Bí mật bị chôn vùi
← Ch.11 | Ch.13 → |
Hân cùng Hiếu rời khỏi bar. Hiếu chở Hân về, Yến bám theo, dừng trước nhà Bảo, Hân vẫy tay nói:
- Tới nhà rồi, bai nha, cảm ơn ông, ông giúp tui nhiều quá không biết trả ơn thế nào
- Biết trả ơn tui là tốt, vậy nhớ bữa tui nhờ bà làm người mẫu cho tui không, sáng mai 9h sang nhà tui rồi tui chở bà đi. - Hai người chỉ nói nhỏ nên từ xa Yến không nghe được rất ấm ức. Hân nhận thấy sự có mặt của cô thì cô nghi ngờ " con bé này không lẽ đổ Hiếu rồi, còn Bảo thì sao?? Với tư cách gia sư kiêm vệ sĩ mình sẽ bảo vệ thằng nhóc ấy, dù sao chủ nhà cũng đối xử tốt với mình " Hân ghé sát tai Hiếu:
- Con Yến kìa, nó thích ông đấy, cẩn thận - Hân hôn má Hiếu cố tình chọc tức Yến, Hiếu cũng hiểu được mới hùa theo
- Ok, tui sẽ cẩn thận - anh ôm Hân, cố tình cho Yến thấy.
- Thôi bà ngủ ngon
- Ông cũng vậy. - Hiếu leo lên xe, nhìn thấy bóng Hân vào nhà mới yên tâm phóng đi. Bây giờ tình cảm của anh dành cho Hân đang phai dần, cõ lẽ đó chỉ là tình cảm nhất thời thôi. Yến nãy giờ trông thấy hết mới nghiến răng ken két:
- Thiên à, cô dám hôn người ấy sao. - Yến lôi điện thoại ra bấm số rồi gọi cho ai đó
- anh điều tra được gì chưa?
- Thưa cô, mọi bí mật đều bị tập đoàn RxH nắm giữ, không moi được gì cả
- Hừ, làm ăn kiểu vậy đừng òng nhần tiền của tôi - cô tức anh ách
- Vâng, tôi cũng chẳng dám nhận gì, là 1 thám tử toi thấy fnh thật vô dụng, nhưng tôi biết được 1 điều là người cô nói àl con trai, không phải con gái
- Hả... sao lạ vậy.. ừ thôi cảm ơn tút.. tút..
- Kì lạ, sao lại là con trai được chứ? aiss Thiên ơi là Thiên, rốt cuộc ngươi là ai? - cô giậm chân xuống xe, sau đó nổ máy và phóng đi về
Sáng hôm sau..
- Thưa bà chủ, lần này tôi thật có lỗi, mới vào làm việc thôi mà đã không làm tròn trách nhiệm, đã làm cậu chủ bị thương, tôi xin nhận mọi hình phạt - cô đang cúi người nhận lỗi trước bà Hoa
- Nói tôi nghe, cô luôn là người cẩn thận, tại sao lại thành ra như vậy - bà Hoa lo lắng
- Dạ.. thưa bà chủ.. là tại ba tôi đang bị bệnh, tôi quá lo lắng cho ông nên đã để cậu chủ bị vậy, tôi thành thật xin lỗi bà - Cô buồn bả khai ra
- Ôi trời! ba cô bị gì?? - bà Hoa ngày càng lo lắng
- Thưa ba tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối - Cô cố ngăn giọng nói đáng thương của mình lại
- Ôi.. tôi hiểu rồi, lần àny tôi sẽ tha thứ cho cô, lần sau sẽ không có như vậy đâu nhé - Bà Hoa cười hiền
- Tạ ơn bà chủ - Cô mừng rỡ cười tươi
- Cô quả là đứa con hiếu thảo, phải chi tôi có đứa con như cô cũng đỡ - bà xoa đầu cô
- bà chủ nói quá ạ hì hì - cô xem bà Hoa như mẹ của mình, ở nơi bà, cô có cảm giác rất ấm áp như khi ở bên mẹ mình khi cô còn nhỏ
- Cô lên gọi thằng Bảo xuống ăn sáng đi
- Dạ vâng thưa bà chủ, tôi xin phép - cô chào bà Hoa rồi bước lên phòng Bảo
Cốc.. cốc
- Vào đi
- Thưa cậu chủ xuống ăn sáng - cô bước vào
- Ờ, à, anh vào đây - anh chỉ tay về phía cô
- Có chuyện gì thưa cậu chủ - cô cúi người xuống chỗ anh đang ngồi, thừa cơ hội, anh túm lấy tay cô, lật ngửa cô lên giường mình
- Nói tôi nghe, có phải em của anh là người đã làm tôi ra như thế này? - Anh dí sát mặt cô đe dọa
- Chắc có sự nhầm lần ở đây thưa cậu chủ - Cô né tránh ánh mắt của anh
- Ê đừng có nhìn đi chỗ khác, nhìn thẳng vào tôi, có phải anh bảo nó làm vậy, đúng không? - Anh liếc xéo cô, tim cô đạp rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài
- Thưa không phải, chắc anh nhầm lẫn rồi, thôi xuống anh sáng đi cậu chủ - cô giả bộ cười, vùng vẫy thoát khỏi cái tay của anh
- Anh đừng có nói dối, tôi là con nít lên 3 hả? hay lên 5? nói tôi nghe, hay là.. tôi thử làm gì đó với cơ thể anh nhé? - Anh cười đểu
- BỎ TÔI RA - cô hét lên, hên là phòng anh là phòng cách âm nên không thể nghe được gì, cô thoát được vòng tay anh nhưng rồi anh ngăn lại
- Ở lại thay đồ cho tôi - anh lườm cô rồi cười đểu
- Hả.. ?hả.. ?HẢ?????? Tôi thay đồ cho cậu chủ? - Cô lại rít lên
- Ờ, đó là công việc của anh mà?
- À ừ.. vâng - cô trố mắt kinh ngạc rồi bèn ngậm ngừng nhận lời
Cô cởi áo anh ra, đập vào mắt cô là body 6 múi dẹp thiệt đẹp, cô cố nhắm mắt nhưng lại không được, cô quay sang chỗ khác
-Ê, quay đi đâu? quay qua đây, coi chừng nhầm bây giờ - anh cười đểu
- Tôi.. tôi thay xong áo rồi, quần anh tự thay, - cô chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại
- Chọc xíu làm ghê, hắn thích mình hay sao mà mặt đỏ lịm vậy trời? - Anh bĩu môi rồi cười khì khì, anh cũng không biết tại sao mình lại cười như vậy
Về phía cô, cô đang đứng dựa vào từng, tay đặt lên ngực như trấn an tim mình, mặt cô đỏ như gấc, cô vỗ 2 tay vào má rồi bước xuống.
- Bà chủ, tôi xin phép đi có việc bận ạ. Đúng 4 tiếng nữa tôi sẽ về, bạn tôi nhờ tôi giúp anh ấy làm người mẫu - cô cúi người xin phép bà Hoa
- Vậy thì cô cứ đi đi, mà lần sau không cần phải gập người như vậy đâu nhé - bà cười phúc hậu
- Dạ vâng - cô cười đáp trả lại bà rồi bước ra cổng
- Ê ông tới nhanh lên coi - cô gọi cho Hiếu
- 30s nữa - Hiếu trả lời
.... đúng 30s sau...
- Căn chuẩn đó hihi - Cô cười nhìn Hiếu
- Tui mà, mời cô nương vào - Hiếu kéo cửa xe mời Hân vào
- Có cần làm quá vậy không hehe - cô nhí nhảnh nhìn anh chàng bạn thân của mình
- Thôi đi nhé
- Ok
Những hành động thân thiết giữa cô và Hiếu đã lọt vào mắt của Bảo, trong người anh có cơn tức giận đang sôi lên, "sao hắn cứ như bồ bịch với tên Hiếu vậy nhỉ?" suy nghĩ vẩn vơ trong đầu rồi anh lại nóng giận lên 1 lần nữa, anh tự hỏi sao anh lại có cảm giác như vậy.
//////////////////////////////////////
Về phần cô thì Hiếu dẫn cô vào chi nhánh make up của anh ở gần đó, Hiếu là chuyên gia make up rất nổi tiếng và anh rất ít khi make up cho người khác, khi anh dẫn Hân vào trong, kéo ghế cho Hân ngồi và lôi hết tất cả dụng cụ làm đẹp ra để sửa soạn lại Hân thì tất cả mọi người đều bu đông lại, vì đây là cơ hội hiếm có để xe tài năng của Hiếu mà
20" sau, Hân bước ra với khuôn mặt rất đẹp. Đôi mắt to long lanh với cặp lens xám tro cùng bộ lông mi giả cong vút, đôi môi mỏng, bóng bẩy của cô được nhấn mạnh bởi màu đỏ cherry trông cô thật xinh xắn, và cuối cùng là bộ tóc giả do chính Hiếu vừa cắt tỉa xong. Bộ tóc này có màu vàng trắng, phía đuôi là màu hồng nhìn cực kì ăn ý với bộ đầm màu hồng kiểu Nhật Bản của cô. Khi đang chụp trong công viên, Tùng đi ngang qua thấy bóng dáng ai quen quen, thấy Hiếu thì anh dừng xe lại, bước lại chỗ Hiếu
- Chào anh - Tùng vỗ vai Hiếu
- Chào - Hiếu cười khì khì - Cậu nhận ra cô gái kia không?
- Ai vậy?? từ từ... hình như là... HÂN???? - Tùng ngạc nhiên. Khi nghe có người nhắc tên mình, cô quay người lại
- A Tùng! Chào! - Cô vẫy tay, chạy lại chỗ Hiếu và Tùng
- Chị... chị đây hả? - Tùng trố mắt kinh ngạc
- Hehe, chị đây - Cô cười tinh nghịch
- Khoan!... chị xinh quá! chắc em đổ chị mất, bữa nào giả gái đi chơi với em để mấy đứa con gái kia khỏi làm phiền nhé - Tùng đùa
- Ấy không được không được, Hân là của anh - Hiếu cũng đùa theo
- Tui là của Rin rồi - Hân cười
- Không được, ổng bị đồng tính mà - ca2 2 người kia đồng thanh
- Haha - rồi cả 3 cùng cười to
- Anh Hiếu, nam chính bị bệnh, không chụp được, giờ làm sao? - nhân viên 1 chạy đến
- Ừ.. để anh xem - Hiếu đang vò đầu thì quay sang Tùng
- Ahhhh! có hot boy ở đây mà quên, em làm nam chính nhé, em có bận gì không? - Hiếu mắt sáng long lanh
- Tình hình như vậy thì còn biết cách nhận lời thôi, hên là em cũng không bận gì - Tùng cười
- Hehe vậy vào phòng make up với anh nào - Hiếu nháy mắt với Tùng
- Thôi cái nháy mắt đi ba, nổi da gà rồi nè - Tùng ớn lạnh
- Haha, mấy đứa chỉnh sửa nữ chính cho anh luôn nhá, anh nhường chị ấy lại đấy - Hiếu quay qua nói với nhân viên
15" trôi qua
Tùng bước ra với mái tóc màu đỏ hung tự nhiên cùng bộ vest đen lịch lãm, điểm nhấn chính là cái kính râm style nhìn anh không khác gì tài tử Hàn Quốc. Còn về Hân thì cô được nhân viên đưa cho bộ tóc giả màu đen, phần đuôi nhuộm đỏ hung trùng màu với Tùng, xoăn nhẹ cùng cái đầm dạ hội đen ôm sắt cơ thể làm lộ body chuẩn cực chuẩn của cô
- 2 người đứng sát lại, nam chính ôm eo nữ chính đi - thợ chụp nói
- Rồi đẹp lắm, thêm mấy "chục" bức nữa nha
2 tiếng sau
- Phù cuối cùng cũng xong - 2 người thở phì phì
- Cảm ơn sự hợp tác của 2 người hehe - Hiếu đến khoác vai cả 2
- Nè, chụp hình để làm gì vậy? - Tùng hỏi
- À, quảng cáo qua nước ngoài í mà, hì hì, có khi 2 người lên trang bìa đứng luôn đấy, hãnh diện không, tên tuổi của 2 người sẽ tỏa sáng - Đôi mắt tràn đầy kim tuyến long lanh nhìn Tùng và Hân
- Thôi tui xin ông, à cũng trễ rồi, tui về nhé - Hân nhìn đồng hồ
- Em đưa chị về, dù gì cũng tính sáng nhà thằng Bảo chơi - Tùng khoác vai Hân nói
- Ok vậy cũng được, tạm biệt Hiếu - cô hôn nhẹ vào má Hiếu
- Bye bye!
← Ch. 11 | Ch. 13 → |