← Ch.19 | Ch.21 → |
Có người thấy sắc mặt cô không tốt nên chuyển chủ đề khác.
Sơ Nhất đột nhiên lên tiếng.
"Bọn mình vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật...."
"Công việc của anh ấy rất bận rộn, không có thời gian rảnh."
"À, hóa ra là như vậy, có thể hiểu được, ngài công tố viên đang vì dân phục vụ." Hai người bạn bên cạnh ngượng ngùng cười, Sơ Nhất cầm ly nước trên bàn uống một hớp.
Sau khi cười xong, một người bên cạnh do dự hỏi.
"Vậy hai người.... . chưa đi du lịch cùng nhau sao?"
Sơ Nhất: "... Đúng vậy."
Lời nói đã sáng tỏ, bầu không khí cũng dễ chịu hơn một chút, Sơ Nhất không phải là cô gái có trái tim mỏng manh dễ vỡ, cho nên mọi người nói chuyện cũng thấy thoải mái hơn.
"Không phải người ta thường nói trước khi kết hôn phải đi du lịch một lần hay sao? Có như vậy mới biết được đối phương có thích hợp hay không chứ." Bạn học nữ đi du lịch ở Thái Lan lên tiếng hỏi, từ trước đến nay cô ấy luôn thẳng thắn như vậy.
"Huống chi hai người quen biết nhau qua xem mắt."Cô gái nhíu mày, tò mò hỏi, "Sơ Nhất, cuộc sống hôn nhân của cậu có ổn không vậy?"
Sơ Nhất: "...... Vẫn ổn, không có biến cố gì lớn."
"Vậy là tốt rồi." Bạn nữ kia cảm thấy nhẹ nhõm, như thể sợ Sơ Nhất bị lừa.
"Chỉ cần cậu sống tốt là được rồi, những cái khác không quá quan trọng."
"Ừ." Sơ Nhất gật đầu.
Mọi người bắt đầu truy hỏi về cuộc hôn nhân của cô, Sơ Nhất miêu tả một chút, không hiểu sao khi nói những lời này, lòng cô ngày càng chua xót.
"À, vậy anh ta cũng hơi quá đáng nhỉ."
"Đúng rồi, cuộc sống không có gì thú vị, sống cùng người đàn ông như vậy thì phải có sức chịu đựng rất tốt đó."
"Không nói đến những thứ khác, năm nay chồng của mình còn xin nghỉ phép để đưa mình đi chơi hai lần, đàn ông muốn làm gì không cần suy nghĩ nhiều đâu, không làm chính là không để ýđến cậu."
"Đúng rồi, chính là như vậy đấy!"
"Sơ Nhất, cậu nói chuyện với anh ấy đi."
Trên chuyến xe bus về nhà, Sơ Nhất dựa vào của sổ, trong đầu toàn là những lời bàn tán thảo luận của đám bạn học trước kia, tất cả lời nói kia giống như một cây roi quật thẳng vào lòng cô.
Sơ Nhất cảm thấy khó chịu, khi xe bus dừng lại, cô hít một hơi thật sâu.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, Sơ Nhất chán nản đặt túi xuống rồi thay giày, trong nhà đã sáng đèn, Kiều An Sâm chắc là đã trở về.
Cô đi vào phòng ngủ, yên lặng ôm đồ ngủ đi rửa mặt.
Kiều An Sâm đang đọc sách liền ngẩng đầu lên, nghi ngờ quan sát cô, bóng lưng của Sơ Nhất biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Đêm nay Sơ Nhất đi ngủ sớm, cô nằm quay lưng về phía Kiều An Sâm, nhắm mắt lại, trong đầu vô cùng trống rỗng.
Cô biết, cho dù có nói với Kiều An Sâm cũng vô ích, cho dù anh có thay đổi vì cô thì đó cũng là do cô yêu cầu chứ không phải việc anh muốn làm.
Giống như lúc anh cùng cô đi mua sắm, xem phim, đi đảo Lục Thủy xem pháo hoa.
Kết quả vẫn luôn khiến người ta khó chịu.
Tất cả mọi chuyện đều cần sự tự nguyện của anh.
Sơ Nhất không muốn ép buộc anh phải cam tâm tình nguyện vì mình.
Cuối cùng cô giống như một con đả điểu vùi đầu vào trong cát.
Ngày hôm sau, tâm trạng của Sơ Nhất đã tốt hơn rất nhiều, buổi tối ăn cơm, cô bình tĩnh hỏi Kiều An Sâm.
"Đúng rồi, hôm qua họp lớp bạn bè em đều bàn luận về việc đi du lịch, khi nào chúng ta mới đi du lịch cùng nhau?" Cô ăn cơm, giả bộ vô ý nhắc đến.
"Chúng ta thậm chí còn chưa hưởng tuần trăng mật nữa."
Sắc mặt của Kiều An Sâm thay đổi, anh suy nghĩ một lúc rồi mới nói, "Em rất muốn đi sao?"
Sơ Nhất: ".... ." Cô muốn nhưng cô cũng đã hiểu.
Sơ Nhất rũ mắt xuống.
"Cũng không hẳn là muốn đi hay không, nhưng tất cả mọi đều đi, cho nên...." Vẻ mặt Sơ Nhất có chút mất mát.
"Hơn nữa em rất muốn hai chúng mình đi du lịch cùng với nhau, dù sao hai ta vẫn chưa đi mà."
Kiều An Sâm đang ăn cơm thì dừng lại, anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó dò hỏi.
"Nếu như anh có ngày nghỉ, chúng ta có thể đi chơi được không?"
"... Được." Sơ Nhất cũng không ôm hy vọng quá nhiều, cô cúi đầu gẩy cơm trong bát, không muốn ăn nữa.
Trước tết âm lịch, Kiều An Sâm được nghỉ, ngày hôm qua hai người đến nhà bố mẹ anh ăn cơm, vốn là ăn một bữa cơm rồi trở về, nhưng Điển Uyển nói đã thu dọn phòng ngủ xong.
Kết quả, buổi tối hôm đó tuyết rơi rất lớn, mặt đất, xe cộ, cây cối đều bị phủ một lớp tuyết dày đặc, buổi sáng Sơ Nhất đẩy cửa sổ ra, khí lạnh bên ngoài tràn vào khiến cô đóng cửa ngay lập tức.
Kế hoạch trở về cũng bị trì hoãn, không lái được xe, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, sau khi ăn sáng xong, Sơ Nhất nhàm chán ở trong phòng chơi thoại, Kiều An Sâm ngồi sổm trước ngăn tủ, không biết từ đâu lấy ra một cái máy nghe nhạc cũ.
Hai người ở trong phòng làm việc riêng cho đến khi qua giờ ăn trưa.
Tới gần chập tối, Sơ Nhất đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại nói rằng cửa sổ nhà bọn họ đóng không kín, tuyết rơi vào rất dễ bị ướt nhà.
Sơ Nhất nhớ lại, hình như lúc trước cô không chịu được hệ thống sưởi quá nóng cho nên trong nhà đều mở cửa thông gió, ngày hôm qua tới đây không có ý định ở lại, vì vậy không khóa của lại, ai ngờ đột nhiên tuyết lại rơi.
Kiều An Sâm ngồi ở ben cạnh cũng nghe thấy tiếng điện thoại, anh đặt phụ kiện trên mặt đất, sửa lại một chút rồi nói, "Chúng ta ở đây ăn tối rồi về."
"Nhưng mà không lái được xe..." Sơ Nhất nói, đoạn đường chính có lẽ đã được dọn sạch, nhưng đường đi ở tiểu khu này vẫn còn đóng băng.
"Không sao, chúng ta đi bộ về." Kiều An Sâm chuẩn bị rửa tay, lúc mở của phòng, giọng nói từ phòng khách truyền đến.
"Sơ Nhất, ăn cơm thôi con."
"Dạ." Sơ Nhất vội vàng đứng lên.
Món ăn tối nay vẫn cực kỳ phong phú, Sơ Nhất cảm thấy mỗi lần đến đây, cô giống như được vỗ béo vậy.
Khẩu vị của Kiều Phụ và Điền Uyểngiống nhau, hai người ăn uống rất thanh đạm, kể cả Kiều An Sâm cũng đã thành thói quen, Sơ Nhất ăn gì cũng được, tuy rằng thích ăn cay một chút nhưng cô che giấu tốt, cho tới bây giờ cũng không chủ động nói ra.
Dù sao tay nghề Điền Uyển tốt như vậy, Sơ Nhất rất thỏa mãn.
Nhưng hôm nay có chút khác mọi ngày, trên bàn hiếm khi có món gà cay, món này là món ăn vùng Tứ Xuyên, rất khó gặp trên bàn ăn nhà họ Kiều.
Điền Uyển giải thích, "Bên cạnh nhà chúng ta có một cô dâu mới đến, mỗi ngày nấu ăn đều rất thơm, cho nên mẹ mới làm thử đó."
"Em nếm thử xem." Kiều An Sâm đột nhiên gắp cho Sơ Nhất một miếng gà, điều này khiến Kiều Phụ và Điền Uyển vô cùng ngạc nhiên, Kiều An Sâm chủ động gắp đồ ăn cho người khác vô cùng hiếm thấy.
"Được, cảm ơn anh." Sơ Nhất đại khái có thể nghĩ ra nguyên nhân, cô thích ăn cay, chuyện này Kiều An Sâm biết rõ.
Cô cúi đầu cắn miếng thịt gà.
Công bằng mà nói, mùi vị không thể so với món cay chính thống của Tứ Xuyên được.
"Ngon lắm mẹ." Sơ Nhất gật đầu tán thưởng, Điền Uyển vui vẻ ra mặt, bà đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên thấy Kiều An Sâm cầm hẳn đĩa gà để ở trước mặt Sơ Nhất.
"Vậy em ăn nhiều vào."
Mấy người bọn họ chăm chú nhìn anh, Kiều An Sâm giải thích, "Sơ Nhất thích ăn cay."
"Vậy sao? Con gái, vì sao không nói ngay từ đầu, đến đây nhiều lần như vậy cũng chưa làm cho con món gì cay cả." Điền Uyển lên tiếng, Sơ Nhất xua tay.
"Không sao đâu mẹ, khẩu vị của con lẫn lộn, đồ ăn bình thường mẹ nấu con cũng rất thích ăn, không nhất định là phải ăn cay đâu ạ."
"Được rồi." Điền Uyển nhìn Kiều An Sâm trêu nghẹo nói.
"Vẫn là hai vợ chồng bọn con hiểu nhau."
Sơ Nhất sửng sốt một chút, trong ngực bỗng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Có lẽ cảm thấy cuộc sống và thời gian không có chút ý nghĩ nào, bỗng dừng nhìn lại thì phát hiện ra rất nhiều thứ bất giác đã đổi.
Giống như cô và Kiều An Sâm vậy, rõ ràng không có gì đặc biệt, nhưng hai người lại dần trở nên thân mật, càng ngày càng hiểu rõ đối phương, tích cách cũng thay đổi để phù hợp với người kia hơn.
Lúc ăn tối xong thì tuyết cũng đã tan chút ít, sắc trời hơi tối, nhưng tuyết đọng phản lại ánh sáng, lộ ra một loại ánh sáng kỳ dị.
Mặt đường bị phủ một lớp băng dày, hơn nữa còn dính bùn màu nâu đất, Sơ Nhất cầm tay Kiều An Sâm, hai người từ từ đi về nhà.
Chập tối không khí bên ngoài không quá lạnh, hơn nữa vừa ăn no nên thân thể rất ấm áp, đi ở trong tuyết coi như tiêu cơm, thuận tiện còn có thể thưởng thức cảnh tuyết ở Lam Thành.
Sơ Nhất tự an ủi bản thân.
Mùa đông mây rất dày, mặt trời ẩn nấp ở tận sâu bên trong, bóng đêm vừa lên, bầu trời trở nên tối tăm, ngọn đèn ven đường phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Xung quanh yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, sau khi tuyết rơi, tất cả mọi người đều không muốn đi ra ngoài, Sơ Nhất thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân của cô và Kiều An Sâm.
Xoẹt xoẹt~ xoẹt xoẹt, đế giày ma sát trên tuyết phát ra tiếng động.
Cô đeo một đôi giày nhỏ, đẹp thì có đẹp, nhưng cũng không thực tế chút nào, nó chỉ phù hợp khi ngồi xe và ở trong nhà, vừa đi chưa được mấy bước, hai chân cô đã bắt đầu cảm thấy lạnh buốt.
Lúc ban đầu Sơ Nhất còn có thể cố chịu đựng, hơn nửa đường đi, hai chân giống như đông thành đá, hơn nữa còn hơi đau, bước chân cô không khỏi chậm lại.
"Làm sao vậy?" Kiều An Sâm đã nhận ra, anh quay đầu hỏi cô, ánh mắt nhìn xuống dưới chân cô.
"Mệt không?"
"Không mệt." Sơ Nhất khó chịu nhíu mày, " Chân em bị đóng băng, băng tuyết thấm vào bên trong rồi."
"Để anh xem." Kiều An Sâm cầm tay cô, cúi xuống cởi giày Sơ Nhất ra.
Lớp tất màu đen bao quanh bàn chân bị ướt một mảng lớn.
"Chắc là bị tuyết vào rồi." Kiều An Sâm cởi tất của cô, anh lấy ra khăn tay, cẩn thận bao bọc chân cô lại.
"Không còn xa nữa, em cố chịu đựng một chút, anh cõng em về."
Sơ Nhất vịn vai Kiều An Sâm, nhìn anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận dùng khăn tay bọc chân cô lại rồi đeo giày cho cô, sau đó xoay người bày ra tư thể chuẩn bị cõng.
"Lên đi."
"Được." Sơ Nhất chần chừ, chậm chạp leo lên, vừa mới ôm lấy cổ anh, cả người đã bị nhấc bổng lên cao.
Kiều An Sâm đi từng bước một, bước chân của anh rất vững chắc, tựa như con người của anh, môi hơi mím chặt, khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng.
Trong đêm tuyết, nó giống như là ánh sáng duy nhất tồn tại.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |