← Ch.084 | Ch.086 → |
Tình ra thì cũng đã gần 5 tháng rồi tôi mới được chở Ngọc Lan đi học như thế này. Cảm giác lâng lâng, chộn rộn vẫn y như ngày nào. Bởi thế tôi thức từ rất sớm, có lẽ lần đầu tiên kể từ khi chia tay Hoàng Mai tôi mới dậy sớm như thế. Phần vì chuẩn bị đồ ăn sáng, phần vì phải chỉnh chu cho nó lịch sự để đến nhà nàng nữa. Chẳng hiểu sao tôi phải làm vậy nhưng trong lòng tôi cứ muốn làm vậy, thế nên tôi phải làm vậy, hề hề!
Dân Sài gòn thức dậy từ rất sớm, có lẽ 4-5h hơn là họ đã đi dập diều trên đường để bắt đầu công việc cho ngày mới của mình rồi. Cũng có một số các lão niên tập dưỡng sinh ở công viên và một số ít chạy bộ dọc lề đường để rèn luyện sức khỏe. Tôi cũng muốn chạy bộ tập thể dục vào buổi sáng lắm nhưng cái tính chay lười chắc đã ăn vào máu rồi chẳng thể nào thay đổi được. Cứ nghĩ đến cảnh phải dậy thật sớm vào buổi sáng là tôi đã ngán tận cổ, chẳng gì cực hình bằng việc phải nhấc mình khỏi chiếc giường êm ái để chạy cời cời trên đường cả, thế nên đâu lại hoàn đấy.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh chiếu rọi những ngôi nhà trọc trời trên thành phố năng động cũng là lúc tôi đứng trước cổng nhà nàng. Nó vẫn cao lêu nghêu như ngày nào, thậm chí có phần to lớn hơn trước. Nhưng chắc là tôi tưởng tượng nó thế thôi chứ mỗi lần đến đây cùng với mấy đứa trong lớp, bọn nó vẫn thấy bình thường, chẳng đứa nào sợ sệt giống tôi cả. Chắc có lẽ với dân nhà giàu như bọn nó thì chuyện đấy là bình thường, còn đối với tôi nó là một thứ cực kì xa xỉ cũng nên.
Một lúc sau khi tôi bấm chuông, Ngọc Lan cũng nhẹ nhàng bước ra với bộ áo dài trắng tinh tươm như ngày nào. Những tà ào dài cứ lả lướt, phấp phới dưới chân nàng hệt như những cánh chim quân quýt lấy chủ nhân xinh đẹp của mình. Nhìn nàng giờ này cứ y như một thiên thần đang bay liu diu về phía tôi, rất lung linh, rất huyền ảo, trái tim tôi chắc đã tan chảy từ lúc nào rồi.
-Nè, tỉnh mộng lại đi, nhìn hoài người ta ngại!
Nàng khỏ khỏ ngón tay vào trán tôi cười mỉm.
-Hề hề, xin lỗi! Lan như thế này thì ai mà không mất hồn!
-Cứ thích nói quá lên không à!
-Thiệt luôn chứ bộ!
-Thui, đi học đi kẻo trễ!
Nàng cười giả lả để che đi nét thẹn thùn đáng yêu trên gương mặt mình.
Tôi đã từng nói con gái đáng yêu nhất là khi họ e thẹn chưa nhỉ. Chắc là chưa đâu, nhưng quả thật là như vậy. Khi ngượng ngùn hai gò má của nàng cứ đỏ ửng lên, đôi môi nàng chúm chím lại nhìn dễ thương không thể tả. Chở nàng bằng chiếc xe cà tàn này tôi thấy kì cục vô cùng, cứ như không tương xứng vậy. Nhìn vẻ mặt mọi người lườm tôi muốn tóe lửa cũng đủ hiểu.
-Au, Phong chạy từ từ thui!
Nàng nhăn mũi suýt xoa khi tôi vô ý chạy nhanh quá những gờ giảm tốc làm chiếc xe cứ sốc bần bật.
-Phong xin lỗi! Nhưng mấy cái gờ giảm tốc ở đây làm cao lắm, chạy nhanh hay chậm cũng thế à!
-Vậy Phong cho mượn...nha?
Nàng bỗng áp úng không nói tròn câu nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được dụng ý của nàng muốn gì. Ở vài lần trước đây Ngọc Lan đã từng hỏi tôi như thế, những lần đó tôi cứ bị nàng làm hốt hoảng hết lần này đến lần khác vì ngây ngô không hiểu ý. Nhưng lần này đã khác, từng cử chỉ, từng lời nói của nàng khiến tôi không muốn hiểu cũng không được. Cho nên khi nghe nàng hỏi vậy, trong lòng tôi bỗng rạo rực lên một cảm giác rất lạ, nó cứ dồn nén vào tim tôi làm nó đập rất nhanh, rất mạnh.
Chẳng thể nói được lời nào, tôi chỉ gật đầu đồng ý như đang mắc nghẹn thứ gì ở cổ.
Nhưng chỉ cần có thế, chỉ cần một cử chỉ nhỏ của tôi thôi, ngay lập tức tôi liền cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang vòng lấy hông tôi thật khẽ, thật nhẹ. Chỉ cần cuối xuống, tôi đã thấy ngay bàn tay trắng nõn nà ấy, từng ngón từng ngón đan vào nhau một cách líu ríu, ngượng ngùng
Bàn tay Ngọc Lan rất đẹp, tôi có thể cam đoan như thế, chúng bé xíu, nhỏ nhắn nhưng lại rất ấm áp. Nhìn chúng tôi cứ muốn nắm lấy cho bằng được nhưng lí trí luôn luôn chiến thắng khi bản năng có ý định làm thế. Đối với tôi, nàng giống như một kho báu mà tôi chẳng muốn ai đụng đến thậm chí ngay cả chính tôi. Bởi lẽ tôi sợ bàn tay nhơ nhuốt của tôi sẽ làm nàng ô uê mất. Mà chắc tôi đã nói quá rồi, đối với mọi người Ngọc Lan cũng như bao người khác thôi, nhưng trong mắt tôi nàng là một người đặc biệt như thế và luôn luôn như thế.
Được nàng vòng tay như thế này có ước cả đời cũng chẳng được. Nàng áp vào lưng tôi rất sát, đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng của nàng phả vào lưng tôi đến tê tái. Lúc này tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, chẳng biết vì sao tôi lại có cảm giác như thế nhưng rõ ràng nó xuất phát từ trong trái tim tôi chứ không phải cảm giác chộn rộn nhất thời.
Xung quanh người ta cứ nhìn bọn tôi với cặp mắt đố kị nhưng tôi cũng không quan tâm. Đối với tôi lúc này Ngọc Lan là tất cả. Chỉ cần nàng còn ngồi trên yên xe của tôi, tôi có thể đối mặt với tất cả, đố kị, dèm pha, chế giễu, ganh tị tôi đều không quan tâm đến. Tôi chỉ cần có nàng và chỉ nàng mà thôi.
-Phong à...
Nàng bỗng nhiên cất giọng ngọt trầm như tiếng đàn.
-Có chuyện gì vậy?
-Chỉ là Lan...
-Thế nào?
-Um...Lan...!
Thấy nàng có vẻ ấp úng, tôi bỗng dưng nắm tay nàng theo bản năng mà chẳng biết chính mình vừa làm gì. Đến khi nhận ra, bàn tay tôi đã miết chặt vào bàn tay nàng mất rồi. Nó càng làm trái tim tôi tăng công suất đập lên gấp bội phần. Phải khó khăn lắm tôi mới mở miệng được một câu hoàn chỉnh:
-Vừa...nãy Lan định nói gì với Phong...vậy?
-Lan định nói là...
-Cứ nói đi...
-Ùm, thực sự thì...Lan thích...
-Ê, vào trường nhanh lên! Có một số việc cần sinh hoạt gấp đây!
Đang hồi hợp chờ lời nói của Ngọc Lan thì từ đâu thằng cô hồn Toàn lao xe lên cùng với bé Phương ngồi sau hô hào cắt ngang không khí lãng mạn vừa rồi. Tôi trở về hiện tại với biết bao nỗi hụt hẫn mà thằng Toàn mang đến, vòng tay ấm áp của Ngọc Lan cũng không còn nữa, nàng đã rụt tay về từ lúc nào, nói chung tất cả đã bị thằng Toàn phởn phá bĩnh chỉ chưa đầy 5 giây.
Tức tối, tôi với tay cốc đầu nó phát đau điếng:
-Thằng cờ hó, làm giật cả mình!
-Ẹc, gì thế mày? Tự nhiên trút giận lên tao đầu tao!
-Còn nói nữa...
-Thui thui, hai cái người này không cãi không được mà!
Ngọc Lan cười giả lả ngắt khéo cuộc cãi nhau giữa hai tụi tôi.
-Hừ, bực cả mình!
-Mà hôm này xe Lanna đâu rồi?
Bé Phương tròn mắt ngạc nhiên:
-Ừ, xe hôm qua bị hư bình rồi, đang thay bình mới chưa kịp!
-Thảo nào thấy mặt thằng Phong phởn thế!
Thằng Toàn lại che vào với vẻ mặt cực kì đểu cán.
-Cái thằng này chắc thích tập thể dục buổi sáng nhỉ?
-Thôi không giỡn nữa, vào lớp nhanh đi tao sinh hoạt một số việc quan trọng đây!
-Uầy rồi, rõ chán!
Tôi lều bều đạp theo sau xe nó mà không khỏi tò mò những gì Ngọc Lan định nói với tôi hồi nãy. Giá mà thằng khỉ Toàn phởn không xuất hiện ngay đúng lúc thì mọi chuyện đã rõ rồi chứ đâu phải thắc mắc, gãi đầu cùng cực như bây giờ. Nhưng tôi vốn là một thằng cứng đầu, phàm là những việc không rõ ràng tôi ức chế lắm, nên khi thằng Toàn chạy trước bọn tôi một đoạn, tôi tranh thủ hỏi lại Ngọc Lan ngay:
-À, Lan này! Lúc nãy Lan định nói gì đấy?
-Hông có gì đâu!
-Lúc nãy Phong nhớ rõ Lan nói thích gì mà!
-Lan nói thích hội trại đó!
-Ớ là sao?
-Sao sao gì, đạp nhanh lên đi Toàn bỏ xa mình rồi kìa!
Nàng chu mỏ đập lưng tôi không nhắc đến chuyện đó nữa.
Và cũng vì lí do ấy, tôi dần quên đi nhưng biểu hiện khác thường của nàng trong sự việc hôm nay. Liệu nếu thằng Toàn không đến, sự việc gì sẽ xảy ra đây nhỉ? Tôi cũng không tưởng tượng được, chỉ biết cứ để tự nhiên rồi điều gì đến nó sẽ đến thôi, dục tốc bất đạt mà. Nhưng chắc chắn một điều rằng, sự xuất hiện của thằng Toàn đã vô tình hướng tôi đi vào một ngã rẽ khác trong cuộc đời mình, một ngã rẽ không biết trước.
-Rồi, mọi người tập trung tý nào!
Thằng Toàn hô hào đều động mọi người trong lớp.
-Gì thế lớp phó?
-Cũng không có gì quan trọng! Chả là hôm nay cây chùm ruột nhà tui nó sai quả...
-Ế gì chùm ruột hả, trùi ui thèm ghê...
Thằng Toàn chưa nói hết câu, tụi con gái đã nháo nhào xúm lại nó như kiến đàn làm thằng này phải quát lớn hết cỡ mới dẹp yên được đám đông:
-Thôi thôi nghe tui nói hết đã mấy cô nương!
-Sao nói đi, chùm ruột nhiều không?
-Từ từ nghe này! Cây chùm ruột nhà tui thì sai quả đấy! Biết thế nào mấy bà tới thì nó không còn một trái đâu nên tui chỉ dặn trước là buổi trưa đến nhà tui đừng có chen lấn leo cây, tui hái xuống cho mà ăn, uầy...!
-Thế thì con gì bằng, lựa chọn nhà Toàn làm nơi luyện tập là đúng rồi phải không mọi người?
-Ờ, phải đó, quá đúng luôn ấy chứ!
Trông vẻ mặt của thằng Toàn lúc này tội thê thảm. nó biết khi tụi con gái đến nhà cây chùm ruột của nó sẽ không được toàn thay nên nó tự nguyện hi sinh trước đỡ phải bị mấy nhỏ con gái xâu xé, đến lúc đó e là cây chùm ruột của nó sơ xác luôn chứ đừng nói là chẳng còn một trái, tội nghiệp gì đâu!
Các tiết học vẫn trôi qua bình thường cho đến giờ ra chơi.
Thông thường vào giờ này tôi có thói quen ngủ ngày, cứ hễ ra chơi là tôi lại nằm gục mặt lên bàn ngủ ngon lành. Bởi giờ tôi đâu còn đi căn tin như mọi thường với Hoàng Mai nữa đâu, lúc trước có em ngày nào tôi cũng chờ đến giờ ra chơi để được cùng em du hí đến căn tin thơ mộng, còn bây giờ tôi chẳng muốn có giờ ra chơi nữa, nó chỉ làm tôi đâm chán và ghét thêm thôi.
Như mọi khi, tôi vẫn đang nằm ngủ trên bàn say sưa. Từ đâu có một bàn tay đập vào vai tôi liên hồi gọi dậy. Tôi lều bều nhướng cặp mắt mệt mỏi lên đáp lời nhưng chỉ trong phút chốc tôi phải dụi đi dụi lại nhiều lần vì người đứng trước mặt tôi chính là Ngọc Lan.
Tôi quýnh quáng chào hỏi nàng:
-Ồ, gọi Phong có chuyện gì vậy?
-Hì hì, cũng hông có gì quan trọng! Mà Phong có rảnh không đã!
-Trời, chuyện đó còn phải hỏi! Phong lúc nào cũng rảnh!
-Hì, vậy đi với Lan tới văn phòng đoàn chút nha!
Vừa nghe tôi thắc mắc:
-Ủa có chuyện gì vậy?
-Chỉ là nhờ Phong một chút việc thôi, không nặng nhọc gì!
-Ồ, vậy cũng được! Dù sao cũng chưa bao giờ đến đó, nay khám phá xem sao?
-Hì hì, Phong sẽ phải e dè nơi đó đấy!
-Ớ, là sao?
-Đi đi rồi biết!
Chưa kịp để tôi hỏi thêm, nàng đã kéo tôi đi cời cời giữa hành lang làm bao nhiêu cặp mắt ghen tị của mấy thằng lớp khác sáng lóe lên mỗi lần bọn tôi đi qua. Nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm để tâm, việc mà tôi tập trung vào lúc này là về chuyện của Ngọc Lan. Bởi khi đến văn phòng đoàn, Ngọc Lan bỗng khựng lại. Nàng nhìn thé thé vào bên trong phòng như thể có gì đó rất ghê rợn trong ấy.
Đến một hồi tôi mới khều vai nàng thắc mắc:
-Sao không vào đi, Lan nói có việc mà!
-Nhưng chỉ có mình anh bí thư đoàn trường trong ấy thôi!
-Thì có gì đâu, văn phòng đoàn thì đương nhiên phải có bí thư đoàn trường rồi!
Nàng bỗng thở dài xoắn hai tay áo mình lên rồi dặn dò:
-Phong cứ đứng ngoài này xem nhé, có gì vào cứu Lan ngay đó biết chưa?
-Gì mà ghê vậy?
-Cứ xem đi, nhưng đừng quá kích động nha!
Mặc cho tôi ngẫn tò te ngoài cửa chẳng biết gì, Ngọc Lan rụt rè tiến vào văn phòng đoàn từng bước một như đang khám phá một nơi nào rất huyền bí.
Thấy Ngọc Lan vào, tên bí thư đang ngồi trên ghế liền đứng phắt dậy, chạy đến chỗ của nàng ngay:
-À, cuối cùng em cũng đến rồi! Có khát nước không anh rót nước cho!
-Dạ không ạ, em đem danh sách tiết mục lớp em cho anh đây!
-Rồi, cực khổ cho em quá nhỉ? Ngồi chơi nghỉ mệt xíu đi em!
-Dạ thui, em còn việc nên phải về ngay ạ!
Nhưng khi Ngọc Lan vừa định quay đi, tên bí thư đó liền bước đến chắn ngang cửa ra vào khiến tôi phải lui về một đoạn để tránh bị phát hiện:
-Hì, có việc gì mà quan trọng hơn cả nói chuyện với anh nữa sao?
-Dạ em về sinh hoạt với lớp một số nội dung!
-Cái đó để mai một mốt còn được mà!
-Um, dạ còn đi với bạn nữa!
Nghe thế tên này bỗng tiến sát đến em:
-Thế bạn đó của em là trai hay gái!
-Dạ là trai...
-Nếu thế thì không cần phải gấp đâu, ở lại nói chuyện với anh chút nhé!
Vừa nói tên đó liền vòng tay ra sau eo nàng kéo ghì lại phía hắn.
-Một cô gái xinh đẹp như em thì nên theo anh, anh sẽ cho em mọi quyền hạng em muốn!
-Không...em không cần mấy thứ đó đâu!
-Thế em muốn gì nào, anh đáp ứng cho!
Càng nói tên đó càng áp sát vào mặt nàng, gần đến nỗi Ngọc Lan phải rút đầu về sau tránh né.
-Em có bạn trai rồi anh đừng làm thế!
-Bạn trai em là ai, nó được như anh không, hử?
Hắn đưa tay lên nựng cằm em với bộ mặt cực kì đểu cán.
Giờ thì tôi đã biết vì sao Ngọc Lan sợ vào văn phòng đoàn một mình rồi. Nguyên nhân chính là cái thằng dê xòm này đây. Từ nãy đến giờ tôi đứng ngoài đã thấy tất cả, máu nóng đã dâng đến đầu khi thằng này cứ liên tục có những cử chỉ quá lộ với nàng. Thảo nào Ngọc Lan lúc nãy cứ dặn dò tôi phải cứu nàng là vì thế.
Ngay lập tức tôi đùng đùng xông vào, kéo phăng Ngọc Lan ra khỏi tay nó, mắt long lên sòng sọc:
-Này, anh đang làm gì vậy hả?
-Ê, cậu là ai, sao tự nhiên vào đây? Cậu có biết là bọn tôi đang họp không?
-Họp họp cái mế, giở trò dê xòm con gái người ta thì có!
-Bằng chứng đâu, tôi đã làm gì nào?
-Lanna, vạch mặt thằng bí thư dê xòm này ra đi!
Tôi trừng mắt nhìn thằng đó với bộ vó chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Nhưng chẳng thể nào ngờ được, Ngọc Lan lại nhẹ lới với thằng đó cứ y như bị sai khiến vậy:
-Anh bí thư đang giảng những tình huống cứu thương khi bị tai nạn cho mình đấy Phong!
-Ơ gì vậy Lanna, lúc nãy chẳng phải...
-A đừng...
Chưa nói hết câu Ngọc Lan đã ôm chằm lấy tôi rất chặt. Cả thân hình nóng bỏng của nàng cứ ép sát vào người tôi chẳng thể nói một lời nào.
Tên bí thư giờ này đã há hốc hoàn toàn khi chứng kiến những gì xảy đang trước mặt hắn. Đến chừng một lúc sau, khi cơn thịnh nộ của tôi đã bị cả thân hình của Ngọc Lan lôi đi hết, nàng mới bắt đầu nơi lỏng vòng tay tựa vào lòng tôi mà khẽ nói với thằng bí thư:
-Em xin lỗi chưa giới thiệu với anh, đây là bạn trai em! Chắc tại bạn ấy hiểu lầm nên mới sỗ sàng như thế à, anh chức cao đừng chấp nhất bọn em nhé!
Bị nàng dồn vào thế bí, thằng bí thư đó chẳng còn cách nào khác ngoài nở nụ cười miễn cưỡng nhưng trong ánh mắt lại tóe lên tia lửa ganh tị khủng khiếp:
-Ờ hề hề! Không có gì đâu, không biết không có tội nhưng từ đây về sau nhớ dặn bạn em phải quan sát kĩ đấy biết chưa, mấy thằng tuổi choai choai háo thắng lắm!
-Anh nói ai...
-À thôi, bọn em đi nhá, tạm biệt anh!
Lại một lần nữa Ngọc Lan chen lời, cắt ngang câu nói của tôi. Và kết quả là bọn tôi phải rời khỏi văn phòng đoàn với tâm trạng cực kì ức chế. Giá mà không có Ngọc Lan ở đấy với căn phòng nhỏ hẹp như vậy thì chắc thằng đó đã ăn mấy đấm của tôi rồi, nhìn cái mặt nó khó ưa vô cùng.
Vẻ như biết được sự ức chế đó, Ngọc Lan khẽ cốc yêu vào trán tôi:
-Nè, làm gì mà mặt hầm hầm dzạ, giận Lan đấy à?
-Hông phải, đang bực vì không đấm cho thằng đó vài đấm thôi!
-Phong đừng làm vậy, anh đó là bí thư đoàn trường đấy, không nên gây hấn!
-Nhưng nếu cứ để vậy thì nó lại tiếp tục quấy rối Lan thì sao!
-Um, thì chắc lại nhờ Phong hoặc Lam Ngọc đi chung thôi, mấy lần trước mình toàn đi với Lam Ngọc cả mà! Hôm nay bạn ấy bận mất tiu.
Nàng cắn mỗi đáp lời tôi một cách miễn cưỡng.
-Nhưng dù sao cũng phải cẩn thận, Phong là phong thấy thằng này không phải loại thường đâu!
-Biết rồi mà ông cụ non, có khát không hôm nay Lan đãi chầu nước coi như cảm ơn!
-Thôi thế ngại chết!
-Giờ muốn uống rượu phát hay rượu thuốc!
Nàng nhăn mũi lườm tôi đăm đăm.
-Ực rồi, đãi thì đãi vậy!
-Hì, ngoan thế mới được chứ, đi thôi!
Nàng lại kéo tay tôi đi về phía căn tin giữa bao nhiều cặp mắt thù địch.
Căn tin lúc nào cũng thế, cứ hễ ra chơi là đông ngùn ngụt. Phải khó khăn lắm bọn tôi mới tìm được một chỗ lí tưởng để an tọa ngồi uống nước. Ấy thế mà vào đây rồi vẫn chưa hết rắc rối, bởi lẽ xung quanh em những thằng con trai cứ ngó đăm đăm, không chớp mắt. Vẻ như bọn con trai trong trường này ai cũng biết Ngọc Lan cả. Chắc là từ cái vụ nàng lên nhận thưởng văn nghệ cho lớp nên mới được nhiều người biết đến thế. Quả là quyết định sai lầm khi cho nàng đại diện lên nhận giải mà, để giờ nàng phải gặp nhiều rắc rối thế này đây.
-Phong uống gì để Lan gọi luôn?
-À một li cà phê sữa đi!
-Trùi, ghiền cà phề rồi à!
-Hề hề, uống để đỡ thèm cappuccino của Lan thôi!
Nghe thế nàng tròn mắt:
-Ơ, sao Phong không nói để Lan đem lên mỗi ngày cho Phong!
-Thôi mắc công lại làm phiền Lan lắm, vả lại uống cappuccino phải chọn nơi thật yên tĩnh mới thấm vị được!
-Ghê, biết thưởng thức dữ ta? Hay chiều này Phong ghé nhà Lan đi, Lan cho uống thả ga!
-Thôi, thế ngại chết!
-Có sau đâu, dù gì hôm nay Phong cũng chở Lan về nhà mà, hì hì!
-Chà, nếu vậy Phong phải về nhà mình thay đồ trước mới chở Lan về nhà được nhỉ?
-Như thế cũng không hề gì, coi như chở Lan đi du lịch đi, chịu hông?
-Hề hề, sao cũng được, vì tiểu thư cả!
Ngồi cùng nàng uống nước, à không! Phải nói là ngồi ngắm nàng uống nước mới đúng. Vì cơ bản từ lúc bưng ly cà phê ra ngồi uống tời giờ tôi chỉ toàn tăm tia gương mặt xinh xắn của nàng không thôi, nó quá ư là dễ thương kia mà. Và cả cái đôi môi be bé ấy nữa, nhìn nàng chu miệng hút nước mà trái tim tôi chẳng thể nào ngồi yên được, nó cứ nhảy nhót loạn xạ trong lồng ngực như muốn thoát ra ngoài vậy, nhìn xinh cực.
Nhưng rồi cái sự dòm lén của tôi cũng bị Ngọc Lan phát hiện. Nàng thò tay cốc đầu tôi phát đau điếng mà nhăn mũi:
-Hứ, cái tật xấu không bỏ! Muốn nhìn mình cho nhìn trực tiếp luôn nè!
-Ực, nhưng nhìn trực tiếp nó hông có cảm giác!
-Sao lại hông có, Phong thử nhìn gần lại coi!
Nàng kề sát mặt mình vào tôi làm tôi hốt hoảng giật lùi:
-Éc, thế này vỡ tim mà chết mất!
-Thấy chưa, đâu phải là hông có cảm giác mà là quá nhiều cảm giác đến nỗi Phong không chịu được đấy thôi!
-Đâu, tại sát quá Phong giật mình!
-Ui, chung quy là là yếu chứ gì!
-Thì...
-Thì sao?
-Thì vậy.... , uầy!
Tôi khổ sở chấp nhận thương đau bởi cái mác "yếu" mà Ngọc Lan vưa gán cho tôi. Nhưng biết làm sao được, con gái ngộ lắm, mình hiền thì họ bảo mình yếu, mà mình bạo dạn thì họ bảo mình dê xòm, thế là thế nào chứ? Thôi thì thà bị chê còn hơn là bị gắn mác dê xòm, vì yếu yếu chứ có thể mạnh lên mấy hồi còn dê xòm thì có ngày bị chúng oánh cho bẹp dí chứ chẳng đùa.
Và buổi học hôm đó chỉ có thế. Ngoài việc giúp Ngọc Lan khỏi cái thằng bí thư dê xòm kia thì chẳng còn việc gì quan trọng nữa. Nhưng linh tính cứ mách bảo tôi rằng sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Ở đôi mắt thằng bí thư khi bị bọn tôi qua mặt lúc nãy, nó toát lên vẻ câm thù rất khủng khiếp. Chắc chắn sự việc sẽ không dừng lại ở đó, nhưng tôi chẳng biết khi nào nó sẽ xảy ra thôi, cứ tốt nhất là nên đề phòng.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |