Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 034

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Trọn bộ 129 chương
Chương 034
Sau khi cưới
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Lazada


Thời gian nghỉ kết hôn không được mấy ngày, bận rộn xong, sau khi nghỉ ngơi vài ngày, lại bắt đầu đi làm.

Hà Quyên cố ý mang theo bánh kẹo cưới đến spa, chia cho đồng nghiệp, mọi người cũng bị lây không khí vui vẻ này, cũng đều cười nói chúc mừng.

Cuộc sống vẫn như trước từng ngày từng ngày trôi qua, sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại, mà Hà Quyên cũng dần thích ứng cuộc sống sau khi cưới.

Chiều tan sở, vừa ra khỏi cửa spa, là có thể thấy người quen chờ ở nơi đó, nở nụ cười yếu ớt dịu dàng với cô.

Sáng sớm tan sở, về đến nhà, người nọ đã đi làm rồi, nhưng là trên bàn sẽ bày bữa sáng hợp với khẩu vị của cô, không lạnh không nóng, rất vừa vặn.

Cứ như vậy yên lặng qua hơn một tháng, làm cho Hà Quyên sẽ thường xuyên có cảm giác hoảng hốt, giống như cô kết hôn thật với người yêu, mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc mà bình thường.

"Quyên Tử, hôm nay công ty có việc gấp phải làm thêm giờ, không thể đón đi đón em, sau khi tan việc tự em thuê xe về nhà. Có nghe không, không cần chen lấn trên xe buýt, không cho đi, về nhà anh muốn xem hóa đơn tiền xe."

"Dạ, biết. Anh khoảng mấy giờ về nhà?" Hà Quyên cầm điện thoại buồn cười nói, nhưng chính cô cũng không biết, khóe môi cô giơ lên, hiện ra nụ cười hạnh phúc.

"Khoảng hơn mười giờ thôi......" Chu Duệ Trạch nói cũng không quá khẳng định.

"Ừ, được, anh làm việc đi, ăn chút gì lót lót, đừng để cho dạ dày trống không." Hà Quyên không yên lòng dặn dò.

"Đã biết, bà xã, bái bai." Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt cúp điện thoại.

Hà Quyên dở khóc dở cười cúp điện thoại, người này, làm thêm giờ mà tâm tình vẫn tốt như vậy? Thật là tính tình của của đứa trẻ.

Ai sẽ ngờ tới người như vậy mà lớn hơn cô năm tuổi, ban đầu lúc ghi tên kết hôn nhìn thấy chứng minh thư của anh, cô rất kinh ngạc.

Không nghĩ tới nhìn Chu Duệ Trạch trẻ như vậy mà đã ba mươi hai tuổi rồi, cô vẫn cho là anh và cô bằng tuổi nhau, thậm chí so với cô còn nhỏ tuổi hơn một chút.

Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, kể từ sau khi kết hôn, anh cũng thoát khỏi bóng ma của Nhiếp Nghiêu, càng ngày càng sống vui vẻ, cũng để cô phát hiện, thật ra thì ann giống như một đứa bé lớn xác, luôn thích dính lấy cô.

"Này, cười gì vậy? Ông xã gọi điện thoại tới à?" Nụ cười trêu ghẹo của đồng nghiệp cắt đứt suy nghĩ của Hà Quyên, làn gương mặt cô không nhịn được mà ửng hồng, đứng dậy cười mắng: "Nói cái gì vậy?"

"Ha ha...... Còn đỏ mặt, Hà Quyên, cậu thật đúng là trong sáng mà." Đồng nghiệp không nhịn được cười ha ha, "Kết hôn cũng sắp được hai tháng rồi, sao còn giống như tân nương tử vậy?" (cô dâu mới)

"Cậu quản tớ, hết giờ làm, không để ý tới cậu." Hà Quyên hờn dỗi trợn mắt nhìn đồng nghiệp một cái, đeo túi lên rời đi.

Ra cửa, nhìn từng chiếc taxi lái qua trên đường, bước chân Hà Quyên chuyển hướng, đi tới siêu thị cách đó hai con đường.

Nếu làm thêm giờ, buổi tối trở về cũng không cần ăn gì nhiều, phải thanh đạm bổ dưỡng là tốt nhất.

Vào siêu thị, lựa chọn chọn lựa, rất nhanh đã chọn xong đồ, đi tính tiền, mua đồ đi ra.

Mang theo đồ, rời khỏi quầy thu tiền, vừa đúng lúc nghe có người đang gọi cô, khó hiểu quay đầu lại, thấy đồng nghiệp cũ.

"Sao cô lại tới đây?" Hà Quyên khó hiểu hỏi, spa mới của bọn họ cách nơi này rất xa, chạy tới nơi này mua đồ có phải quá xa rồi không?

"Không có việc gì làm, nên tới xem nơi này có tuyển người không?" Lời của đồng nghiệp làm Hà Quyên sững sờ, "Sao vậy? Cô từ chức rồi?"

Đồng nghiệ cười một tiếng quái dị: "Từ chức? Là thất nghiệp!"

Hả?

Thất nghiệp?

Tân Spa không phải mới mở, sao lại thất nghiệp?

"Cô cũng thông minh đấy, ở lại tiệm cũ. Làm khổ chúng tôi đây tất cả đều thất nghiệp." Đồng nghiệp chanh chua nói, làm Hà Quyên vốn định nói lời an ủi tất cả đều nuốt vào.

Khé động khóe môi, Hà Quyên không nhanh không chậm nói: "Ta mà thật thông minh như vậy, đã sớm làm ông chủ rồi. Cô từ từ tìm đi, tôi về nhà."

Người như vậy, luôn phát tiết oán khí của mình lên người người khác, cô không có dư thừa khí lực để đồng tình.

Xách đồ đi ra ngoài, màn hình trên vách tường trong nội thành đang phát tin tức giải trí mới nhất, bộ phim mới nào muốn phát sóng, vội vã nhìn lướt qua, Hà Quyên đi ra cửa, vẫy một chiếc taxi về nhà.

Mỗi ngày đều có người thất nghiệp, cũng có người lao vào làm việc mỗi. ngày, cũng có người bất hạnh mất đi sinh mạng, thật ra thì có thể sống vẫn là tốt nhất, ít nhất còn có hi vọng.

Hơn nữa, cuộc sống trước mắt cô làm cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất tốt.

Về đến nhà, sau khi thay quần áo, lập tức bày đồ mua từ siêu thị ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị.

Buổi tối khi đến mười một giờ, nghe ngoài cửa có động tĩnh, không đợi người bên ngoài cầm chìa khóa mở cửa, Hà Quyên cũng đã mở cửa phòng ra.

Người bên ngoài thấy Hà Quyên như vậy, hơi sững sờ, ngay sau đó chân mày cau lại: "Sao còn chưa đi ngủ?"

Nói xong, vào cửa, đóng cửa phòng lại.

"Không mệt." Hà Quyên cười nhận lấy áo khoác của Chu Duệ Trạch.

Chu Duệ Trạch cũng không tin lời Hà Quyên nói, cô luôn luôn không thích thức khuya, dù là làm ca đêm, hơn mười giờ mới về đến nhà, sau khi vội vã rửa mặt, sẽ lập tức đi ngủ.

Hiện tại đã qua thời gian cô đi ngủ không mệt mới là lạ.

Chu Duệ Trạch biết nói gì cũng không có tác dụng, xè tay ra trước mặt Hà Quyên.

"Cái gì?" Hà Quyên kỳ quái hỏi.

"Hóa đơn xe taxi." Chu Duệ Trạch nghiêm trang nói.

Hà Quyên buồn cười lắc đầu, vào nhà, lấy ra, vỗ vào trong tay Chu Duệ Trạch: "Nhìn đi, em thuê xe về nhà đấy."

"Ừ, như vậy thì tốt, anh không muốn bà xã phải chen lấn trên xe buýt." Chu Duệ Trạch thấy hóa đơn xe taxi rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Thấy nụ cười cưng chiều của Chu Duệ Trạch còn có giọng nói thân mật như vậy, làm Hà Quyên một trận hoảng hốt, thiếu chút cô đã quên bọn họ là vợ chồng giả.

"Đi rửa tay, húp cháo." Hà Quyên xoay người đi vào phòng bếp, bưng cháo ra ngoài cho Chu Duệ Trạch.

"Thơm quá, cái này nấu thế nào vậy?" Chu Duệ Trạch nếm thử một miếng, mùi thịt gà nồng đậm, đáng tiếc trong chén lại không có gì khác ngoài cháo trắng, ngay cả thịt băm cũng không thấy, nhưng mùi thơm rất lâu.

"Trước tiên luộc gà, sau khi chuẩn bị xong xuôi các loại thực phẩm khác, dùng nước luộc gà nấu cháo, như vậy ăn mới không dầu mở." Hà Quyên cười híp mắt nói, nhìn Chu Duệ Trạch đầy mong đợi, "Ăn ngon thì ăn một chén, ăn nhiều quá đi ngủ bất sẽ không có lợi cho tiêu hóa."

Chu Duệ Trạch nhìn chiếc nồi trong bếp một chút, theo bản năng nói một câu: "Tùy tiện làm chút gì là được rồi."

"Như vậy sao được, làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi, trở vệ lại không ăn chút đồ dinh dưỡng ngon miệng sao được?" Hà Quyên nói như đây là chuyện đương nhiên, ngồi đối diện với Chu Duệ Trạch, "Công việc thế nào, chuyện giải quyết sao rồi?"

"Ừ, khách hàng cần hàng tương đối gấp." Chu Duệ Trạch vừa húp cháo vừa tán gẫu với Hà Quyên.

Cứ như vậy trò truyện câu được câu không, uống cháo nóng, một ngày làm việc mệt mỏi cũng từ từ tan biến, cháo nóng không chỉ ấm thân thể, cũng không phải chỉ ấm dạ dày, mà còn ấp lòng anh.

"Đúng rồi, em vừa gặp một đồng nghiệp trước kia ở trong siêu thị." Hà Quyên tùy ý nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-129)