Vay nóng Homecredit

Truyện:Công Tố Viên Của Tôi - Chương 29

Công Tố Viên Của Tôi
Trọn bộ 87 chương
Chương 29
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Mặc dù vẫn còn giận nhưng Sơ Nhất vẫn nấu cơm tối chờ anh, lúc đi làm về thấy một bàn thức ăn nóng hổi như vậy, trong lòng Kiều An Sâm cũng thấy thoải mái hơn.

Anh đi đến phòng bếp lấy bát đũa, sau đó ngồi xuống bàn ăn, Sơ Nhất cởi tạp dề trên người ra rồi kéo cái ghế đối diện anh ngồi xuống.

Kiều An Sâm xới cơm, tiếp theo cầm đũa gắp măng tây xanh biếc trong đĩa, sau khi nếm thử thì gật đầu đánh giá.

"Ngon lắm."

Thái độ của anh tốt như vậy, Sơ Nhất thấy mình không nên sụ mặt nữa, bản thân cô cũng gắp lấy một miếng măng tây, thản nhiên nói: "Vậy anh ăn nhiều một chút."

"Ừ." Kiều An Sâm gật đầu, sau đó ăn thêm hai bát cơm nữa.

Công việc nhà hai người rất tự giác, người nào rảnh thì làm, nhưng bình thường người rảnh đều là Sơ Nhất, cô không đành lòng để cho Kiều An Sâm mỗi khi mệt mỏi trở về còn phải làm việc nhà.

Nhưng người nấu cơm không phải rửa bát, đây là quy tắc ngầm giữa bọn họ.

Kiều An Sâm rửa bát xong liền đi tắm, Sơ Nhất thu quần áo khô trên ban công vào, sau đó gật thành từng chồng riêng, áo sơ mi của Kiều An Sâm thì phiền phức hơn, trước khi cất cần phải ủi qua.

Cô lấy bàn ủi rồi cắm dây vào ổ điện, đặt áo sơ mi lên bàn ủi, khi khí nóng toát ra, Sơ Nhất cúi đầu ủi đồ.

Từ trước đến nay Kiều An Sâm tắm rửa rất nhanh, chỉ mất vài phút đồng hồ, anh mặc đồ ngủ rồi mở cửa chuẩn bị vào phòng bếp uống nước.

Vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Bước chân của anh chợt ngừng lại, bình tĩnh nhìn chăm chú Sơ Nhất mấy giây, khuôn mặt cô tinh tế, vẻ mặt rất bình thản, Kiều An Sâm cảm thấy cô rất điềm đạm.

Anh cảm thấy Sơ Nhất rất tốt.

Vào phòng bếp rót nước rồi đi ra, Kiều An Sâm cầm cốc nước đi đến bên cạnh Sơ Nhất, cúi đầu nhìn cô ủi đồ, Sơ Nhất không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh ở đây làm gì vậy?"

"Anh đang nhìn em ủi đồ." Kiều An Sâm có chút tò mò, âu phục áo sơ mi trước kia của anh đều mang đến tiệm giặt đồ dưới lầu, sau khi kết hôn đều do một tay Sơ Nhất lo liệu, Kiều An Sâm không có chú ý nhiều đến việc nhỏ này.

Ngay lúc này đây, anh nhìn động tác của Sơ Nhất liền cảm thấy rất mới mẻ.

Phải cẩn thận và tỉ mỉ lắm mới có thể hoàn thành một việc, cái áo nhăn nhúm dưới bàn tay của cô trở nên thẳng thớm, giống như những cái áo mà anh hay mặc.

"Tối nay anh có rảnh không?" Sơ Nhất cúi đầu thuận miệng hỏi, động tác trong tay vẫn liên tục không nghỉ.

Kiều An Sâm trả lời: "Cũng khá rảnh."

"Nếu anh có thời gian rảnh thì có thể đi lau nhà." Sơ Nhất ngẩng đầu lên nhìn anh, biểu cảm cười như không cười.

"Như vậy lát nữa em đỡ phải làm rồi."

Kiều An Sâm: ".... ."

"Được rồi." Anh đặt cái cốc trong tay xuống, đi ra ngoài tìm cây lau nhà.

Sơ Nhất không để ý đến anh, tiếp tục ủi đồ.

Bên cạnh vẫn còn mấy cái áo chưa ủi, bình thường Sơ Nhất hay gom áo sơ mi của anh lại, chờ đến khi vừa hết máy giặt quần áo mới giặt luôn một thể.

Bởi vậy Sơ Nhất mua cho Kiều An Sâm bảy tám cái áo sơ mi, để cho anh có thể thay dổi mỗi ngày.

Bàn ủi trong phòng khách phát ra tiếng động nhỏ, Sơ Nhất đem quần áo ủi xong treo lên giá áo, lúc nhìn lên thì thấy Kiều An Sâm mặc một bộ đồ ngủ caro màu xang, dưới chân đi đôi dép lê, đang cúi đầu khom người cầm cây lau nhà, đang hì hục lau.

Biểu cảm chăm chú kia dường như không bỏ sót một hạt bụi nào.

Lúc ý thức được bản thân đang cười, cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

Sau khi Kiều An Sâm lau nhà xong, đúng lúc Sơ Nhất cũng ủi xong đồ, anh còn cố ý đến trước mặt Sơ Nhất báo cáo một tiếng, giống như học sinh tiểu học đợi giáo viên khen ngợi.

"Anh lau nhà xong rồi."

"Ừ, tốt lắm." Sơ Nhất đánh giá, sàn nhà trơn bóng nhìn thấy cả bóng người, không còn sót lại một hạt bụi.

Bờ môi Kiều An Sâm giật giật giống như định nói gì đó, cuối cùng chỉ nói một câu: "Anh về phòng trước đây."

"Ừ." Sơ Nhất lại gật đầu, lần này còn nghiêm túc nhìn anh một cái, Kiều An Sâm đứng đó một lát rồi rời đi.

Phòng khách trở nên yên tĩnh, lúc Sơ Nhất cất quần áo xong thì cũng đã muộn, cô chậm rãi tắm rửa, sấy tóc, thoa kem dưỡng da.

Đầu tiên là bôi một đống kem lên trên mặt, các bước vô cùng phức tạp, ngay lúc Kiều An Sâm cho là kết thúc thì anh lại thấy cô lôi ra một chai lọ nữa, sắn quần lên rồi bôi khắp cơ thể.

Từ trong ra ngoài đều bôi qua một lượt, Kiều An Sâm nghĩ chắc là xong rồi, ai ngờ không biết Sơ Nhất lại từ chỗ nào lấy ra một chai khác, cho một ít ra lòng bàn tay, xoa xoa rồi mát xa lên tóc.

Bôi kem từ đầu đến chân, ngay cả tóc cũng không tha.

Sau một loạt hành động của cô, Kiều An Sâm đọc được rất nhiều trang sách, lúc đó Sơ Nhất mới lên giường, trên người còn mang theo vô số các loại mùi thơm.

Không hề khó ngửi một chút nào, thậm chí Kiều An Sâm cảm thấy rất thơm.

Lúc gần mười một giờ, đồng hồ sinh học của Sơ Nhất được Kiều An Sâm chỉnh sửa rất tốt, lúc vừa mới kết hôn, hai ba giờ cô mới ngủ, hai tháng sau thì mười hai giờ, bây giờ thì trùng khớp với anh, mười một giờ mỗi tối liền tắt đèn đi ngủ.

Cả hai người đều đã giải trí thư giãn trước khi ngủ, không bao lâu sau, đèn ngủ trong phòng cũng đã tắt.

Sơ Nhất đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Chưa nhắm mắt được bao lâu, Kiều An Sâm đột nhiên mở miệng nói chuyện, Sơ Nhât có thể tưởng tượng khuôn mặt của anh lúc này.

"Sơ Nhất, đêm hôm qua em chui vào ngực anh ngủ."

Sơ Nhất: "..." Không có gì để nói hay sao mà lại nói cái này.

Cô bình tĩnh trả lời: "À, chắc ngủ say quá nên em không biết gì."

"Đêm nào em cũng như vậy." Giọng nói của Kiều An Sâm rất bình thường, nhưng cũng đủ khiến Sơ Nhất nghẹn họng, thiếu chút nữa không thở nổi.

Cô rất muốn dạy dỗ Kiều An Sâm một trận.

Không nên đụng vào nỗi đau của người khác, anh chưa từng nghe hay sao.

Sự im lặng lan tràn khắp căn phòng, trong đầu Sơ Nhất hiện lên vô số suy đoán, tướng ngủ của cô thật sự không tốt, hay là trong mơ vô ý thức bộc lộ khát khao với Kiều An Sâm, ngoại trừ cọ lên người anh, không biết cô có nói mớ gì hay không, không biết có làm ra hành động gì cấm trẻ em nhìn hay không nữa.

Sơ Nhất càng nghĩ càng thấy sợ, cả khuôn mặt đều nhăn lại, nếu như bật đèn, có thể nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ và giận dữ như sắp khóc của cô.

Kiều An Sâm dường như vẫn chưa phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói.

"Sớm muộn gì em cũng ôm anh ngủ." Anh tạm ngừng, sau đó lại bình tĩnh mở miệng.

"Không bằng bây giờ ôm luôn đi."

Sơ Nhất: "...."

Thấy cô không nói lời nào, Kiều An Sâm chờ một lúc rồi bổ sung một câu.

"Bởi vì mỗi lần em như vậy, anh đều bị em đánh thức."

Cầu xin anh, làm ơn khép miệng lại được không.

Sơ Nhất rất muốn nhanh chóng nói ra những lời này.

Nhưng mà cô vẫn cố gắng áp xuống, Sơ Nhất hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: "Em không thèm ôm anh."

Dường như cảm thấy mấy lời này vẫn chưa có sức thuyết phục, Sơ Nhất lại nhấn mạnh lại từng chứ.

"Đêm nay em sẽ kiểm soát được bản thân."

Kiều An Sâm im lặng, lát sau anh không nhịn được lẩm bẩm: "Ngủ say như vậy làm sao mà kiểm soát được bản thân."

"Được rồi, ngủ thôi, anh im lặng đi."

Sơ Nhất không thể nhịn nổi nữa, nói một câu kết thúc cuộc trao đổi của bọn họ.

Kiều An Sâm nghẹn họng, anh ngậm miệng lại.

Sáng sớm, vì chủ nhật không đặt báo thức nên vô cùng yên tĩnh, rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi bay, ánh mắt trời lặng lẽ chiếu vào phòng.

Sơ Nhất chợt tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, vô ý cọ cọ vào người trước mặt

Người trước mặt!!!

Trong đầu Sơ Nhất nổ một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.

Cô mở mắt ra thì Kiều An Sâm tỉnh dậy, lông mi rung rung, anh nhìn thẳng vào cô, cặp mắt đen láy kia vẫn còn một lớp mây mù, dường như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Đầu óc Sơ Nhất trống rỗng mất hai giây mới kịp phản ứng, cô lặng lẽ rút cánh tay đang ôm hông anh về, sau đó xoay người, vén chăn lên xuống giường,

Vừa mới đeo dép lê vào, còn chưa kịp rời giường liền thấy Kiều An Sâm gãi đầu ngồi dậy, vẻ mặt cực kỳ vô tội, trong miệng lẩm bẩm.

"Thấy chưa anh đã nói là em không kiểm xoát được bản thân rồi mà."

Sơ Nhất: "...."

Bởi vì chuyện này nên cả buổi sáng Sơ Nhất không nói chuyện với Kiều An Sâm, Kiều An Sâm vẫn không phát hiện ra, thoải mái pha một ly cà phê, chủ động hỏi Sơ Nhất có uống không.

Sơ Nhất lạnh lùng từ chối.

Chuyện tương tự như vậy xảy ra rất nhiều lần trong ngày, mỗi lần như vậy, Kiều An Sâm cũng đã nhận ra điều bất ổn, về sau anh cũng không nói chuyện nữa mà tự mình yên lặng làm công việc của mình.

Sơ Nhất có chút áy náy.

Chập tối, lúc Kiều An Sâm ra khỏi nhà, Sơ Nhất đang rửa rau nên không chú ý, đợi đến lúc anh trở về, cô mới nhìn thấy anh cầm một cái túi trên tay.

Kiều An Sâm bỏ cái túi lên bàn, thuận miệng nói: "Trong nhà hết trái cây rồi, anh vừa đi mua."

Anh đi đến bên cạnh Sơ Nhất, cầm con dao trong tay cô, "Để đấy anh làm cho, em nghỉ ngơi đi."

Sơ Nhất rửa sạch tay đi ra ngoài, lúc đi qua bàn ăn, cô mở cái túi Kiều An Sâm vừa xách về, bên trong là hai hộp dâu tây và cherry, trong cái túi còn có một cái bánh ngọt màu hồng nhạt, bên trên còn trang trí một quả dâu tây to bự.

Đêm nay lúc tắt đèn đi ngủ, Sơ Nhất nằm dịch qua, ôm lấy Kiều An Sâm.

Acơ thể anh cứng lại, sau đó nghe thấy Sơ Nhất nói chuyện, trong bóng tối, giọng cô nhẹ nhàng, mềm mãi, ngọt ngào như kẹo đường.

"Em suy nghĩ lại rồi, sớm muộn gì em cũng ôm anh ngủ..." Mặt cô dựa vào ngực anh, hai cánh tay ôm lấy eo anh, giọng nói có chút không chân thực.

"Không bằng bây giờ ôm luôn."

Hai người lại trở lại như trước đây, Sơ Nhất cũng không muốn gây gổ với Kiều An Sâm, dù sao người đau khổ vẫn là cô.

Bởi vì Kiều An Sâm không khó chịu, cô sẽ khó chịu, Kiều An Sâm khó chịu ít, cô còn khó chịu hơn nhiều lần.

Cuối cùng, người khổ vẫn chính là cô.

Người không biết lãng mạng là gì thấy cô không vui liền chạy ra ngoài mua trái cây và bánh ngọt dỗ cô vui vẻ, điều này cũng khiến cô cảm thấy mềm lòng.

Cuộc sống như nào không quá quan trọng, Kiều An Sâm ngoan ngoãn là được, chỉ cần không làm gì quá đáng, Sơ Nhất có thể bao dung cho anh.

Thời tiết dần dần ấm lên, không bao lâu sau, Lam Thành bắt đầu áp áp trở lại, gần đây Kiều An Sâm rất bận rộn, hình như có một vụ lớn rất lớn, ngay cả thời sự cũng liên tục đưa tin, Sơ Nhất theo dõi các tin tức nóng trong ngày đều thấy liên quan đến sự việc kia.

Cô chưa bao giờ chủ động hỏi thăm hay là tìm hiểu về công việc của Kiều An Sâm, trước khi kết luận được đưa ra thì biến cố đã sảy ra rồi, huống hồ bọn họ tuyệt đối giữ bí mật, những tình tiết đến vụ án không thể nói cho người khác.

Đêm nay Sơ Nhất chờ Kiều An Sâm đến gần mười một giờ, nhưng Kiều An Sâm vẫn chưa về, cô đang định gọi điện thoại cho anh thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô vén chăn xuống giường, mở cửa phòng rồi nói: "Sao hôm nay anh về muộn thế?"

Vừa nói dứt lời, cô liền thấy sắc mặt Kiều An Sâm vô cùng mệt mỏi, áo khoác âu phục vắt ở trên tay, hơn nữa còn nắm tay một đứa bé.

Đứa bé trai khoảng sáu bảy tuổi, mặc áo cộc tay với quần dài, cánh tay nho nhỏ, đôi mắt đen láy vừa to vừa sáng đang nhìn cô, cậu bé trốn ở đằng chân Kiều An Sâm, bộ dạng có chút rụt rè sợ hãi.

Sơ Nhất nghi ngờ, không dám tin hỏi.

"Kiều An Sâm, anh nhặt đứa bé này ở đâu vậy?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-87)