← Ch.08 | Ch.10 → |
Bóng người trong nhà hiện rõ mồn một trên khung cửa sổ làm cho người khác không muốn xem cũng không được, bên trong phòng là một bóng người đang cuồng vọng nằm đè trên thân của một người khác, quần thảo kịch liệt như dã thú.
Một màn dâm đãng ái muội như vậy làm cho Lôi đang đứng ngoài cửa xấu hổ không thôi, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng phía trước, cố gắng không để cho mình bị ảnh hưởng bởi âm thanh tinh tế, tiếng thở gấp bị đè nén nhưng vẫn không kiềm chế được đang truyền ra từ trong phòng.
Nữ nhân trong phòng là người thuộc về riêng chủ nhân, cho dù Lôi có đau lòng đến thế nào vẫn không thể nhúng tay vào can thiệp được.
Hắn rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng chủ nhân đã lệnh cho hắn phải chờ ngoài cửa, ý tứ thế nào thì hắn cũng đã rất hiểu, đó là chỉ ra và chứng minh cho hắn biết rằng Hồng Liên là người thuộc về chủ nhân, tuyệt đối không cho phép một nam nhân như hắn nhúng chàm.
Đột nhiên nghe phòng trong truyền đến tiếng kêu la thống khổ của Hồng Liên, Lôi muốn nhảy vọt vào nhưng lại nghĩ đến mệnh lệnh của chủ nhân, thế là hắn bèn dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên mặt cửa sổ giấy, rồi ghé mắt vào nhìn.
Vừa nhìn thấy được tình cảnh bên trong, hắn nhịn không được mà thở dốc ra vì kinh ngạc.
Hồng Liên người trần như nhộng nằm trên giường, gương mặt trắng noãn bởi kích tình mà nhuộm sắc đỏ bừng, hai tay vung vẩy bị Nguyệt Hiên Hoa đặt ở hai bên, giữa hai chân bị tách rộng ra đang bất đắc dĩ tiếp nhận dục vọng cường hãn của nam nhân nằm trên.
Hình ảnh tràn ngập ái muội và ý tứ hàm xúc dâm đãng làm hắn không khỏi choáng váng.
Mà Hồng Liên ở trong phòng cũng không biết hết thảy những hành động của mình đã bị rình coi, bởi vì thân thể của nàng đã sớm phản bội nàng.
"A......" Một tiếng rên rỉ thống khổ nhưng mang đầy khoái cảm mạnh mẽ phát ra từ trong miệng nàng, trong cơ thể nàng dường như đang bị một ngọn lửa to lớn hừng hực thiêu đốt, lý trí đã hoàn toàn rời khỏi thân thể nàng.
Trả giá cho việc được cứu lại sự trong sạch, lại chính là phải trở thành nữ nhân của hắn!
Hồng Liên cảm thấy thật buồn cười, bởi vì chẳng qua nàng chỉ từ tình trạng suýt trở thành một nữ nhân của rất nhiều nam nhân mà chuyển sang thành nữ nhân tiêu khiển của riêng một nam nhân, nhưng mà thật ra vẫn mất đi trong sạch của bản thân.
Nhưng không biết vì sao, nàng phát hiện ra rằng nàng thế nhưng càng lúc càng có khuynh hướng tham luyến hoan ái, càng lúc càng lưu luyến được nằm trong khuỷu tay của nam nhân cường hãn này.
"A......" từng đợt khoái cảm làm cho Hồng Liên rốt cuộc cũng mất đi tia lý trí cuối cùng, cái miệng đỏ mọng nhỏ xinh không ngừng bật ra tiếng rên rỉ mất hồn xen lẫn âm thanh cầu xin van vỉ thật nhỏ, chẳng những không ngăn cản được việc hắn tiếp tục đong đưa ra vào kịch liệt, mà ngược lại càng làm hắn thêm giữ chặt lấy nàng khiến nàng liên tục thở gấp.
"Không...... A......" Cảm giác này giống như là ngọn lửa hồng rừng rực thích thú cháy lan tràn đồng cỏ, không ngừng thiêu đốt nàng, mà hắn cũng không cho nàng có cơ hội thở dốc một khắc nào, vẫn tiếp tục dùng sức đâm sâu vào nàng, làm cho nàng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, giữa bản nhạc hoan hỉ sung sướng mãnh liệt liền gắt gao ôm lấy bờ vai của hắn mà khóc thét lên đạt điểm cao trào.
Nàng cũng nghe thấy mình kêu la lớn tiếng, nhưng cũng không còn sức lực đâu mà để ý.
Cảm giác được cao trào sắp xảy ra, hắn càng cật lực đem dục vọng của mình tiến nhập thật sâu vào thân thể của nàng, điên cuồng bá đạo đong đưa giữa hai chân mở rộng của nàng.
Liền sau đó thì hắn phóng xuất kịch liệt, vẫn đặt thật sâu trong hoa tâm của nàng, yết hầu phát ra tiếng kêu khàn khàn vang vọng. Nàng cảm giác được một dòng nhiệt nóng bỏng, là mầm mống kiêu hãnh của hắn, được phóng xuất vào sâu trong cơ thể nàng, lại đẩy nàng lên cao trào thêm lần nữa.
Quá trình kích tình quá nồng nhiệt làm nàng mệt muốn chết, chân tay thân thể mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc mà rúc vào lồng ngực cũng đang nóng rực của hắn rồi rất nhanh chìm vào trạng thái ngủ sâu, chẳng còn sức lực đâu mà đi lo lắng xem Lôi đại ca có nghe thấy được cái gì hay không.
Nguyệt Hiên Hoa đặt môi hôn nhẹ lên khuôn mặt mỏi mệt say ngủ của nàng, rồi mới chậm rãi quay đầu qua nhìn ra phía cửa sổ ngoài kia, như là đã sớm biết Lôi đang rình coi, hại người ngoài cửa sổ đầu lạnh buốt rùng mình một cái, vội vàng dời đi ánh mắt.
Tiếp theo, Lôi nghe được phòng trong truyền đến thanh âm, "Lôi, ngươi có thể lui xuống."
"Dạ." Lôi xoay người bước thẳng vào giữa làn gió đang quất lạnh ngoài sân, cố ý muốn mượn gió lạnh thổi cho dịu bớt dục vọng khô nóng vừa mới bị một màn kia thổi bùng lên trong người.
Không biết qua bao lâu, Lôi mới chậm rãi lộ ra một chút tươi cười, rồi từ từ biến thành tiếng cười to.
"Đại ngu ngốc, nghĩ rằng dùng phương pháp này để biểu thị công khai quyền sở hữu của mình, thế nhưng lại không biết rằng ngược lại đã tiết lộ ra nhược điểm dễ bị nắm thóp của bản thân."
Hắn không cần lo lắng dùm cho Hồng Liên nữa, bởi vì mối quan hệ mà người ngoài thoạt nhìn thì thấy rất không công bằng này đã đang biến đổi, bởi chủ nhân đang cố gắng muốn nói cho toàn thể mọi người trên thế giới rằng Hồng Liên là của ngài, cũng đồng thời nói cho mọi người biết, ngài cũng là của nàng.
Thật sự là một kẻ đại ngu ngốc!
Thiệt mệt cho chủ nhân vừa mới phải ra sức nhiều như vậy, bất quá...... mông của hắn trông cũng đẹp đấy chứ, vừa cao vừa săn chắc nha.
------------------
Đêm càng lúc càng khuya, bên ngoài chim chóc trong rừng trúc thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng lẻ loi, càng thể hiện rõ một cảm giác cô liêu tịch mịch. Ngoài phòng gió lạnh vù vù thổi đem lại một chút cảm giác mát lạnh len lỏi vào trong phòng, làm cho thiên hạ đang nằm trên giường vô thức tìm kiếm một vị trí ấm áp hơn, sau đó lại giống như một con mèo nhỏ grừ grừ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Nguyệt Hiên Hoa cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân đang rúc vào ngực hắn.
Nàng giờ đang nằm trên giường của hắn, có vẻ vô cùng danh chính ngôn thuận, vô cùng hiển nhiên, ngủ một giấc ngủ sâu đến thế, ngọt ngào như vậy, cứ như là nàng đã ngủ bên cạnh hắn cả đời.
Cả đời......
Nguyệt Hiên Hoa lẳng lặng nằm im, trừng mắt nhìn đỉnh màn vải trắng thêu hoa rải rác mắc bên trên cái giường lớn, giường này chính hắn đã cố ý tìm kiếm một khối gỗ hồng lớn đem về điêu khắc tinh xảo mà thành, trông có vẻ không cân xứng chút nào, nhưng lại được một tấm màn lụa mỏng trắng tuyết kết những đóa hoa nho nhỏ xinh xinh kia bao bọc quấn quanh một cách không kiêng nể chút nào.
Như một hình ảnh đại biểu cho thân thể mềm mại của nàng đang quấn quanh tấm thân cứng rắn của hắn, cả đời cũng không tách ra.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên âu yếm nàng, thân thể nàng cứ cứng ngắc sợ hãi đến muốn đòi mạng, nhưng hiện tại đã trở thành một thân thể nữ nhân rất mềm mại mang đầy hương thơm tuyệt vời, đem đến cho hắn khoái cảm đến cực hạn.
Ánh mắt lạnh băng của hắn chậm rãi dừng trên dung nhan có vẻ hơi mỏi mệt lúc ngủ của Hồng Liên, rồi từ từ vươn tay vén những sợi tóc đen đang lòa xòa trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, lòng bàn tay đụng chạm đem đến một xúc cảm mềm mại, nếu có thể vĩnh viễn vuốt ve nàng giống vậy hắn cũng không hề e ngại.
Hắn biết rõ trong lòng nàng không phục!
Tuy rằng hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, chuyện lấy thân báo đáp là đương nhiên, nhưng trong lòng nàng phân chia rõ ràng minh bạch: nhận thức chứ không nhận mệnh, cho nên hắn có thể thấy rõ ràng ánh quật cường cùng đối nghịch được nàng đào sâu chôn chặt trong đôi mắt to long lanh ánh nước kia.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn phớt lên đôi môi mọng đỏ của nàng, hình như có hơi sưng một chút, xem ra thật sự có lúc hắn quá mức thô bạo rồi. Nhưng mà không thể trách hắn được, ai bảo tiểu nữ nhân này luôn tìm cách chọc cho hắn tức giận làm chi.
Hắn đã cố ý thả nàng về nhà để nàng thấy được tình hình, bởi muốn nàng hết hy vọng, đừng tiếp tục vọng tưởng là có thể thành thân cùng với vị hôn phu của nàng, rồi cùng nhau chung hưởng những tháng ngày đầy hương vị hạnh phúc mỹ mãn. Bởi vì, nàng đã từng là nữ nhân của hắn, một nam nhân như kẻ kia không thể nào có được một tấm lòng độ lượng vị tha, không ngại tấm thân tàn hoa bại liễu của nàng. Nhất là, hắn đã sai người điều tra tường tận vị hôn phu của nàng.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |