Vay nóng Tinvay

Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 113

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 113
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Shopee


Vào ngày 16 tháng giêng hôm đó, Bạch Phù nhận được điện thoại thì ra đón người, Tông Bách đứng trước xe, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

"Cục cưng, em chắc chắn đây là nhà em chứ không phải là biệt thự lâm viên danh lam thắng cảnh 5A chứ?"

Bạch Phù bước xuống thềm đá, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Nói đúng ra thì đây là nhà cũ của nhà chúng em, bình thường chỉ có ông bà nội và các dì các chú làm công sống ở đây để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của bọn họ mà thôi, cha mẹ và em sống ở nội thành."

Tông Bách cầm quà tặng theo cô đi vào, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, hành lang quanh co, nếu không phải Bạch Phù đã giải thích thì có lẽ anh đã tưởng rằng mình đang tham quan danh lam thắng cảnh nào đó rồi.

Anh bỗng nhiên hiểu ra những gì Lăng Hàn Khai đã nói ngày hôm đó, với bối cảnh gia đình của anh mà nói, anh thực sự không xứng với Bạch Phù.

Xuyên qua điện viện nhà thủy tạ, sẽ đi đến nhà chính.

Đứng bên cánh cửa rỗng chạm khắc hoa văn là một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, phong thái rất giống với Bạch Phù, trong lòng Tông Bách vừa mới suy đoán thì đã nghe Bạch Phù gọi: "Mẹ, Tông Bách đến."

Tông Bách cúi người, cung kính nói: "Chào dì ạ."

Thẩm Ngọc Hàng nhìn người chàng thanh niên trẻ tuổi đang cúi người đứng trước mặt mình, hàng lông mày lá liễu cong lên: "Dì thường nghe Tiểu Phù nhắc đến, quả nhiên tuấn tú lịch sự, không cần khách sáo, nào, vào ngồi đi."

Tông Bách cảm thấy hơi bất ngờ, khoé mắt liếc nhìn về phía Bạch Phù, muốn biết cô đã nói gì ở trước mặt dì, Bạch Phù nhận được ánh mắt ra hiệu của anh, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, khi mẹ xoay người vào cửa, cô đẩy sau lưng anh, bảo anh đừng thất thần.

Bây giờ không phải là thời điểm thuận lợi để nói chuyện, Tông Bách hít một hơi thật sâu, xách theo quà tặng bước nhanh vào ngạch cửa.

Một ông cụ với mái tóc bạc phơ ngồi phía sau bàn sách, mặc trên người chiếc áo Tôn Trung Sơn, khí chất bất phàm.

"Ông nội." Bạch Phù mỉm cười ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó giới thiệu: "Đây là Tông Bách mà cháu đã nói với ông."

Tông Bách lập tức cúi đầu: "Chào ông nội Bạch."

Ánh mắt Bạch Vân Sơn nhàn nhạt lướt qua người Tông Bách, Tông Bách lập tức cảm nhận được một áp lực vô hình đang bao phủ lấy mình, dáng vẻ càng thêm cung kính.

Mắt sáng mày rộng, mũi cao mặt vuông, lưng dày eo thẳng, là tướng mạo của một người thiếu niên hăng hái không câu nệ tiểu tiết, có thể làm nên chuyện lớn.

Bạch Vân Sơn gật đầu, khẽ mỉm cười: "Không tồi, là một đứa trẻ ngoan."

Tông Bách không dám thả lỏng, càng cúi thấp người hơn nữa: "Ông nội Bạch quá khen rồi."

Bạch Vân Sơn chắp tay ra sau lưng dẫn anh đi ở phía sau: "Nào, đến uống trà đi."

Đi lướt ngang qua bình phong là một chiếc bàn vuông mang hương vị cổ xưa, một người đàn ông trung niên đã ngồi sẵn ở đó, ông đang rửa sạch bộ ấm trà, sau khi rửa sạch bằng nước chảy xong, nhìn thấy có người đến, ông hỏi: "Tiểu Tông biết pha trà không?"

Tông Bách đặt quà cáp xuống, mỉm cười nói:

"Đã từng học một chút ạ."

"Vậy cậu thử xem." Người đàn ông trung niên đứng dậy nhường chỗ.

Bạch Phù đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên, nhẹ nhàng kéo tay áo ông, nhỏ giọng gọi:

"Ba!"

Bạch Đỉnh Ngôn vỗ vào tay cô, ra hiệu cô đừng nói gì.

Tông Bách không thể ngờ rằng màn sát hạch lại đến nhanh như vậy, anh đi đến, đầu tiên là rửa tay, cầm lấy ấm đun nước vừa mới đun xong, lại xối sạch bộ trà vụ vừa mới được rửa.

Bạch Đỉnh Ngôn và Bạch Vân Sơn đưa mắt nhìn nhau một cái, nước lạnh sẽ rửa sạch vết bẩn và bụi bặm bám trên bộ trà vụ, trong khi nước sôi sẽ loại trừ nước lạnh và mùi còn sót lại trên đó, người không hiểu trà đạo sẽ cảm thấy hành động này thừa thãi, nhưng người biết uống trà có thể cảm nhận được vị nước trên đó.

Tông Bách nghiêm túc lấy trà pha nước, sau đó đề nắp trà lại, nước trà chảy xuống giống như một thác nước, cổ tay xoay sang trái để ráo nước trà, sau đó một tay đỡ tay áo, cầm lấy quai, đổ nước nóng, mỗi ly rót đầy bảy phần, động tác uyển chuyển nước chảy mây trôi, nếu anh chưa từng học qua trà nghệ, chắc chắn không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau một loạt động tác này, phẩm trà cũng như phẩm người, tất cả đều nằm ở chi tiết.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-117)