← Ch.140 | Ch.142 → |
"Nếu có lần sau thì trẫm sẽ cố gắng không mang nàng ra ngoài." Bởi vì đã quen đủ loại chuyện tàn nhẫn trong cung nên hắn thấy cảnh tượng đẫm máu vừa rồi rất nhỏ nhặt không đáng kể.
Tịch Tích Chi lập tức lắc đầu, kêu chít chít hai tiếng, rất không hài lòng khi An Hoằng Hàn nói thế. Chỉ là nàng tưởng tượng lại hình ảnh kia nên hơi buồn nôn mà thôi. Nếu sáng sớm An Hoằng Hàn hỏi nàng có muốn đi cùng hay không thì nhất định nàng sẽ đi. Vì chuyện Ngô Lăng Dần không tránh khỏi liên quan tới mình, sao có thể giao toàn bộ trách nhiệm cho An Hoằng Hàn gánh?
Cái gọi là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, Tịch Tích Chi sẽ không làm rùa đen rụt đầu, chỉ biết trốn sau lưng An Hoằng Hàn.
Ánh mắt kiên định của con chồn nhỏ khiến An Hoằng Hàn cảm thấy vui mừng trước nay chưa từng có. Có con chồn này cùng tiến lùi với mình, hình như là một chuyện tốt.
Ánh mắt sâu xa không đáy, An Hoằng Hàn vươn ngón tay ra vuốt ve bộ lông óng mượt của con chồn nhỏ, hình như vuốt ve mỗi một cọng lông trên người nàng tới nghiện, hận không thể ôm con chồn nhỏ, vĩnh viễn không thể rời nhau.
"Về điện Bàn Long."
An Hoằng Hàn vừa nói câu đó, lập tức có nhiều thái giám đi theo.
Lâm Ân đi bên phải An Hoằng Hàn, bảo mọi người đi nhanh lên. Đám đại thần sững sờ đứng trong trường đấu võ, không biết tiếp theo nên làm thế nào. Bọn họ bắn Ngô Lăng Dần một mũi tên vậy là đại diện cho việc có quan hệ đối địch với nhà họ Ngô. Điều khúc mắc này khiến không ai dám giúp đỡ nhà họ Ngô. Chắc chắn nhà họ Ngô chỉ có thể lụn bại theo.
Hơi sức toàn thân Ngô Kiến Phong như bị rút sạch, hai chân không còn chút sức nào, ngồi bệt xuống đất, không nghe lọt một tiếng thét nào của thái giám xung quanh.
Mất đi sự ủng hộ của nhà họ Ngô, vậy cuộc sống sau này của hắn chỉ có thể nơm nớp lo sợ.
Như thể trời sụp, hai tay Ngô Kiến Phong ôm chặt đầu, ngồi xổm trên đất không biết phải làm sao.
Ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong bữa trưa từ lâu. Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn vừa bước vào điện Bàn Long đã ngửi thấy mùi thơm của các loại thức ăn trên bàn.
Nhưng vì vừa rồi khó chịu nên Tịch Tích Chi không có chút khẩu vị nào. Thấy đùi gà thích nhất mà nàng cũng không thèm ăn nổi.
Phát hiện con chồn nhỏ khác thường, An Hoằng Hàn đặt bát đũa xuống, nói với Lâm Ân: "Phân phó ngự thiện phòng nướng một con có Phượng Kim Lân."
Tai Tịch Tích Chi run lên nhưng vẫn không có bất cứ động tác nào. Suy nghĩ một chút, số lượng cá Phượng Kim Lân vốn có hạn, mà hôm nay mình lại không thèm ăn, dù An Hoằng Hàn phân phó người nướng cá, e rằng mình cũng nuốt không trôi.
Vì số lượng ít cho nên càng cần phải hạn chế.
Tịch Tích Chi đi từ từ qua, giơ móng vuốt nhỏ lên chụp lấy An Hoằng Hàn, chít chít hai tiếng, ý bảo đừng phân phó thái giám nướng cá.
Lần đầu tiên thấy mình phần phó người nướng cá Phượng Kim Lân mà con chồn vẫn không muốn ăn. Sắc mặt An Hoằng Hàn không tốt, như thể bất mãn với chuyện xảy ra, "Nàng đã không muốn ăn vậy cũng đừng ăn, cả người toàn là mỡ, nên giảm mập đi một chút."
Nữ nhân kỵ nhất cái gì? Đương nhiên là người khác làm trước mặt mọi người, nói nàng mập.
Nhìn cung nữ thái giám xung quanh run vai cười trộm, Tịch Tích Chi lập tức xù lông, móng vuốt vỗ mạnh về phái An Hoằng Hàn. Nàng thầm mắng mình hài lòng gấp bội với thân hình của mình. Xem tay chân nhỏ này xem, chạy nhanh hơn nhiều. Chìm đắm trong sự thỏa mãn, đôi mắt ngập nước của con chồn nhỏ trừng An Hoằng Hàn mấy lần.
Hắn cầm chặt đũa bạc, gắp một cái đùi gà đặt trước mặt con chồn nhỏ, "Ăn một cái đùi gà trước đi. Nếu không phải giảm cân thì ăn thật ngon cho trẫm."
Tịch Tích Chi đang nôn nóng, có câu nói rất hay là hóa bi phẫn thành thèm ăn! Cho nên nàng cầm cái đùi gà, cắn mạnh, xé một miếng thịt, nhai kỹ trong miệng.
Con chồn nhỏ mất tích là rất nhiều ngày cho nên rất lâu không thấy cách thưởng thức đáng yêu như thế của nàng, không ít cung nữ nhìn chằm chằm bên này không chớp mắt.
Tuy An Hoằng Hàn không thích người khác dòm ngó thứ của mình nhưng nếu đối phương khôn có ý xấu thì hắn cũng không ngăn cản.
Thấy con chồn nhỏ ăn rất ngon, An Hoằng Hàn cũng duỗi đũa bạc ra gắp thức ăn.
Ăn cơm xong với hắn, nàng vỗ vô cái bụng tròn căng của mình, sau đó ngã vào lòng An Hoằng Hàn không nhớ gì nữa. Nàng ợ hai cái tìm một tư thế thoải mái, bắt đầu ngủ.
An Hoằng Hàn làm đệm người nhưng không một lời oán giận, chịu mệt nhọc mà ôm lấy nàng, sau đó lạnh lùng liếc nhìn những thái giám cung nữ khác.
Tuy bệ hạ không nói rõ ý tứ nhưng tất cả mọi người đều biết đây là lời cảnh báo bọn họ, cảnh cáo họ không được phát ra một chút tiếng động, quấy rầy con chồng Phượng Vân ngủ trưa.
Cung nữ chịu trách nhiệm dọn dẹp thức ăn thả nhẹ động tác, cẩn thận từng li từng tí mà bưng mâm trong tay, lau sạch bàn, chỉ sợ trong lúc đó xảy ra sai lầm, phát ra tiếng động đánh thức con chồng Phượng Vân. Mỗi lần thấy nó trở mình ngủ cũng đều dọa các nàng sợ gần chết.
Trong hoàng cung, làm cung nữ thái giám hầu hạ trong điện Bà Long là khổ nhất. Vì cung nữ thái giám vào đây gần như có rất ít người có thể còn sống ra ngoài. Người sống cạnh bệ hạ mà đã vài năm chưa chôn vùi tính mạng như Lâm Ân đã ít càng thêm ít.
Có rất nhiều chính vụ quấn thân nên sau khi An Hoằng Hàn cơm nước xong cũng không nghỉ ngơi mà đi thẳng tới ngự thư phòng.
Tấu chương chất đống trên bàn khiến người ta nhìn là sinh ra cảm giác sợ hãi. Chỉ có An Hoằng Hàn như nhìn đã thành quen, tập mãi thành quen, đi tới ngồi xuống, sau đó đặt con chồn nhỏ lên đùi, lao vào xử lý công việc chính vụ.
Thỉnh thoảng con chồn nhỏ phát ra hai tiếng ngáy khiến hắn không kiềm chế được mà nở nụ cười nhạt. Chỗ có con chồn nhỏ này hắn đều cảm thấy tâm trạng tốt.
Cầm bút lên, hắn chăm chứ phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lông mày như ngọn núi khẽ nhíu, dường như gặp chuyện khó xử lý.
Cuộc sống của Tịch Tích Chi chính là ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn, thỉnh thoảng rảnh rỗi có thể tán gẫu hoặc đi dạo hai vòng.
Nằm trên đùi An Hoằng Hàn cực kỳ thoải mái, nàng hoan hỉ mà ngủ một giấc, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, từ từ tỉnh ngủ. Tịch Tích Chi trong trạng thái mờ mịt mở mắt ra, ngáp hai cái, dáng vẻ ngủ không đủ.
Vừa định đứng dậy thì phát hiện vốn mình không ngủ trên đùi An Hoằng Hàn. Nàng cố gắng mở to hai mắt, rũ lông, đi trên ghế một vòng. Lúc này ngự thư phòng không một bong người, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Trước kia lúc An Hoằng Hàn xử lý chính vụ, bên cạnh luôn có một đám thái giám cung nữ ngây ngốc hầu hạ.
Phát hiện khác thường, Tịch Tích Chi không hiể là vì sao. Vì tìm đáp án, nàng nhảy ra khỏi ghế, sau đó nhìn xung quanh một lần.
Trong ngự thư phòng yên tĩnh, vô cùng trống trải.
Tiếng bước chân của nàng vang lên bịch bịch không ngừng.
Vòng quanh bình phong, nàng tìm tất cả mọi chỗ nhưng vẫn không có bóng dáng An Hoằng Hàn. Dù hắn ra ngoài nhưng sao lại không đưa nàng theo? Nghĩ tới mình bị ném lại trong ngự thư phòng không một bóng người, nàng lền bực bội.
Nàng chạy nhanh tới cửa, hai cái móng vuốt nhỏ cố gắng đẩy cửa chính nhưng làm sao thì nó vẫn không nhúc nhích.
Cảm nhận sự bi ai của động vật nhỏ, cơn tức trong lòng nàng càng bốc cao. Nàng tự nhủ, An Hoằng Hàn bỏ lại nàng mặc kệ cũng thôi đi, ngay cả cửa cũng đối đầu với nàng. Nàng dùng hết sức, thật vất vả mới đẩy được cửa chính ra một khe nhỏ. Không chần chừ chút nào, nàng lạch mình ra ngoài.
Làm người hành động dễ hơn, đổi lại một con chồn nhỏ làm thì cũng mệt tới ngất ngư rồi. Vừa ra khỏi cánh cửa, Tịch Tích Chi ngồi dưới đất không nghĩ được gì.
Lâm Ân vẫn đứng ngoài cửa ngự thư phòng, thấy con chồn nhỏ chạy ra một minh thì sửng sốt một lát, đi tới gần, nghi ngờ mà nói: "Sao lại thế này? Sao con chồn Phượng Vân lại đi ra?"
Cung nữ thái giám cũng nghi ngờ.
Tịch Tích Chi bị mọi người vây xem cũng hơi mờ mịt, không biết ý bọn họ là gì. Chẳng lẽ nàng không thể đi ra?
"Lâm tổng quản, con chồn nhỏ đã ra rồi, vậy chẳng phải chúng ta có thể vào hầu hạ rồi hả?" Vài thái giám lục tục hỏi.
Vừa rồi bọn họ bị bệ hạ ra lện lui ra, mà trong lòng bọn họ nghĩ, nguyên nhân bệ hạ làm vậy là vì bọn họ đã quấy rầy mộng đẹp của con chồn nhỏ. Cho nên khi con chồn Phượng Vân đi ra, các cung nữ thái giám cũng không kiềm được mà hỏi.
An Hoằng Hàn không ra? Nhưng vừa rồi nàng không tìm được bóng dáng hắn mà! Nàng dám chắc chắn trăm phần trăm là trong ngự thư phòng không có chỗ nào che giấu được người lớn như An Hoằng Hàn. Huống Hồ dù sao hắn cũng sẽ không cố ý giấu nàng mà trốn đi.
Nghe thấy đám thái giám nói thế, đủ loại nghi ngờ trộn lại trong lòng Tịch Tích Chi.
Đúng lúc này, cửa ngự thư phòng kẹt một tiếng, An Hoằng Hàn đẩy cửa ra, đứng trên bậc thềm.
Hai mắt Tịch Tích Chi trựn thật lớn, vô cùng khó tin cảnh tượng trước mắt. Vừa rồi rõ ràng hắn không có trong phòng! Sao có thể đi ra từ bên trong?
An Hoằng Hàn chưa bao giờ để ý ánh mắt của những người khác nhưng khoảnh khắc khi hắn chạm tới ánh mắt của con chồn nhỏ thì lông mày như ngọn núi khẽ nhíu, khom lưng ôm lấy nàng.
"Trẫm nói sao không thấy tung tích nàng, thì ra lại lén chạy ra đây rồi."
Đối với người giành lời mình, Tịch Tích Chi thấy vô cùng tức giận. Rõ ràng người vừa rồi không thấy tung tích là huynh, sao có thể kẻ xấu cáo trạng trước chứ?
Cảm xúc của Tịch Tích Chi không thoát khỏi ánh mắt An Hoằng Hàn. Hàng mày hắn càng cau chặt, rất rõ ràng vừa rồi sau khi con chồn nhỏ tỉnh lại thì phát hiện chút đầu mối. Nhưng còn chưa tới lúc giải thích nên hắn cũng không muốn nói cho Tịch Tích Chi biết nhiều chuyện như vậy.
Hắn khẽ vuốt vuốt lông nàng, "Vào hầu hạ hết đi."
Nếu bệ hạ đã phân phó, tất cả thái giám cung nữ đều lên tinh thần, đi vào trong.
Cái đầu nhỏ của Tịch Tích Chi vốn không thông mình, bị hành động đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện của An Hoằng Hàn xoay vòng tới chóng mặt, mất phương hướng.
"Có vài chuyện tới lúc nàng nên biết thì sẽ được công bố." Không muốn con chồn nhỏ nào đó đi tìm tòi nghiên cứ chân tướng, An Hoằng Hàn nói ra những lời này."Biết quá nhiều không có lợi cho mình. Trước kia chẳng phải nàng lo biết nhiều bí mật sẽ không sống lâu à?"
Lời cảnh cáo của hắn thành công hù được con chồn nhỏ tò mò nào đó. Đúng như hắn nghĩ, lòng tò mò của Tịch Tích Chi khiến nàng định vào nhà tìm xem có cơ quan gì không. Ai ngờ An Hoằng Hàn nói một câu liền hoàn toàn ngăn cản lòng tò mò của nàng.
← Ch. 140 | Ch. 142 → |