Vay nóng Tinvay

Truyện:Công Tố Viên Của Tôi - Chương 13

Công Tố Viên Của Tôi
Trọn bộ 87 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Lazada


Kiều An Sâm cho rằng cô mệt mỏi nên không vào phòng quấy rầy cô, anh ngồi trên ghế sô pha đọc sách thư giãn cho tới khi mặt trời lặn, Kiều An Sâm nhìn đồng hồ, hình như đã đến giờ cơm tối.

Ngày thường anh đi làm đều là Sơ Nhất nấu cơm, Kiều An Sâm đặt quyển sách trong tay xuống, xắn tay áo đi vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh ra, bên trong có đầy đủ nguyện liệu nấu ăn, anh lấy ra một trái bí đỏ, cà chua, còn có một số loại nguyên liệu khác.

Mở cửa sổ phòng bếp, gió mang hương qua hồng từ bên ngoài thổi vào, Kiều An Sâm đứng trước thớt, cắt bí đỏ thành từng miếng đều nhau.

Sơ Nhất còn đang mãi nói chuyện điện thoại với Trình Lật, đối phương đang cười rất to, còn cô thì đang nhìn trần nhà.

"Ôi, chết cười mất, chồng cậu đúng là thẳng nam, e rằng trên đời này không thể tìm gặp người thứ hai như vậy ha ha ha ha...."

"Bây giờ mình cũng quen rồi, nếu này nào đó anh ấy đột nhiên đi chơi với mình, mình còn thấy lạ ấy..." Sơ Nhất kéo góc chăn, trên mặt không che dấu được sự mất mát.

Trình Lật không nói gì, một lát sau, Sơ Nhất nghe thấy tiếng thở dài.

"Haizzz, chồng cậu ngoại trừ ngay thẳng một chút nhưng phương diện khác đều rất tốt, xã hội hiện nay khó mà tìm được một người chính trực như vậy."

"Cậu đâu phải là nạn nhân mà biết."

"Huống chi vừa nãy cậu không nói như vậy."

Trình Lật nói: "Vừa nãy là mình phóng đại."

Sơ Nhất: ".... . Được rồi."

Hai người nói chuyện rất lâu mới kết thúc, Sơ Nhất nhìn đồng hồ, bây giờ đã năm giờ, cô nhanh chóng rời giường.

Khi ra ngoài, cơm tối đã được chuẩn bị xong, Kiều An Sâm bưng món ăn cuối cùng đặt ở trên bàn cơm, lúc nhìn thấy Sơ Nhất xuống, anh tháo tạp dề trên người xuống.

"Dậy rồi hả? Anh đang chuẩn bị gọi em dậy."

"Em đâu có ngủ." Sơ Nhất lẩm bẩm đi qua, cô nhìn thấy thực đơn hôm nay.

Gạo nếp màu đỏ và xanh phối hợp với nhau nhìn rất bắt mắt, sắc hương vị đều đủ cả, cô nuốt nước miếng, quay sang nhìn Kiều An Sâm, sắc mặt dễ chịu hơn rất nhiều.

"Cả buổi chiều hôm nay anh làm gì?"

"Anh đọc sách." Kiều An Sâm kéo ghế ra, đưa bát đũa sạch sẽ cho cô.

"Em biết rồi."

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, đột nhiên Sơ Nhất nhớ ra cái gì.

"Phải rồi, gần đây nhiệt độ giảm xuống rồi, anh có muốn mua vài bộ quần áo mới không?"

Tủ quần áo của Kiều An Sâm do anh quản lý, quần áo của hai người để riêng, anh sắp xếp quần áo rất là nghiêm chỉnh, trong tủ đồ, ngoài âu phục thì rất khó nhìn thấy kiểu dáng khác.

"Không cần." Kiều An Sâm từ chối.

"Quần áo năm ngoái vẫn còn mặc được."

"Vậy à?" Sơ Nhất rũ mắt, chọc chọc đũa vào bát cơm.

"Lâu rồi em không đi mau sắm, em muốn mua mấy bộ quần áo mùa thu."

Kiều An Sâm dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, do dự nói, "Anh có thẻ, em có thể lấy mà dùng."

"Là thẻ lương của anh."

Từ sau khi hai người kết hôn, kinh tế cũng độc lập, điện nước các loại do Kiều An Sâm phụ trách, anh tăng ca tương đối nhiều nên tiền mua thức ăn đều là tiền của cô.

Kiều An Sâm đã từng đề cập qua một hai lần, nhưng Sơ Nhất đều từ chối, cô không chi tiêu gì nhiều, hơn nữa cô xấu hổ khi lấy tiền của anh.

Không ngờ lúc này Kiều An Sâm lại nói như vậy, Sơ Nhất có chút sững sờ.

"Tiền em đủ dùng." Cô quyết định nói thẳng trước mặt Kiều An Sâm, kiểu nói khéo, không rõ ràng hoàn toàn không có tác dụng với anh.

"Em nhớ là anh có ngày nghỉ, có thể cùng em ra ngoài dạo phố mua quần áo."

Kiều An Sâm sửng sốt, suy nghĩ vài phút.

"Anh phải...... xem xét lại công việc đã, nếu như có thời gian rảnh sẽ đi cùng với em."

Biểu cảm trên mặt anh không thay đổi quá nhiều, Sơ Nhất cảm thấy có chút không chân thật.

"Anh từng đi mau sắm với con gái chauw?" Sơ Nhất tò mò hỏi.

"Trước kia anh đi với mẹ một lần." Kiều An Sâm đáp.

"Về sau thì sao?" Sơ Nhất truy hỏi.

"Không có."

"Cái gì cơ?"

Kiều An Sâm cầm đôi đũa, nghiêm túc nói.

"Bà ấy không bao giờ rủ anh đi nữa."

Sơ Nhất: "...."

Mặc dù như vậy, nhưng Kiều An Sâm nói ngày mai không phải tăng ca, Sơ Nhất vui vẻ rất lâu, cô nằm trên giường suy nghĩ.

"Đến hôm đó chúng ta có thể ngủ nướng, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, buổi tối ăn cơm bên ngoài rồi về." Cô vô cùng hào hứng lắc lắc cánh tay Kiều An Sâm.

"Anh thấy sao?"

"Ừm, được." Anh đang xem một trang tin thời sự, nghe vậy thì qua loa gật đầu.

Sơ Nhất nhìn sang phía anh, trên tờ báo có nói về một vụ bạo lực gia đình, người đàn ông đánh người phụ nữ cho đến chết, sự việc này Sơ Nhất nhìn thấy trên mạng.

Cô ồ lên một tiếng, hiếm khi tìm thấy một chút chủ đề chung.

"Cái này không phải vụ án nhiều năm về trước hay sao?" Sơ Nhất sát lại nhìn, cô phát hiện người đàn ông này đã lấy vợ khác, sau khi ra tù hắn ta lấy vợ mới, không lâu sau, người vợ mới này đã báo án rằng bản thân bị bạo hành gia đình nghiêm trọng.

Hình ảnh vết thương ở trên báo khiến người khác giật mình, khi nhìn thấy nó, Sơ Nhất run lên.

"Sao vẫn có người chịu gả cho loại người khốn nạn như vậy!"

"Phía trên có nói đó." Kiều Sâm Sâm chỉ vào một đoạn tin tức, "Bạn bè xung quanh đều giấu giếm cho anh ta, nhà gái lại ở xa nên không biết chuyện lúc trước."

"Thật là... quá đáng." Sơ Nhất rất lo lắng cho cô gái kia, cô nhịn không được hỏi.

"Không có biện pháp gì xử lý anh ta sao? Vì sao anh ta lại được ra tù nhanh như vậy, lại còn kết hôn nữa, cố ý giết người không phải bị tử hình hay sao?"

"Sau khi khởi tố, tội danh của người này chỉ là ngược đãi, tòa phán quyết bảy năm tù, bởi vì biểu hiện trong tù của anh ta đương đối tốt nên giảm xuống còn hai năm."

Kiều An Sâm giải thích cho Sơ Nhất.

"Bạo lực đến chết và cố ý giết người là hai chuyện khác nhau, anh ta đánh đập vợ trước dẫn đến thương nặng sau đó mới tử vong, không phải là đánh chết ngay lập tức, vì vậy chưa thể tính là hành vi cố ý giết người, nên tội danh chỉ là ngược đãi."

"Sao có thể như vậy..." Sự mù mờ về pháp luận đã được anh thông suốt, cô cảm nhận được sự yếu thế về mặt pháp lý của phụ nữ.

"Vậy không còn biện pháp nào sao, người đã chết thì sao?" Cô hỏi.

Sắc mặt của Kiều An Sâm cũng giống cô, một lát sau anh mới trả lời.

"Ở cái xã hội này, đôi khi không có công bằng, nhưng vẫn có những người đang nỗ lực, hy vọng luật pháp sẽ ngày càng hoàn thiện, có như vậy bi kịch sẽ không tái diễn nữa."

Sơ Nhất thừa nhận, lúc này cô vừa khó chịu lại vừa cảm động khi nghe thấy lời nói của Kiều An Sâm.

"Hy vọng ngày đó không còn quá xa."

Cô khẽ nói nhỏ, Kiều An Sâm đưa tay ra xoa xoa đầu cô.

"Sẽ có ngày đó."

Buổi tối, sau khi tắt đèn đi ngủ, Sơ Nhất vẫn còn suy nghĩ về chuyện này, cô nằm trong chăn, không nhịn được bèn hỏi người bên cạnh.

"Kiều An Sâm, có phải anh thường gặp những chuyện như vậy không?"

"Ừ." Anh nhỏ giọng trả lời.

"Anh có thấy khó chịu không?"

"Lúc mới đầu thì có nhưng bây giờ đã quen rồi." Anh bổ sung.

"Thay vì đắm chìm vào những điều không cần thiế, không bằng nghĩ cánh tránh cho bi kịch phát sinh."

Sơ Nhất xoay người lại, tay đặt ở dưới gối, nằm đối mặt với anh.

"Anh lúc nào cũng tỉnh táo như vậy sao?"

Kiều An Sâm nghiêng đầu sang bên cạnh, tiếng hít thở rất gần.

"Không hẳn là như vậy."

"Thật hả?" Sơ Nhất hiếu kỳ, mở to hai mắt ra nhìn anh, đợi câu nói tiếp theo.

Một lát sau, Kiều An Sâm quay mặt lại.

"Ngủ đi."

"... Vâng." Sơ Nhất thất vọng bĩu môi, cô xoay người, nằm ngửa trên giường, sau đó nhắm mắt lại.

Cô không hề phát hiện ra, một lúc lâu, sau người bên cạnh mới bắt đầu ngủ.

Tuy nói là ngủ thỏa thích nhưng đồng hồ sinh học của Kiều An Sâm rất đúng giờ, cứ tám giờ anh sẽ dậy.

Dạo gần đây, Sơ Nhất bị Kiều An Sâm bắt ngủ sớm nên cô dậy sớm hơn rất nhiều.

Cô ôm chăn, mặt áp lên gối, hé mắt ra nhìn Kiều An Sâm đang đi ra từ phòng tắm.

Hình như anh không phát hiện ra cô đã tỉnh, anh mở tủ đồ tìm quần áo, sau đó cởi bỏ hết nút áo ngủ, chuẩn bị thay đồ.

Mặc dù Kiều An Sâm đưa lưng về phía cô, nhưng cô chứng kiến hết toàn bộ quá trình, không sao, có một giọng nói nhắc nhở cô không nên nhìn, nhưng cô lại chẳng thể rời mắt.

Kiều An Sâm xoay người lại, lúc cài nút áo đầu tiên thì nhìn thấy ánh mắt của Sơ Nhất.

Cô mải nhìn đến nỗi quên cả cảnh giác, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Kiều An Sâm, gương mặt Sơ Nhất đỏ lên.

"Em chưa nhìn thấy gì hết!" Cô chùm chăn kín đầu.

Chờ cho Sơ Nhất rửa mặt xong, Kiều An Sâm đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẻ mặt anh không có gì thay đổi, trong đầu Sơ Nhất lại hiện ra hình ảnh lúc sáng, lưng rộng, eo hẹp, chân dài, vểnh lên...

Muốn chết quá!

Sơ Nhất thở dài, lúng túng nói.

"Thời tiết hôm nay có vẻ đẹp nhỉ?"

"Có chuyện gì sao?"Kiều An Sâm rót một ly sữa bò cho cô.

Sơ Nhất cười khan hai tiếng, cô lấy tay quạt quạt.

"Ha ha, em cảm thấy thời tiết như vậy rất tốt."

Kiều An Sâm nhìn những chiếc lá đung đưa trong gió, cảm nhận lại nhiệt độ trong nhà, cuối cùng anh đưa ra một kết luận.

"Em có lẽ là...."

"Có lẽ gì?"

"Em đang tức giận."

"..."

Cả hai đi đến một trung tâm mua sắm lớn nhất ở đây, khu này tổng cộng có sáu tầng, đầy đủ các loại thương hiệu, nơi đây là trung tâm thương mại lớn nhất ở Lam Thành.

Ngày thường Sơ Nhất cùng bạn bè đi dạo đều tới chỗ này, các cô gái đi mua sắm cả ngày ở đây cũng không cảm thấy mệt.

Kiều An Sâm đỗ xe, sau đó đi vào với Sơ Nhất.

Lúc đang đợi thang máy, cô cảm thấy vô cùng hào hứng.

"Lâu rồi em không đến đây."

"Cảm giác thật quen thuộc."

"Phấn khích quá đi!"

Hai người đi lên tầng hai, tầng này là đồ của nữ, những bộ trang phục xinh đẹp trên người mẫu khiến người ta lóa mắt, đèn thủy tinh trên trần nhà sáng rực, sàn nhà trơn bóng sạch sẽ.

Sơ Nhất kéo tay Kiều An Sâm, cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.

"Chính là cảm giác này, cảm giác vui sướng vô cùng quen thuộc."

Kiều An Sâm nhắc nhở cô.

"Em đi qua năm của tiệm rồi."

"Không sao đâu." Sơ Nhất quay đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười.

"Chúng ta còn cả một ngày để đi dạo nữa mà."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-87)