← Ch.03 | Ch.05 → |
Nếu không phải Kiều Dịch Thần phản ứng nhanh thì giờ này, lưng tôi chắc chắn đã bị mảnh vỡ làm bị thương rồi.
Tôi không ngờ người này lại có thể kém cỏi đến vậy, tức đến mức không chịu được, há miệng định cãi lại.
Nhưng giọng nói lạnh lùng của Kiều Dịch Thần nhanh hơn: "Xin lỗi đi."
Anh đứng chắn trước mặt tôi, như một ngọn núi cao che chở tôi ở phía sau, giọng điệu lạnh lùng lại mạnh mẽ.
Tôi bỗng nhớ lại một chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Có một lần tan học về nhà, tôi bị mấy tên côn đồ vây quanh đòi tiền bảo kê, suýt bị bắt nạt, Kiều Dịch Thần cũng giống như bây giờ, từ trên trời rơi xuống, chắn trước mặt tôi.
Rõ ràng trông chỉ là một thư sinh yếu đuối nhưng ra tay lại nhanh và mạnh, một mình đánh gục cả đám côn đồ đó.
Sau đó, anh ngồi xổm xuống nhìn tôi đã bị dọa ngây người, lục tung cặp sách, lấy ra một cây kẹo mút mà tôi thích ăn.
Giống như đang dỗ trẻ con, giọng điệu cẩn thận còn lộ ra chút vụng về của người lần đầu dỗ dành: "Tiểu Tri Ý, đừng sợ, mình mời cậu ăn kẹo nhé?"
Có vẻ như từ lúc đó, tôi không chỉ mê muội nhan sắc của anh nữa, mà trái tim tôi đã hoàn toàn bị đánh gục bởi sự che chở của anh.
6
"Mày là cái thá gì, chuyện của tao với nó liên quan gì đến mày?"
Người đàn ông đi xem mắt kia tuy bị vẻ lạnh lùng của Kiều Dịch Thần làm cho sợ hãi nhưng vẫn giận dữ gào lên.
"Chuyện của cô ấy, chính là chuyện của tôi."
Giọng nói lạnh lùng của Kiều Dịch Thần cũng chậm rãi vang lên, từng chữ như đập vào lòng người.
Giống như một hòn đá, đột nhiên rơi vào hồ nước trong tim tôi, khuấy động một cơn sóng lớn.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nóng lòng muốn biết anh nói vậy có ý gì, anh đã nhận ra tôi sao?
Nhưng vì tôi đứng sau lưng anh, không nhìn rõ được vẻ mặt của anh lúc này, chỉ thấy bóng lưng đang chắn trước mặt tôi vô cùng kiên định.
"Được lắm, hai người chúng mày!"
Ánh mắt của người đàn ông kia lướt qua tôi và Kiều Dịch Thần, anh ta là loại người chỉ thích bắt nạt kẻ yếu điển hình, giận dữ chỉ tay vào mặt tôi: "Họ Thẩm kia, đã có bạn trai rồi còn đi xem mắt, mày định đùa giỡn với tao à!"
Tôi cũng nổi giận, không thèm để ý đến lời anh ta nói, đáp trả lạnh lùng: "Ồ anh cũng biết là đi xem mắt nữa à? Tôi thấy, anh không thiếu vợ mà thiếu người giúp việc, anh nên đến công ty tìm người giúp việc ấy!"
"Tất nhiên, với mức lương một tháng một nghìn, chắc chẳng có người giúp việc nào thèm đến nhà anh đâu!""
"Mày!"
Người đàn ông kia tức đến mức muốn đánh tôi nhưng Kiều Dịch Thần cao to, một tay đè anh ta xuống bàn, anh ta đau đến mức kêu ầm lên.
"Tiểu Ngũ, báo cảnh sát."
Không biết Kiều Dịch Thần đang nói chuyện với ai.
Tôi đang thắc mắc thì ngay sau đó, tôi nghe thấy nhân viên phục vụ nhanh chóng lấy điện thoại ra và trả lời: "Vâng, thưa ông chủ."
Hóa ra quán cà phê này là của Kiều Dịch Thần.
Hóa ra... anh ra mặt giúp tôi, không phải vì nhận ra tôi, mà là không cho phép có người gây chuyện trong quán của anh.
Sự kích động và căng thẳng khi đoán rằng anh nhận ra tôi cũng theo đó mà tan biến.
Tôi cười khổ, đừng ngốc nữa, sáu năm trôi qua rồi, sao anh còn có thể nhớ đến một Thẩm Tri Ý nhỏ bé ngày xưa chứ?
Huống hồ, cô ấy còn là người thất hứa với anh.
7
Dưới sự hòa giải của cảnh sát, người đàn ông kia đã ngoan ngoãn xin lỗi tôi.
Cuối cùng, vì anh ta vừa đập vỡ cốc cà phê trong quán, Kiều Dịch Thần yêu cầu anh ta bồi thường hai vạn.
Người đàn ông kia lập tức nhảy dựng lên: "Anh cắt cổ người ta à? Có cốc nào tận hai vạn?!"
Kiều Dịch Thần cũng không nhiều lời, ra hiệu cho nhân viên phục vụ lấy hóa đơn mua hàng trong quán ra.
Nhìn vào mới thấy giật mình, một chiếc cốc nhỏ trong quán cà phê mà giá thực sự lên đến hai vạn.
Người đàn ông kia sợ ngây người: "Anh điên rồi à? Cốc cà phê dùng cho khách mà mua đắt thế?"
Nhân viên phục vụ vênh mặt bảo vệ ông chủ giàu có, lạnh lùng nói: "Thưa ông, chủ của chúng tôi là người có gu, cà phê ngon thì phải dùng cốc xịn, chỉ vậy thôi, còn vấn đề gì nữa không?"
Dưới sự chế giễu của nhân viên phục vụ, người đàn ông kia đành phải không cam lòng bồi thường hết một tháng lương của mình.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |