, em để nó trong két bảo hiểm ở ngân hàng."

Tông Chính sau khi nghe thấy câu này, cả người đều không thoải mái, thảo nào anh lật tung hoa viên Thế Kỷ, biệt thự ở phường Tú Thủy của Lâm Miểu Miểu, biệt thư ở Trường Nguyệt Loan, đều không tìm được, hóa ra nó được cất trong ngân hàng!!!!

Anh nhịn vài giây, thật sự nhịn không được nữa, cắn răng oán hận hỏi: "Được lắm, em thật sự muốn ly hôn với anh? Em cũng đừng quên, trong bụng em đang mang là đứa nhỏ của ai!"

Lâm Miểu Miểu lạnh lùng nói: "Thỏa thuận ly hôn, không phải em lập ra, cũng không phải em ký tên!"

Tông Chính bị cô nói cho á khẩu không trả lời được, một lát sau, anh tựa hồ không chịu nổi áp lực hít sâu vài hơi, nghiên đầu dựa trên vai cô, thanh âm trầm thấp nỉ non: "Anh biết anh đã làm sai, em đừng giận anh nữa được không, những ngày qua anh cũng không dễ chịu chút nào."

Lâm Miểu Miểu mím môi, chuyển đề tài: "Nói chuyện của Lâm Thế Vân."

Tông Chính cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mua quà tạ lỗi với cô, nhìn cô cũng lười nhìn, anh cũng đã giải thích mấy lần, cô vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ, anh thở dài, kìm nén sự chán nản dưới đáy lòng, bắt đầu kể cho cô nghe chuyện của Lâm Thế Vân.

Lâm Thế Vân bị mời tới sở cảnh sát lấy khẩu cung, bên ngoài ầm ĩ rất lớn, bà ta là con gái của Lâm Ngạn, em gái của Lâm Thế Quần, có 10% cổ phần trong tập đoàn Lâm thị, bản thân cũng là phu nhân nổi tiếng ở thành phố Z, chuyện này theo lý thuyết, Lâm gia sẽ áp chế xuống, nhưng ngược lại khắp nơi đều đưa tin, nếu bên trong không có người của Lâm gia ngầm đồng ý, thì tuyệt đối không có khả năng.

Lâm Thế Vân bị mời về sở cảnh sát, đương nhiên là bởi vì đám người Vương Húc đã tìm được chứng cứ mới.

"Chứng cứ mới gì?" Lâm Miểu Miểu hỏi.

"Một đoạn phim ngắn nặc danh, thời gian là buổi chiều hôm đó khoảng từ 4h50 đến 5h15, Lâm Thế Vân xuất hiện tại biệt thự số 12 ở Hoa đào sơn, ở trong đó tổng cộng 25 phút, cáo báo khám nghiệm pháp y của Cố Dung đã có, thời gian tử vong trong khoảng từ 5 giờ tới 5h30."

Lâm Miểu Miểu trầm mặc, Lâm Thế Vân và Cố Dung có quan hệ rất tốt, nhất là trong việc đối xử với cô, hai bà ta đều chung một phe, cô có chút nghĩ không ra, Lâm Thế Vân rốt cuộc vì cái gì mà ra tay sát hại Cố Dung.

Động cơ đâu?

"Em còn nhớ buổi tối ngày hôm đó chứ, mẹ anh, ba em đều có thái độ khó chịu và tức giận với Lâm Thế Vân."

Lâm Miểu Miểu lúc ấy quả thật không để ý tới, nay được Tông Chính nhắc lại, mới nhớ ra một chút.

Tông Chính thần sắc lạnh lùng: "Em cho là ai nhận được tin nhắn cầu cứu của Cố Dung? Ai báo án?"

Lâm Miểu Miểu trong lòng giật mình, không phải một người bình thường nào báo án, đều có thể làm cho cả đại đội hình cảnh được điều động, bởi vì vụ án liên quan tới hai người khá quan trọng, thế nên kẻ gọi điện báo án không thể nào là người bình thường được, cô vậy mà lại xem nhẹ chi tiết này, khó trách buổi tối ngày đó, một nhà ba người Lâm Thế Vân có chút kỳ quái. Nguyên lai là bởi vì người báo án, chính là Lâm Thế Vân.

Nếu nói tới động cơ Lâm Thế Vân giá họa cho cô, cô có thể giải thích được, nhưng động cơ bà ta giết hại Cố Dung thì phải lý giải như thế nào đây?

"Vậy hiện tại sự việc tiến triển tới đâu rồi?" Cô hỏi.

"Đoạn phim ngắn kia chỉ có thể chứng minh Lâm Thế Vân từng có mặt ở hiện trường vụ án, chứng cớ còn chưa đủ, nếu cảnh sát hỏi không ra được gì, qua 48 tiếng, Lâm Thế Vân sẽ được thả ra."

Lâm Miểu Miểu ở trong lòng thở dài, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng không biết là do phản ứng trong thời gian mang thai, hay là bởi vì buổi chiều cùng tam cô lục bà của Tông gia giao tiếp, hoặc là bởi vì chuyện của Lâm gia, cô ngây người trong chốc lát, liền lên giường nghỉ ngơi sớm hơn bình thường.

Tin tức Lâm Thế Vân bị cảnh sát mời về hỗ trợ điều tra vừa được tung ra, báo chí khắp nơi ồ ạt đưa tin, ở thành phố Z cơ hồ không người nào không biết, lúc này trong nhà lớn Lâm gia cách Thiên Hà Viên không xa, có hai cha con, bởi vì sự kiện này mà đang giằng co.

Lâm Ngạn "Rầm" một tiếng, ném tách trà bằng sứ trắng trong tay vào Lâm Thế Quần, bọt nước, mảnh vỡ bằng sứ văng tung tóe khắp nơi, Lâm Thế Quần lại ngay cả lông mi cũng không buồn nâng lên.

"Anh còn nhớ hay không?! Nó là em gái ruột của anh!" Lâm Ngạn mấy năm nay thân thể tuy rằng coi như khỏe mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng khi còn trẻ, nhất là đối với việc quan trọng lần này, liền lực bất tòng tâm, mới nói hai câu, đã mệt mỏi ngồi xuống.

Lâm Thế Quần giọng nói lãnh đạm: "Nó dám tính kế với con gái con, thì đã không để người anh trai này vào mắt."

Lâm Ngạn đứng phắt dậy, bởi vì dùng sức quá nhiều, nhất thời không đứng vững, phải đỡ lấy cạnh bàn mới ổn định được thân thể, quơ tờ báo trên bàn ném tới: "Cho nên?......"

Ông vội vàng thở hổn hển, "Cho nên, anh liền khiến nó đeo trên lưng tội danh giết người không rõ ràng? Còn lan truyền việc này ra bên ngoài? Anh có biết hôm nay giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị rớt xuống còn bao nhiêu không?"

Lâm Thế Quần nét mặt khó hiểu, "Không biết?" Ông ngẩng đầu, nhìn phía Lâm Ngạn, "Con chỉ có một đứa con gái là Lâm Miểu Miểu, gia nghiệp của Lâm gia con bé cũng không cần, con còn cố sức giữ lại làm cái gì?"

Lâm Ngạn quát to một tiếng, ngã ngồi xuống ghế, cách một hồi lâu, mới lạnh lùng bỏ lại một câu: "Anh hãy nhớ kỹ, anh họ gì, đừng để sau này cửa nát nhà tan, mới hối hận cũng không kịp!"

Sắc mặt của Lâm Thế Quần rốt cục cũng có biến hóa, đáy mắt lướt nhanh một tia châm chọc, ông đi ra khỏi phòng Lâm Ngạn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tầng mây rất dầy, che kín ánh trăng, đáy lòng ông có chút hờ hững nghĩ, nhà của mình sao, không phải đã sớm tan nát rồi ư.

Con người khi còn sống luôn phải không ngừng đưa ra những lựa chọn, lấy được một chút, sẽ muốn có được nhiều hơn, ông vẫn cho rằng bản thân mỗi khi đưa ra một quyết định, sẽ không bao giờ hối hận, hơn mười năm trước, ông vì duy trì cái gọi là nhà, lựa chọn bỏ rơi Lâm Miểu Miểu mà ông cho rằng không quan trọng, rất nhiều năm sau, ông mới phát hiện, lúc trước ông cho rằng không trọng yếu, hóa ra mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của ông, đáng tiếc, những thứ kia, ở hơn mười năm trước, cũng đã bị ông ruồng bỏ.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, ông sẽ mất đi người phụ nữ mình yêu sao? Sẽ không thể quyết đoán trong chuyện tình cảm của bản thân? Sẽ phạm vào tật xấu mà tất cả đàn ông đều có? Cho nên ông mới đánh mất đi cô ấy.

Ông quay đầu lại nhìn nhà lớn Lâm gia ở phía sau, xa hoa nhưng trống rỗng, người trong lòng hơn hai mươi năm trước đã chết, con gái hơn mười năm trước bị mình ruồng bỏ, nhà của ông, đã sớm không còn, lưu lại, bất quá chỉ là nhà của người khác, ông cần gì phải để ý.

Một trận gió đêm thổi tới, Lâm Thế Quần ho khan một tiếng, tiếng ho này bắt đầu, liền khiến yết hầu ông khô ngứa, liên tục 'khụ, khụ' một hồi lâu, mới dừng lại, ông lại ngẩng đầu nhìn trời đêm, lưng đã sớm không còn thẳng tắp như lúc trước, bước chân cũng có chút lảo đảo.

Lâm Miểu Miểu cảm thấy bản thân hiện tại đặc biệt nhàm chán vô cùng, nếu ra cửa tất nhiên sẽ kéo theo cả đám người, nếu ở nhà, thì lại gặp mặt một vài người thân bạn bè của Tông gia, nếu như mọi khi, đám bà con người quen của Tông gia kia sẽ không có mỗi ngày đều chạy đến Thiên Hà Viên, nhưng hiện tại không giống với trước, hôn lễ còn chưa tới nửa tháng, Lâm Miểu Miểu lại vừa mới mang thai, Khâu Thục Thanh là người thấy việc vui thì tinh thần hưng phấn, bản thân bà còn là một người thích náo nhiệt, cho nên ngày hôm sau, Thiên Hà Viên lại tụ tập một đám người, ngay cả Úc Hân cũng đến đây.

Úc Hân là chị em tốt của Lý Trân, làm họa sĩ nổi danh lại độc thân nhiều năm, hiển nhiên có chút không hợp với bầu không khí lúc này tại Tông gia, Úc Hân sau khi ân cần thăm hỏi Khâu Thục Thanh, lại ngồi trong chốc lát, liền chuẩn bị rời đi, Lý Trân vội vàng đứng dậy muốn tiễn bà, Úc Hân cười lắc đầu: "Để Miểu Miểu tiễn mình là được rồi, mình chỉ sợ người làm mẹ chồng như cậu lại không nỡ thôi."

Lý Trân cười: "Nào có, mình cũng lo lắng con bé ngồi ở đây sẽ thấy buồn chán."

Đại khái là những lần gặp trước đã lưu lại ấn tượng, Lâm Miểu Miểu trong lòng hiểu rõ bầu không khí náo nhiệt ở đây không thích hợp với Úc Hân, nhưng vẫn có một chút cảm giác nói không nên lời, thật giống như cách một con kênh, nàng cảm thấy khả năng có liên quan tới việc Úc Hân nhiều năm độc thân, lại là họa sĩ nổi danh, khí chất xa cách mọi người toát ra từ người bà.

Úc Hân đầu tiên là chúc mừng cô, còn bảo cô khi rảnh rỗi thì tới phòng trưng bày của bà tham quan, lo lắng tới thân thể và an toàn của Lâm Miểu Miểu, bà vừa cười vừa nói: "Dì biết con có học chụp ảnh, hẳn là cũng có chút hiểu biết về mỹ thuật tạo hình, nếu con có hứng thú, về sau hãy thường xuyên đến chỗ dì......"

Ngụ ý là muốn dạy cô vẽ tranh? Lâm Miểu Miểu có chút sững sờ, Úc Hân là một họa sĩ nổi danh, hình như chưa từng nhận học trò, cũng không có người nhà, nếu không phải còn có vài người bạn, thực sự bà cũng rất cô đơn, trong lòng Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên dâng lên chút cảm xúc, loại này cô đơn, cô đã từng trải qua nên biết rất rõ.

Úc Hân thấy cô không nói tiếp, cảm khái thở dài, vừa cười nói: "Cũng không biết có phải do lớn tuổi rồi hay không, đột nhiên có chút cô đơn. Vừa rồi ta còn nói với mẹ chồng con, để đứa nhỏ trong bụng con, nhận ta làm bà nội nuôi, nếu đứa nhỏ có hứng thú, về sau hãy đi theo ta học vẽ tranh......"

Lâm Miểu Miểu nghe thấy lời này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, đột nhiên nghĩ tới Lâm Thế Quần, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gật đầu: "Thời gian này chỉ sợ không được, đợi sắp tới, con sẽ đi tìm dì học hỏi......"

Sau khi tiễn Úc Hân, Lâm Miểu Miểu ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Diệp Ninh.

Lúc 8 tuổi, bởi vì đánh Diệp Ninh mà cô bị đưa đến nước Y, hơn mười năm sau, khi trở về, Diệp Ninh bày tỏ sự áy náy với cô, hai người thỉnh thoảng cũng có liên lạc với nhau, Diệp Ninh sẽ tặng một chút đồ tuy không quá đắt giá nhưng lại thể hiện được thành ý của anh tới hoa viên Thế Kỷ, Lâm Miểu Miểu không cự tuyệt, nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên là được.

Nhưng hiện tại bởi vì chuyện của Lâm Thế Vân......

Anh ta gọi điện thoại tới, lại một câu cũng chưa nói, Lâm Miểu Miểu đợi trong chốc lát, mở miệng hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"

Anh ta hít một hơi thật sâu, thốt lên ba chữ, lại khẽ khàng mà yếu ớt như gió lướt qua.

"Thật xin lỗi."

Điện thoại sau đó thì bị gác máy, Lâm Miểu Miểu có chút khó hiểu, Diệp Ninh xem như vì Lâm Thế Vân mà giải thích với cô? Nhưng rất nhanh, cô đã biết không phải như vậy.

Bởi vì Diệp Ninh tự thú.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-89 )