← Ch.11 | Ch.13 → |
Không giống với Trường Trung học Nam Kiều, cuối tuần Trường Trung học số 8 Đại An không có yêu cầu cứng nhắc là phải đi học, An Vu cuối cùng cũng được ngủ một giấc thật đã, khi tỉnh dậy thì cũng đã mười giờ sáng.
Cô rời giường đi vệ sinh cá nhân, lúc xuống lầu thì nhìn thấy Thư Thu Vân bê một cái ghế đến bên ngưỡng cửa ngồi cắt đậu.
"Vu Vu dậy rồi hả con, ăn chút cháo này."
"Dạ."
An Vu bưng bát cháo đến phòng khách, vừa đúng lúc Tống Khang Thắng từ trong phòng đi ra, ông ta không mặc áo, phần trên để trần cùng với chiếc bụng bia, ông ta vươn vai không chút kiêng nể.
An Vu nghiêng đầu qua, cô cúi đầu ăn cháo.
Cô đi học đi sớm về muộn, lúc dậy sớm thì Tống Khang Thắng vẫn ngủ chưa dậy, buổi tối về muộn thì đèn tầng một cũng đã tắt, hầu như tuần này An Vu chưa từng gặp Tống Khang Thắng lần nào.
Râu của ông ta lại dài ra rồi, đầu tóc loạn cả lên, trên người thì toàn là mùi thuốc rượu.
Tống Khang Thắng kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện với An Vu, An Vu nghe thấy một tiếng lạch cạch, khói thuốc phả tới, cô bị sặc mà khẽ ho thành tiếng.
"Thu Vân, hôm nay ăn gì?" Tống Khang Thắng gọi lớn một tiếng.
Không lâu sau thì Thư Thu Vân từ bên ngoài bước vào, bà khá bất ngờ mà nói: "Sao nay anh dậy sớm thế?"
Bình thường Tống Khang Thắng khoảng mười hai giờ mới dậy, hôm nay đúng thật cũng tính là dậy sớm.
"Ừm." Ông ta hút một hơi thuốc, nói: "Lát nữa hẹn ông Trương đánh mạt chược."
Thư Thu Vân nghe xong lời này khẽ sững lại: "Hôm nay cũng đi sao?"
"Đi chứ, đã hẹn với ông Trương rồi."
Thư Thu Vân nghe vậy cũng không nói gì nữa, bà đưa bát cháo vừa múc ra đưa tới cho Tống Khang Thắng.
Tống Khang Thắng lại cau mày, giọng điệu vô cùng khó chịu: "Sao hôm nay lại ăn cháo nữa thế?"
Tay đang ăn cháo của An Vu khẽ ngừng lại.
Nhà bọn họ trước đây, buổi sáng nào cũng đều ăn cháo.
"Ồ." Sắc mặt Thư Thu Vân có chút chịu đựng, nhẹ nhàng nói: "Em nấu cho Vu Vu ăn, còn tưởng rằng buổi trưa anh mới dậy."
Tống Khang Thắng lấy đôi đũa chọc chọc trên bàn, đẩy đĩa dưa muối ra xa một chút, nói: "Có thịt không, cái này khó ăn quá."
Thư Thu Vân đeo tạp dề lên nấu cho ông ta.
Mùi thuốc lá càng ngày càng nồng, Tống Khang Thắng hút lần liên tiếp hai điếu, An Vu không thể tiếp tục ngồi ăn được nữa.
Cô dọn bát lại rồi đi đến bồn rửa bát rửa sạch, sau đó quay người rời khỏi phòng bếp.
Cô vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy khói dầu từ phòng bếp bay ra, Thư Thu Vân vẫn còn đang bận rộn ở trong.
Tâm tình của An Vu không được tốt, cô cũng không lên lầu.
Tay cô cuộn lại đút vào trong túi rồi ra khỏi cửa đi ra ngoài.
Tiểu khu Cổ Lộng buổi sáng không quá náo nhiệt, An Vu men theo con hẻm nhỏ đi một vòng, khu vực này là phố cũ của Đại An, các thành phố mới được mở rộng liên kết với các nhà cao tầng, việc di dời và phá bỏ vẫn luôn chưa phá dở tới tiểu khu Cổ Lộng này.
Người dân ở đây đa số là người bản địa, có rất nhiều người già, họ đều nói tiếng địa phương của vùng Đại An, An Vu không nghe hiểu được bao nhiêu.
Thực ra sống ở nơi này cũng không quá tiện, cả ngỏ hẻm đều chen chúc ồn ào, môi trường cũng không tính là quá tốt.
Trong mộng của người sống lại ở đây đều khẩn cầu việc phá bỏ di dời, giống như một giây sau họ sẽ trở thành tỷ phú vậy. Nhưng mở rõ mắt ra mà nhìn thì họ vẫn phải tìm công việc để duy trì cuộc sống của mình.
An Vu nghe nói một tháng Tống Khang Thắng sẽ ra ngoài đi làm việc khoảng vài ngày, có tiền rồi thì tiêu vào việc đánh mạt chược trong mấy phòng cờ bài. Giống với những người sống trên con đường này, trải qua một cuộc sống nhàn rỗi nhưng cuối cùng vẫn không bị chết vì đói.
Đến Đại An cũng sắp khoảng hai tháng rồi, trừ tiểu khu Cổ Lộng và trường học thì An Vu vẫn chưa đi tới những nơi khác.
Cô quanh quẩn ở tiểu khu Cổ Lộng được hai vòng, đi đến cửa hẻm thì cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Cửa xe hạ xuống, cô nhìn thấy đó là dì Phương.
Dì Phương mang một bộ sườn xám màu tím, trang điểm lên nhìn trông rất đẹp.
Bà ấy cười dịu dàng hỏi cô: "Vu Vu à, sao cháu lại ở đây? Không đi học sao?"
Lời vừa nói xong, chưa đợi An Vu trả lời thì dì Phương bèn nhớ ra: "Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần."
Bà ấy thở dài: "Hầy, kể từ khi Lục Thanh Hoài lên đại học thì dì cũng không nhớ rõ là ngày bình thường hay ngày ngày cuối tuần nữa."
Nghe đến cái tên Lục Thanh Hoài, An Vu nhớ đến hình như cả tuần rồi mình chưa gặp anh ấy.
Cô do dự hỏi: "Anh Thanh Hoài còn đang ở trường ạ?"
"Ừm, trường đại học nó gần nhà, mấy ngày trước nó với bạn nó rời khỏi thị trấn đi chơi, hôm nay về nên giờ dì đi đón nó đây."
Dì Phương hỏi cô: "Tới sân bay, Vu Vu có muốn đi cùng không?"
An Vu vốn không có việc gì làm, lượn mấy vòng ở hẻm nhỏ rồi cũng phải về nhà.
Cô không muốn về nhà vì vậy nên cô lên xe đi với dì Phương.
Trên xe có tài xế, cô và dì Phương ngồi ở ghế sau. Ngồi trên xe rảnh rỗi có trò chuyện với dì Phương mấy câu, chủ đề nói đến nhiều nhất vẫn là việc học tập của cô, cô ở trường có thích ứng được không, bài học trên lớp có khó hay không.
An Vu nói đại khái tình hình của mình, dì Phương nhiệt tình nói: "Nếu cháu gặp phải vấn đề gì thì cứ hỏi anh Thanh Hoài, cuối tuần nào nó cũng sẽ về nhà."
An Vu gật đầu nói "Dạ".
Xe chạy đến sân bay, An Vu và dì Phương đứng ở chỗ đón người đợi Lục Thanh Hoài.
Anh ấy kéo theo một cái vali, áo sơ mi màu trắng cùng quần tây, trên chiếc mũi là đôi kính râm, cả người đều mang theo dáng vẻ khoan thai tươi mát bước tới.
"Sao chỉ có mình con vậy?" Dì Phương nhìn về phía sau anh ấy: "Ngật Nghiêu đâu?"
"Ầy, cậu ta đâu dám quang minh chính đại đi ra như vậy, nhân viên đưa cậu ta đi qua đường đặc biệt rồi."
An Vu nghe không hiểu họ đang nói đến ai.
An Vu khẽ nghiêng đầu, Lục Thanh Hoài nâng tay chạm vào tóc đuôi ngựa của cô: "Long trọng vậy sao, đến An Vu còn tới đón anh."
An Vu phục hồi lại bình thường, mặt cô lặng lẽ đỏ lên.
Lễ phép gọi một tiếng anh Thanh Hoài.
Họ không vội về nhà mà đi quán ăn gần đó ăn cơm trưa. Vào một quán ăn Nhật, vô cùng yên tĩnh, trên tường có treo rất nhiều bộ truyện tranh Nhật.
Quán ăn Nhật lên món rất nhanh, từng chòng sushi được đưa lên, mỗi một cái đều không giống nhau.
An Vu đã từng ăn sushi, nhưng ăn cơm nắm nhiều hơn.
Khi ở trấn Bình An, cô sẽ đến nhà ăn để mua một suất cơm nắm kiểu Nhật, bên trong có thịt thăn và ruốc, bên ngoài là rong biển nori, một cái nhỏ nhưng ăn lại rất no.
Lục Thanh Hoài gắp cho cô một miếng sushi cá hồi: "Thử cái này xem, rất ngon đó."
An Vu nhìn chằm chằm miếng sushi cá hồi trong đĩa, mặt cô rũ xuống nói một câu cảm ơn với anh ấy.
Lục Thanh Hoài nhìn An Vu, cô nhóc này trầm tính thật, thực sự quá ngoan.
Nếu như anh không nói chuyện thì sợ là nha đầu này sẽ cứ cúi đầu như vậy ăn cơm mất.
"Nha đầu, thấy thế nào? Đến trường mới cũng được hai tuần rồi nhỉ, có gặp rắc rối nào trong việc học không?" Lục Thanh Hoài chủ động tìm chủ đề nói chuyện.
An Vu vẫn còn đang nhai miếng sushi cá hồi kia, đây là lần đầu tiên cô ăn cá hồi.
Lúc phục vụ đơn thực đơn đến có có nhìn qua giá của nó, một miếng sushi nhỏ nhỏ là cô có thể mua được ba bốn nắm cơm nắm rồi.
Thịt của cá hồi béo béo, nhưng ăn vào trong miệng có vị rất lạ, giống như đang ăn thịt mỡ vậy.
An Vu không quá thích, cô gần như miễn cưỡng bản thân nuốt xuống.
Cô uống một ngụm nước trái cây, nước trái cây chua chua làm dịu đi vị của miếng cá hồi kia.
Cô nhẹ giọng nói: "Cũng ổn ạ, không có gì khó khăn cả."
Tại sao có thể không có khó khăn được chứ, một người mới được đưa vào một lớp học mà đã quen biết nhau trước, còn có từng nhóm sản rồi chứ, ngày ngày đều không dễ qua như vậy.
Nhưng An Vu không thể nói những điều này với Lục Thanh Hoài. Cô nói qua loa về bài kiểm tra khoa học không đạt yêu cầu.
Lục Thanh Hoài giống như nhớ đến cái gì đó, hỏi cô: "Vẫn chưa nhận được sách giáo khoa lớp 10 hả?"
An Vu gật gật đầu: "Dạ, tháng sau mới nhận được ạ."
"Một tháng thì có hơi lâu nhỉ." Lục Thanh Hoài cười nói: "Không sao, anh tìm người quen giúp em mượn rồi, bận chút nên quên mất, để anh đi giục thử."
Lục Thanh Hoài cũng có chút áy này, chuyện này lúc trước anh ấy cũng có nói với Giang Sóc một tiếng rồi, sau nay vì bận quá nên cũng quên mất.
Anh đúng thật là có vấn đề, sao lại hy vọng tên nhóc khốn nạn đó tự mình chủ động đưa tới được chứ.
Ăn cơm xong, An Vu ngồi xe về tiểu khu Cổ Lộng.
Lúc trở về thì Lục Thanh Hoài có gọi cô lại, trước mắt cô theo anh tới nhà anh.
Anh ấy lên lầu lấy xuống một tập vở.
Cánh tay của An Vu khẽ khụy xuống, tập vở rất nặng và bìa bên ngoài là vài hình học đơn giản.
"Đều là những vở chưa dùng hết, lần trước anh thanh lý được, em lấy về mà dùng."
"Anh Thanh Hoài, cái này em không thể nhận được."
Lục Thanh Hoài cười một tiếng rồi nói: "Cũng gọi là anh Thanh Hoài rồi, chỉ là một vài tập vở cũ thì tính là gì chứ, anh Thanh Hoài của em tốt nghiệp cấp ba rồi cũng không còn dùng tới nữa."
"Có thể bán mà ạ." An Vu khẽ bật ra tiếng.
Nhà anh mở quán nhỏ, mấy tập vở này có thể bán được rất nhiều tiền đấy.
Lục Thanh Hoài thấy nha đầu này thực sự quá thành thật, anh ấy khẽ đụng vào tóc đuôi ngựa của cô, cười nói: "Vở cũ thì bán được bao nhiêu chứ, nhà anh cũng không nghèo như vậy."
Anh ấy chỉ vào quầy hàng rồi nói: "Quán nhỏ này là do bố mở ra cho mẹ anh chơi vậy thôi, bà ấy ở nhà không có việc gì làm, mở một quán nhỏ này để có cảm giác thành tựu thôi ấy mà."
Lục Thanh Hoài cũng nói như vậy rồi, An Vu cũng không từ chối nữa.
Cô đi ra ngoài vài bước rồi chợt nhớ đến gì đó, lấy hết can đảm quay người hỏi anh ấy: "Anh Thanh Hoài, lúc nào anh đi vậy ạ?"
Lục Thanh Hoài lấy một chai nước từ trong quầy hàng ra, nghe xong lời này thì trả lời cô: "Chắc khoảng tối chủ nhật anh đi."
An Vu gật gật đầu.
"Sao vậy?"
An Vu nghĩ gì đó rồi lại nói: "Có một vài bài em không biết làm, có thể tới hỏi anh không?"
Lục Thanh Hoài vặn chặt nắp chai nước, anh cười nói: "Đương nhiên là được, anh rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, qua mấy năm nữa chắc anh quên hết mất, em có vấn đề gì thì cứ trực tiếp lên lầu tìm anh."
Thứ bảy An Vu dành nguyên một ngày làm hết bài tập ở trường, sau đó cô lấy sách đã photo và vở bài tập mà cô đã mua ra.
Gặp phải vấn đề nào không biết thì chép ra vở, đến ngày thứ hai cô đã sắp xếp vài trang những câu không hiểu lại.
An Vu ôm lấy vở chạy xuống lầu, cô đẩy cánh cửa sắt phía đối diện ra.
Dì Phương đang làm tổ ở phòng khách xem phim tình cảm, quạt điện kêu lên ù ù, trên chân bà ấy còn kẹp khoai tây chiên, nhìn trông rất thoải mái.
Nhìn thấy An Vu đến thì còn muốn kéo cô vào cùng xem.
An Vu nói muốn tìm Lục Thanh Hoài giảng bài cho, dì Phương vừa nghe vậy cũng không kéo lấy cô nữa, bà ấy chỉ lên lầu: "Đi đi cháu, để nó dạy cháu, không thì nó lại dành cả ngày để chơi game nữa."
An Vu gật gật đầu, cô ôm lấy vở chạy lên lầu.
Cô có hơi lưỡng lự, lặng lẽ thò người vào một lần nửa, tầng hai có một gian khá lớn, ở giữa có đặt một chiếc sofa, đối diện là một chiếc ti vi. Ghế sofa chia phòng khách thành hai nửa, ở bức tường của nửa còn lại là tủ sách cao từ sàn nhà đến trần nhà và ở giữa có đặt một chiếc bàn làm việc lớn.
Lục Thanh Hoài không có ở đây, sau đó cô nhìn thấy có một cánh cửa ở bên cạnh tủ sách và có một chiếc giường lấp ló ở trong đó.
Hình như phòng sách ở phòng khách mà không phải ở phòng ngủ, có điều An Vu không dám bước vào.
Điện thoại của Lục Thanh Hoài rung lên, anh ấy lười nhát từ phòng ngủ đi ra. Tầm mắt anh ấy nhìn đến An Vu, cô đứng ngoài cửa, ôm lấy sách trong lòng, vô cùng thận trọng.
"Anh Thanh Hoài."
Anh ấy khẽ nâng cằm: "Đứng ngoài này làm gì, vào đây đi."
An Vu cúi đầu, cô từ bên ngoài đi vào.
Tầm mắt anh ấy nhìn vào điện thoại, trên màn hình như một chiến trận. Còn chưa đợi An Vu lên tiếng thì nghe thấy một trận cười truyền tới.
"Hô hô ha ha, anh Thanh Hoài, có bạn gái khi nào vậy."
"Chịu không nổi luôn, Lục Thanh Hoài anh được quá nhở, đưa con gái nhà người ta đến nhà luôn rồi, mẹ nó thật chứ."
"Anh ấy chỗ nào được chứ, thật sự sớm vậy mà đã dậy chơi game rồi, đây rõ ràng là không được."
"Ha ha ha."
Con trai nói chuyện nói nhiều không điều khiển được miệng mình, những trò đùa toàn là mấy lời bậy bạ đen tối, cười đến điên cuồng.
Lục Thanh Hoài suỵt một tiếng chặn đứng bọn họ: "Nói bậy gì đấy, em gái nhà bên thôi."
"Con mẹ nó, em gái à, Lục Thanh Hoài anh không phải là người."
"Vu Hồ, không phải cô bé mà tôi từng gặp qua đấy chứ."
"Tiền Đạc Hâm có gặp qua."
"Gặp qua rồi, chính là cỏ nhỏ mềm."
"Cái gì mà cỏ nhỏ mềm?"
"Anh hỏi A Sóc ấy."
Lục Thanh Hoài tắt tiếng đi.
An Vu ôm sách đứng nơi cách Lục Thanh Hoài mấy bước chân, giọng nói của những người lúc nãy rất lộn xộn, cô có nghe được một ít, lỗ tai khẽ cụp xuống nóng đỏ cả lên.
Lục Thanh Hoài đang chơi game, hình như cô đến không đúng lúc.
"Bọn nó miệng thúi, đùa giỡn vậy thôi."
Lục Thanh Hoài an ủi cô, không muốn cô để ở trong lòng.
Anh ấy chỉ cái bàn phía sau sô pha, ý nói An Vu có thể ngồi vào đó.
An Vu gật gật đầu, cô kéo ghế ra ngồi xuống.
Màn hình điện thoại anh vẫn đang quay ngang, anh ấy dùng ngón tay chọc nhẹ vài cái, trên giao diện có vài lưỡi kiếm, giống như đánh đánh trận.
Cô ngồi đợi một lát, Lục Thanh Hoài tắt điện thoại đi rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
Anh ấy cúi người lật tới những câu mà An Vu làm sai, lông mày nhướng lên: "Những câu này không biết sao?"
An Vu gật đầu nói: "Dạ, em có tự học một ít, những câu này trong bài thi em đều làm sai."
"Được." Lục Thanh Hoài cúi đầu gõ vài cái.
An Vu không hiểu, cô khẽ ngẩn ra.
Lục Thanh Hoài cười ra tiếng nói: "Bút."
An Vu vội vàng đưa bút cho anh ấy, tai cô rủ xuống lặng lẽ đỏ lên.
Lục Thanh Hoài chỉ là nhìn qua vài lần những câu này, sau đó anh ấy bèn lập công thức, tư duy giải đề của anh ấy vô cùng rõ ràng, thậm chí không cần tính tay cũng đã giải xong những câu phức tạp chỉ cần qua vài bước.
Sao khi anh ấy giải đề xong, hai ngón tay anh ấy ấn vào bản nháp dịch nó đến bên cạnh An Vu, anh ấy khom người đến gần cô, giọng nói khi giảng bài của anh ấy khàn khàn ấm áp, tốc độ luôn duy trì không nhanh cũng không chậm.
An Vu hơi cúi đầu, Lục Thanh Hoài đứng chống phía sau cô, cảm giác tồn tại rất mạnh, thậm chí An Vu còn có thể ngửi được mùi hương trên người anh ấy, rất sạch sẽ, giống như hương gỗ mộc vậy, như tấm chăn phơi trong nắng ấm.
Mặt An Vu vô cùng đỏ nhưng vẫn như cũ nghe phương pháp giải đề của anh ấy, Lục Thanh Hoài vừa giảng xong thì cô cũng đã hiểu luôn rồi.
Bài này khá khó, Lục Thanh Hoài nghĩ mình giảng không được quá rõ ràng nên định giảng lại một lần nữa, kết quả An Vu lại gật gật đầu hỏi anh câu tiếp theo.
Lục Thanh Hoài nhướng mày, cười hỏi: "Nghe hiểu rồi sao."
An Vu gật đầu, cô giống như có chút hoang mang không biết sao anh ấy lại hỏi như vậy.
Lục Thanh Hoài khẽ ngẩn người, nhìn vào mắt An Vu có hơi phức tạp.
Khả năng lĩnh hội của nha đầu này nhanh đấy chứ, câu lúc nãy thuộc cấp độ khó trong bài thi, người bình thường ít nhiều thì cũng phải nghe đến ba bốn lần mới hiểu được.
Nhưng một chút ngờ vực này của anh ấy rất nhanh tiêu tan đi, bởi vì câu phía sau chỉ cần giảng một chút là cô có thể hiểu được rồi.
Năng lực học tập của cô tốt hơn so với trong tưởng tượng của anh ấy.
An Vu về nhà ăn cơm trưa, buổi chiều lại đến nhà Lục Thanh Hoài làm bài tập, ngược lại Lục Thanh Hoài dựa trên ghế sa pha chơi game, nhìn trận bóng, thỉnh thoảng đi tới chỉ bài cho An Vu.
Chập choạng tối Lục Thanh Hoài thu xếp hành lý trở lại trường, An Vu cũng phải về nhà. Lục Thanh Hoài đưa tài khoản mạng xã hội riêng của mình cho cô, nói cô có vấn đề gì thì có thể chụp ảnh gửi qua cho anh ấy.
Buổi tối An Vu nằm dài trên giường, cuối tuần này trải qua thật đúng là phong phú.
An Vu nhớ lại dáng vẻ Lục Thanh Hoài giảng bài cho cô, cô chôn đầu vào trong gối rồi lại lặng lẽ lăn một vòng.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |