← Ch.0541 | Ch.0543 → |
Cố Tiểu Tây gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói: "Vậy chủ nhiệm Vương đâu?"
Hoàng Phượng Anh nói: "Chủ nhiệm Vương lên núi rồi, sao vậy? Cô có chuyện gì à? Nói tôi nghe xem."
Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, chỉ vào phòng chăn nuôi nói: "Vậy được, chúng ta đến văn phòng rồi nói."
Hoàng Phượng Anh lộ vẻ thắc mắc, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, thuận tiện nhìn thoáng qua Thôi Hòa Kiệt, trong lòng biết hẳn là có liên quan đến điểm thanh niên trí thức. Mặc dù bà ta không thể đưa ra quyết sách gì ở trong đại đội, nhưng một chút chuyện lớn chuyện nhỏ thì vẫn có thể giúp được.
Cô cũng nghe nói gần đây điểm thanh niên trí thức mới có mấy thanh niên trí thức tới, có quan hệ khá tốt với Cố Tiểu Tây, có lẽ là vì chuyện này rồi.
Mấy người vào văn phòng, Cố Tiểu Tây cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Chủ nhiệm Hoàng, là thế này, mấy ngày hôm trước không phải trời mưa to sao? Phòng ốc của điểm thanh niên trí thức vốn cũ kỹ, hiện tại tường đã rạn nứt rồi."
Nghe đến đó, trong lòng Hoàng Phượng Anh vang tiếng lộp bộp, vội vàng nháy mắt với Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây lại tiếp tục nói: "Các thanh niên trí thức đều sợ phòng ốc sẽ sập, cố ý gọi tôi tới nói với bí thư chi bộ một tiếng, muốn bí thư chi bộ bỏ tiền tu sửa lại điểm thanh niên trí thức. À, đúng rồi, dẫn đường Thôi chính là người phụ trách chuyện này."
Nói xong, Cố Tiểu Tây nhường qua một bên, lộ ra Thôi Hòa Kiệt đứng ở phía sau đang chuẩn bị hôi của.
Hoàng Phượng Anh cau mày, ánh mắt nhìn Thôi Hòa Kiệt có chút mất hứng, vẻ mặt càng thêm khó xử.
Thôi Hòa Kiệt cũng liên tục kêu khổ, nhưng vẫn chỉ có thể gượng cười nói: "Chủ nhiệm Hoàng, bà xem, nhà ở của các thanh niên trí thức có thể sập bất cứ lúc nào cũng là điều rất nguy hiểm. Nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng không ai có thể gánh vác được trách nhiệm này đúng không? Bà xem?"
Hoàng Phượng Anh mím môi, lắc đầu nói: "Dẫn đường Thôi, không phải tôi không muốn hỗ trợ, cho dù chuyện này cậu báo lên bí thư chi bộ cũng không có tác dụng gì. Trong đội hiện đang khó khăn, tiền lương còn không đủ, thật sự không có tiền dư để tu sửa điểm thanh niên trí thức."
Nghe vậy, sắc mặt vốn hiền hòa của Thôi Hòa Kiệt cũng trầm xuống.
Tuy rằng gã lo lắng sẽ đắc tội với người khác, nhưng nếu thật sự không đạt được yêu cầu, gã cũng sẽ không nhượng bộ. Dù sao gã cũng là người dẫn đường trực tiếp của nhóm thanh niên trí thức, nói khó nghe một chút thì chẳng khác gì bảo mẫu. Nếu thanh niên trí thức xảy ra chuyện, gã đứng mũi chịu sào sẽ bị ảnh hưởng!
Huống chi, cho dù không đề cập tới nhóm thanh niên trí thức, gã cũng phải ở lại điểm thanh niên trí thức, vì mạng nhỏ của mình nên vẫn phải tranh luận theo lý.
Đúng lúc Thôi Hòa Kiệt chuẩn bị nói chuyện, mí mắt hơi nheo của Cố Tiểu Tây nâng lên, giọng nói bình tĩnh: "Chủ nhiệm Hoàng, tôi có một cách, nếu điểm thanh niên trí thức không thể ở, trong đội lại không có tiền dư. Vậy thế này đi, phân chia thanh niên trí thức đến nhà các xã viên, xem như tạm ở, chờ đại đội vượt qua cửa ải khó khăn này, rồi tu sửa điểm thanh niên trí thức có được không?"
Đây vốn là biện pháp thi hành sau khi điểm thanh niên trí thức sụp đổ ở kiếp trước, hiện tại dùng cũng không muộn.
Cứ như vậy, vừa không cần phải làm khó bí thư chi bộ, cũng có thể giải quyết chuyện của thanh niên trí thức. Vẹn cả đôi đường, đây cũng là lý do cô nghe lời Thôi Hòa Kiệt mà đi chuyến này.
Nghe xong lời cô nói, quả nhiên ánh mắt Hoàng Phượng Anh sáng ngời, vô cùng mừng rỡ nhìn Cố Tiểu Tây.
Thôi Hòa Kiệt thì trợn mắt há hốc mồm, ở nhờ nhà các xã viên? Vậy có thể sống thoải mái như ở điểm thanh niên trí thức được sao?
Phản ứng đầu tiên của gã chính là từ chối, nhưng nhìn thấy biểu cảm vui mừng rạo rực của Hoàng Phượng Anh, cùng với ánh mắt trào phúng của Cố Tiểu Tây thì gã mới tỉnh ngộ lại, mục đích bọn họ tới là để giải quyết vấn đề của điểm thanh niên trí thức, chứ không phải thực sự tu sửa cho bằng được!
← Ch. 0541 | Ch. 0543 → |