Vay nóng Tima

Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 101

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 101
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Shopee


Tông Bách ôm lấy eo cô, thấp giọng cười nói:

"Cục cưng, đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sức chiến đấu của em yếu như vậy thì phải làm sao?"

Cái gì mà chỉ vừa mới bắt đầu?

Ý nghĩ này vừa xoẹt qua đầu Bạch Phù, người đã bị anh bế lên, nháy mắt đã bị ôm tới giường.

Anh đứng bên giường, cởi áo phông ra, để lộ lồng ngực cường tráng, theo động tác di chuyển, cơ bắp cuồn cuộn hiện ra, đường nét vô cùng gợi cảm.

Trải qua hơn nửa năm vất vả chuẩn bị cho kỳ thi, vậy mà trông anh chẳng những không gầy đi mà dáng người còn có vẻ săn chắc hơn. Sức lực tráng kiện giấu bên dưới làn da màu lúa mì tựa như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Bạch Phù lắc người, nhưng anh nhanh chóng phủ lên người cô, một tay nắm ngực cô xoa nắn, tay kia vỗ về âm hộ của cô, ngón tay anh không đi vào mà dọc theo khe thịt trượt lên trượt xuống, d*m thủy lại chảy ra.

Ngón tay của anh ma sát khe thịt mềm mại, dần dần tạo ra âm thanh nhớp nháp của nước.

Cảm giác ngứa ngáy, trống rỗng lại truyền tới từ bụng dưới, đôi chân dài của Bạch Phù nhịn không được muốn quấn lấy anh, nhưng thấy anh nửa quỳ ngồi ở giữa hai chân, cô chỉ có thể cọ cọ vào eo anh, khe khẽ rên rỉ:

"Ưm ha, ưm... Tông Bách.." Bạch Phù nói không ra hai chữ "em muốn", chỉ có thể không ngừng nỉ non gọi tên anh.

Tông Bách bị cô gọi đến mức gậy th*t cương cứng phát đau, anh giơ ngón tay lên, chỉ thấy sợi chỉ bạc nhớp nháp quần lấy ngón tay anh kéo dài ra. Anh đổi hướng, tách mở tiểu huyệt của cô mà đút vào, nháy mắt, ngón tay liền được mị thịt ấm áp hút lấy bao bọc, anh ra ra vào vào vài lần, sau đó nhanh chóng thêm một ngón tay nữa vào.

Cái này thì vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của Bạch Phù, nhưng cảm giác thoải mái vì được lấp đầy không kéo dài được bao lâu, Tông Bách lại thêm một ngón tay nữa vào, tiểu huyệt bị ép mở, ba ngón tay đồng thời chen chúc cắm vào bên trong.

Bạch Phù hoàng sợ lắc đầu: "Em không muốn Tông Bách, quá trướng rồi, có chút đau..."

Trướng thế này cô thực sự chịu không nổi, Tông Bách có chút lo lắng:

"Rất nhanh liền hết đau thôi, em cố gắng nhịn thêm chút nữa."

Anh ngoài miệng thì an ủi cô, nhưng tay thì không dừng lại, không ngừng nới rộng lối ra vào.

Bạch Phù thực sự chịu không nổi nữa, hơi giãy giụa tránh khỏi bàn tay anh.

Tông Bách không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ, lúc rút tay, phát ra một tiếng "phốc", Bạch Phù đỏ mặt vẫn không ngừng lui ra sau, chỉ cảm thấy có cái gì đó đang chống đỡ bên dưới tiểu huyệt của mình.

Tông Bách nhét một cái gối dưới eo cô, để hai tay cô chống tay xuống giường. Cô cúi đầu nhìn xuống liền thấy anh đang đỡ dương v*t, lần tìm miệng huyệt.

Trước khi đến, cô cũng đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn lựa chọn đến.

Kể từ sau khi hai người xác định tâm ý của đối phương, cô đã không bài xích chuyện của ngày hôm nay rồi.

Chỉ là khi thật sự đối mặt với thời khắc này, cô vẫn cảm thấy căng thẳng.

Trán Tông Bách nhỏ từng giọt mồ hôi, quy đầu chống trên hoa huy*t cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ. Khó khăn lắm quy đầu mới vào được thì liền bị kẹt lại.

gậy th*t của anh vừa nóng vừa cứng khiến Bạch Phù co rút hai chân lại.

Vốn dĩ đã không vào được rồi, lại bị cô kẹp như vậy, quy đầu trực tiếp bị đẩy ra bên ngoài.

"Cục cưng, thả lỏng đi, nếu không anh vào không được."

Thanh âm của anh khàn khàn, hiển nhiên anh đã nhịn đến vô cùng khó chịu rồi.

Bạch Phù đỏ mặt "ừm" một tiếng, từ từ mở hai chân ra, tiểu huyệt hơi hé mở, bên trong có thể nhìn thấy một chút mị thịt non mềm, Tông Bách đỡ cây gậy th*t, dọc theo tiểu huyệt trơn ướt chậm rãi đút vào trong.

Bạch Phù cố nén khó chịu, hai tay nắm chặt ga trải giường, đau quá, cảm giác giống như đột ngột bị một cái phích cắm không khớp cắm vào.

Cô không có chút cảm giác gì gọi là khoái cảm cả, chỉ có cảm giác đau đớn như bị xé toạc ra.

Tông Bách vô cùng để ý tới cảm nhận của cô, nửa ngày rồi mà cũng mới chỉ vào có một nửa.

Mị thịt bị đau theo bản năng co rút lại, muốn đẩy anh ra.

"Đã được chưa?" Bạch Phù bị đau mà môi trắng bệch.

Hơi thở của Tông Bách nặng nề: "Còn chưa được, bị kẹt rồi."

Bạch Phù khóc không ra nước mắt: "Vậy phải làm sao bây giờ?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-117)