← Ch.1031 | Ch.1033 → |
Yết hầu anh ta không ngừng nhấp nhô: "Tiểu, Tiểu Tĩnh... Chuyện này... Sao có thể? Làm sao có thể?"
Anh ta chăm chú nhìn thi thể Điền Tĩnh, thân thể vô thức lui về phía sau, miệng khô khốc.
Cố Tiểu Tây nhìn Phan Ngọc Lương đang không ngừng lùi lại, không dám bước lên phía trước, trong lòng lạnh lùng cười.
Cô còn tưởng rằng trước khi chết Điền Tĩnh đã tìm được chân ái, không ngờ, cái gọi là chân ái chỉ là một người nông cạn, lúc người còn sống thì yêu túi da bên ngoài, hoặc yêu đứa nhỏ trong bụng cô ta, bây giờ lại chẳng khác gì người bình thường khác, bài xích thi thể của cô ta.
Kỷ Vĩ Cần là người có tính tình sáng sủa, không quen nhìn dáng vẻ này của Phan Ngọc Lương, anh ấy khoanh tay trước ngực, lớn tiếng nói: "Phan Ngọc Lương, anh đúng là khiến cho thủ đô chúng tôi mất mặt, người đang bị treo trên cây kia là người phụ nữ của anh, lại còn là người phụ nữ đang mang thai đứa nhỏ, lúc này anh sợ hãi cái rắm? Còn không mau đi lên đỡ người xuống, cứ để treo như vậy cho người ta nhìn chằm chằm giống xiếc khỉ à?"
Phan Ngọc Lương đâu nghĩ nhiều như vậy, với dáng vẻ quỷ dị này của Điền Tĩnh, anh ta thực sự không dám đụng vào.
Nhưng mà, trong thoáng chốc nghĩ đến bé con trong bụng của Điền Tĩnh, anh ta vội ngẩng đầu bình tĩnh nhìn lại, bụng của Điền Tĩnh bị phá vỡ thành một cái lỗ lớn, ruột gan và các cơ quan khác ở bên trong đều bị teo đi, giống như là bị phơi khô vậy, khi gió thổi qua, thi thể của cô ta còn lắc lư theo.
Phan Ngọc Lương nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình còn nằm cùng một cái giường với Điền Tĩnh, trên lưng không khỏi đổ một tầng mồ hôi.
Kỷ Vĩ Cần trợn tròn mắt, lạnh lùng nói: "Trứng nát hèn nhát."
Phan Ngọc Lương chỉ coi như không nghe thấy, anh ta chật vật đứng lên, đi đến bên cạnh Vương Phúc, còn vô thức trốn sau lưng ông ta, tái nhợt nói: "Bí thư chi bộ, đã báo cảnh sát chưa? Lúc nào thì cảnh sát nhân dân tới?"
Vương Phúc thở dài, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng xe máy.
Không bao lâu sau, hai cảnh sát đi xe máy đi tới, hai người bọn họ cũng đã quen nhìn thấy xác chết, nhưng khi nhìn thấy Điền Tĩnh treo cổ trên cây, tất cả đều chấn động tinh thần, một người trẻ tuổi hơn một chút lớn tiếng nói: "Anh có chắc người đó vừa chết không?"
Giọng nói của người này rất nghi ngờ, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều thi thể, tuy không phải pháp y nhưng vẫn có kinh nghiệm.
Dựa theo mức độ co rút của xác chết trên cây, tuyệt đối không phải vừa mới chết, chỉ là thi thể lại không có dấu hiệu bị phân huỷ, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Vương Phúc bước lên phía trước, lưng cứng đờ: "Đồng chí cảnh sát nhân dân, đúng là chiều hôm qua Điền Tĩnh mới về đại đội chúng tôi, khi trở về nhà còn có người nhìn thấy, người đang sống sờ sờ, mới sáng sớm đã thành như thế này... Ôi..."
"Ai là người đầu tiên nhìn thấy thi thể?" Một cảnh sát nhân dân khác cầm giấy bút trong tay, bắt đầu ghi chép.
Trong đám đông có một người trung niên đi tới, sắc mặt người này hoảng sợ, đôi môi hơi tím tái, cho tới bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Người này nói lại một lần quá trình mình nhìn thấy thi thể lúc sáng sớm, cuối cùng giống như phát tiết còn khóc lớn nói: "Đồng chí cảnh sát nhân dân, các anh nhất định phải điều tra rõ ràng, xúi quẩy, quá xúi quẩy! Đại đội chúng tôi không an toàn!"
Cảnh sát nhân dân nhìn thi thể quái dị của Điền Tĩnh, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng trong thời điểm này chỉ có thể trấn an nói: "Bà con yên tâm, chúng tôi đã tới đây, thì chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng!"
Xem như cảnh sát nhân dân đã cho mọi người ăn một viên thuốc an thần, đám đông sôi trào cũng dần bình tĩnh lại.
Nhưng mà ngay sau đó, một giọng nói khác vang lên, hung ác chất vấn: "Cố Tiểu Tây! Nói đi! Có phải là cô giết Tiểu Tĩnh hay không? Cô ấy nói với tôi, cô đã từng hại cô ấy phải đi trại cải tạo lao động, bị người hãm hại, còn thọc cô ấy một dao! Hai người có thù oán! Chắc chắn là cô, cô sợ Tiểu Tĩnh trở về trả thù cô nên mới ra tay giết người!"
Cố Tiểu Tây nhìn về phía Phan Ngọc Lương với vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay anh ta run rẩy từ xa chỉ về phía cô.
← Ch. 1031 | Ch. 1033 → |