Thật sự là muốn giết người mà!
← Ch.72 | Ch.74 → |
Lâm Miểu Miểu oán thầm mấy câu, đi tới cầm tay anh muốn kéo anh dậy, Tông Chính không những không phối hợp ngược lại còn kéo cô ngã vào trong lòng mình, đọ sức lực, Lâm Miểu Miểu hiển nhiên không phải là đối thủ của Tông Chính, cô cũng chẳng muốn so với anh, cơ thể ngã nhào vào lòng Tông Chính.
Trán anh chạm vào trán Lâm Miểu Miểu, nhìn vào trong mắt cô, khẽ hỏi: "Ngày hôm nay em làm sao vậy?"
Lâm Miểu Miểu im lặng một lúc mới trả lời: "Cứ tiếp tục như thế này không được!"
Sau khi được nếm hương vị tình yêu và hạnh phúc, Lâm Miểu Miểu giống như những cô gái bình thường khác, vứt bỏ hết mọi nguyên tắc mà thỏa hiệp, mặc cho Tông Chính muốn gì được đó, sau khi phát hiện giấy thỏa thuận ly hôn, cô bình tĩnh lại, giữ một khoảng cách với Tông Chính, nhưng mà sau vụ ở khách sạn Hynix, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình bị ăn hiếp đến thảm thương, định bụng nghiêm túc suy xét cách thức chung sống của hai người sau này.
Cứ tiếp tục thỏa hiệp, mặc cho Tông Chính muốn làm gì thì làm như vậy, không tốt chút nào.
Tông Chính nghe xong trong lòng giật thót, "Em có ý gì?"
"Ừm...... thì là, anh muốn như thế nào thì như thế đó, như vậy không được!"
Tông Chính híp mắt lại cười lạnh lùng: "Lâm Miểu Miểu, em đã thề sau này mọi chuyện đều nghe anh, khí tiết của em cho "Võ Tòng" ăn rồi à?"
Đuôi mắt Lâm Miểu Miểu giật giật, cái gì là họa là từ miệng mà ra, rốt cuộc cô cũng hiểu, lúc đó cô đảm bảo có thể bảo vệ mình, hơn nữa còn muốn lấy lòng anh, cho nên mới tùy tiện nhận lời, bây giờ thực sự hối hận, da mặt cô lại không dày như da mặt Tông Chính, có thể làm ra chuyện quỵt nợ.
Trên đường về, Lâm Miểu Miểu vắt óc suy nghĩ, làm thế nào để thay đổi tình trạng hiện giờ, lúc này cô vô cùng hối hận mình "ngoan ngoãn nghe lời" hai tuần vừa rồi, bây giờ muốn Tông Chính đang ăn tươi nuốt sống mình trong miệng nhả ra, có dễ như vậy không?
Đàn ông lòng tham không đáy, quả nhiên là càng chiều ý càng khốn nạn!
Lâm Miểu Miểu nhíu mày suy nghĩ đề bài nan giải, Tông Chính cũng không chịu để yên, mở cuộc họp gia đình lần N của hai người.
"Nội dung của cuộc họp, xem em có nên nghe lời anh không!" Tông Chính ném ra đề tài, trước tỏ thái độ khoan dung sau đó xem thường Lâm Miểu Miểu một hồi, "Chúng ta bỏ qua hứa hẹn của em......" Tông Chính bắt đầu lấy những trường hợp xung quanh, không ngừng tẩy não Lâm Miểu Miểu, đưa ra ví dụ suy nghĩ như sau: "Một người vợ tốt nên nghe lời chồng mình", "người phụ nữ thông minh nên nghe lời chồng", "một người vợ đạt tiêu chuẩn nên thoả mãn nhu cầu của chồng bất cứ lúc nào", "vợ nghe chồng mới có thể giữ gìn hoà thuận trong gia đình......"
"Em có biết vì sao nhà họ Tông anh không có nhiều xích mích như nhà họ Lâm em không? Là vì bà anh nghe lời ông anh, mẹ anh nghe lời cha anh......" Lúc về đến hoa viên Thế Kỷ, Tông Chính đưa ra tổng kết như trên.
Lâm Miểu Miểu bán tín bán nghi nhìn Tông Chính, lẽ nào đây là bí quyết giúp gia đình hoà thuận?
Ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu cùng Tông Chính đi làm, lúc đi loanh quanh từ bên ngoài trở về, đúng lúc gặp Trương Vi đến tháp đồng hồ họp, cô ung dung đi qua bên người cô ta, nhưng không ngờ Trương Vi đột nhiên gọi cô lại.
Hai người ngồi ở quán cà phê cạnh tháp đồng hồ, ngay từ đầu Lâm Miểu Miểu đã không định đi, đối với bạn gái cũ của Tông Chính, sách lược của cô trước đó là không để ý đến cô ta, chỉ là Trương Vi bất ngờ nói với cô một câu, khiến cô không còn cách nào tiếp tục coi nhẹ nữa.
Cô ta nói: "Tôi và Tông Chính có một đứa con."
Lâm Miểu Miểu bất ngờ nghe được tin tức này liền ngây ngẩn cả người, vẻ ung dung đã sớm không thấy đâu, cô im lặng một lúc, mới nhìn chằm chằm vào mắt cô ta nói: "Chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện đi."
Sau khi cô và Trương Vi đi tới quán cà phê, mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng bề ngoài cô cũng đã khôi phục bình tĩnh.
Lâm Miểu Miểu tỉnh táo hỏi: "Dựa vào cái gì tôi phải tin cô."
Trương Vi cũng không nhiều lời, trực tiếp từ trong túi xách lấy ra một tờ phiếu xét nghiệm siêu âm đã hơi ố vàng, đẩy tới trước mặt Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu không xem mà nhìn về phía Trương Vi: "Đứa bé đâu?"
Trương Vi trầm mặc một hồi mới trả lời: "Sẩy mất rồi."
Lâm Miểu Miểu cũng trầm mặc theo, cô không hỏi vì sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới mẹ mình, lúc khó khăn chật vật là thế, còn mang thai trong tình huống kia, nhưng Lý Yên vẫn chọn sinh cô ra.
"Cho nên....... cô muốn nói điều gì?" Cô ngẩng đầu cẩn thận quan sát cô gái ăn mặc trang điểm tinh tế trước mặt.
Mỗi người đều có quá khứ, đây là quá khứ của Tông Chính, nếu đã là quá khứ, như vậy cô không cần phải đi truy cứu, cô hiểu rõ đạo lý này, nhưng mà trong lòng vẫn không sao thoải mái được.
Trương Vi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu, trừ lúc mới bắt đầu nghe được tin tức kia thì có chút kinh sợ ra, sau đó biểu hiện của cô đều vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, Trương Vi không biết Lâm Miểu Miểu vỗn dĩ vẫn lạnh lùng như vậy, hay là lòng dạ thâm sâu, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác, cô ta im lặng mấy giây rồi nói ra mục đích của mình: "Tôi chỉ muốn để cô biết Tông Chính là hạng người gì mà thôi."
Lâm Miểu Miểu đứng lên: "Nếu như cô chỉ muốn nói những điều này, vậy tôi đã biết, chuyện quá khứ của anh ấy, tôi sẽ không để ý...... tôi còn có việc, đi trước." Cô dừng lại, lại bổ sung thêm một câu, "Tông Chính là người như thế nào, tự tôi sẽ xem xét."
Trương Vi nở nụ cười, không ngăn cản Lâm Miểu Miểu rời đi, chẳng qua là lúc cô xoay người, đột nhiên hỏi: "Cô có biết anh ta vì sao kết hôn với cô không?"
Động tác xoay người của Lâm Miểu Miểu đột ngột dừng lại, qua giọng nói giễu cợt của Trương Vi, cho dù không biết câu trả lời, cô cũng có thể đoán được câu trả lời này chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, bề ngoài Trương Vi giả bộ thân thiện, nhưng đều là phụ nữ, Lâm Miểu Miểu làm sao không biết đối phương có thái độ thù địch đối với cô, lời nói của cô ta chưa hẳn có thể tin được.
"Mục đích Tông Chính kết hôn với cô chỉ là muốn trả thù cô, đợi sau khi cô thích anh ta, anh ta sẽ vứt bỏ cô......"
Lâm Miểu Miểu thở dài một hơi, trước đây cô nói chẳng ghét cũng chẳng thích Trương Vi nhưng bây giờ cô thật chán ghét, cô quay đầu hỏi, "Nói xong rồi?"
Trương Vi cũng không để ý thái độ của cô, mỉm cười hỏi: "Như vậy, cô cũng cảm thấy không vấn đề gì sao?"
Tất nhiên không thể nào không sao được.
Rời khỏi quán cà phê, Lâm Miểu Miểu bước chân hụt hẫng đi vào phòng làm việc của Tông Chính, văn phòng không có ai, một nhân viên nói với cô Tông Chính đang họp, Lâm Miểu Miểu chuyển bước đi về phía phòng hội nghị.
Cửa phòng họp bị cô đột ngột mở ra, người bên trong nghe thấy tiếng động đều nhìn ra, Tông Chính hình như đang phê bình người khác, nghe tiếng động đang định nổi giận, quay đầu nhìn thấy là Lâm Miểu Miểu, ngạc nhiên đứng lên: "Sao em......"
Anh còn chưa nói xong, đã bị cô cắt ngang: "Anh ra đây một lát."
Tông Chính trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, Lâm Miểu Miểu tuyệt đối không phải người không phân trường hợp, gây sự vô cớ, trong lúc anh mở cuộc họp cô đột nhiên xông vào, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn, Tông Chính vội vàng thông báo rồi đi thẳng ra cửa, hai người một trước một sau từ phòng hội nghị trở về phòng làm việc của Tông Chính.
Phòng hội nghị và phòng làm việc gần nhau, khoảng cách rất ngắn thậm chí không đến một phút, nhưng trong khoảng thời gian không đến một phút đó, suy nghĩ của Tông Chính đã vòng đi vòng lại, muốn tìm ra một chút đầu mối, anh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đáp án có khả năng nhất là Lâm gia lại xảy ra chuyện.
Vào phòng, Tông Chính còn chưa kịp hỏi làm sao vậy, Lâm Miểu Miểu đã xoay người lạnh như băng hỏi: "Anh kết hôn với em chỉ vì muốn trả thù em? Còn nữa, anh và Trương Vi từng có một đứa con đúng không?"
Tông Chính ngẩn ra, dần dần tiêu hóa những lời này, sợ đến mức tim suýt nữa nhảy ra ngoài, tuy là trước khi kết hôn anh đúng là có ý định này, nhưng đó đều là chuyện của mấy trăm năm trước...... Người biết chuyện này không nhiều, làm sao mà Lâm Miểu Miểu biết được? Trong lòng anh lập tức bùng lên một đám lửa.
Còn vấn đề sau......
Anh tự nhiên bỏ qua vấn đề trước: "Em nói bậy bạ gì đó? Anh và cô ta từng có con lúc nào?"
Lâm Miểu Miểu cười lạnh nói lại đơn giản chuyện ban nãy Trương Vi tìm cô, Tông Chính vừa nghe đã muốn bóp chết Trương Vi, còn hơn mười ngày nữa anh sẽ cử hành hôn lễ với Lâm Miểu Miểu! Đáng chết, vào giờ phút quan trọng như vậy còn muốn ghét bỏ anh ư? Nhìn dáng vẻ Lâm Miểu Miểu bây giờ, lần đầu tiên Tông Chính cảm thấy cô đang ghen, nhưng anh lại không vui nổi.
Anh nới cổ áo, lấy điện thoại, gọi cho Trương Vi ngay trước mặt Lâm Miểu Miểu, điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, Tông Chính vô tư mở loa ngoài, chất vấn Trương Vi: "Cô có ý gì?"
Trương Vi cũng không giả ngu, thản nhiên trả lời: "Những gì tôi nói đều là sự thật."
Tông Chính nhìn sắc mặt của Lâm Miểu Miểu đã đông thành nước đá, chỉ biết mình tiêu rồi, cố kiềm chế cơn tức giận: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung!"
Trương Vi nở nụ cười: "Tông Chính, đứa bé không còn, mồm ở trên người anh, anh nói sao chẳng được."
Tông Chính bị những lời này làm cho máu bốc lên não: "Con mẹ nó, tôi có con với cô lúc nào? Trước khi kết hôn bố đây vẫn còn là xử nam!" (ố ồ)
Sau khi nghe xong hai câu, cơn giận đang bốc ngùn ngụt của Lâm Miểu Miểu bỗng được dập tắt, đầu kia điện thoại cũng trầm mặc, qua mấy giây, âm thanh run rẩy của Trương Vi truyền tới, thậm chí còn mang theo nghẹn ngào: "Vào đêm trước khi chúng ta chia tay, Tông Chính, anh có phải là đàn ông hay không, dám làm không dám nhận?"
"Tôi không làm tại sao tôi phải nhận?"
"Không thể nào!"
Tông Chính đang trong cơn giận dữ, lời nói càng sắc bén hơn, giọng nói vừa dữ vừa khinh miệt: "Cô có chắc là tôi không? Lấy ra mảnh giấy vụn muốn tôi thừa nhận? Cái giá này cũng thấp thật!"
Trương Vi siết chặt điện thoại, cắn nát môi, với hiểu biết của cô về Tông Chính, Tông Chính tuyệt đối không phải một người đàn ông vô trách nhiệm, đêm đó cô uống say, chỉ biết là có người đưa cô về nhà, sau đó...... cô nhắm mắt lại, cố nén nước mắt trong hốc mắt, cúp điện thoại thật nhanh.
Điện thoại bị ngắt, Tông Chính tức tối mắng một câu, tiếp tục gọi lại, Trương Vi đã tắt máy, anh thở phì phò, nhìn về phía Lâm Miểu Miểu: "Em tin cô ta, hay...... tin anh?
Lâm Miểu Miểu không lên tiếng, nhưng trong lòng đã có đáp án, cô đương nhiên sẽ tin lời Tông Chính, Tông Chính thấy cô không trả lời, gương mặt tuấn tú đanh lại: "Lâm Miểu Miểu, em dùng chút khả năng phân biệt có được hay không!"
Lâm Miểu Miểu mấp máy môi hỏi: "Anh kết hôn với em là vì trả thù em?"
Tông Chính: "......"
Anh không trả lời, nhưng lần này từ thái độ của anh, Lâm Miểu Miểu có thể dễ dàng biết được đáp án.
Tông Chính bị Trương Vi làm cho tức đến phát hỏa, nén một cục tức, mà lại không thể phát tác, còn phải dỗ Lâm Miểu Miểu. Anh kiềm nén tâm trạng, đi lên muốn nắm tay cô, nhưng Lâm Miểu Miểu lại nhanh chóng lui về sau một bước, tránh anh.
Tay duỗi ra của anh dừng ở giữa không trung, trong lòng bỗng nhiên khó chịu: "Anh đối với em thế nào, em không cảm nhận được sao?"
Cô đương nhiên cảm nhận được, nhưng mà......
Khi rời khỏi quán cà phê, cô vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề: "Hai tháng trước, anh kết hôn chỉ vì muốn trả thù em, hai tháng sau, anh nói anh yêu em, hai tháng nữa sẽ thế nào đây? Có thể hai năm, nhưng còn thời gian lâu hơn sẽ như thế nào? Cái em muốn là cả cuộc đời chứ không phải hai tháng, hoặc hai năm."
"Vừa hay, điều anh muốn cũng là cả đời." Lại lần nữa anh tới gần, bàn tay giữ chặt lấy vai cô.
Lâm Miểu Miểu im lặng nhìn xuống: "Em...... đã nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn anh ký."
Tông Chính ngẩn ra, sau đó mặt biến sắc, Tông Chính luôn cho rằng mình đã suy nghĩ cặn kẽ những chuyện mình làm, nhưng trong này tuyệt đối không bao gồm Lâm Miểu Miểu, dường như từ ngày dây vào Lâm Miểu Miểu, con người anh đã thay đổi, giống như bây giờ, anh bị những lời của Lâm Miểu Miểu làm cho choáng váng, hiện tại trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, 'họa vô đơn chí'! Chuyện xấu, chuyện tồi tệ cứ đua nhau chạy tới, thật mốn chết người mà!
← Ch. 72 | Ch. 74 → |