← Ch.16 | Ch.18 → |
Bên ngoài có tiếng động, không biết anh đã mặc quần áo xong chưa, tôi trốn trong chăn hơi khó thở, liền nhẹ giọng gọi: "Kiều Dịch Thần, anh... anh xong chưa?"
Nhưng không có ai trả lời tôi.
Tôi lén lút hé một khe hở để nhìn thì thấy cửa phòng ngủ không biết từ lúc nào đã mở toang.
Còn trong phòng, Kiều Dịch Thần đã biến mất từ lâu!
"..."
Tên này cố tình không đóng cửa!
31
Vì không dám để người bên ngoài nghe thấy tiếng động khả nghi nào nên tôi cũng không dám cử động, sợ rằng nếu xuống giường, lỡ như bị bắt gặp thì phải làm sao?
Tôi chỉ có thể bất động, tiếp tục nằm trên giường, lén hé một khe hở để hít thở.
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi đỏ bừng cả mặt vì khó thở thì chiếc chăn trên đầu đột nhiên bị ai đó kéo ra.
Lượng oxy dồi dào lập tức khiến tôi dễ chịu hơn rất nhiều, tôi thở hổn hển, giơ tay phẩy phẩy hơi nóng trên mặt.
Kiều Dịch Thần cau mày: "Em bị ngốc à? Cứ trùm chăn như thế mãi, không sợ thiếu oxy ngạt thở à?"
Tôi khó chịu trừng mắt nhìn anh, nếu không phải do anh mở cửa phòng ngủ thì tôi có cần phải trốn trong chăn không dám động đậy không?!
Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, tôi hỏi anh: "Chị Lệ Lệ đi rồi à?"
Kiều Dịch Thần gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhảy xuống giường.
Kiều Dịch Thần nắm lấy cổ tay tôi: "Đi đâu?"
"Đi làm, sắp tám giờ rồi, không đi sẽ muộn mất!"
Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, tôi không quen khu chung cư này, còn chưa biết phải tìm trạm xe buýt ở đâu.
Mới vào làm, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với đồng nghiệp.
Kiều Dịch Thần nhíu mày: "Không ăn sáng mà đi làm à?"
Nói xong, anh lại nhét tôi vào phòng vệ sinh: "Trong ngăn kéo có đồ dùng vệ sinh mới, rửa mặt xong ra ăn sáng."
Ăn sáng?
Ăn bữa sáng đầy yêu thương mà chị Lệ Lệ chuẩn bị cho anh sao?
Tôi thấy Kiều Dịch Thần điên rồi.
Nhưng lúc này sắc mặt anh không tốt, tôi do dự một chút, nghĩ đến thân hình cường tráng mà tôi vô tình nhìn thấy vừa nãy, cuối cùng vẫn thức thời ngậm miệng.
Rửa mặt xong, tôi đến phòng ăn nhưng trên bàn không phải là cháo bí đỏ còn thừa lại như tôi tưởng.
Mà là một phần bánh mì kẹp đơn giản mới làm xong, kèm theo một cốc sữa đậu nành.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn sang Kiều Dịch Thần bên cạnh: "Anh làm à?"
Trên khuôn mặt điển trai của Kiều Dịch Thần thoáng hiện lên vẻ không tự nhiên: "Không phải sắp muộn rồi sao? Ăn xong tôi đưa em đi làm."
"... Vâng."
Tôi khẽ đáp lại, ngồi xuống ăn.
Bánh mì nướng hơi cháy, trứng ở giữa cũng chỉ chín tái, ăn kèm với rau xanh, hương vị thực sự không được ngon lắm.
Tôi cũng không biết sữa đậu nành nóng đã cho bao nhiêu đường, ngọt đến phát ngấy.
Tôi ăn được một lúc, không kìm được, hốc mắt lại đỏ hoe, trong lòng lại có chút cảm động và tham lam.
Tôi biết, hành động của mình rất đáng xấu hổ, giống như một kẻ thứ ba, hưởng thụ bữa sáng do vị hôn phu của người khác chuẩn bị.
Nhưng tôi lại không dám buông tay, tôi không thể kiểm soát được sự tham lam này.
"Sao tự nhiên lại khóc?"
Kiều Dịch Thần nhận ra tôi đang khóc, cau mày: "Không ngon à? Vậy thì đừng ăn nữa."
Nói xong, anh định giơ tay ném chiếc bánh mì kẹp trong tay tôi đi.
Nhưng tôi không nỡ, nhét hết vào miệng.
Còn uống hết cốc sữa đậu nành ngọt ngấy đó trong một hơi.
Ợ một cái: "Ăn xong rồi, đi thôi!"
32
Tôi không dám để Kiều Dịch Thần đưa tôi thẳng đến trước cổng công ty, mới cách công ty năm trăm mét, tôi đã giục anh thả tôi xuống.
Nhưng anh chỉ liếc tôi một cái, sau đó bất chấp, nhấn ga, đưa tôi thẳng đến trước cổng công ty.
Các đồng nghiệp xung quanh đi lại tấp nập, tôi sợ đến mức không dám xuống xe, sợ có người nhận ra đây là xe của Kiều Dịch Thần.
Đến lúc đó, tôi thực sự không thể thanh minh được, không biết phải giải thích thế nào.
"Anh... có thể lái xa hơn một chút không, để tôi xuống xe?"
Tôi cầu xin Kiều Dịch Thần.
Nhưng Kiều Dịch Thần sáu năm sau thực sự rất đáng ghét: "Lái xa hơn một chút? Đường trước cửa không được đỗ xe, tôi phải quay lại một vòng nữa mới quay lại được công ty đấy? Như vậy em sẽ thực sự muộn mất."
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nghiến răng, sau đó như một tên trộm, mở cửa xe rồi chạy ào xuống xe.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |