← Ch.088 | Ch.090 → |
Tấm ga giường bằng vải tơ tằm dán vào da, thoải mái đến mức không muốn mở mắt tỉnh dậy.
Quý Du Nhiên trở mình, dưới đầu là một cái gối mềm nhẵn cũng làm từ tơ tằm, trong không khí thoang thoảng như có như không mùi hương cam thảo, đây không phải là mùi hoa oải hương cô thường dùng mỗi đêm để giúp giấc ngủ sâu hơn.
Cô chậm rãi mở to mắt, ánh mắt có chút thất thần.
Tấm màn treo màu xanh biển, tấm thảm lát sàn hoa lệ cùng với đồ nội thất phong cách châu Âu, trên chiếc bàn tròn vẫn còn cây nến thơm với vệt khói lượn lờ. Mùi hương cam thảo cô ngửi được là từ nơi đó phát ra, hương thơm nhàn nhạt đó thấm vào không khí, bay vào xoang mũi và yết hầu khô ráo của cô.
Quý Du Nhiên ngồi dậy, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, đầu tuy rằng vẫn còn cảm giác nặng nề, nhưng trong dạ dày không hề có chút nào buồn nôn hay khó chịu.
Thân thể này tửu lượng thấp là điều cô đã biết, nhưng cô không ngờ rằng chỉ mới uống một chút vậy thôi mà đã xỉn đến mức đó rồi, lần này cô uống còn không nhiều bằng lần ở quán Bar mà nhỉ!
Chuyện tối hôm qua, cô hiện tại chỉ còn lại những ký ức đứt quãng.
Cảnh tiên sinh và cô cùng uống chai rượu Brandy, hắn còn giới thiệu cho cô những món đồ sưu tầm của hắn, như vật điêu khắc, tranh, đồ cổ, cái gì cũng có.
Cô còn nhớ rõ tối hôm qua tâm tình của Cảnh tiên sinh khá tốt, khi nói chuyện phiếm với cô thỉnh thoảng còn xen vào vài câu nói đùa, đặc biệt là đến khi hai người đang thưởng thức một tác phẩm hội họa nổi tiếng, dường như ngọn lửa ái muội ở giữa hai người đã được đẩy đến đỉnh điểm.
Vào thế kỷ 16, có một người thiếu nữ người Anh tên là Anna Mendel bị cha mẹ hứa hôn với một người quý tộc khác, vốn dĩ nàng đã có lời thề ước tình yêu với người con trai khác, và vì hai người không muốn chia lìa nhau nên đã quyết định bỏ trốn, đáng tiếc vào đêm hai người dự định bỏ đi thì đã bị nhóm quý tộc bắt được, gia đình của Anna nói cô chỉ cần tự tay giết chết người yêu thì sẽ bỏ qua cho cô tội danh lăng loàn, nàng không chấp nhận, nên đã bị bọn người quý tộc trừng trị bằng cách thiêu sống nàng và người yêu.
Kỳ thật đây là một tác phẩm mang hơi hướng tôn giáo, vì thời điểm bức tranh ra đời chính là thời kỳ của bạo quân Louis XIV nước Pháp muốn thống nhất tôn giáo tín ngưỡng trong nước, ông ta ép buộc toàn thể người dân phải theo Thiên chúa giáo, cũng phá hủy đi rất nhiều giáo đường của các tôn giáo khác, đồng thời hãm hại giáo đồ của những tín ngưỡng khác.
Tác phẩm hội họa này là của một giáo đồ thuộc giáo phái Tin lành, ông ấy không cách nào thay đổi được tình trạng lúc bấy giờ, nên dùng hội họa để biểu đạt sự kháng nghị trong lòng.
"Nếu em là Anna Mendel, thì em sẽ lựa chọn giết chết người tình, gả cho vị hôn phu quý tộc, hay là cùng người tình nắm tay đi vào cõi chết?" Cảnh Tông đột nhiên có hứng thú đặt câu hỏi này với cô.
Quý Du Nhiên sửng sốt một chút, sau đó liền thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Cô tự cảm thấy bản thân không có dũng khí như cô gái Anna đó, không thể nào xả thân vì tình yêu như vậy, nhưng cô cũng sẽ không làm ra chuyện vì để bảo vệ mình mà tự tay giết hại người tình.
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên trả lời như thế nào, vì thế cô hỏi ngược lại Cảnh Tông.
"Vậy nếu anh là vị hôn phu quý tộc kia, thì anh sẽ vì giữ gìn danh dự của gia tộc mà giết chết người con gái Anna và tình nhân của cô ấy, hay sẽ lựa chọn sự rộng lượng, thả tự do cho bọn họ, thành toàn một mối lương duyên tốt đẹp?" Cảnh Tông đột nhiên ép cô vào sát góc tường, ngắm nhìn khuôn mặt hoảng loạn lần hai của cô, nhéo lấy cằm cô.
"Đều sẽ không." Hắn hạ giọng nói vào tai cô: "Nếu người con gái Anna kia chính là em... thì dĩ nhiên ta sẽ không để em chết được, đồng thời, cũng không thành toàn cho em với người đàn ông khác."
Ánh mắt của người đàn ông đêm nay phá lệ vô cùng mê hoặc, có thể nói là không hề dính dáng gì tới bốn chữ ôn nhu có lễ, nhưng những lời từ miệng hắn nói ra lại khiến cho trái tim cô đập thình thịch không ngừng, mỗi một lần trái tim nảy lên như truyền đến thẳng đại não, khiến cô choáng váng không thôi.
"Vậy... anh định làm gì?"
Cảnh Tông nhích người lại gần thêm mấy em, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt cô.
"Đương nhiên là lựa chọn chấp nhận chia sẻ mỹ nhân là em đây, chúng tôi sẽ cùng nhau hưởng dụng em."
Chuyện xảy ra tiếp sau đó, Quý Du Nhiên có chút mơ hồ, hình như cô cùng với Cảnh tiên sinh hôn môi, chỉ là không biết là ai đã chủ động hôn trước.
Đến khi Cảnh tiên sinh đưa cô lên giường, lại có chút thô bạo mà vừa xoa vừa cắn trên người cô, thậm chí còn nói một vài lời thô tục khiến người nghe cảm thấy đỏ bừng mặt.
Sau một phen nhớ lại, thân thể của Quý Du Nhiên cũng đã khôi phục, cô vuốt vuốt khuôn mặt nóng rực của bản thân, lại cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ lạ lẫm trên người, cô nhịn không được đã vén làn váy để kiểm tra hoa huyệt.
Hồng hồng nộn nộn, còn chảy ra một ít dam dịch.
Nhưng không hề có cảm giác bị sưng sau khi thao lộng.
Cô đột nhiên có chút uể oải.
Nếu bọn họ thật sự đã phát triển đến mức lên lên giường, còn thăm dò thân thể lẫn nhau, vậy mà cuối cùng lại không làm chuyện gì sao?
Quả nhiên là cô đã có một hồi mộng xuân mà thôi.
Cánh cửa vang lên tiếng gõ cửa, Quý Du Nhiên nắm chặt tấm chăn, lên tiếng hỏi: "Là ai?"
Ngoài cửa có một giọng nữ trả lời: "Quý tiểu thư, cô đã tỉnh chưa ạ? Tôi là người hầu trong trang viên, tới đưa quần áo cho cô."
Quý Du Nhiên lên tiếng đồng ý, một cô gái trẻ tuổi với bộ đồ hầu gái hai màu đen trắng đẩy cửa tiến vào, trên tay cô ấy là một xấp quần áo chỉnh tề.
"Quý tiểu thư, quần áo của cô đã được giặt sạch, nếu có yêu cầu gì thêm thì cô cứ gọi cho tôi."
Cô hầu gái tên là Phương Phương đặt quần áo xuống, chuẩn bị xoay người ra ngoài.
"A. Xin đợi một chút!"
Phương Phương dừng bước.
Quý Du Nhiên do dự hỏi: "Xin hỏi... tối hôm qua là cô giúp tôi đổi quần áo sao?"
Hỏi xong cô liền có chút hối hận, cũng không biết chính mình đang chờ mong cái gì.
Phương Phương cười cười: "Là tôi ạ, cô uống say, tiên sinh gọi tôi đến để chăm sóc cô, trang viên không có nữ chủ nhân, áo ngủ trên người cô là của tôi, nhưng mà cô cứ yên tâm, váy ngủ là đồ mới tôi chưa mặc lần nào, hy vọng cô không để ý."
Quý Du Nhiên lắc lắc đầu, nói lời cảm ơn với Phương Phương.
Trong phòng tắm được trang bị đầy đủ đồ dùng, Phương Phương còn muốn giúp Quý Du Nhiên thay đồ, đều bị cô uyển chuyển từ chối.
Trong một trang viên xa hoa đầy tính bảo mật, với kiến trúc theo phong cách phương Tây, người bảo vệ, quản gia, hầu gái, mỗi một người đều có ý thức trách nhiệm rất cao.
Quý Du Nhiên đánh răng xong, lại ngậm một ngụm nước muối để xúc miệng.
Nếu không phải cô nhận ra được các nhãn hiệu cao cấp hiện đại trong phòng tắm, thì cô thật sự sẽ tưởng bản thân đang ở trong một tòa lâu đài châu Âu thuộc thế kỷ 16, điều này khiến cô không nhịn được mà nhớ lại khung cảnh quý tộc trong bức tranh sơn dầu thời trung cổ vào tối hôm qua cô nói chuyện với Cảnh Tông.
Lau khô tóc, giấc mộng xuân tối hôm qua lại lần nữa tràn về trong đầu óc cô.
Hắn hôn môi, hắn âu yếm, hắn cắn vành tai cô, nói cô là tiểu tao hóa, tất cả đều rất chân thực.
Tim Quý Du Nhiên đập nhanh hơn, chẳng lẽ không phải là mơ?
"Bộ lễ phục này vốn là tặng cho cô, cô giữ lại đi, nó rất thích hợp với cô."
Quý Du Nhiên dù bận vẫn ung dung nhìn người đàn ông trước mắt, người mà ngày hôm qua cô đã đến công ty hắn để trả lễ phục, bây giờ hắn lại trả về cho cô.
Hành động trấn tĩnh trước sau như một, cử chỉ thành thục lễ độ, Quý Du Nhiên thật sự hoài nghi có phải bản thân đã nghĩ sai rồi hay không.
Sao có thể lại có hai người khác nhau đến thế?
Chẳng lẽ thật sự là cô tự mơ mộng, phân không rõ cảnh trong mơ và hiện thực?
Cảnh Tông thấy Quý Du Nhiên nhìn hắn và trong mắt cô tràn ngập sự suy tư, trong lòng hắn xuất hiện một chút bất an, hắn uống một ngụm cà phê, sự đăng đắng của cà phê thấm vào khoang miệng, nháy mắt đã áp chế được sự bất an trong lòng.
"Cô hãy nói tôi nghe về kế hoạch thành lập công ty của cô, tối hôm qua đường đột mời cô tới nhà, cũng là vì chuyện này, tôi vẫn giữ lời nói khi trước, nếu nguồn vốn khởi động không đủ, thì công ty nguồn năng lượng Tắc Bác nguyện ý đầu tư."
Nhìn xem, lại nói về chuyện công việc.
Quý Du Nhiên còn đang cân nhắc xem liệu một người có thể có hai tính cách hay không, nên căn bản không để ý được tại sao Cảnh Tông lại biết được công ty cô đã tiến hành khởi động, trong khi buổi sáng ngày hôm qua cô không gặp được hắn, mà tối hôm qua hai người cũng không đề cập đến chuyện này.
"Cảnh tiên sinh, tối hôm qua sau khi tôi uống say, không biết có làm ra hành động gì thất thố... với anh hay không?" Cô vô thức sờ vành tai, định xem phản ứng của Cảnh Tông như thế nào.
Cảnh Tông đặt ly cà phê xuống, hắn đã sớm nghĩ tốt lý do giải thích.
"Không có, sau khi Quý tiểu thư say thì tôi đã sai người đưa cô đi nghỉ ngơi."
"Chuyện này nói đến đều do tôi, ngày hôm qua công ty tôi đạt được một hợp đồng lớn ở Thượng Hải, tâm tình tôi khá tốt nên mới nghĩ đến chuyện uống rượu, bình rượu Brandy kia là do chính một trang trại rượu ở Pháp ủ nên độ cồn và độ tinh khiết rất cao, là do tôi không chú ý tới tửu lượng của cô, sớm biết thế thì tôi đã nói chú Tề lấy một chai khác với độ cồn thấp hơn, xin lỗi."
Những lời nói vô cùng tự nhiên lại thêm phần khách khí này, thế mà khiến trong lòng Quý Du Nhiên dậy sóng.
Cô khẳng định chắc chắn vết răng cắn nơi vành tai của cô tuyệt đối không phải do Giản Đông Thần làm ra, hơn nữa với những hồi ức sắc tình vụn vặt trong đầu cô, trừ bỏ Cảnh Tông thì không còn người nào khác!
Nhưng, thái độ này của hắn...
Là không muốn thừa nhận? Hay là sợ sau khi thừa nhận thì quan hệ của hai người trở nên xấu hổ?
Quý Du Nhiên cảm thấy có thể là ý sau.
"Thật sự... là không có gì sao?" Cô lần nữa thử dò hỏi.
Ánh mắt Cảnh Tông hơi lóe lên, thực tế thì hắn cũng không nhớ được toàn bộ sự việc, hắn chỉ nhớ một vài đoạn ngắn linh tinh khi hai người lên giường, thậm chí trước đó hai người nói gì, hắn cũng không có ấn tượng.
Bất quá, cô hẳn là không nhớ rõ chuyện đã trải qua, nếu không thì đã không hỏi dò hắn.
Cảnh Tông trấn tĩnh, nói: "Thật sự không có."
Quý Du Nhiên thở dài: "Haiz! Vậy được rồi, thật tiếc nuối."
Nghe khẩu khí này, cô đang thất vọng vì không cùng hắn phát sinh chuyện gì sao?
Quý Du Nhiên vuốt vuốt tóc, kỳ thật đây là lần đầu tiên cô mong muốn được ngủ với một người đàn ông như vậy, nhưng Cảnh Tông hoàn toàn khác với những người đàn ông khác, hắn rất khó để thu phục.
Nếu là lúc trước, cô hoàn toàn cảm thấy Giang Dĩ Thành rất nguy hiểm, nhưng sau khi nhận thức được dục vọng của Giang Dĩ Thành đối với cô, thì loại nguy hiểm này đã hạ thấp đi một ít trong lòng cô, ít ra là cô cảm thấy việc có muốn ngủ với hắn hay không, là thuộc về quyền quyết định của cô.
Nhưng với Cảnh Tông, cô thật sự không cách nào xác định được hắn có cảm giác gì với cô.
Nói hắn không có hứng thú với cô, vậy thì sao hắn lại tặng cho cô một bộ lễ phục vô cùng quý giá, đưa cô đến bữa tiệc tư nhân để học hỏi, còn mời cô buổi tối tới nhà làm khách.
Nhưng nếu nói hắn có hứng thú với cô, vậy thì sao hắn lại luôn mang một bộ dáng vô dục vô cầu, dường như những điều hắn đã làm trước đó cho cô đều là việc làm từ thiện không cần báo đáp, thậm chí sau khi uống say hắn đã có những hành động sắc tình với cô, vậy mà lúc này đây không hề có chút dao động.
Một người đàn ông bình thường cùng với một người phụ nữ bình thường, dưới tình huống hai bên đều trong tình trạng dục vọng dâng cao, hôn hít ôm ấp vậy mà cuối cùng lại không làm gì, thì hoặc là người đàn ông này không có hứng thú với cô, hoặc là người đàn ông kia không cương được.
Quý Du Nhiên nhớ lại tối qua qua khi sờ soạng thân hình rắn chắc mạnh mẽ của Cảnh Tông, cô liền phủ định giả thiết Cảnh Tông không cương được.
Vậy xem ra chỉ còn một lý do, đó là hắn không có hứng thú với cô.
Một cảm giác thất bại sinh ra từ nơi tâm khảm, nhưng Quý Du Nhiên từ nhỏ đến lớn chính là có tính cách không chịu thua, càng đánh càng hăng, cho nên cô đương nhiên sẽ không vì việc không chinh phục được đàn ông mà chịu thu cờ rút lui.
Cô nhất định phải cố gắng thêm nữa!
"Cảnh tiên sinh, công ty tôi còn có việc, nên không thể ở lại ăn sáng."
Cảnh Tông gật gật đầu: "Cũng được, để tôi nói người lái xe đưa cô về."
Quý Du Nhiên hất hất tóc đi tới cửa, đột nhiên lại chạy ngược trở về.
Cảnh Tông có chút ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, cô nhanh chóng cúi đầu, mái tóc đen nhánh vấn vít nhưng móng vuốt mèo cào nhẹ trên gương mặt hắn, mang theo một thoáng mùi hương nhàn nhạt, ngay sau đó bên tai trái liền truyền đến một cảm giác ấm áp cùng ướt át, cùng với một cơn đau nhẹ.
Nửa người Cảnh Tông nháy mắt như có dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại chạy khắp người từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, vị trí nằm giữa đũng quần lập tức căng phồng.
Quý Du Nhiên vì hành vi lớn mật của bản thân mà cũng đỏ mặt, cô gia tăng sức cắn nơi hàm răng, khiến cho vành tai của người đàn ông trước mặt xuất hiện một ấn ký nho nhỏ.
Trái tim nơi lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, lúc này cô mới ném xuống bên tai Cảnh Tông một câu nói mềm ngọt.
"Cái này là trả lại anh... Ethan."
Không đợi Cảnh Tông có thời gian phản ứng, cô lại như một trận gió chạy khỏi thư phòng, nhưng cũng vì thế, nên cô không thấy sắc mặt của người đàn ông sau khi nghe thấy lời này của cô, nháy mắt chuyển từ sắc màu ấm áp thành tái nhợt.
Ethan, đây là cái tên mà hắn đã cấm không ai được nhắc đến.
"Quý tiểu thư, cô chỉ cần đi theo chiếc xe này thì có thể đi ra ngoài." Chú Tề đã điều chiếc xe tối hôm qua đưa cô đến, lúc này cũng sẽ mang cô ra ngoài.
Quý Du Nhiên móc di động ra, chuẩn bị mở app hướng dẫn chỉ đường, đợi lát nữa sau khi ra khỏi trang viên và công viên xung quanh thì cô sẽ tìm đường đi, nhưng vừa mở máy lên, thì màn hình chớp nháy hai lần liền lập tức đen thui, sau đó có ấn cách nào cũng không thể mở máy lên được.
"Kỳ quái, ngày hôm qua vẫn còn dùng được mà." Quý Du Nhiên cạn lời, chất lượng di động thời nay tệ thế sao? Cái máy này hình như cô cũng dùng chưa được bao lâu mà!
Chú Tề mỉm cười, nói: "Có thể là do tối qua Phương Phương không cẩn thận va chạm tới, tôi sẽ nhanh chóng mang đến cho cô một chiếc di động mới."
Quý Du Nhiên dĩ nhiên không để ý đến một chiếc di động: "Không sao, không cần vậy đâu, chỉ là nhọc chú nhờ người lái xe lái thêm một đoạn nữa, tôi không quen thuộc khu vực ở đây."
"Dĩ nhiên là được rồi."
Chú Tề đưa Quý Du Nhiên đến ga ra để lấy xe, cô đang định mở cửa xe, liền nghe thấy tiếng nổ máy của một chiếc xe thể thao, cô quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe màu lam đang chạy rất nhanh ra khỏi trang viên.
Sao chiếc xe kia có vẻ quen mắt vậy nhỉ.
Chú Tề lập tức đưa mắt ra hiệu cho một người bảo vệ đứng bên cạnh.
Các người làm việc kiểu gì vậy? Sao không thông báo xuống bên dưới! Suýt tí nữa là đã bị Quý tiểu thư gặp được!
Người bảo vệ với thân hình cao to, trong lòng tràn ngập ủy khuất nhưng không dám biểu lộ.
Tiểu thiếu gia nói gió là gió, nói mưa là mưa, ai có thể đoán được giây tiếp theo cậu ấy định làm gì cơ chứ.
Sau khi đến công ty, Quý Du Nhiên liền cảm giác được không khí sáng nay trong công ty vô cùng sôi động. Những cô gái nhỏ mới nhậm chức liên tục duỗi cổ, ngóng nhìn vào trong văn phòng của cô. Bốn chữ "xuân tâm nhộn nhạo" thiếu điều khắc rõ lên các khuôn mặt trẻ trung ấy, ngay cả Tiểu Hạ cô bé lễ tân với phong cách điềm tĩnh cũng không nhịn được mà nhìn ngóng phương hướng đó, ngay cả việc cô bước vào cũng không ai để ý.
Quý Du Nhiên lấy một hạt dưa nhỏ từ trong bì, cắn một phát.
"Làm sao vậy? Bên trong có bảo bối gì à?" "Hai đại soái ca a! Soái cực kỳ!" Tiểu Hạ trên mặt còn tràn ngập nét mê giai, cảm thán một câu, đột nhiên lại cảm thấy âm thanh này hơi quen quen, vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Quý quý quý quý tổng!" Tiểu Hạ bị dọa đến nói lắp bắp.
Quý Du Nhiên buồn cười khi thấy Tiểu Hạ nói lắp như thế, cô huơ huơ hạt dưa trong tay: "Mua khi nào?"
"Ở cửa hàng đối diện mới mở ạ." Khuôn mặt Tiểu Hạ đỏ bừng, nghĩ thầm thể nào cũng ăn phê bình.
"Ừm, ăn khá ngon đó, mai mua giúp chị một bịch nhé."
Quý Du Nhiên cười tủm tỉm cắn thêm một hạt nữa, phủi phủi tay tiến vào văn phòng, cô phải xem xem thử là hai vị tôn đại Phật nào viếng thăm, mà đã khiến cho các cô nương trẻ trong công ty cô phải xuân tâm nhộn nhạo đến thế, tuy vậy cô cũng đoán được thân phận của một người trong đó.
Các cô gái khác nghe được âm thanh của Quý Du Nhiên cũng sợ tới mức mặt mũi tái mét, nhanh như chớp bỏ chạy về lại vị trí làm việc của mình, Quý Du Nhiên giả vờ tỏ vẻ hung ác, nhìn các cô một vòng.
Kỳ thật cô cũng không quá khắt khe, công ty cô quản lý theo mô hình văn hóa phương tây, lấy người trẻ làm chủ lực, bầu không khí trong môi trường làm việc rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cô còn nói chuyện đùa giỡn với bọn họ. Nhưng những người trẻ tuổi này tuy thích đùa giỡn, đến lúc vào công việc lại vô cùng nghiêm túc. Điều này một phần đều nhờ vào Giang Dĩ Thành, giám đốc nhân sự của công ty cô là do hắn sắp xếp, nghiệp vụ thành thạo, đều tuyển những người rất hợp ý cô.
Cửa văn phòng mở ra, Quý Du Nhiên liền nhận được một luồng hàn ý đập vào mặt, khiến cô nhịn không được phải rùng mình một cái.
Giản Đông Thần ngồi trên sô pha, một thân tây trang màu xanh xám cao cấp, hai tay khép lại gác trên đầu gối, ống quần lộ ra đoạn bít tất màu đen cùng với đôi giày da sáng bóng không nhiễm một chút bụi nào, sắc mặt âm trầm, thành thục giỏi giang, bộ dạng lãnh đạm người sống chớ lại gần.
Lại xem đối diện, Cảnh Hách Phàm đang ngồi trên ghế của cô, áo khoác da màu đen cùng với quần túi hộp, và một đôi giày adidas màu trắng, hai chân tùy tiện vắt chéo, ngắm nhìn vài mô hình thủ công trên bàn cô, hắn còn đùa giỡn với một con búp bê yooka.
Hai phong cách hoàn toàn khác biệt, hai người đàn ông với tuổi tác khác nhau, theo lý thuyết thì sẽ không có điểm nào giao thoa, nhưng không hiểu sao Quý Du Nhiên cứ cảm thấy trong tầm mắt của hai người bọn họ có một luồng điện xoay chuyển, rúng động bầu không khí kỳ quặc này.
Thấy cô tiến vào, luồng điện áp giữa hai người mới giảm bớt được một chút, động tác nhất trí nhìn về phía cô. Cảnh Hách Phàm lập tức triển lộ ra một nụ cười tươi vô cùng xán lạn, hắn rời khỏi ghế, bước nhanh đến trước mặt cô, coi "ai đó" là không khí, vô cùng tự nhiên nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn cuốn lấy vết mì còn sót trên môi cô.
"Chị đi đâu vậy? Điện thoại gọi không được."
------oOo------
← Ch. 088 | Ch. 090 → |