← Ch.075 | Ch.077 → |
Mặt tôi lúc này đỏ hừng hực như cái bếp lò. Giờ này lấy miếng bánh tráng để lên mặt tôi không khéo nó chín luôn ấy chứ. Làn da trắng phỗng phao của nàng cứ dán chặc vào mắt tôi không rời được. Cứ mỗi lần xoay sang nàng là tôi lại bối rối chẳng thế nào cất lời được, vốn luyến câu chữ cứ thế mà bay hết sạch.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, có lẽ vì thấy tôi quá căng thẳng nên nàng rút trong túi ra chiếc tai nghe cắm vào điện thoại rồi đưa tôi một bên:
-Nè, nghe nhạc đi, làm gì mà căng thẳng vậy?
-Hì, tại hôm nay thấy Lan...
-Lan sao?
-Thì...
Tôi bỗng ngượng miệng không mở lời được, cổ họng tôi như có trái chanh vướng ở đó nghẹn ứ không thể tả. Nhưng Ngọc Lan đã trở về tính cách khi xưa của mình, nghịch ngợm, táo bạo và tự do như trẻ con. Nàng chụp lấy mặt của tôi kéo về phía nàng, tròn xoe đối mắt xanh biếc của mình nhìn thẳng vào mắt tôi:
-Nói, Lan thế nào?
-Ực thì...
-Nói mau!
Trước thế lực áp đảo kinh hồn của Ngọc Lan, tôi chịu thua ngay tức khắc. Cũng nhờ đó tôi mới nhả được trái chanh đang nghẹn ứ ở cổ ra nói ấp úng:
-Thì nhìn Lan...
-Sao?
-G...gợi...
-Gợi gì?
Sắc mặt nàng bỗng trở nên nghiêm trọng, càng dí sát mặt vào tôi hơn làm tôi sợ khiếp vía:
-Thì...g...gợ...gợi...
-Gợi thế nào?
-G...gợi...cảm!
Nghe đến đó mặt nàng bỗng dãn ra, nhưng hai má lại nổi lên một màu gạch cua đặc trưng:
-Đồ dẻo miệng! Gợi cảm chỗ nào đâu!
-Thì...hai vai đó!
Nghe tôi nói, nàng nhìn lại hai vai của mình rồi chu mỏ cốc đầu tôi:
-A, thì ra nhìn lén nãy giờ!
-Đâu, thì tại Lan hỏi Phong mới nói!
-Hông tin...đồ háo sắc!
-Ẹc, có cố ý đâu!
-Hông tin là hông tin!
Nàng phồng má chu mỏ hếch mặt với tôi.
Đến giờ này tôi đã bắt đầu cởi mở hơn và sẵn sàng trêu đùa lại nàng nếu cần thiết. Bị nàng trêu thế này, cộng với máu háo thắng sẵn có trong người, tôi đánh bạo áp dụng lại cách tra khảo của Ngọc Lan lúc nãy. Thò tay chộp lấy mặt nàng kéo sát lại mặt tôi. Nhưng vừa kề sát mặt nàng, máu bạo gan trong người tôi tự dưng bóc hơi hết tẹo. Bởi lẽ nhìn gần mặt nàng, nó quá ư là dễ thương, đầu tôi như muốn nổ tung ra khi thấy mặt nàng kề gần đến vậy.
Tôi run rẩy định bỏ tay khỏi mặt nàng nhưng Ngọc Lan đã ghì tay tôi lại, khẽ rướng đôi môi xinh xắn của mình về phía tôi. Từng hơi thở ấm nóng, từng tia mắt nàng trao cho tôi khiến trái tim tôi gần như ngưng đập. Nhưng nó cũng đồng thời làm bản năng của một thằng con trai trỗi dậy trong tôi. Bây giờ tôi lại thấy Lan trở nên thân thương làm sao. Ánh mắt nàng như chào đón, đôi môi nàng như mời gọi. Nhất thời không thế kiềm chế được, tôi từ từ nhắm mắt hướng đôi môi của mình đến đôi môi đỏ thắm đang chờ đợi của nàng...
-Bụp.
Một tiếng nổ lớn vang lên cùng với đó là những tia sáng lóe trên bầu trời.
-Bụp, bụp...
-Ô, có pháo bông rồi kìa!
Một loạt những tiếng nổ khác vang lên kèm theo là những tiếng người la ó vang rộng cả một khu vực.
Đang chuẩn bị môi kề môi với Ngọc Lan thì bọn tôi đã bị tiếng pháo bông đó làm giật mình buông nhau ra. Mọi người giờ đây đã đứng dậy cả lên, có một số ít còn cõng nhau cho nhìn thấy rõ nữa.
Đã bắt đầu giờ bắn pháo bông rồi.
Từng đợt pháo bông cứ thi nhau bay lên trời cao rồi nổ đồng loạt tạo nên những mảng màu tung tóe sáng rực rỡ trên bầu trời đêm giao thừa. Cứ mỗi đợt pháo bông lớn mọi người lại hò reo lên làm không khí trở nên rộn ràng hẳn. Thậm chí có một số người còn đem theo kèn cổ động để thổi mỗi khi đám đông hò reo lên, thiệt là một không khí thật là háo hức.
Nhưng chỉ có tôi, người đã bỏ lỡ cơ hội được chạm vào đôi môi bé xinh của Ngọc Lan là không thể hòa nhập nỗi. Tiếc nuối, quê độ, sượng ngắc, nản thấy tía là tâm trạng của tôi lúc này. Chỉ cần một chút xíu nữa thôi là tôi đã hoàn toàn thực hiện được ý muốn của mình rồi vậy mà cái đám pháo bông chết tiệt đang nhảy nhót tung tăng trên bầu trời kia lại phá đám tôi không thương tiếc.
Mà nghĩ lại thì vừa nãy tôi cũng gan thật, dám chộp lấy mặt của Ngọc Lan dí sát mặt mình, lại suýt hôn môi với nàng nữa chứ, làm như là ai nhập tôi ấy. Nếu lúc nãy không có đợt pháo bông này không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa đây, nghĩ đến đã nóng ran cả người rồi.
Mải mê nghĩ đến những việc đó tôi bỗng giật thót khi tay mình cảm thấy âm ấm. Vẻ như có ai đó đang nắm tay tôi vậy.
Khẽ nuốt khan đánh bạo nhìn xuống thì tôi suýt thăng thiên khi người nắm tay tôi lúc này chính là Lan. Nàng vừa nắm tay tôi vừa ngước nhìn lên bâu trời nơi có những cụm pháo bông đang lóe lên từng đợt rực rỡ trước mặt chúng tôi.
Có thể tôi đang mơ hoặc do tôi đang hoang tưởng nhưng vào giờ phút này, ngay đêm 30 tết tôi và Lan đang nắm tay nhau cùng thường thức pháo hoa chào đón năm mới trong biển người tập nập nhộn nhịp trên cầu Khánh Hội, một cây cầu lung linh bắc ngang Bến Nhà Rồng thơ mộng và trữ tình.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cứ mong sao nó kéo dài mãi để tôi và nàng sẽ mãi bên nhau như thế này. Không lo nghĩ, không vướng bận và không bị bất cứ thứ gì chi phối cả. Chỉ có tôi và nàng, giữa biển người bao la. Tay trong tay, cùng hướng về những chùm pháo hoa tươi tắn đang khoe sắc trên bầu trời xuân thì như đang hướng về một tương lai tươi sáng, rạn rỡ trước mắt.
Nhưng chẳng có thứ gì là tồn tại mãi mãi cả, mọi thứ đều có điểm kết thúc của nó.
Pháo hoa đêm giao thừa dù đẹp nhưng nó chỉ tồn tại vọn vẹn trong 15 phút đồng hồ, và đó cũng là khoảng thời gian tôi và Lan được gần gũi với nhau. Chỉ 15 phút đồng hộ mà tất cả gần như ngưng đọng.
Bây giờ thì hết rồi. Tiếng còi tàu cất lên báo hiệu màn pháo hoa tưng bừng đêm giao thừa kết thúc. Lúc này Ngọc Lan đã khẽ rụt tay về làm tôi cảm thấy luyên tiếc vô vàng. Nhưng bù vào đó nàng quay sang tôi khẽ mỉm cười tươi như hoa:
-Chúc mừng năm mới nha Phong!
-Ừa...à...chúc mừng năm mới!
Rồi nàng móc trong chiếc túi xách của mình ra một phong bao lì xì đỏ đưa cho tôi:
-Nè, lì xì đầu năm của Phong đó!
-Ơ, lì xì?
-Hông phải sao? Theo như Lan đọc trên báo thì ngày đầu năm người ta thường lì xì cho nhau mà!
-Thì thế nhưng Phong không có gì để lì xì lại cho Lan hết!
Tuy nhiên nàng vẫn cười khì dúi chiếc bao phong vào tay tôi:
-Hông sao hết, Lan có rồi! Chúc phong năm mới dồi dào sức khỏe nha!
-Hả, Phong chưa lì xì mà! Sao Lan có?
-Thì...Lan đã có...Phong bao lì xì rồi?
Bất chấp Ngọc Lan có giải thích như thế nào tôi vẫn chẳng thể hiểu được nàng đang nói gì. Mặt tôi cứ ngây ra như tượng trong khi nàng cứ nhìn tôi cười xinh như hoa. Cơ mà sao cũng được, miễn Lan vui thì tôi cũng vui cứ tiêu chí đó mà tiến tới vậy, suy nghĩ nhiều chỉ tổ hại não thêm.
Màn bắn pháo hoa vừa kết thúc thì cũng là lúc từng dòng người rũ nhau ra về. Trông mặt ai cũng phờ phệt cả nhưng cũng đều lộ rõ nét hồ hởi vui tươi.
Mấy đứa con nít thì có một số đã ngủ từ lúc nào, chúng ngủ ngon lành trên lưng ba mẹ chúng, số ít khác thì đi gật gù như xác sống. Nhưng cũng có một số vẫn còn tỉnh táo, nô đùa với nhau như đánh giặc.
Còn những thanh niên như chúng tôi đây thường đi từng tóp. Có cả nam lẫn nữ cười nói, vui đùa với nhau đúng chất ngày tết. Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ đi long nhong một mình kiểu FA và một số khác đi từng cặp giống như tôi và Lan lúc này.
Từ đỉnh cầu nhìn xuống dòng người ra về ồ ạt như kiến đàn đông như ong vỡ tổ. Khắp nơi đều là người với người đông nghẹt cả lối đi. Đồ rằng chỉ cần lơ đễnh một chút thôi thì ta sẽ lạc nhau ngay vậy. Phải khó khăn lắm tôi với Lan mới xuống được tới chân cầu gần đường hoa Nguyễn Huệ nơi tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của thằng Toàn giao cho mình.
Rẽ vào đứng nép trên một vỉa hè ở bến Bạch Đằng để ngắm nhìn dòng người ra về. Ngọc Lan bỗng mở lời:
-Mình đi xem pháo bông xong rồi, Phong có muốn tìm mọi người không?
Tôi khẽ nhìn nàng rồi lại nhìn về phía con đường đông nghịt người qua lại với tâm trạng cực kì rối rắm. Chắc giờ bọn thằng Toàn đang kiếm tôi và Lan ở khắp nơi. Nhưng nếu bây giờ ra về thế này tôi tiếc lắm. Không phải lần nào cũng được gần gũi với Ngọc Lan đến vậy. Quả thật trong lòng tôi lúc này rất muốn tiếp tục chuyến du xuân đầu năm cùng với Ngọc Lan, cho nàng biết không khí tết ở Việt Nam thế nào và còn nhiều điều khác nữa.
Tôi lại khẽ nhìn nàng, lần này Ngọc Lan mỉm cười đáp trả làm tâm trí tôi trở nên thư thả hơn rất nhiều. Nó trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định của tôi vào chính đêm nay.
Vừa nghĩ, tôi vừa móc điện thoại trong túi ra gọi cho thằng Toàn:
-Alô, tao nè Toàn! Bên chỗ mày sao rồi?
-Chỗ tao hả? Bé Phương đồng ý rồi mày ạ, tao có gấu rồi nhé!
-Gấu tía cưng, tao hỏi mấy cô kia kìa!
-Ờ thì đang chờ mày với một tâm trạng cực kì bực tức!
Nghe thế tôi hốt hoảng nuốt khan:
-Thế giờ sao mày, lỡ tao về bị mấy nhỏ đó phanh thay chết!
-Ơ, ai biết mày! Tự nhiên dắt con người ta đi suốt đêm giờ lại hỏi tao!
-Ẹc, phũ thế thằng kia!
Đến đây tự dưng nó nghiêm giọng:
-Tao nói thật, những việc này đáng lẽ mày phải tự mày quyết định mới đúng, thấy mày tội thế tao mới giúp thôi! Mày phải tập cách sống tự lập đi, như lúc trước mày đã từng nghĩ ra kế hoạch hạ gục thằng Vũ ấy, nếu cần tao chỉ giúp mày trong vòng tao có thể!
Ngẫm nghĩ lại những lời nói của nó, tôi cảm thấy nó quả thực rất đúng. Từ trước giờ tôi chỉ toàn trông chờ vào sự giúp đỡ của nó. Chẳng có việc gì là tôi tự nghĩ cách ngoại việc hạ gục thằng Vũ cả. Nếu cứ tiếp tục thế này tôi sẽ càng ngày càng dựa dẫm vào nó mất. Đã đến lúc tôi tự quyết định đường đi cho mình rồi.
Hít thở một hơi thật sâu, tôi tự tin nói với thằng Toàn:
-Toàn à, đêm nay tao quyết định overnight, mày giúp tao nhé!
-Đù...ù...ù..., ngon! Thế mày muốn tao giúp gì nào?
-Mày đưa hai chị em nhỏ Nhung về nhà tao dùm nhé!
-Úi xời, tưởng chuyện gì! Mày cứ yên tâm vui vẻ với nhỏ Lanna tối nay đi nhen! Mọi việc cứ để anh lo!
Yên tâm bỏ chiếc điện thoại của mình vào túi. Tôi quay sang Lan với gương mặt cực kì hồ hởi:
-Lan buồn ngủ chưa?
-Hì, vẫn chưa?
Nghe vậy tôi càng tự tin hỏi tiếp:
-Vậy Lan có muốn cùng Phong đi lễ chùa đầu năm không, đêm nay?
-Phong không cần hỏi Lan những việc này!
-Ơ, sao?
-Đêm nay tới bến mà, hì hì!
Quả thật là...chằng còn gì vui sướng hơn khi nghe câu trả lời như thế. Trong lòng tôi cứ lâng lâng một cảm giác khó tả, nó chộn rộn bức rức đến sướng tê người. Cảm giác đó cứ khiến tôi chỉ biết nhìn nàng cười hênh hệch như thằng điên trong khi Ngọc Lan vẫn nhìn tôi với cặp mắt tròn xoe xanh biếc.
Phải rất lâu sau đó nàng mới khẽ cốc đầu tôi chấm dứt tràn cười hềnh hệt từ nãy đến giờ:
-Nè, giờ muốn đi lễ chùa hay muốn cười mãi đây!
-Ờ hề hề, thì đi lễ chùa!
Ngôi chùa chúng tôi chọn là chùa Bửu Quang nằm trên đường Trần Xuân Soạn ngay sát bờ sông kênh Tẻ. Dọc tuyến đường đi đến chùa vẫn còn khá là đông người dập dìu đi dạo trên đường. Chắc họ cũng giống như bọn tôi đi lễ chùa đầu năm cầu bình an cho năm mới, hoặc có thể là những người thích đi chơi khuya muốn giành cả đêm này để vui thú cùng với chúng bạn mừng năm mới đã đến.
Vừa vào đến cổng bọn tôi đã thấy một không khí nhộn nhịp của những người đi lễ chùa đầu năm. Họ đứng đông nghẹt cả trong lẫn ngoài cổng đến nỗi phải luồn lách ghê gớm lắm bọn tôi mới chen vào được đại sảnh. Nhìn Lan giờ này xen chừng rất bỡ ngỡ và ngạc nhiên, thấy vậy tôi cười đùa:
-Lan chưa đến chùa bao giờ hả?
-Chưa bao giờ, hì hì!
-Vậy theo Phong!
Tôi dẫn Ngọc Lan luồng qua đám đông trước mặt đến chỗ thắp hương rút một ít nhan chia cho nàng:
-Nè, Lan đốt lên đi!
Nhưng kể cả khi được tôi hướng dẫn đốt nhan, nàng vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo cứ nhìn tôi đăm đăm như cần được hướng dẫn. Thế nên tôi dẫn nàng đến chính điện nơi có một bức tượng phật lớn:
-Nè, Lan cầm chỗ nhan này đưa ra trước mặt thành tâm thầm cầu ước một điều gì đó rồi cắm vào bắt hương ở đằng kia!
-À, giống cầu nguyện trong nhà thờ phải hông! Việc này Lan biết nè, hì!
Và cả hai chúng tôi cùng nhau thắp nhan cầu ước đầu năm mới.
Tôi thì vẫn như mọi năm đều cầu cho mình dồi dào sức khỏe để được vui chơi hết mình cùng đám bạn và quan trọng hơn là học hành đừng có bê bết quá kẻo ba tôi biết được lại làm cho một trận nhừ tử thì khỏi bay nhảy luôn. Nhưng năm nay đặc biệt ở chỗ tôi phải cầu thêm tình duyên nữa. Cứ đứng khấn vái rằng năm nay đừng gặp quá nhiều trắc trở trong tình yêu, nếu không chắc tôi có mà bị giảm thọ chết mất.
Còn về phía Lan, xem ra em nhập tâm khấn vái lắm. Đến nỗi khi tôi cắm nhan xong rồi em vẫn còn đứng đó cầu khấn. Mãi đến một lúc sau có vẻ cảm nhận được sự nhìn lén của tôi nên nàng mở mắt trao tráo lườm tôi muốn cháy mặt:
-Phong háo sắc, chỗ người ta đang cầu nguyện cũng nhìn lén!
-Ơ đâu! Tại thấy Lan cầu khấn lâu qua nên Phong tò mò! Mà Lan cầu gì mà nhập tâm ghê vậy?
-Ơ, Phong vô duyên! Người ta cầu gì cũng phải cho Phong biết hay sao?
Ngọc Lan đỏ ửng mặt nhăn mũi cốc đầu tôi một phát muốn tóe nước mắt.
Sau khi cầu khấn ở chính điện xong. Chúng tôi qua gian bên xin xăm.
Đáng lẽ tôi cũng không muốn xin xăm đâu. Đôi với tôi vào chùa cầu khấn là đủ thành tâm rồi, trời có mắt nhất định sẽ phù hộ, chứ xin mấy cái xăm này lỡ nhầm xăm xấu mắc công lại mất vui đầu năm nữa. Nhưng thấy Ngọc Lan có vẻ thích thú nên tôi tạt vào cho nàng thử vận may vậy, biết đâu nàng lại xin được xăm tốt.
Thành tâm lắc hộp xăm một hồi, cũng rớt được một cây xăm xuống đất. Ngọc Lan cằm thẻ xăm tíu tít kéo tôi quỳ xuống miếng đệm ra lệnh:
-Lan xin xong rồi đó, đến lượt của Phong!
-Sặc, thôi Phong không xin đâu, mệt lắm!
-Sao lại không xin?
-Nói chung là hông muốn mà!
Đột nhiên Ngọc Lan chu mỏ giận dỗi:
-Nhớ mặt Phong nha, dắt con gái người ta đi nguyên đêm giờ lại nói thế hả?
-Éc, Phong có làm gì đâu chợi?
-Giờ có xin hay không?
Thấy nét mặt Ngọc Lan cương quyết quá tôi chẳng thể nào kháng cự được, đành nhắm mắt lắc xăm qua loa cho nàng đỡ cằn nhằn. Nhưng lắc mãi vẫn chẳng có quẻ xăm nào rớt xuống tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, định bỏ hộp xăm xuống thì Ngọc Lan lại gằn giọng:
-Phong...! Chưa thành tâm phải không?
-Đâu, thành tâm lắm chớ nhưng lắc mãi chẳng rớt xuống cây quẻ nào!
-Vậy Phong thử cầu về việc gì đó xem, học hành chẳng hạn?
-Để thử xem!
Rồi tôi làm theo lời nàng cầm hộp xăm lên lắc tiếp. Nhưng không phải xin về học hành mà là về tình duyên. Quả thật, một lúc sau cũng có quẻ xăm rớt xuống. Chưa kịp đọc quẻ xăm đó là gì thì Ngọc Lan đã hớn hở dắt tôi đến bàn giải xăm kế đó làm tôi suýt lộn cổ.
Đặt quẻ xăm của mình lên bàn, Ngọc Lan tròn xoe mắt nghe lời của thầy giải xăm giảng giải:
-Đây là xăm số 36 xăm trung! "Nhãn tiền bệnh tụng bất tu ưu, Thật địa tư tài tấn khả cầu. Cáp tự viên hầu kim tỏa thoát, Tự qui sơn động khứ lai du."
-Thế nghĩa là gì vậy thầy?
-Quẻ nầy là tượng Vượn, Khỉ Xồ Xích, phàm việc gì cũng trước cay đắng, sau ngọt bùi.
-Dạ, con hiểu rồi! Cảm ơn thầy!
Nàng tươi cười đón nhận lấy giấy xăm rồi đứng lên kéo tay tôi ngồi xuống ghế. Giờ là đến lượt xăm của tôi. Thú thật là tôi cũng hồi hộp lắm, lần đầu tiên xin xăm mà. Rồi khi nghe thầy giải xăm giải thích, tôi suýt chới với:
-Đây là quẻ số 74, quẻ hạ."Hộc phi hoàn tự nhập lung trung, Dục tưởng phiên thân khước bất thông. Nam, bắc, đông, tây đô hiểm nạn, Thử gian vô xứ kiến thương khung."
-Sặc, có sao không thầy?
-Quẻ này xấu lắm, phàm là làm việc gì cũng lành ít dữ nhiều! Nếu không biết khôn khéo xoay chuyển sẽ rất dễ bị nguy hiểm đến bản thân.
Nghe đến đây tôi bỗng xuống tinh thần chẳng thể nào cất lời được. Tay chân tôi cứ run rẫy cả lên. Quẻ xăm đầu năm đã báo hiệu điềm xấu cho tôi rồi, quá rõ ràng là đằng khác. Phàm là làm việc gì điều lành ít dữ nhiều. Vừa nãy tôi đã xin cầu tình duyên, thế chẳng phải tôi sẽ gặp trắc trở hay sao?
Chưa kịp để tôi suy nghĩ thêm, Ngọc Lan đã kéo tôi ra bên ngoài đại sảnh đặt tôi xuống băng ghế đá an ủi:
-Thôi nào Phong! Như Phong đã nói đấy, quẻ xăm chưa chắc đúng mà!
-Nhưng thà là không xin! Bây giờ xin rồi, mới đầu năm đã xin được quẻ hạ thế là sao mà ăn tết vui đây!
-Lan xin lỗi mà, lỗi là tại Lan hết, được chưa?
-Uầy, Phong không trách Lan đâu! Chỉ trách số mình quá đen đủi thôi!
Rồi nàng khẽ thở dài cốc yêu vào đầu tôi:
-Phong ngốc, bây giờ Lan sẽ chịu trách nhiệm về việc này được chưa?
-Chịu trách nhiệm như thế nào chứ?
-Từ đây cho đến hết tết nếu Phong có cần việc gì cứ gọi cho Lan. Lan sẽ đến chỗ Phong ngay tức khắc luôn, chịu hông?
-Ừa thế cũng được, hề hề!
Tôi bỗng chuyển sắc mặt từ xám sịt sang vui tươi hồ hởi chỉ trong phút chốc làm Ngọc Lan nhíu mày phồng má:
-Hứ, đồ đòi hỏi!
-Ơ, ai bảo làm Phong buồn! Lan đã hứa rồi nhé không được nuốt lời!
-Rồi, ghét quá đi!
Nhưng chúng tôi không phải là người đi chơi đêm giỏi. Đồng hồ bây giờ đã điểm đến 3h sáng. Sắc mặt đứa nào đứa nấy đều đã phờ phạt cả. Thậm chí có đôi lúc Lan che miệng ngáp thể hiện vẻ mệt mỏi vô cùng. Cả tôi cũng vậy, đi dạo xung quanh chùa mà hai mắt tôi cứ díu lại với nhau như cánh sửa sập kéo xuống báo hiệu giờ đóng cửa đã đến.
Cho nên tôi ngáp ngắn ngáp dài nói với Lan:
-Hơ...oáp! Lan mệt chưa!
-Um, ...Lan cũng mệt rồi!
-Vậy giờ mình về nhá, hôm nào rảnh sẽ đi chơi tiếp!
-Ùa, vậy cũng được! Tạm biệt Phong nha!
Do nhà Lan ngược chiều với nhà tôi cộng với việc hôm nay nàng đi xe đạp điện nên nàng ra về trước. Trước khi vặn ga chạy đi nàng quay lại mỉm cười dặn dò tôi:
-Cái bao lì xì Lan tặng Phong ấy, Phong đừng mở ra sớm nha, khi nào buồn tuyệt vọng nhất Phong mới được mở ra đó!
-Ừa, Phong biết rồi!
-Còn nữa! Phong cũng đừng để tâm đến những quẻ bói đó nữa, nó không đúng đâu!
-Rồi, biết mà!
-Vậy Lan về nha, tạm biệt Phong!
-Ừa, Tạm biệt Lan!
Rồi Ngọc Lan vặn ga chạy đi, tôi cứ tiếc nuối dõi theo bóng nàng cho đến khi nàng khuất hẳn trong đám đông giờ vẫn còn nhao nhao trên đường.
Có thể Ngọc Lan đã đúng, những quẻ bói đó hoàn toàn chỉ là những câu chữ vô tri vô giác không giá trị. Nhưng cũng có thể quẻ bói đó mới là thứ dự đoán chính xác. Căn cứ vào những thử thách, trắc trở tôi đã gặp từ đầu năm học đến giờ tôi cũng phần nào tin vào nó. Nếu nó đúng thật thì từ nay về sau tôi sẽ khó lòng mà ngồi yên được trong cái chuỗi ngày vất vả trước mắt rồi.
Nhưng dù sau tôi cũng đã toại nguyện vì đêm nay đã được gần gũi với Ngọc Lan đến thế. Cầm bao lì xì trong tay, trong đầu tôi bỗng xuất hiện rất nhiều câu hỏi rằng nàng có lì xì khi nào, nàng đã cầu khấn việc gì và...khi nào tôi mới được mở bao lì xì này đây...
← Ch. 075 | Ch. 077 → |