Vay nóng Tinvay

Truyện:Thang Tiêu - Chương 53

Thang Tiêu
Trọn bộ 60 chương
Chương 53
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Siêu sale Lazada


Tin tức nóng nhất mấy ngày nay ở thành phố R chính là chuyện đại tiểu thư nhà Chu chết do hung phấn quá mức với đàn ông ở trên giường. Báo chí tiến hành tăng thêm số trang đưa tin chuyện này, hơn nữa không biết làm thế nào mà còn lấy được tấm hình lúc Chu Như đang lúc phấn kích, trên giường không chỉ có một người đàn ông mà là hai! Người dân ở thành phố R cầm tờ báo lên đọc đều cảm thấy kinh khủng, tiểu thư nhà Chu mạnh mẽ đến thế sao? Một người đàn ông còn không thỏa mãn được, vậy mà còn muốn hai người đàn ông! Thảo nào chết ở trên giường đàn ông!

Mặc dù người dân ở thành phố rất chú ý đến chuyện này, nhưng chỉ thảo luận trong bóng tối, thậm chí nếu thấy có đứa nhỏ nào liếc mắt nhìn tờ báo ngay lập tức ném vào thùng rác, cái này không thể để cho trẻ con nhìn được, nếu như học theo thì phải làm sao bây giờ!

Cha mẹ Chu gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng vô cùng đau khổ, nhất là cha Chu, vì chuyện con gái mà tất cả cơ nghiệp buôn bán gần như sụp đổ, tại sao có thể để con gái chết không minh bạch như vậy? Cha Chu nói, thi thể Chu Như lập tức được mang đi giải phẫu. Mặc dù mẹ Chu nhất quyết phản đối nhưng cũng không thể ngăn cản được quyết tâm của cha Chu. Nhưng sau khi nhận được kết quả giải phẫu, cha Chu hoàn toàn choáng váng, một chút vấn đề cũng không có! Nguyên nhân là do Chu Như hút thuốc phiện quá liều lượng, hơn nữa lại hung phấn trên giường, do đó trái tim làm việc quá tải nên mới dẫn tới tử vong.

Nói thẳng ra Chu Như chết là do quá hưng phấn! Còn là do hưng phấn quá kịch liệt mà chết.

Thật ra cha Chu đã sớm biết chuyện Chu Như dính vào thuốc phiện, đã nói đi nói lại nhiều lần nhưng vẫn phản tác dụng, cha Chu dứt khoát mặc kệ, dù sao con nhiều nhà phú quý ở thành phố ít nhiều đều dính, cho nên cha Chu cũng đành mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ cha Chu hối hận đau đớn trong lòng, bởi vì nhất thời trước đây ông không quản lý con gái nên con mới chết, làm sao ông không thể tự trách bản thân? Ngày lễ tang Chu Như, Viên Tiêu cũng tham dự, nhìn thấy Cha Chu chỉ trong một đêm đã già đi rất nhiều cũng không làm anh hung phấn, chỉ cảm thấy thương tâm.

Mỗi khi nhớ tới ngày cô bị con dao đâm vào người, người đầy máu, mỗi lần nghĩ lại anh đều rất sợ, nếu ngày đó anh vĩnh viễn mất cô, anh nên làm gì bây giờ? Với Chu Như, anh không cảm thấy áy náy, người nào uy hiếp đến người của anh đều phải diệt trừ! Tuyệt đối không ai được làm tổn thương đến cô dù chỉ là một phần! Huống chi, đây cũng là do Chu Như gieo gió gặt bão, anh cũng không muốn lấy tính mạng của cô, không nghĩ tối hôm đó cô điên rồi, liên tục tiêm thuốc phiện ba lần! Cho dù anh không cho thêm vào liều thuốc thì cô cũng chỉ còn nữa cái mạng.

Viên Tiêu tắm rửa ở văn phòng rồi mới trở về nhà. Anh không thể mang xui xẻo về nhà, vết thương của cô mới lành lặn, anh muốn chăm sóc cho cô thật tốt.

Gần đây Thang Viên đặc biệt mẫn cảm với âm thanh mở chốt, giống như chim sợ cành cong. Thực ra vết thương của cô đã tốt hơn nhiều rồi, Nhưng Viên Tiêu vẫn cẩn thận chăm sóc cô, cô suy nghĩ một chút thấy, một lần chăm sóc cho tốt rồi thôi, đỡ sau này còn phải chịu tội, cho nên không phản bác anh. Nhưng không ngờ gần đây vết thương đã tốt hơn, chỉ sợ sau này mới đáng lo.

Cũng không biết Viên Tiêu bị làm sao, mấy ngày nay vào buổi tối đều phải đem cô đến giường vận động. Vài ngày ban đầu thì còn có thể, nhưng lại không nghĩ tới hằng đêm anh không buông tha cô! Thật sự bây giờ Thang Viên khổ không thể tả, hầu như mỗi sáng thức dậy đều đau xương sống thắt lưng, mỗi đêm cô đều mơ tưởng đẩy anh ra khỏi giấc ngủ của mình, nhưng nhìn ánh mắt nhẫn nại của anh cũng không đành lòng. Chỉ có thể mỗi đêm để mặc anh quấn quýt.

Nhớ lại khoảng thời gian một năm khi cô còn đi làm, hầu như đều là xin nghỉ, chỉ có mấy tháng đi làm đàng hoàng. Thang Viên cảm thấy mình không thể tiếp tục chán chường như vậy nữa, cũng không thể ngồi trong nhà để Viên Tiêu nuôi. Vì thế đêm hôm đó khi Viên Tiêu đang phấn khởi cởi áo Thang Viên, Thang Viên mặc kệ!

"Viên Tiêu, ngủ" Thang Viên nắm chặt cổ áo mình, bắt đầu không phối hợp.

Món ngon ngay trước mặt mà lại không được ăn thật khó chịu? Áo ngủ mỏng manh không che được đường cong cơ thể quyến rũ của cô. Viên Tiêu tập trung nhìn vào làn da trắng noãn ở xương quai xanh, nuốt một ngụm nước bọt. Nhịn sẽ chết người đấy! Anh đã nhịn tám năm rồi, giờ lại nhịn nữa sẽ nổ tung mất! "Thang Viên, một lần thôi, một lần là tốt rồi!". Viên Tiêu nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Thang Viên, hôn lấy lòng, dưới ánh đèn đôi mắt to ngập nước giống như viên Ngọc Thạch, sáng óng ánh.

"Qúa mệt mỏi, chúng ta làm ba ngày một lần được không?". Thang Viên nghiêng đầu đi chỗ khác không để anh mê hoặc, đôi mắt nhỏ quả thực làm chết người!

Hồi lâu cũng không thấy Viên Tiêu nói gì, Thang Viên cảm thấy kì quái, nghiêng đầu sang chỗ khác vừa nhìn thấy: A!, thiếu chút nữa bị ngọn lửa trong mắt anh thiêu đốt! "Viên, Viên Tiêu..." Thang Viên bị anh nhìn như vậy nên mới nói chuyện cà lăm, chỉ cảm thấy mình giống như con cá lao theo dòng nước, sống hay chết đều do đối phương quyết định. Viên Tiêu nhìn chằm chằm cô không nói một lời nào, Thang Viên không có biện pháp, đành phải lấy lại bình tĩnh hỏi: "Viên Tiêu, anh...anh bị làm sao vậy?"

"Anh cứng rồi". Viên Tiêu giữ chặt tay Thang Viên đưa vào trong quần lót, thấy sắc mặt Thang Viên đỏ bừng lên vẻ mặt anh cũng không thay đổi: "Thang Viên bé nhỏ, cứng thì phải làm sao bây giờ?"

"Anh, anh là tên lưu manh!" Thang Viên bị anh làm tức giận bốc khói lên đỉnh đầu, làm thế nào cũng không rút tay ra được, nhận thấy vật kia trong tay mình ngày càng có khuynh hướng lớn lên, Thang Viên khẽ cắn răng hung dữ nắm chặt một cái.

"Hít..." Viên Tiêu hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới cảm thấy đỡ đau hơn một chút."Vợ à, em định giết chồng sao?"

"Ai là vợ của anh!" Thang Viên dùng chăn đắp lên đầu, dứt khoát không nhìn Viên Tiêu, mắt không thấy tâm không phiền!

Chuyện này lớn rồi! vào giờ khắc này Viên Tiêu cũng không quan tâm đến đau đớn nữa, liền kéo chăn nằm xuống ôm lấy Thang Viên: "Thang Viên chính là vợ của anh! Đời này, kiếp này, kiếp sau nữa vẫn là vợ của anh!" Tuy lời nói có vẻ hơi ngây thơ, Thang Viên cong khóe môi, cười dịu dàng, tuy nhiên ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Nhưng em không chấp nhận!"

Như vậy sao được! Mình đã suy nghĩ tám năm, thật vất vả mới lừa được cô ấy lên giường, nhưng bây giờ vẫn còn không chịu nhận! Không được! Nhất định phảiquyết định xong chuyện này, nếu không Thang Viên chạy mất thì phải làm sao bây giờ! "Thang Viên, em gả cho anh đi!" Bỗng nhiên Viên Tiêu ngồi xuống, mắt mở to nhìn Thang Viên, bên trong trăm phần trăm đều là nghiêm túc.

Đây là đang diễn đoạn nào vậy? Sao tự nhiên lại thành chuyện cầu hôn! Thang Viên đau đầu nhìn Viên Tiêu, rõ ràng là anh nói thật, vô cùng giận bản thân mình đã khơi mào đề tài này: "Viên Tiêu, anh ngủ trước đi được không?" Thang Viên day day huyệt thái dương, cảm giác hình như mình đang đối mặt với một đứa trẻ bốc đồng.

"Em đáp ứng anh trước đã!" Viên Tiêu khộng chịu nghe theo, hôm nay nhất định anh phải nghe được đáp án từ miệng Thang Viên nếu không tuyệt đối anh sẽ không bỏ qua.

Kết hôn. Thang Viên chưa từng nghĩ đến chuyện này, mặc dù đang ở chung một chỗ với Viên Tiêu, ngay cả chuyện thân mật nhất giữa hai người cũng đã xãy ra. Thực ra kết hôn với Viên Tiêu chính là lựa chọn duy nhất của cô, nhưng bây giờ chuyện này không còn giống như trước đây, cô không thể giống như trước kia hưởng thụ sự cưng chiều của anh mà không kiêng nể gì cả, cô vĩnh viễn không thể sinh cho anh một đứa con mập mạp, mặc dù anh nói không cần. Nhưng cô vẫn để tâm, làm sao có thể không cần, làm sao cô có thể tước đoạt đi quyền làm ba của anh?

Thang Viên yên lặng, một lúc sau cũng không nói. Nói cho cùng, do cô vẫn chưa vượt qua được vết thương sâu trong lòng.

"Em không muốn lấy anh sao?" Ánh mắt Viên Tiêu ngày càng ảm đạm, cho dù mình có cố gắng thế nào vẫn không thể chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng cô, cô vẫn không chịu giao mình cho anh chăm sóc, cô còn muốn làm thế nào nữa? Còn muốn anh phải làm thế nào thì cô mới an tâm? Nhưng chuyện đã đến đây muốn rút lui cũng không còn có đường quay về nữa, cô muốn lui về phía sau, anh nhất định sẽ đi tới! Cho dù thế nào nhất định cô cũng phải là vợ của anh! "Thang Viên, em phải gả cho anh! Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, nhất định em phải gả cho anh!"

"Viên Tiêu, anh đừng như vậy". Giọng Thang Viên khàn khàn: "Chúng ta, chúng ta đợi vài năm nữa...".

"Anh đã đợi tám năm rồi!" bỗng nhiên Viên Tiêu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thang Viên: "Một khắc anh cũng không chờ được nữa, Thang Viên bé nhỏ, rốt cuộc em có đồng ý hay không?"

"Anh.. Anh để cho em suy nghĩ thêm suy nghĩ thêm một chút ... Cô không giống người phụ nữ thận trọng, nhưng cô nhất định phải để cho anh có thời gian suy nghĩ, cô không muốn sau này anh hối hận.

Sắc mặt Viên Tiêu xanh mét, nghiến hàm răng ken két, bên trong đôi mắt léo ra sự căm phẫn. Nhiều năm qua, anh thật lòng thật tâm với cô, chưa bao giờ không nghe lời cô, nhưng hôm nay lại nhận được kết quả như thế này! Anh lạnh lùng liếc Thang Viên một cái, lập tức đi xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Tức giận, làm sao có thể không tức giận chứ? Đây là lần đầu tiên anh tức giận với cô, nhưng cô không hề trách anh dù chỉ là một chút, Thang Viên cắn môi, ánh mắt có chút mơ hồ, cũng tốt, nếu chiến tranh lạnh có thể dập tắt nhiệt huyết của anh cũng tốt. Ít nhất còn có thể cho anh lựa chọn một con đường sống. Cô hít hít mũi vừa định nằm xuống ngủ, chợt nghe cửa mở phịch một tiếng, Thang Viên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Viên Tiêu đang cầm một con dao đi về phía cô. Trên lưỡi dao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến da đầu Thang Viên tê dại một lúc.

"Viên Tiêu, anh muốn làm gì?" Thang Viên có chút khẩn trương trừng mắt nhìn Viên Tiêu, không phải sợ bị anh làm tổn thương, chẳng qua là do đột nhiên rơi vào tình huống này ai cũng sẽ kinh hoàng.

"Thang Viên, em có đồng ý không?" Viên Tiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm Thang Viên, hình như sợ cô chạy đi liền nói: "Nếu em không nói một tiếng, anh sẽ chém một đao lên người, đến khi nào em đồng ý mới thôi!"

"Viên Tiêu, anh buông dao trước đã!" Thang Viên luống cuống chân tay chạy đến bên cạnh Viên Tiêu muốn cướp con dao trên tay anh, nhưng Viên Tiêu lại né qua một bên. Anh quật cường nhìn Thang Viên, đột nhiên tay phải nắm con dao chém lên cánh tay một nhát!Lập tức máu đỏ liền chảy ra, tuy nhiên Viên Tiêu lại không có cảm giác đau, chỉ nhìn Thang Viên: " Thang Viên bé nhỏ, em có đồng ý không?"

"Em đồng ý, em đồng ý! Anh mau bỏ dao xuống trước đã rồi chúng ta nói chuyện!" Thang Viên nhanh chóng rơi nước mắt, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn anh tự làm thương chính mình? Chỉ là kết hôn, không thể sinh thì không thể sinh! Đến lúc anh hối hận cô cũng không rời khỏi anh!

"Em thật lòng hay là do vạn bất đắc dĩ". Máu trên cánh tay Viên Tiêu nhỏ giọt tí tách trên sàn nhà, Thang Viên nhìn thấy ghê người, trong lòng rất đau, không cần nghĩ ngợi liền nói: "Đương nhiên là thật lòng! Viên Tiêu, xem như em cầu xin anh được không?" Giọng nói cô có chút nghẹn ngào, tay Viên Tiêu run lên, nhưng vẫn không bỏ dao xuống.

"Em chưa từng nói em yêu anh"

"Em yêu anh em yêu anh em yêu anh!" Thang Viên nói liên tục ba tiếng, nước mắt từ hai má rơi xuống, nặng nề đập vào lòng Viên Tiêu. Rốt cuộc anh cũng bỏ dao xuống ôm lấy Thang Viên: "Đã nói rồi thì không thể đổi ý! Lập tức chúng ta kết hôn!"

Thang Viên bị anh làm sợ choáng váng, cũng không còn biết phản bác, vừa nắm lấy cánh tay chảy máu của anh vừa gật đầu.

"Thang Viên ngoan..." Viên Tiêu khẽ hôn lên khuôn mặt đẫm lệ của cô: "Không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ, Thang Viên không cần lo lắng".

"Về sau anh không được phép làm những chuyện như vậy nữa". Thang Viên rời khỏi ngực anh, lấy tay xoa nước mắt, chạy tới tủ đầu giường kéo ra, lấy ra một cái hộp thuốc nhỏ từ bên trong, vừa bôi thuốc cho anh vừa nói.

"Được, không làm". Viên Tiêu cúi đầu nhìn cô, trong lòng giống như uống mật ngọt. Không những Thang Viên nói thương anh mà còn đồng ý gả cho anh, vết thương nhỏ này có là gì. Nếu biết như thế này cô sẽ đồng ý, anh đã sớm đi lấy dao!

Cảm xúc tối nay thay đổi rất nhanh, vừa mới lên giường Thang Viên đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, anh giống như ma nhập nhìn chằm chằm Thang Viên ngủ, từng lần từng lần hôn lên mặt cô.

Tám năm, rốt cuộc anh thật sự đã có thể khiến cô trở thành người của anh! Chỉ một mình anh! Viên Tiêu nắm chặt tay Thang Viên, nhắm hai mắt lại, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể an tâm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-60)