← Ch.41 | Ch.43 → |
Sơ Nhất bị ép ngẩng đầu lên, hô hấp có chút rối loạn, đôi môi bị Kiều An Sâm vừa liếm vừa cắn, đầu lưỡi của anh quét qua hàm răng cô, Sơ Nhất nhắm mắt lại, hai chân nhũn ra, không chống đỡ được sức nặng của cơ thể.
Cơn gió mang theo hơi nóng quét qua gò má cô, bên tai có tiếng xì xào nói chuyện, Sơ Nhất ôm eo Kiều An Sâm, dựa sát vào ngực anh.
Cô ngửa đầu, ngoan ngoãn để anh hôn.
Kiều An Sâm cũng không hôn quá lâu, sau khi tách ra lại không nhịn được mà mổ lên môi cô một cái, bàn tay đang nắm cằm cô cũng buông ra.
Hai người đứng dưới gốc cây nhìn nhau, lỗ tai anh ửng đỏ.
"Chúng ta về nhà thôi."
"Dạ." Sơ Nhất nhét tay vào tay anh, hai người đi tới bãi đậu xe, trên đường đi, cô không dám ngẩng mặt nhìn người khác, rõ ràng không làm gì sai trái nhưng lại như có tật giật mình.
Gần nhà bọn họ có một siêu thị, Sơ Nhất thường xuyên đến đó, lúc gần đến nơi, cô mới nhớ ra nhà mình đã hết thức ăn nên bảo Kiều An Sâm dừng lại mua đồ.
Hai người rất hiếm khi đi mùa đồ với nhau, bình thường Sơ Nhất đều đến đây một mình, thỉnh thoảng cũng ở nhà nghỉ ngơi.
Kiểu An Sâm lấy xe đẩy, Sơ Nhất chọn đồ ăn, cô đang đứng trước quầy sữa bò, bên trên có một hãng sữa cô thích uống, nhưng nó toàn để trên tầng cao nhất.
Lần nào Sơ Nhất cũng phải kiễng chân mới lấy được.
Nhưng lần này khi cô vừa vươn tay lên, Kiều An Sâm đã lấy nó xuống giúp cô, anh đánh giá sữa bò trong tay.
"Nhà mình thường uống loại này à?
"Vâng, sữa của hãng này rất ngon."
"Tại sao lại để tít bên trên như vậy?" Kiều An Sâm hỏi, Sơ Nhất đoán, "Chắc loại này uống ngon nhất, nếu bày ở chỗ bình thường sẽ không có người mua?"
Bình thường mấy hiệu thuốc cũng để những món đồ thu được lợi nhuận cao ở nơi dễ nhìn thấy, mấy ngón giá cao toàn để ở trong góc.
Kiều An Sâm gật đầu, dường như chấp nhận lời giải thích này của cô.
Hai người dạo quanh siêu thị, một lát sau, xe đẩy đã gần đầy, lúc tới khu tươi sống, Sơ Nhất đột nhiên nói, "Chúng ta mua cá đi? Lâu rồi cũng chưa ăn."
"Ừ, chọn một con đi."
Có rất nhiều con cá đang tung tăng bơi lội trong bể nước.
Sơ Nhất quan sát một lúc rồi chọn con bơi khỏe nhất.
"Xin chào, làm ơn bắt hộ tôi con cá này với."
Sự thật chứng minh, con cá kia rất khỏe, khi bị nhân viên đặt lên thớt, nó đột nhiên bật lên, rơi xuống trước mặt Sơ Nhất.
"Ngại quá, con cá này khỏe như vậy chính tỏ nó còn tươi, đúng không?" Nhân viên trêu đùa hai người, Sơ Nhất cười gật đầu.
"Hôm nay anh phải nấu ngon một chút." Sơ Nhất nghiêng người nói với Kiều An Sâm, "Như vậy mới không phụ lòng một con cá tươi như vậy."
Sơ Nhất vừa nói vừa kéo anh, ánh mắt cảnh giác nhìn con cá kia, sợ nó sẽ lại nhảy lên, bộ dạng co đầu rụt cổ của cô chọc cười Kiều An Sâm, anh cưng chiều xoa đầu cô.
"Ừ, anh nhất định sẽ khiến nó.... chết có ý nghĩa."
Mua xong cá, hai người lại đi mua một chút rau quả, Sơ Nhất thích ăn vặt, cô lấy rất nhiều khoai tây chiên với bánh ngọt, đủ màu đủ vị, chiếm hết nửa cái xe.
Kiều An Sâm cầm từng cái lên nghiên cứu rồi quay sang nhìn cô.
"Sao vậy?" Sơ Nhất dừng tay, cô nhìn về phía anh, Kiều An Sâm nói, "Sao em ăn nhiều như vậy mà không mập nhỉ?"
Nói xong, anh khẽ lẩm bẩm một câu.
"Cũng không thấy cao lên."
"...."
"Đó là do di truyền, anh hiểu không?"
"Không cao không mập chính là do di truyền! Em cũng không còn cách nào khác!" Sơ Nhất tức giận kiễng chân, khi nhắc đến chiều cao, cô giống như con nhím xù lông, hung dữ không cho ai đến gần, thậm chí hồi bé cũng chỉ vì chuyện này mà đánh nhau với người ta một trận.
Thấy bộ dạng tức giận của cô, Kiều An Sâm kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ vào đầu cô, vội vã lên tiếng.
"Không sao, anh rất thích những cô gái nhỏ nhắn, rất đáng yêu."
Sơ Nhất chôn mặt vào vai anh, "Oành" một tiếng, lửa giận rút nhanh như thủy thiều, trong lòng như có con nai con đang chạy loạn.
Kiều An Sâm chưa từng nói với cô như vậy, thậm chí ngay cả từ thích cũng chưa từng nói.
Đây là lần đầu tiên anh nói thích cô.
Thấy Sơ Nhất im lặng mãi không lên tiếng, Kiều An Sâm có chút lo lắng, anh nâng mặt cô lên, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, bị Kiều An Sâm nhìn không chớp mắt, mặt Sơ Nhất ngày càng nóng.
Cô quay mặt sang chỗ khác.
"Đừng nhìn em." Sơ Nhất buồn bực nói, "Em không giận."
"Vậy sao...." Kiều An Sâm nhìn cô, chân chờ, lo lắng hỏi, "Sao mặt em lại đỏ như vậy?" Nói xong, anh còn vươn tay ra xoa mặt cô.
Sơ Nhất đẩy tay anh ra, không dám nhìn anh mà nhìn xung quanh.
"Anh còn muốn mua gì nữa không? Nếu không chúng ta về đi."
Kiều An Sâm định nói gì đó nhưng thôi, anh nói, "Không, chúng ta về thôi."
Hai người im lặng ngồi trên xe, Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, Kiều An Sâm thỉnh thoảng liếc lại liếc nhìn cô.
Về đến nhà, tâm trạng của Sơ Nhất đã khá hơn rất nhiều, cô cầm đồ ăn vào bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Kiều An Sâm vội vàng giành lấy, nịnh nọt nói, "Để anh."
"Anh đi xử lý cá đi." Sơ Nhất rũ mắt nói.
"Được."
Bữa trưa hôm nay muộn hơn thường ngày, hai người chia việc cho nhau, ai làm việc của người đó.
Gió bên ngoài khẽ lùa qua cửa số, mang theo mùi nắng xen với mùi cỏ cây.
Khi đã chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy, Kiều An Sâm bắt tay xào đồ ăn, anh đeo tạp dề lên người, Sơ Nhất cực kỳ tự nhiên cột dây đằng sau cho anh.
Kiều An Sâm nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
"Em ra ngoài đi, lát nữa mùi khói dầu rất nồng."
Ngày hôm nay trôi qua như bình thường, không có bất ngờ, cũng không có lãng mạng.
Nhưng Sơ Nhất lại cảm thấy hạnh phúc hơn những việc lần trước Kiều An Sâm làm cho cô rất nhiều.
Lam Thành đang bước vào mùa hè, Sơ Nhất nhận được một tin tốt, có một biên tập liên hệ với cô, có một công ty điện ảnh và truyền hình muốn chuyển thể truyện tranh của cô thành phim điện ảnh, đối phương cũng đã gửi hợp đồng cho cô, chờ cô đồng ý.
Điều kiện trong hợp đồng vô cùng hậu hĩnh, công ty của đối phương lại rất nổi tiếng, rất nhiều tác phẩm đạt được doanh thu khủng.
Sơ Nhất không có vấn đề gì, điều phiền tóa duy nhất chính là đối phương muốn hai bên gặp mặt nhau, trực tiếp kí kết hợp đồng.
Công ty này ở Bắc Thành, ngồi máy bay mất ba bốn tiếng mới đến nơi, Sơ Nhất nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý.
Bắc Thành là một thành phố cổ, có rất nhiều di tích cổ, nền văn hóa lâu đời, là một thành phố du lịch nổi tiếng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Sơ Nhất vẫn sống ở Lam Thành, rất nhiều nơi cô chưa từng đi, hơn nữa, cô còn có một người bạn cũ ở Bắc Thành.
Lúc cô vừa vẽ truyện tranh thì hai người quen biết, đối phương cũng là tác giả, hai người không giấu nhau chuyện gì, nhưng vẫn chưa từng gặp mặt, nghe nói cô đến Bắc Thành, đối phương rất kích động.
Tiểu Cao: "Tiểu Sơ, đến đây đi, mình sẽ đưa cậu đi tham quan khắp nơi.."
Tiểu Sơ: "Mình có chút lo lắng."
Tiểu Cao: "Mình không lo thì thôi, cậu lo gì!"
Hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, Sơ Nhất vừa cười vừa gõ phím, Kiều An Sâm rót cho cô một ly sữa bò, thấy cô vui vẻ như vậy, anh hỏi.
"Đang làm gì vậy?"Anh bất giác liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô, ảnh chân dung là một cái đầu heo màu hồng nhạt.
Sơ Nhất quay sang nhìn anh, ngón tay nhanh chóng gõ phím, vui vẻ nói, "Em đang nói chuyện với bạn."
"À." Kiều An Sâm ly sữa xuống bàn, im lặng không nói gì."
"Đúng rồi" Sơ Nhất nói, "Em phải đến Bắc Thành một chuyến."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Sơ Nhất kể hết mọi chuyện cho anh nghe, tiện thể kể luôn cả lời mời của Tiểu Cao, thấy đối phương là tác giả truyện tranh, sắc mặt anh mới bình thường trở lại.
"Vậy em định đi mấy ngày?"
"Chắc một tuần." Sơ Nhất nói, "Cũng có thể sớm hơn."
"Ừ."
Sau khi đối phương báo thời gian và địa điểm, Sơ Nhất bắt đầu đặt máy bay, chuẩn bị hành lý.
Tiểu Cao báo cho cô thời tiết ở Bắc Thành, sau đó dặn cô mang những quần áo cần thiết, hai ngày nay, hai người đã bàn bạc xem mình đi đâu chơi, ăn gì.
Bởi vậy, chuyến công tác phiền phức bỗng trở thành một chuyến đi vui vẻ.
Sơ Nhất bắt đầu cảm thấy mong đợi.
Ngày khởi hành là 9 giờ sáng thứ hai, sát giờ làm việc của Kiều An Sâm, anh định đưa cô đi, nhưng bị cô từ chối.
Cô có thể gọi xe, không cần phiền đến anh.
Sáng sớm, lúc chuông đồng hồ báo thức vừa vang lên, Kiều An Sâm vẫn đang mặc đồ ngủ, anh đang ở trong bếp hâm nóng sữa bò cho cô, làm một bữa sáng đơn giản đặt vào túi cô.
"Lúc nào lên máy bay thì ăn, đừng để bụng đói." Sơ Nhất làm việc và nghỉ ngơi muộn, bình thường sẽ không ăn gì vào lúc này, nhưng mấy tiếng sau sẽ đói, điều này Kiều An Sâm biết rõ.
"Dạ." Sơ Nhất gật đầu đồng ý, cô nhìn anh, nói: "Anh mau thay quần áo rồi đi làm đi."
"Không sao, anh tiễn em ra cửa."
Kiều An Sâm kéo hành lý giúp cô, Sơ Nhất mở cửa đi ra ngoài, điện thoại của cô bỗng nhận được tin nhắn, tài xế đang chờ sẵn dưới lầu, cô nhanh chóng đi đến thang máy.
Con số màu đỏ hiện thị trên bảng điều khiển vẫn đang ở lầu 1, từ đây đi xuống cũng mất hai phút nữa, Kiều An Sâm đứng trước mặt Sơ Nhất, lo lắng dặn dò.
"Một mình em phải chú ý an toàn, đến nơi nhớ gọi điện cho anh, lúc nào gặp người bạn kia của em cũng phải báo cho anh một tiếng."
"Dạ." Sơ Nhất ngoan ngoãn gật đầu, Kiều An Sâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt liếc về phía thang máy, khi thấy con số hiển thị là 11, anh liền nhíu mày.
Sơ Nhất cũng nhìn thấy, cô kéo hành lý chuẩn bị tạm biệt anh, Kiều An Sâm đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.
"Bà xã, anh yêu em."Anh vội vàng nói, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ bình thường.
Sơ Nhất sững sờ tại chỗ, "... ???"
← Ch. 41 | Ch. 43 → |