← Ch.1130 | Ch.1132 → |
Khoảng cách của mỗi một tòa nhà trong khu dân cư Vạn Bình Trai khá xa nhau, vô cùng yên tĩnh, đây cũng là lý do tại sao Ngọc Yêu Nương lại chọn nơi này tĩnh dưỡng, trước nay giáng đầu sư luôn thích những nơi không người âm u lạnh lẽo, cũng thuận tiện đầu pháp với người khác hơn.
Lời của Cố Tiểu Tây vừa dứt, người đang vây xung quanh căn nhà ào ào lui về sau.
Giây sau chi chít những loại động vật độc hại như rết, bò cạp, nhện, rắn vân... vân... từ trong khe hở mái hiên góc tường chui ra, đang vào giữa hè, cũng là thời điểm những loại động vật độc hại này hoạt động mạnh, số lượng lớn động vật độc hại xông ra, dẫn đến mọi người hoảng sợ kêu lên.
Nếu như không nhờ Cố Tiểu Tây thông báo trước, chỉ sợ những người vừa rồi đang tiến gần căn nhà sẽ không đám côn trùng nuốt hết.
"Trời ơi! Quân y Cố, thật là may quá!" Mạnh Hổ vuốt ngực, nghe những tiếng chít chít két kẹt bên tai, da đầu cậu ta tê dại nói: "Nhưng mà chúng ta làm sao đối phó với những con côn trùng này?"
Cố Tiểu Tây hít một hơi nói: "Đốt lửa đi, đốt chết hết mấy côn trùng này, nhớ kỹ đừng để chúng nó đến gần!"
Lúc này, ông Phùng đi đến bên cạnh Cố Tiểu Tây, nhìn mọi người diệt trừ côn trùng độc hài, vẻ mặt trầm xuống.
"Giáng đầu sư từ trước đến nay đều thích điều khiển côn trùng độc, năm đó trong trận nổi loạn của giáng đầu sư, tôi chính mắt thấy qua bên trong cơ thể của một người đột nhiên ấp nở rất nhiều côn trùng quái dị, những con côn trùng đó chui ra từ bảy lỗ trên cơ thể anh ta, cho đến khi chui vào bụng tàn phá ruột, hành hạ người đến cực điểm."
"Không ngờ nhiều năm sau, lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng loại côn trùng độc này hoành hành."
"Sự tồn tại của giáng đầu sư thật đúng là vô cùng ác, không diệt trừ, sẽ không yên lòng dân."
Ông Phùng càng nói càng tức, quay người nhìn cái cây lớn cách đó không xa, Vương Lệnh đang ở đó, một khi không có cách nào bắt sống được Ngọc Yêu Nương, thì sẽ dùng thủ đoạn không bình thường bắn chết bà ta, tóm lại là không thể để người trốn thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ.
Yến Thiếu Ngu đặt súng lên eo, lạnh giọng nói: "Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu Ngọc Yêu Nương đã phát hiện ra chúng ta, rất có khả năng bà ta đã liên phe Khương Bính Nhung xin viện trợ, đến lúc đó, nếu như phe Khương bắt tại trận, sợ là sau này phe Tần phải rút khỏi khu vực thủ đô."
Phe Tần ra tay, vốn đuối lý, nếu trên tòa án quân sự nói là vì bắt giáng đầu sư thì chắc gì đã phục chúng.
Ông Phùng nghiêm túc gật đầu, nói với Cố Vĩ đang đứng bên cạnh: "Một phần người ở lại vây bên ngoài, không được để người bên trong trốn mất, những người khác lập tức phá cửa! Cần phải bắt sống cho được tất cả người bên trong nhà!"
"Vâng!"
Tốc độ của Yến Thiếu Ngu cực nhanh, giống như một chú báo săn, nhanh chóng từ chỗ chiến sĩ dọn ra một lối đi tiền gần căn nhà, đạp một cước vào cửa sổ, trực tiếp phá cửa đi vào, những chiến sĩ khác cũng vội đi theo sau.
Ông Phùng gật gù, rất tán thưởng nói: "Người trẻ tuổi Thiếu Ngu này, đúng là hạt giống tốt làm lính."
Cố Tiểu Tây không có gì để nói, tỉ mỉ thông qua thực vật, cảm nhận động tĩnh toàn bộ căn nhà.
Cô nhận ra lầu 2 đang núp hai người, và cả không khí u ám trong phòng bếp, hít sâu một hơi, cũng chạy vào bên trong căn nhà, mới vừa vào trong, đã nghe thấy tiếng thét thảm thiết.
Một chiến sĩ trẻ tuổi ngã xuống đất, hai tay nắm chặt nút cổ áo, sắc mặt phồng lên đỏ bừng, qua mấy hơi thở ngắn ngủi, làn da cũng đã phồng lên, giống như có thứ gì đó muốn xuyên phá từ bên trong chui ra ngoài vậy.
Ánh mắt Cô Tiểu Tây nghiêm nghị, nhanh chóng kéo dây đèn xuống, muốn mở đèn phòng khách.
Tăm tối là phương thức tác chiến quen dùng của giáng đầu sư, nhưng với chiến sĩ cầm súng thì là điều bất lợi.
Chỉ là, cô đã kéo dây đèn, nhưng bóng đèn lại không sáng, đoán chắc là Ngọc Yêu Nướng đã sớm có phòng bị nên đã ngắt nguồn điện trong nhà.
Cô vừa định đi mở nguồn điện lên thì đã nhìn thấy một khung cảnh khủng khiếp, vô số cỏ dại chui ra từ bên trong da người chiến sĩ vừa ngã xuống kia, bọn nó giống như có sự sống, nhẹ nhàng ngọ nguậy, dường như phiến lá muốn dao động theo gió.
Trái tim Cố Tiểu Tây ớn lạnh, đây là cỏ giáng đầu âm dương.
← Ch. 1130 | Ch. 1132 → |