← Ch.1090 | Ch.1092 → |
Không biết có phải là do động tĩnh bọn họ bên này thực sự quá lớn hay không, lúc cứu viện được phân nửa, Cố Tiểu Tây đã cảm nhận được mấy hình bóng với khí thế hung hăng đi đến, sống lưng hình tam giác đang ẩn hiện trong bóng tối, giống như lưỡi hái của sự chết chóc.
Trong đoàn người, không biết ai đã hoảng sợ mà kêu lên: "Cá mập! Có cá mập!"
Người rơi xuống nước quá nhiều, khó tránh việc mang theo vũ khí sắc bén, hoặc là trong lúc giãy giụa đã đá phải hàng hóa lặt vặt và hỗn tạp, dẫn đến chảy máu, cá mập mẫn cảm nhất với mùi máu tươi, đối với bọn chúng mà nói, người rơi xuống biển tương đương với việc một bữa ăn thịt người tự phục vụ.
Cá mập đến đã tạo nên sự hoảng loạn cực lớn, thì ra người đợi cứu viện đã bắt đầu tranh giành nhau trèo lên tàu cứu viện, con thuyền nhỏ vốn không ổn định đã không chịu được sự bám víu mỗi người một tay như vậy nữa, liên tục lật úp thuyền, làm cho việc cứu viện có áp lực vô cùng lớn.
Mạnh Hổ ra sức giúp đỡ những người gặp nạn trong việc lên thuyền, đột nhiên, đồng tử anh ta rung một cái, chỉ vào Yến Thiếu Ngu cách đó không xa, khàn giọng hô lên: "Đội trưởng! Bên đó!"
Cá mập đã đến gần, tốc độ rất nhanh, dường như trong nháy mắt đã bơi đến bên cạnh một người gặp nạn.
Cố Tiểu Tây vừa muốn dùng thực vật dưới nước để đuổi cá mập đi thì tàu cứu viên của chính mình đã bị lật úp rồi.
Cô dùng sức leo lên du thuyền gần bờ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tình huống bị rơi xuống nước.
Mặc dù không biết bơi, nhưng cô là một người có tính bĩnh tĩnh, lúc rơi xuống nước lập tức nín thở, lợi dụng sự trợ giúp của thực vật dưới nước mà nổi lên một cách vững vàng, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng lùa thực vật đi, bắt đầu chặn đường xâm nhập của cá mập.
Nhưng mà, chỉ là trong phút chốc hốt hoảng vì vừa rơi xuống nước thì đã có người bị thương rồi, máu chảy ra đỏ cả một vùng biển.
Tiếng gào, tiếng khóc, tiếng đau khổ thảm thiết trong màn mưa.
"Mọi người bình tĩnh! Đừng hoảng loạn!" Cố Vĩ đứng trên tàu cứu viện, nhìn cảnh tượng hỗn loạn, cũng cảm nhận được độ khó trong việc cứu viện.
Đáng tiếc, đối mặt với vùng biển to lớn, mặc dù âm thanh của ông ấy rất lớn, nhưng cũng không có ai nghe thấy, bất lực, Cố Vĩ chỉ đành rút súng ở eo ra, kéo ống súng, bắn lên trời một cái.
"Bằng..." Một tiếng lớn, khiến hiện trường im lặng trong giây lát, sau đó tiếng gào thét lại nổi lên.
Khung cảnh ngày càng trở nên hỗn loạn, may mà các chiến sĩ ở quân khu số 8 có kinh nghiệm cứu viện, khiến cho cuộc việc giải cứu đi vào hồi kết.
Cố Tiểu Tây không màng đến việc nghỉ ngơi, vội vàng xem xét tình hình của Yến Thiếu Ngu bên kia, vừa nhìn đã cảm thấy kinh sợ rồi, bởi vì cứu người gặp nạn, Yến Thiếu Ngu đã chủ động thu hút sự chú ý của cá mập, cầm chắc con dao găm trong tay rồi bắt đầu chém giết cá mập dưới biển.
Động tĩnh bên kia của anh rất lớn, sóng biển cuồn cuộn, dường như đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Không bao lâu, máu tươi phun trào trong biển, xác của một con cá mập nổi lên mặt nước với cái bụng trắng.
Đúng lúc này, Yến Thiếu Ngu ngoi lên từ mặt biển, anh dường như có chút kiệt sức, cánh tay chống lên xác của cá mập mà thở hổn hển, xung quanh yên lặng, tiếng thán phục của người nước E lại vang lên.
Mạnh Hổ vừa nhìn cũng há mồm trợn mắt, nhưng nhìn thấy những người nước ngoài này sùng bái tung hô, cảm giác tự hào bỗng dưng nổi lên.
"Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là quân đội của nước Z chúng tôi!" Cảm thấy vinh dự đến mức lúc đang cứu viện cũng không khỏi nói nhiều thêm mấy câu, cũng không quan tâm những người nước ngoài này có thể hiểu hay không.
Cố Tiểu Tây lùa thực vật lại thành cái vòng khép kín, giữ hết cá mập ở bên ngoài.
Vùng biển đen kịch chỉ có ánh đèn mờ trong lúc cứu viện, gần như chìa tay ra cũng không thấy đủ năm ngón, ngược lại không có ai cảm thấy có gì đó không đúng.
Mãi cho đến khi mưa lớn dừng hẳn, mặt trời bắt đầu lặn, tất cả những người gặp nạn còn sống đều được di chuyển lên thuyền quân đội.
Trên mặt biển là một mớ hỗn độn, Cố Tiểu Tây đang chữa trị cho người bị thương và sặc nước, nhưng Yến Thiếu Ngu vẫn chưa quay lại, anh đang dẫn đám người Mạnh Hổ đi kiểm tra thử xem còn có người gặp nạn nào khác trên biển hay không, Cố Vĩ thì dẫn người đi xác minh thân phận.
← Ch. 1090 | Ch. 1092 → |