Vay nóng Tima

Truyện:Vãn Ngân Hà - Chương 30

Vãn Ngân Hà
Trọn bộ 85 chương
Chương 30
Trao đổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-85)

Siêu sale Lazada


Xung quanh chỉ có một chiếc đèn lồng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, kéo bóng dáng của hai người cực kỳ dài.

Tạ Tinh Diêu ôm ngực, cảm thấy không thở được, cơn đau rát trên cánh tay ngày càng dữ dội.

"Ngươi đã biết." Nàng yếu hơn rất nhiều.

"Đáng tiếc, đêm đó ngươi bất cẩn vén khăn che mặt lên, ta đã thấy dung mạo ngươi rất giống với bức chân dung của Tạ trưởng lão mà ta từng thấy trước đây, hơn nữa hiện giờ có tin đồn, bên cạnh Tạ trưởng lão có một nam tử, vì thế ta nghi ngờ."

"Ngươi cố ý lấy bức chân dung giả ra để chúng ta hạ thấp cảnh giác."

Lý Vân gật đầu: "Tuy không biết vì sao ngươi đi cùng với Tần môn chủ, nhưng tóm lại có sự tham gia của hắn, sự việc sẽ rắc rối hơn nhiều. Vốn đang nghĩ cách dụ ngươi ra ngoài một mình, không ngờ lại thuận lợi như vậy."

Tạ Tinh Diêu giơ cánh tay mình lên: "Cổ độc phải không? Ngươi cấu kết với tà giáo."

"Tiểu trưởng lão hiểu biết rộng rãi, ngươi không cần căng thẳng như thế, cổ này nhiều nhất là tạm thời áp chế công lực của ngươi, ta không muốn giết ngươi, ta cảm thấy, đưa ngươi còn sống về Tuần Kiếm Tông sẽ có ích hơn."

Nàng nhíu mày, người này rất giỏi giả vờ tốt bụng, rõ ràng cảm thấy sự tồn tại của nàng càng có giá trị hơn, lửa giận trong người đã giúp nàng đứng thẳng.

"Vậy phải xem chưởng môn có khả năng hay không."

Lý Vân không hề lo lắng chuyện này, nói "Đã làm mất lòng", sau đó niệm "Đi", thanh kiếm bên hông hắn đột ngột lao về phía nàng.

Khi Tạ Tinh Diêu rút kiếm ra, lúc đầu còn cố gắng hết sức để đối phó, nhờ vậy Lý Vân yên tâm hơn, đột nhiên thấy nàng dùng một cú đá bay thanh kiếm của hắn cắm vào tường.

"Ngươi?"

Tạ Tinh Diêu tháo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt như cũ, khí sắc không thay đổi, nàng lắc kiếm: "Chưởng môn, còn muốn đánh nữa không?"

Thấy Lý Vân không nói lời nào, nàng móc ra một con côn trùng trong túi, toàn thân đỏ bừng, đang giương nanh múa vuốt, sau đó bị Tạ Tinh Diêu véo không nhúc nhích được.

"Chưởng môn nói, Lăng Cung thường đánh nhau với tà đạo, ta nghĩ, chưởng môn tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, nếu muốn bắt Tạ Tinh Diêu, sao có thể dễ dàng tin bức chân dung vô lý đó. Hơn nữa, cổ này có mùi thơm lạ, ta vừa ra khỏi cửa đã ép nó ra, trên cánh tay vẫn còn chút sẹo, có thể lừa ngươi." Nàng nghe mùi kia thì cảm thấy có gì đó không ổn, nàng chăm sóc hoa cỏ đã lâu nên quen với mùi hương này.

Lý Vân cảm thấy mình hơi bất cẩn, vốn tưởng rằng dễ lừa người này, nếu biết trước sẽ mang theo một số đệ tử cùng ra đây, hiện giờ xem ra, không thể không ra tay.

Hắn nói "Về", thanh kiếm rút ra khỏi tường, vận sức chuẩn bị tấn công lần nữa.

"Lý chưởng môn, ra đây sao không nói trước với ta một tiếng."

Trước khi hai người bắt đầu đánh nhau, Tần Xước đã đến. Hắn tới kéo Tạ Tinh Diêu, thấy nàng nhíu mày quay đầu đi, tỏ vẻ không muốn để ý đến hắn.

"Tần môn chủ, " Lý Vân thấy không thể che giấu chuyện này, không giả vờ nữa, "Ta khuyên môn chủ lùi lại, nếu bao che cho người này, truyền ra ngoài sẽ bất lợi đối với ngài."

"Ồ, nếu như truyền ra ngoài, ngài kết bạn và hợp tác với tà giáo, còn dùng cổ độc của tà giáo, chắc cũng bất lợi cho Lăng Cung nhỉ. Nghĩ đến chuyện Lăng Cung nóng lòng muốn kết giao với Tuần Kiếm Tông, có lẽ đã náo loạn không hợp với tà giáo, hiện giờ nếu không thể sớm hòa giải với Tuần Kiếm Tông, e rằng bản thân mình cũng sẽ suy tàn?" Tần Xước cười.

Lý Vân không cam lòng, hắn biết tính tình của người trước mặt, che giấu và phủ nhận cũng vô ích.

"Hôm qua ta thấy dấu vết côn trùng cắn trên nam châm, đang thắc mắc loại côn trùng nào có thể ăn được thứ này, mới nhớ ra, hình như có một loại cổ ăn sắt, chỉ có các môn phái tà giáo xung quanh Lê Thành mới sử dụng, các tà giáo này bắt nạt ngài, nhưng ngài không có ý định truy cứu, ta đoán như thế, không xúc phạm chứ?" Tần Xước tiếp theo nói.

Lăng Cung không hợp tác với võ lâm do Tuần Kiếm Tông đứng đầu đã nhiều năm, nhưng môn phái luôn phải sống sót, không thể không hợp tác với tà đạo và ma đạo. Hiện giờ cảm thấy bị vướng trong bùn lầy quá sâu, đương nhiên muốn thoát thân, khiến cho tà ma bất mãn, bọn chúng quấy rối và uy hiếp, Lý Vân đành chấp nhận, cũng cũng may có nắm nhược điểm của bọn chúng, tà ma đạo cũng không dám tiết lộ chuyện của bọn họ, Lý Vân chỉ muốn quay về chính đạo càng sớm càng tốt, coi như mọi việc sẽ kết thúc.

"Nếu môn chủ đã biết, thì đừng ngăn cản ta." Hắn giơ kiếm.

"Chưởng môn đừng vội, ta đã viết thư cho đệ tử, kêu bọn họ mang Bôn Lôi Kiếm tới cho ngài, ngài dâng thanh kiếm này cho Tuần Kiếm Tông, đây vốn là thanh kiếm được tiền bối khai tông lập phái của Tuần Kiếm Tông sử dụng, bọn họ đương nhiên sẽ chấp nhận. Chuyện năm đó là lỗi của Tuần Kiếm Tông, ngài cho một bậc thang, ta tìm người đi khuyên giải, ta sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo mọi chuyện thành công, thế nào?"

Tạ Tinh Diêu kéo ống tay áo Tần Xước, muốn nói rằng nàng có thể đánh bại người này, nhưng bị Tần Xước nắm lấy tay.

Lý Vân nhìn Tần Xước nghi ngờ, không hiểu người này cũng có thời điểm làm giao dịch thua lỗ như vậy, hắn cho rằng mối quan hệ giữa hai người là bình thường, không ngờ chỉ một uy hiếp, Tần Xước đã cho hắn lợi ích này.

Suy nghĩ một lát, Lý Vân thu kiếm, mỉm cười hành lễ: "Đã xúc phạm hai vị."

Tần Xước cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hiện giờ, từng người nắm bí mật của người kia, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Lý Vân muốn giữ bọn họ ở thêm một đêm nữa, Tần Xước từ chối, chuẩn bị đến một nhà trọ bên ngoài thành để ở, cần phải đi một hai canh giờ.

"Lý chưởng môn, bức thư của vị tiền bối Lăng Cung mà ngài nhắc tới là sự thật à?" Tạ Tinh Diêu vẫn hỏi.

Lý Vân gật đầu: "Đúng là sự thật."

Tạ Tinh Diêu có vẻ ủ rũ, không nói thêm nữa.

Vừa lên xe ngựa, Ôn Lương Thu đưa những thứ cần băng bó cho Tần Xước, hắn nắm tay Tạ Tinh Diêu bôi thuốc cho nàng, thấy nàng cụp mắt không muốn nói chuyện.

Ôn Lương Thu nói nàng bị trúng độc không nặng, không có tổn hại gì lớn, Tần Xước cười khẽ, "Trở nên thông minh rồi."

"Không thể cứ bị lừa mãi..." Nàng lẩm bẩm, "Cô nương kia đâu?"

"Cô nương nào?"

"Mặc y phục màu xanh lục."

"Không quen, chỉ biết người thích mặc xiêm y màu hồng, đang giận ta đây này." Hắn cười.

Khi Tạ Tinh Diêu tức giận đẩy hắn ra, hắn mỉm cười kể chuyện về người nọ.

Tần Xước lại đút cho nàng một viên thuốc giải độc, thấy vẻ mặt nàng không biết phải làm sao nên kéo nàng qua.

"Vừa rồi vội vã tới tìm ta là vì chuyện gì?" Hắn hỏi.

Nàng im lặng, sau đó mới kể cho hắn những gì nàng vừa nhớ ra.

"Cô đã làm à?" Hắn hỏi.

Tạ Tinh Diêu lắc đầu, nàng không thấy rõ khuôn mặt kia, nhưng nàng đã ở hiện trường, hơn nữa ở ngay phía sau người ra tay kia.

"Từ từ nghĩ."

Tuy nhiên, nếu vẫn còn vụ đệ tử Lăng Cung bị giết, năm đó Tạ Tinh Diêu bị bệnh là vì sư phụ nàng qua đời, hay là do chuyện này, thì có phần không xác định.

"Tần Xước, nếu ta thật sự... giết người vô tội." Nàng đột nhiên lo lắng, giữ chặt tay hắn.

"Ta cảm thấy, " Tần Xước dùng ngón tay chỉ vào đầu nàng, "cô không có gan đó."

Ở trong lòng hắn vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi hương của nàng kia, Tạ Tinh Diêu buồn cười, rồi tức giận ngồi lên người hắn, ngước mắt hỏi: "Ngài sờ nàng ta chỗ nào?"

Thấy nàng trừng mắt, Tần Xước ôm nàng, đôi môi cọ lên chóp mũi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay từ eo nàng chầm chậm đi xuống, nhẹ nhàng xoa mông nàng, sau đó di chuyển ra phía trước, sờ cổ nàng và chỗ phồng lên.

"Chỗ này, chỗ này, đây nữa..." Hắn cố ý chọc nàng, đó là mấy huyệt đạo trên eo có thể làm người ta bủn rủn tay chân mà hắn bí mật làm.

"Ngài!" Cảm nhận được bàn tay kia cố ý trêu chọc cơ thể mình, nàng không phản kháng, lại bĩu môi, "Vậy nàng ta sờ ngài chỗ nào?"

Tần Xước chỉ lên người mình, Tạ Tinh Diêu hôn từng cái một, khiến hắn thở hổn hển.

"Không được, sau này cũng không được." Nàng nhíu mày.

Hắn đã quen giải quyết những việc này theo cách như thế, vẫn chưa quen có nàng bên cạnh, quên mất rằng người này sẽ bị tổn thương, hắn hối hận khi nàng lao vào.

"Ừm, sau này sẽ không."

Nàng hôn từng chút một, khiến Tần Xước ngứa ngáy muốn cười, lúc cúi đầu xuống, thấy nàng vẫn có vẻ uất ức, hắn nhẹ giọng hỏi: "Buồn lắm à?"

"Ừ, ta tưởng ngài thích người khác nhanh như vậy." Ngay lúc ấy, nàng cảm thấy có phải mình không nên cưỡng cầu hay không, khi thì ấm áp như ánh mặt trời, sau đó lập tức rơi vào một động băng, nếu tính tình của hắn thật sự như thế, nàng không biết có thể chịu đựng được bao lâu, có lẽ sẽ muốn chạy trốn.

Tần Xước hiện tại suy nghĩ, có phải nên nói rõ ràng cho nàng biết những chuyện tình còn ảo tưởng hơn trăng trong nước trước đây của hắn hay không, để nàng khỏi phải luôn luôn lo lắng như vậy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-85)