← Ch.094 | Ch.096 → |
-Thằng Phong đâu rồi, ra mở cổng cho bố mày nhanh!
Thấp thoáng ngoài cổng nhà, tiếng thằng Toàn réo vang lên. Tôi lật đật chống cặp nạn với chiếc chân đã được bó bột ra cổng mở cho nó.
Đã gần một tháng kể từ khi tôi đi bó bột ở bệnh viện và cũng ngần ấy thời gian thằng Toàn phải chở tôi đi học mỗi ngày. Nó đã nhượng lại việc chở bé Phương cho Lam ngọc để bảo kê tôi đến trường. Nay là đúng kì hạn tôi phải lên bệnh viện để tái khám chỗ gãy để xem tình hình lành thương của tôi.
Cũng phải nói qua về kì cắm trại lúc trước để mọi người nắm bắt tình hình đầy đủ nhất đã. Trong lần cắm trại đó, về phần thi nấu ăn và trang trí trại, nhóm của Hoàng Mai đương nhiên giành vị trí quán quân với số điểm cao nhất từ ban giám khảo. Toàn phởn với bé Phương ôm trọn giải nhất cuộc thi chạy xe đạp chậm, hai đứa này thì quá hiểu ý nhau rồi, giành giải thì không phải là điều ngạc nhiên. Còn về kéo co thì hơi bi đát một tý, lớp tôi chỉ đạt giải nhì toàn khối xếp sau tụi A2 do tụi nó quá trâu bò, chẳng thể làm gì được với mấy thân hình như bồ tượng của tụi nó. Tuy nhiên với số tiền đoạt giải nhì cũng đủ cho lớp tôi có một bữa tiệc sơ sơ để gọi là đánh dấu kí ức vào tâm trí rồi.
Trở lại với hiện tại, tôi đang bon bon trên đường đến bệnh viện với thằng Toàn vừa bàn chuyện thằng Nghĩa với nó. Mấy tuần nay, thằng bí thư đó cứ liên tục hẹn Ngọc Lan đi chơi mọi khi có thời gian rảnh làm tôi thấy ngứa ngấy tay chân vô cùng, nhưng vì phải lo tịnh dưỡng chân theo lời của thằng Toàn nên phải rán nhịn nhục cho đến ngày hôm nay, chỉ sau ngày hôm nay thôi tôi sẽ chính thức khai chiến với nó.
-Ê Phong! Mày làm gì mà tao hỏi không thèm trả lời mạy?
-Mày hỏi gì?
-Lạy mày luôn! Tao hỏi là sau khi hạ gục thằng Nghĩa xong rồi, mày có dự định làm gì không?
-Làm gì là làm gì?
-Chết dở với thằng này, nói sao cứ FA mãi là thế! Ý tao nói là mày có định tiếp tục cưa con Lanna không?
-Thì đương nhiên...ai mà biết được!
-Khỉ bố mày, cứ lưỡng lự, cà kê mãi ở giá thì đừng trách sao xui nghe con!
-Uầy, để tới đó rồi tính! Bây giờ phải loại thằng Nghĩa ra khỏi vòng chiến đã!
Đột nhiên Toàn phởn trầm ngâm thở dài:
-Mày tưởng tao không muốn sao, nhưng việc này khó ăn lắm!
-Sao thế, mọi thường mày tự tin lắm mà!
-Ờ, nếu nó chỉ là mấy thằng con nhà giàu ăn không ngồi rồi thì dễ đối phó rồi, nhưng nó là bí thư đoàn trường đấy mày biết không? Ngay cả giáo viên còn phải nễ nó, huống chi ba của nó còn là thầy hiệu trưởng nữa!
-Thế là hết cách à?
-Còn, nhưng tao cần một người nằm vùng để nội ứng ngoại hợp! Một mình tụi mình không thì chưa đủ sức đâu!
-Chậc, khó ghê gớm nhỉ?
-Thôi, để từ từ tao tính! Mày xuống xe đi, đến nơi rồi, tao đi gửi xe đã!
Chỉ mới thoáng chốc, bọn tôi đã đến bệnh viện. Vẫn là cái mùi thuốc đặc trưng khi bước vào chỗ này, nồng không thể tả. Tôi với thằng Toàn phải chuẩn bị thêm mỗi đứa cái khẩu trang mới chịu được mùi thuốc đó và cũng để tránh đi những bệnh truyền nhiễm qua đường không khí tại đây. Nói không phải đùa chứ ở bệnh viện còn độc gấp trăm lần ngoài đường, loạn quạng là vướng bệnh như chơi.
Sau khi được chụp x-quang, tôi trở về phòng chẩn đoán để nghe tình hình vết thương từ bác sĩ. Ông nhìn hình chụp của tôi mà gật gù:
-Ùm...có vẻ đã lành lại rồi nhỉ, tháo bột ra được rồi đấy!
-Lành lại rồi hả bác sĩ, thế có tháo bột ngay được không ạ?
-Muốn tháo ngay cũng được, cậu sang chiếc giường kia đặt chân lên ghế đi! Tôi đi lấy dụng cụ!
Theo lời bác sĩ, tôi lò dò ngồi lên chiếc giường lạnh lẻo trong phòng khám, đặt chiếc chân bị bó bột lên bàn chờ nó được giải thoát.
Một lát sau, ông bác sĩ cũng lỉnh kỉnh bước ra nhưng trên tay ổng cầm theo một cái máy cưa nhỏ làm tôi hoảng hồn đổ mồ hôi hột:
-Gì...gì vậy bác sĩ?
-Thì cưa mới lấy bột ra chứ?
-Ặc, cách khác không được sao?
-Không được, tôi chữa gãy xương đó giờ hơn 10 năm toàn làm thế mà!
-Hic, bác sĩ khéo khéo tay tý ạ, lỡ nhích sai một đường chết con!
-Há há, cái thằng nhát cấy!
Toàn phởn ngồi ngoài cười ha hả chọc quê.
-Thằng kia im cho bố tháo bột, một lát tính đến mày giờ!
-Rồi rồi, để xem mày thế nào!
-Nó nhích ghế lại gần chỗ tôi làm sự hồi hộp tăng lên gấp bội.
Ông bác sĩ bắt đầu bật máy cưa lên, nó kêu rè rè như tiếng ve làm tôi cảm thấy dợn cả sống lưng. Máy cưa rê đến đâu, tôi nổi gai óc đến đấy, cứ mỗi lần nó cưa đứt được một đoạn bột, tôi lại phải giật mình ép sát chân xuống thấp nhất có thể với ý nghĩ rằng chiếc cưa đó sẽ chẳng bao giờ chạm vào chân mình.
May sao, việc cưa tháo bột không diễn ra quá lâu. Ông bác sĩ chỉ cưa nhẹ phần ngoài rồi dùng kéo cắt dọc theo đường cưa để lôi chỗ khuôn bột ra khỏi chân tôi.
Được giải phóng, chân tôi nó cứ trắng phệt ra như chết trôi với cái cảm giác ngồ ngộ đến không thể tả, vừa mát lạnh lại vừa thôn thốn. Tôi thử đi lại vài vòng để chắc là một thứ vẫn hoạt động bình thường cho ông bác sĩ coi, cũng là thủ tục cuối cùng trước khi tôi ra khỏi cái bệnh việc lạnh lẻo này. Và tự hứa với lòng mình sẽ chẳng bao giờ phải vào đó một lần nữa, mặc dù sau này nó làm khỗ tôi ghê gớm lắm.
-Giờ sao mày? Hốt thằng Nghĩa được chưa, tao ngứa tay lắm rồi!
Tôi bẻ tay rôm rốp hậm hực.
-Ờ thì được rồi, nhưng để tao nghĩ cách! Thằng Nghĩa khó chơi nó lắm!
-Thế mà chưa nghĩ ra à, gần một tháng rồi còn gì?
-Mày tưởng dễ nghĩ lắm vậy, nó là bí thư đoàn trường đấy!
-Thế giờ làm gì?
-Tránh cạch mặt với nó, hạn chế đối đầu càng ít càng tốt! Nói chung đừng có làm gì nó bực tức, nếu không tao chẳng biết đường trở tay cho mày đâu!
-Rồi thì vậy, uầy!
Nói là một đường, nhưng thực hiện lại là một chuyện khác. Tôi không giỏi việc kiềm chế, nhất là khi thấy Ngọc Lan cứ bị thằng Nghĩa quấy rồi, máu nóng trong đầu tôi cứ soi ùng ục.
Gần một tháng nay, đều đặn cứ 2-3 bữa vào giờ ra chơi thằng Nghĩa lại đến lớp rũ Ngọc Lan đi căn tin hoặc đại loại thế. Lúc đó tôi còn đang tịnh dưỡng vết thương nên mặc nhiên chẳng thể làm được gì ngoài nhìn theo cái bản mặt khó ưa của nó một cách tức tối. Nay hổ đã mọc răng, gà đã đổ cựa. Tôi còn ngại ngùng gì cái thằng khốn nạn ấy nữa?
Đó là vào một ngày sau ngày tôi tháo bột không lâu, như thường lệ thằng Nghĩa lại đến lớp rũ rê, chèo kéo Ngọc Lan chơi với nó. Việc này rất ít ai ngăn cản được lắm, nếu có Lam Ngọc ở đây thì tốt nhưng thỉnh thoảng nàng lại đi gặp cô chủ nhiệm để thông báo tình hình học tập nên chẳng giúp Ngọc Lan được là bao khi thằng Nghĩa cứ đợi khi Lam Ngọc đi vắng lại đến la liếm. Hỏi lí do thì bảo là đi họp đoàn, làm công tác đoàn các kiểu. Ngọc Lan là cán bộ đoàn nên nàng không thể nào từ chối được cái cớ xảo huyệt của thằng cô hồn đó.
Nhưng hôm nay thì khác, tôi đã có mặt ở đây, lí nào tôi lại để chuyện đó xảy ra chứ? Khi thằng Nghĩa xuất hiện trước cửa lớp để rũ Ngọc Lan. Tôi lò dò đi theo làm nàng thắc mắc:
-Phòng làm gì vậy, về chỗ đi!
-Không! Phong đang rất là nghiêm túc!
Chỉ nói đến đấy, tôi bạo gan cầm lấy tay nàng (đương nhiên là với danh nghĩa bạn trai hờ) cười nhếch mép với thằng Nghĩa:
-Xin lỗi nhưng hôm nay Ngọc Lan có hẹn với em rồi, không đi với anh được!
-Anh cũng xin lỗi nhưng anh đến đây để thông báo Lan đi họp cán bộ đoàn em trai à!
Nó lại viện cái cơ cũ rít ra để dọa tôi nhưng đã là cũ rít thì tôi chẳng ngán gì:
-Em xin lỗi lại nhưng Ngọc Lan sẽ không đi là không đi!
-Thế em định chống đối bí thư đoàn trường sao?
-À thứ lỗi cho thằng Phong nha anh, bạn ấy hôm nay không được vui ạ!
Ngọc Lan nhúng nhường với vẻ lúng túng khi thấy thằng Nghĩa có vẻ sắp giận đến nơi, nhưng tôi chả quan tâm:
-Anh đi về văn phòng đoàn đi, ở đây không có việc của anh!
-Thằng em trai này ngoan cố nhỉ, hôm nay phải đi họp, cả chục cán bộ đoàn đang chờ chỉ có mình Lanna, em dám làm trái ý của đoàn à?
-Ê hề hề! Anh trai này bớt nóng, giận quá mất khôn đấy ạ! Em nhớ là hôm nay đâu có lịch họp anh nhễ!
Toàn phởn đột nhiên chen vào, cặp cổ thằng Nghĩa như đôi bạn thân là nó khiếp vía bước lui:
-Em là ai? Làm sao mà biết lịch họp?
-Dạ là lớp phó học tập, thế có đủ chưa ạ?
-Hùm, cho dù là thế nhưng lớp phó học tập chỉ phụ trách quản lí lớp, làm sao mà nắm bắt lịch họp được?
-Nhưng quả thật hôm nay chẳng có giờ họp nào cả anh trai à, em vừa đi ngang văn phòng đoàn, thấy có ai đợi đâu hay là anh có mắt âm dương có thể thấy thứ người ta không thấy?
-Để anh xem lại nào...
Thằng Nghĩa lúng túng lật cuốn sổ nhỏ trong túi ra kéo rè từng trang như đang kiếm thứ gì đó rồi nghiến răng trợn mắt với chúng tôi:
-Quả thật là chẳng có cuộc họp nào nhỉ, chắc là anh nhìn lầm tuần sau!
-Đó, đúng đúng! Em biết ngay mà, thôi anh về đi còn nhiều công việc đang chờ anh lắm đó!
-Hùm, anh về đây! Tạm biệt!
Thằng Nghĩa hầm hầm bỏ đi một mạch chẳng thèm nhìn bọn tôi lấy một lần. Có thể là do nó quá tức, hoặc có thể nó quá quê đến nỗi chẳng dám nhìn mặt ai nhưng chung quy lại tôi đã thực hiện thành công mục đích của mình là làm quê mặt thằng Nghĩa trước cả lớp.
Ấy thế mà khi thằng Nghĩa vừa đi, Toàn phởn lại cốc vào đầu tôi phát đau điếng:
-Này thì thể hiện bố khỉ mày...!
-Gì vậy, tự nhiên cốc đầu tao?
-Đã bào mày bao nhiều lần rồi, đừng có cạch mặt với thằng Nghĩa mà mày cứ sớn xác! Uầy, phen này thì tiu rồi, lo mà giữ lấy mạng mày đi!
-Gì tức là sao?
-Nó bị mày chơi, chắc chắn sẽ tìm cách chơi lại mày, hoặc thậm chí là cả tụi tao. Bây giờ còn chưa có cách đối phó với nó, mày làm thế sao tao yên tâm mà suy nghĩ cách đây! Bực cả mình!
Nó thở dài đi về chỗ ngồi với bộ mặt đăm chiêu vô số mây đen che phủ. Tôi lúc đó vẫn chưa hiểu những gì nó nói lắm, chỉ biết hả hê với những gì trước mắt mà khoe khoăn với Ngọc Lan:
-Hề hề, thấy chưa! Giờ thằng Nghĩa đã bị Phong đuổi đi rồi đấy!
-Đừng ăn mừng vội thế! Nó lùi 1 nó tiến 10 đấy, Phong vẫn chưa thể nào đối đầu với thằng Nghĩa đâu!
-Lan cứ lo xa, tuy Phong không đánh lại lam Ngọc nhưng cũng suýt ngang ngửa chứ bộ, dễ gì thua!
-Thôi...Phong vẫn chưa hình dung được sự nghiêm trọng của việc này. Ngày mai hạn chế đi một mình đi!
-Sao thế?
-Tại nạn sẽ đến bất ngờ đó! Thôi Lan về chỗ đây, dù sao cũng cám ơn Phong! Nhớ cẩn thận!
Tôi lúc đó cứ ngẫn tò te với những lời nói của Ngọc Lan và cả thằng Toàn mà chẳng biết trả lời như thế nào. Về vấn đề suy nghĩ thì tôi không có khiếu cho lắm nếu không muốn nói là không suy nghĩ được gì. Nhưng tôi không phải chờ quá lâu để biết được điều mà hai người đó muốn nói với tôi. Chỉ 1-2 ngày sau, những biến cố đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện.
Đó là một buối sáng đi học bình thường như bao buổi sáng khác, tôi đang ngồi trong lớp ôn lại cái mớ lịch sử dài ngoằn để đề phòng kiểm tra bài cũ và cũng là để ôn tập cho kì thi học kì 2 sắp tới đây. Đang ôn giữa chừng, thằng Toàn đột nhiên đi vào lớp cõng trên lưng là bé Phương với cặp mắt đỏ ngoe như đang khóc. Nó dìu bé Phương vào chỗ ngồi rồi đập bàn rõ to như đang tức tối một chuyện gì đó.
Thấy lạ, tôi bèn hỏi:
-Gì thế mày, bé Phương bị gì vậy?
-Mày còn hỏi, do mày đấy!
-Gì, tao có làm gì đâu!
-Không làm gì nhưng thằng Nghĩa nó làm! Sáng nay tao đang chở bé Phương trên đường đi học thì có một thằng chạy xe máy từ sau lao đến tát bé Phương một cái rồi dong xe chạy đi luôn, nếu tao không giữ kịp bé Phương thì em đã té ra đường rồi. Khốn nạn cái lũ chó!
Nó vừa chửi rủa vừa xoa xoa chiếc khăn lạnh lên bên má của bé Phương giờ này đang đỏ ửng, sưng phồng 5 ngón tay.
-Em không sao chứ Phương?
Tôi lo lắng lây vai bé Phương giờ đây đang có vẻ rất hoảng loạn
-Em...đau...sợ...!
Bé Phương nặn từng chữ một cách khó khăn. Trông sắc mặt em giờ này sợ sệt đã hiện rõ, nếu không có thằng Toàn kế cận thì chắc em đã gục từ lúc bị cái đám ôn dịch kia tát rồi. Thật không thể ngờ là thằng Nghĩa lại có chiêu trò hèn hạ đến vậy, nó bất chấp đây chỉ là một cô gái yếu ớt mà nhẫn tâm làm thế sao, cái thằng khốn kiếp, rồi tôi sẽ đá vào mõm nó cho hả dạ.
-Phong, nghe tao nói đây! Hôm nay là bé Phương, ngày mai sẽ là một ai đó nữa thân cận với mày, mày phải đề phòng cẩn thận đó biết chưa?
Toàn phởn thở hắc kéo bé Phương vào lòng mình vừa tiếp tục trấn an vừa dặn dò tôi.
Tuy nhiên lúc đó tôi không quan tâm lời nói của thằng Toàn lắm, trong đầu tôi chỉ nghĩ đơn thuần rằng thằng Nghĩa chơi tôi vố này là để răng đe tôi không nên cản trở nó nữa. Chứ không nghĩ đến việc như thằng Toàn đã nói là nó sẽ đánh đòn tâm lí vào tôi qua những người thân xung quanh. Và tôi đã phải trả giá đắt cho cái sự khinh suất đó.
Ngay ngày hôm sau, trong lúc tôi đang ngồi nói chuyện với thằng Toàn và bé Phương trong lớp về thằng Nghĩa như mọi khi. Đột nhiên có một nhỏ lớp tôi hớn hải chạy vào mặt khẩn trương đến phát tợn.
Nó lao lên bục giảng lớn giọng:
-Ê tụi bây, lớp trưởng mình bị người ta tạt sơn ở ngoài cổng kìa!
-Gì, Lam Ngọc à?
-Phải đó, bây giờ bà Ngọc đang ngồi bệt ngoài ấy, mặt mũi áo quần tèm lem nước sơn xanh lè luôn!
Chỉ nghe có thế, tôi lật đật chãy ra khỏi lớp, hướng đến cái đám đông đang bu nghẹt ngoài cổng với tâm trang cực kì thấp thõm. Nếu đúng như nhỏ lúc nãy đã nói thì nạn nhân tiếp theo chính là Lam Ngọc, nàng là người thân cận với tôi nhất cho đến hiện tại và cũng chính là cái gai lớn trong mắt của thằng Nghĩa. Như thế thì không lí nào nó lại bỏ qua cho nàng chứ. Tôi đã quá khinh suất khi không tính đến trường hợp này, đúng thật là quá khinh suất.
-Tránh ra, tránh ra nào!
Tôi cố nhồi nhét mình vào đám đông đang bu đặc nghẹt cả sân trường, cứ hết lớp này rồi lại đến lớp khác làm tôi như chới với trong biển người đông như đi hội.
Cuối cùng tôi cũng đã chen được vào trong sau bao nhiêu cố gắng đến xuất cả mồ hôi. Nhưng còn chưa kịp thấy mệt thì hình ảnh trước mắt đã đập vào mắt tôi đến rung động. Đúng như những gì con nhỏ lúc nãy đã nói, Lam Ngọc lúc này lem luốc, mặt mũi áo quần dính toàn là sơn xanh dương, ngó phát rung ngó rùng mình. Và quan trọng hơn hết là nàng đang ngồi bệt dưới đất một tay đang ôm chặt lấy cánh tay còn lại tỏ vẻ rất đau đớn.
Mặc cho mọi người xung quanh có bàn tán đến đâu, tôi vẫn lao vào đỡ lấy vai của Lam Ngọc:
-Sao vậy Ngọc, đã xảy ra chuyện gì vậy?
-Ư...Phong đừng đụng vào Ngọc, bị dính sơn đấy!
-Phong không quan tâm, bọn chúng đã làm gì Ngọc vậy, kể cho Phong biết đi!
Nàng cố gắng gằn giọng, khụt khịt mũi một lúc lâu mới yếu ớt thì thầm vào tai tôi:
-Lúc sáng Ngọc đang đi bộ vào trường thì có hai chiếc xe chạy lao đến, chiếc đầu thì tạt sơn vào người Ngọc, chiếc thứ hai...ức...!
Đang nói giữa chừng nàng bỗng ôm cánh tay phải của mình cắn răng như đang rất đau đớn.
Tôi quýnh quáng xoa vào bắp tay hộ nàng rồi thỏ thẻ:
-Ngọc còn gượng được không?
-Không sao đâu! Cái xe còn lại lao đến rất nhanh, bọn nó dùng gậy sắt định đánh vào người Ngọc, nhưng Ngọc đã dùng tay đỡ kịp nhưng giờ nó đau lắm!
-Bây giờ Phong dìu Ngọc lên phòng y tế nha?
-Um...!
Nhưng khi tôi còn chưa kịp vựt nàng dậy, thằng Nghĩa đột nhiên xuất hiện từ trong đám đông với bộ mặt cực kì xảo trá:
-Gì thế này, ai đã gây ra cho em thế Ngọc!
-Không sao đâu, anh không cần phải lo!
Lam Ngọc gượng gạo gạt tay của nó ra. Nhưng với tôi thì không nhúng nhường nó như vậy, khi nó đến gần nàng, tôi điên tiết xách cổ áo nó lên gắt thẳng vào mặt nó:
-Thằng khốn, chính mày gây ra lại còn giở thói mèo khóc chuột à?
-Gì? Cậu ăn nói cho đàng hoàng nhá, đây không phải chuyện để đùa đâu!
-Còn nói...
Tuy nhiên, khi tôi định đấm cho nó một cú thì Lam Ngọc từ dưới đã níu chân tôi lại, nàng yếu ớt như không ra hơi:
-Đừng, Phong...đừng sinh sự ở đây...!
-Gì vậy Ngọc, Phong đang lấy lại công bằng cho Ngọc đó!
Tôi bỏ tay khỏi thằng Nghĩa, ngồi thụp xuống đỡ lấy nàng.
-Nghe lời Ngọc! Bây giờ không phải là lúc để sử dụng tay chân! Nếu Phong sử dụng bây giờ đồng nghĩa với việc Phong đã thua nó rồi, biết chưa?
Câu nói của nàng như chiếc gáo nước vụt vào mặt tôi cảnh tỉnh.
Phải, nếu như tôi đánh nó bây giờ, dù cho nó có bầm dập ra sao thì tôi vẫn làn người thua cuộc giữa bao cặp mắt chứng kiến của tất cả học sinh ở đây. Thậm chí tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào để hạ gục thằng Nghĩa nữa. Càng nghĩ tôi lại càng khâm phục tính kiên cường của Lam Ngọc, nếu như là một cô gái khác, chắc bây giờ đã khóc bù lu bù loa chứ không bình tĩnh mà giải quyết sự việc như bây giờ. Tôi đúng là thua Lam Ngọc về mọi mặt, cả về mưu và dũng.
Cho nên tôi nghiêm nghị nhìn nàng:
-Ngọc nói đúng, Phong sẽ nghe theo lời Ngọc!
-Um...Phong dìu Ngọc đến Phòng y tế được không? Ngọc không thể tin ai giờ phút này!
Đôi mắt nàng bỗng long lanh một ánh nhìn gì đó rất thân thương, nó khiến trái tim tôi như thắt lại mỗi khi nhìn vào nó. Đưa nàng đến Phong ý tế là ý của tôi và cũng là ý của nàng, sao tôi lại từ chối cho được.
Thế nhưng khi vừa đỡ Lam Ngọc ngồi dậy, thằng Nghĩa lại kiếm chuyện:
-Ê ê, em nghĩ những lời nói của em lúc nãy như gió bay à?
-Thế anh muốn gì đây?
-Xin lỗi đi! Em đã làm anh mất danh dự trước mặt đám đông, anh muốn lấy lại nó!
Lam Ngọc dường như cảm nhận được sự tức tối của tôi. Nàng nắm chặt bàn tay tôi như đang cố sức ngăn tôi khỏi những suy nghĩ nông nỗi nhất thời. Và cũng nhờ thế nên tôi mới trấn tỉnh mà làm theo yêu cầu của thằng Nghĩa đưa ra:
-Em xin lỗi! Em đã nghi oan cho anh!
-Lớn lên nữa đi! Ở đây đông không ai nghe đâu!
-Em xin lỗi anh Nghĩa, em đã nghi oan cho anh!
Để nói được câu nói trái với lòng đó. Tôi đã cắn răng, tôi cắn rất chặt, chặt đến nỗi cứ tưởng răng tôi sẽ vỡ ra đến nơi. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã vượt qua, thằng Nghĩa tỏ vẻ khoái chí lắm, nó cười nhếch mép rồi đúng nép qua một bên cho tôi dìu Lam Ngọc từng bước đi về phía phòng y tế, mặc cho bao nhiêu sơn có dính lên áo của tôi đến đâu và bao nhiều người bàn tán về chúng tôi như thế nào. Tôi không quan tâm, với tôi lúc này chỉ có Lam Ngọc mà thôi.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |