Vay nóng Homecredit

Truyện:Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Chương 06

Bên Nhau Đêm Đẹp Này
Trọn bộ 34 chương
Chương 06
Rời khỏi dây cung (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-34)

Siêu sale Shopee


Lý Tư Lâm chuẩn bị chính thức ra ngoài.

Hình như cô chưa từng có trải nghiệm không ra khỏi cửa lâu tới vậy, nghĩ tới chuyện ra ngoài phơi nắng ngày đông đến muốn ra cửa là đã phấn khởi. Vì tránh sau khi ra cửa như thỏ hoang xuất lồng không khống chế được mình, nên cô chạy trong phòng khách nơi có ánh mặt trời.

Lận Vũ Chu đi vứt rác về nhìn thấy cảnh tượng này, thấy cũng không có gì quá kỳ lạ, anh tự xưng là đã gặp Lý Tư Lâm tóc Dreadlock, đầu mì gói, ngồi thiền, việc cô chạy nhảy như này không thể làm anh kinh ngạc được nữa.

"Về rồi à?" Lý Tư Lâm vừa chạy vừa hỏi anh.

"Ừm."

"Chiều nay tôi ra ngoài, muốn mua gì thì nói với tôi."

"Tôi cũng ra ngoài."

"À."

Lý Tư Lâm lăn lộn một hồi cảm thấy mình đã chuẩn bị xong, cô về phòng sửa soạn quần áo để ra ngoài. Cô là một cái giá áo, mặc đại món nào cũng đẹp cả. Dường như cô cũng không buồn rầu về chuyện quần áo, mặc xong đứng trước gương trang điểm, cô rất vừa lòng với chính mình. Trạm thứ nhất là tới nhà Lận Vũ Lạc. Cô mang theo rất nhiều đồ chơi nhỏ cho trẻ con, bỏ vào mấy chiếc túi xinh xắn, đeo lên khuỷu tay, ra vẻ khí thế của một quý cô cầm nhiều túi đồ.

Nghe được có tiếng động, cô xoay người nhìn thấy Lận Vũ Chu: "Cậu cũng ra ngoài luôn à?"

"Tôi tới nhà chị."

"Trùng hợp quá."

"Cuối tuần tôi hay qua đó lắm."

Lận Vũ Chu cố ý giải thích, không dám nhìn Lý Tư Lâm. Anh đã đặt xe đậu trước cửa khu nhà, Lý Tư Lâm nhìn thử, hầy, dám chi tiền luôn đấy. Nhưng vẫn nói: "Lần sau hai ta đi cùng nhau thì đặt xe AA nhé? Còn nữa, tôi không đặt xe xịn tới vậy đâu. Đừng lãng phí tiền."

Lận Vũ Chu ừ một tiếng, mở cửa xe cho cô. Cô ngồi vào, anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng muốn ngồi phía sau. Lý Tư Lâm nhích vào trong, hai người không nói gì như diễn kịch câm. Mùi thơm thoang thoảng của cô hương khí lấp đầy không gian, tựa người vào cửa sổ nhíu mắt ngắm phong cảnh bên ngoài. Lúc xe đi ngang qua cửa đông của Thanh Đại*, đột nhiên Lý Tư Lâm hỏi Lận Vũ Chu: "Bây giờ trường chưa mở cửa sao?"

"Chưa đâu."

"Đáng tiếc quá, tôi muốn ăn bánh bao to ở nhà ăn."

*Thanh Đại: tên bên TQ hay gọi đại học Thanh Hoa.

Lận Vũ Chu nhớ lại hồi họ đi ăn sáng, đúng là Lý Tư Lâm thích ăn bánh bao to, còn có tào phớ nữa. Khi đó vì nguyên nhân công việc nên cô rất khắt khe với chuyện ăn uống, một ngày chỉ ăn một bữa cơm. Lúc đi ăn sáng với Lận Vũ Chu, bữa sáng đó chính là phần cô ăn đàng hoàng nhất. Khi không đi ăn cùng anh, buổi sáng cô sẽ ăn mấy món như lòng trắng trứng, một ly cà phê đen, giữa trưa ăn cơm, buổi tối ăn rau dưa. Đi ăn sáng với Lận Vũ Chu từ sáng sớm nên tâm trạng vui cả ngày, nhưng đến chạng vạng, cơ thể sẽ biểu tình phản đối. Bạn bè bảo cô ngốc quá, cô sẽ hỏi lại: Khi đã thích một người thì ai mà chả ngốc?

Lâu rồi Lý Tư Lâm không về, cô nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa không chớp mắt. Mẹ gọi điện tới, hỏi cô có muốn đi ăn tối với bà không, Lý Tư Lâm nói chậm rồi, hôm nay cô có hẹn, ngày mai ba cô hẹn cô đi rồi, ngài mốt cô đi với bà nhé.

Lận Vũ Chu ngồi bên cạnh nghe thấy một vài manh mối.

Từ trước tới giờ, Lý Tư Lâm chưa từng nói tới chuyện trong nhà, lúc cô 7-8 tuổi, vì ba mẹ không hòa thuận nên ly hôn, nhưng cô cảm thấy mình khá may mắn, bởi vì họ ly hôn xong cũng không trở mặt, vẫn đối xử với cô rất tốt, sau đó hai người không muốn có thêm con. Còn nhà của cô ở hiện giờ là do ba mẹ bỏ ra một nửa mua cho sau khi cô thành niên. Mỗi ngày lễ ngày tết là cô sẽ rất bận, ăn hai bữa cơm một ngày y như đi chợ vậy, ăn một bữa bên nhà ngoại ăn một bữa bên nhà nội. Nếu bình thường có thời gian, ba người còn sẽ ăn cơm cùng nhau.

"Mẹ tôi." Lý Tư Lâm nói: "Gọi tôi tới nhà bà ăn cơm. Hôm tôi bay về bà muốn tới sân bay đón tôi, mà tôi không báo chuyến bay cụ thể với bà ấy, đi tới đi lui đi không biết! Đúng là bà cô nhỏ không sợ trời không sợ đất." Cô cũng không cố tình giấu giếm tình hình trong nhà mình, chỉ là không có cơ hội nhắc tới. Trong mắt người khác, gia đình cô rất hạnh phúc, ba mẹ thương yêu cho nên mới có tính cách như thế.

Chính cô cũng không để ý khoảng thời gian đó, cô tự nhận mình không phải một đứa trẻ lớn lên trong môi trường thiếu sự quan tâm chăm sóc, cũng chưa bao giờ đổ lỗi cho sự vắng mặt của ba mẹ khi tới mỗi mốc trưởng thành. Cô vốn đã lạc quan.

"Lúc tôi học cấp ba, có một phần ba bạn học trong lớp tôi có ba mẹ ly hôn." Lý Tư Lâm tự nói với chính mình, tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, cô đáp lại bằng một nụ cười xán lạn. Lận Vũ Chu định nói gì đó để an ủi cô mà rồi cảm thấy cô chẳng cần ai an ủi cả. Nhưng anh vẫn lấy một gói đen đen từ trong túi áo lông nhét vào tay cô.

"Ôi?" Lý Tư Lâm nói: "Tôi thích ăn cái này lắm. Ít calo, có thể thỏa mãn cơn đói. Hồi ở nước ngoài tôi ăn nhiều lắm, mà chỉ thích ăn hiệu này thôi. Cảm ơn nhé." Bỏ chocolate vào miệng, mùi vị đậm đà thơm nồng làm người ta cảm thấy hạnh phúc: "Trong túi cậu còn gì nữa à?"

Lận Vũ Chu đưa tay vào túi lấy ra vài thanh chocolate, mở bàn tay ra đưa tới trước mặt cô. Người từng hô biến ra chocolate đưa cho Lý Tư Lâm là ba của cô.

"Cho tôi à?" Cô hỏi.

Lận Vũ Chu đặt chocolate vào lòng bàn tay cô. Một người sắp sửa chạm mốc 30 tuổi như Lý Tư Lâm vì một nắm chocolate mà nhớ về thời thơ ấu vô tư lự. Cô xòe tay ra, sợ chocolate tan chảy. Trong chốc lát, cô cảm thấy mình ngốc quá, ăn luôn, còn chia cho tài xế một miếng.

"Ăn nữa thì tôi biến thành chocolate mất."

Sau khi họ bước vào thì nhìn thấy anh rể của Lận Vũ Chu, Cố Tuấn Xuyên đang đeo một cái yếm có dính vết sữa, anh ấy làm bộ bắt tay Lý Tư Lâm: "Chào mừng cô trở về."

Vì cái yếm này mà hình tượng của Lý Tư Lâm đối với con người mạnh mẽ như Cố Tuấn Xuyên bỗng chốc sụp đổ, thậm chí cô còn tưởng mình đi nhầm nhà người ta. Cô đưa tay ra sau từ chối bắt tay, đặt ra nghi vấn: "Người này có phải là ông sếp nổi tiếng "mạnh mẽ" của tôi không?"

Lận Vũ Lạc đứng kế bên cười to thành tiếng: "Là anh ấy là anh ấy chính là anh ấy đó!" Cô ấy muốn tiến lên ôm Lý Tư Lâm thì bị người phía sau kéo lại: "Đừng ôm đừng ôm, có vi khuẩn!"

Nhưng cô rất vui vẻ, nhảy nhót đưa túi đồ cho Lận Vũ Lạc và thêm một bao lì xì. Cố Tuấn Xuyên mở túi ra, trong đó có đồ chơi to to nhỏ nhỏ, thấy rằng cái tính trẻ con của cô vẫn còn đó. Vì thế anh ấy bĩu môi: "Bây giờ con bé chưa chơi được đâu, nhưng tôi thì có thể." Anh ấy tiện tay lấy một món ra chơi, Lận Vũ Lạc đánh lên tay anh ấy: "Anh phiền quá à Cố Tuấn Xuyên!"

Lúc bọn họ nói chuyện Lận Vũ Chu yên lặng đứng một bên, giống như người vợ hung hãn đưa ông chồng nhỏ về nhà, tuy không đến nỗi khiêm tốn nhưng đúng thật không có cảm giác tồn tại lắm. Cố Tuấn Xuyên là người biết nhìn trước nhìn sau, nói mấy câu rồi chuyển hướng qua Lận Vũ Chu: "Hai người cùng vào cùng ra à?" Câu hỏi này chứa ý nghĩa sâu xa, lập tức đẩy Lận Vũ Chu lên họng súng.

"Không phải." Anh nóng lòng giải thích, còn Cố Tuấn Xuyên chớp mắt với anh, vì thế không nói nữa. Cố Tuấn Xuyên kéo anh tới nhà bếp giúp đỡ, đóng cửa xong thì truyền thụ kinh nghiệm cho anh: "Không phải cái gì mà không phải, cậu thích người ta thì phải vô liêm sỉ lên. Cậu nói vậy là sao? Mỗi lần hỏi cậu cậu đều nói là. Từ từ rồi cũng được thôi. Cậu nóng lòng phủ nhận giống như muốn phủi sạch quan hệ với người ta vậy đó."

Từ trước tới giờ Lận Vũ Chu không bàn sâu vấn đề này với Cố Tuấn Xuyên, nhưng người có bản lĩnh hành tẩu giang hồ mười mấy năm đã nhìn ra lòng dạ của Lận Vũ Chu từ lâu. Anh ấy cảm thấy Lận Vũ Chu quá ngu ngốc, theo đuổi con gái mà thiếu chút nồng nhiệt. Mấy năm nay anh ấy sống thoải mái đến mức quên mất bộ dạng thê thảm của mình năm đó, thậm chí bắt đầu coi thường người khác. Rồi tiêu tùng luôn.

Đóng cửa lại tách biệt với thế giới bên ngoài. Cố Tuấn Xuyên dạy 1v1 cho Lận Vũ Chu, phải làm như vầy như vầy, tất cả đều là kinh nghiệm xương máu được anh ấy tổng kết lại.

Lận Vũ Chu hỏi anh ấy: "Anh Xuyên theo đuổi chị em như thế à?" Khi chỉ có hai người, Lận Vũ Chu thích gọi Cố Tuấn Xuyên là anh Xuyên. Anh thích vẻ nhiệt tình của Cố Tuấn Xuyên, giống như một người anh cả.

"... Thế thì không."

"Đó là do anh Xuyên giấu." Lận Vũ Chu nói đùa.

Cố Tuấn Xuyên cũng không ngờ được mình bị "học trò" nghi ngờ kiến thức, đẩy Lận Vũ Chu ra khỏi phòng bếp: "Cậu đi ra ngoài!"

Lận Vũ Chu cười, đi tới phòng ngủ. Đi tới cửa nhìn thấy Lý Tư Lâm đang quỳ nửa người trên giường, cẩn thận cầm chân của đứa nhỏ lên. Dưới ánh mặt trời, bàn chân nhỏ nhắn như trong suốt, vô cùng mềm mại. Trái tim của cô sắp tan chảy, trong ánh mắt ngập tràn ánh sao, nói khe khẽ: "Trời ạ, lần đầu tiên tớ nhìn thấy một đứa bé nhỏ tới vậy."

"Trời ạ, tớ sợ làm đau con bé."

Lận Vũ Lạc cầm tay cô, để cô nựng mặt em bé, cô từ chối: "Không được, không được, tớ không nỡ đâu." Cô chỉ dám dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, giống như bông vậy. Cô sắp khóc, mắt hồng hồng: "Loại cảm giác này kỳ quái quá. Thì ra lúc đầu chúng ta là thế này."

"Không, lúc đầu chúng ta là con khỉ." Lận Vũ Lạc nói: "Ngày đầu tiên sinh ra xấu xí như khỉ vậy đó. Xém nữa tớ nghi ngờ gương mặt của Cố Tuấn Xuyên là do phẫu thuật thẩm mỹ cơ."

Hai người cười đùa vui vẻ.

Trái tim Lý Tư Lâm mềm nhũn ra, chọt chọt khuôn mặt nhỏ rồi sờ chân, còn nhào lên ngửi: "Mùi sữa, mùi sữa nè."

Lận Vũ Chu đứng ngoài cửa, nhìn dáng vẻ của Lý Tư Lâm không phải đang giả vờ yêu thích nên anh không đành lòng quấy rầy. Từ một Lý Tư Lâm hào sảng thoải mái biến thành một người không dám lớn tiếng với em bé.

Lận Vũ Lạc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trộn lẫn vẻ đánh giá và tìm tòi: "Vào đi Vũ Chu. Hai người trông giúp chị với nhé, chị đi đốc thúc Cố Tuấn Xuyên nấu cơm." Thấy Lận Vũ Chu đứng im thì sốt ruột: "Mau lên!" Đưa đứa nhỏ cho hai người rồi chạy mất.

Lận Vũ Lạc chạy tới nhà bếp nói với Cố Tuấn Xuyên: "Hình như Vũ Chu mất gốc rồi, nó thật sự nên theo anh học mấy chuyện vô liêm sỉ..."

"Lận Vũ Lạc, em đừng có được lợi mà ra vẻ!"

Hai người đã có một cuộc tranh cãi ngắn về việc ai giở trò đồi bại với ai, còn Lận Vũ Chu và Lý Tư Lâm, một người thì nựng mặt một người nựng chân em bé, yêu thích không buông tay. Mỗi khi em bé cử động, hai người đồng thời chột dạ rụt tay lại, Lý Tư Lâm còn muốn chắp tay cúi đầu: "Bà cố à, dì không muốn đánh thức con đâu."

Lận Vũ Chu ở kế bên nín cười.

Có khi anh ngẩng đầu nhìn Lý Tư Lâm, cô ngồi đếm ngón chân đứa nhỏ mà không sợ người khác làm phiền, vừa đếm vừa nựng nhẹ, trêu ghẹo: "Không nhiều cũng không ít, vừa đúng năm ngón đúng không?"

Lý Tư Lâm cười, nhỏ giọng hỏi anh: "Tôi hôn chân con bé thì có biến thái không nhỉ?"

Lận Vũ Chu lắc đầu: "Vậy anh rể tôi chắc chắn là một lão biến thái."

"Vậy cậu giữ bí mật giúp tôi nhé."

"Ừm."

Lý Tư Lâm thật sự chu môi hôn nhẹ lên, rồi hôn cái nữa: "Đây chắc hẳn là bàn chân mềm mại nhất thế giới."

Trái tim của Lận Vũ Chu như bị cào nhẹ, bỗng nhiên nhớ lại buổi tối đó, môi cô đột nhiên kề sát lại, đầu óc anh rền vang ầm ầm, làm sụp đổ tất cả niềm tin của anh.

"Chơi đủ rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi." Cố Tuấn Xuyên đi tới gõ cửa: "Cách xa con gái tôi ra đi. Nhìn hai người như sắp quải con bé chạy đi vậy."

Lý Tư Lâm không muốn ăn cơm, cô chỉ muốn "ăn em bé", cuối cùng Cố Tuấn Xuyên thổi bay cô đi như một con ruồi.

Hôm nay Lý Tư Lâm rất vui vẻ.

Cô uống rượu với Cố Tuấn Xuyên, mới đầu Lận Vũ Chu không chịu uống, Cố Tuấn Xuyên đá chân anh dưới bàn, ép buộc rót rượu cho anh.

Lúc rời đi em bé còn đang ngủ, Lý Tư Lâm thấy đứa nhỏ chưa tỉnh nên không chịu, muốn ở lại ngủ thì bị Cố Tuấn Xuyên đuổi đi. Lận Vũ Chu muốn đặt xe bị Lý Tư Lâm ngăn lại, cô đề nghị đi bộ. Ban đêm mát mẻ, có thể làm bớt say hơn.

Vì sắp bước qua năm mới nên trên đường có vài người kéo hành lý chuẩn bị về quê, đã mấy năm chưa đoàn tụ gia đình, nên năm nay cũng muốn về nhà. Vài năm qua, Lý Tư Lâm chẳng lạ gì cảnh tượng vội vã ấy, hồi cô đi du lịch xuyên Châu Âu cũng từng trải qua chuyện ngủ ngoài ga tàu và sân bay. Cho nên giờ phút này, cô cảm thấy bùi ngùi: "Về nhà thật tốt."

Lận Vũ Chu dừng lại nhìn cô: "Cho nên cô định đi tiếp à?"

Lý Tư Lâm suy nghĩ, rồi gật đầu: "Tôi vẫn còn muốn đi. Tôi muốn đi rất nhiều rất nhiều nơi. Tôi thích cách sống như vậy." Khi đó Lý Tư Lâm rời khỏi đây với tâm thế phiêu bạt, về sau, cô thật sự yêu thích việc đó. Lúc ấy nhìn cô giống như cố tình trốn tránh tình cảm với Lận Vũ Chu, thật ra không phải vậy. Cô luôn thích những thứ gì đó dịch chuyển, cô cũng không biết liệu sẽ có một ngày cô đột nhiên thích sự yên ổn hay không.

Điều đó không thể nói rõ được.

Hai người họ đi rất lâu, tới nhà Lý Tư Lâm rồi đi ngủ. Sáng sớm mở mắt dậy, cô ngửi thấy mùi bánh bao. Cô dụi mắt đi ra ngoài, nhìn thấy trên bàn ăn có bánh bao thịt, nhiều nhân, vỏ rất mỏng. Lận Vũ Chu cởi áo khoác chào cô: "Ăn khi còn nóng."

"Cậu cố ý đi mua à?"

"Tình cờ chạy bộ trong trường."

Lý Tư Lâm cầm bánh bao cắn một cái to: "Thơm quá đi! À không được, tôi vẫn chưa rửa mặt!"

Cô chạy đi rửa mặt, thấy trên bồn rửa tay có một đóa hoa nhỏ cắm trong bình sữa thủy tinh, cô nhoài người ra gọi: "Hoa cũng là tình cờ mua à?"

"Đúng vậy."

Lý Tư Lâm cầm hoa lên ngửi rồi đặt xuống, cô cảm thấy Lận Vũ Chu có gì đó là lạ.

Cô dự định sẽ nói chuyện với anh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-34)