← Ch.0513 | Ch.0515 → |
Sau khi Cố Tiểu Tây bế Yến Thiếu Đường về phòng thì xoay người trở về phòng mình.
Uông Tử Yên nhìn thấy cửa phòng đóng chặt mới nhỏ giọng nói: "Không ngờ tới ở chỗ này lại có một người đẹp như chị Cố, anh Yến đúng là may mắn, sau này cho dù không thể quay về Thủ đô cũng coi như có một mái ấm cho riêng mình."
Yến Thiếu Ly đang nhai cơm, miệng nhét đầy thức ăn như một con sóc nhỏ.
Cô ấy lắc đầu, ậm ừ: "Không có khả năng đó, nhất định anh cả của em muốn quay về."
Uông Tử Yên nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, đúng thế, trở về là giấc mộng của mỗi một thành viên thanh niên trí thức.
Lôi Nghị gắp cho Kim Xán thịt gà, nói: "Chúng ta nghĩ nhiều như vậy làm chi? Sau này anh Yến làm quân nhân, chị Cố làm quân y theo quân thì cũng là một cái kết tốt đẹp, không phải như thế rất tốt sao? Chúng ta chỉ cần chúc phúc cho họ là đủ rồi."
Uông Tử Yên cười vui vẻ, vỗ tay một cái nói: "Nói cho cùng, chúng ta đều được tự do rồi, tại sao không thể làm một ly chứ?"
Yến Thiếu Ly vui vẻ, mạnh mẽ vỗ cái bàn: "Ha ha, được. Nhà của chị Cố không có rượu, chúng ta chạm chén nước trước đi."
*
Cố Tiểu Tây ở trong phòng nghe thấy tiếng chúc mừng vui vẻ ở bên ngoài, khóe môi cũng tự nhiên mỉm cười.
Cô chưa vội đi vào không gian Tu Di mà bắt đầu châm đèn dầu ở trong phòng lên, lấy bông vải ra để chuẩn bị cho Yến Thiếu Ngu một bộ quần áo giữ ấm trước khi anh đi, cô mơ hồ nhớ được sau khi anh được phân công sẽ tới quân khu tỉnh H để nhậm chức.
Mà tỉnh H được bao bọc bởi biển, quân khu lại được đóng quân ở trên một hòn đảo, nhiệt độ không khí vô cùng thấp.
Yến Thiếu Ngu muốn đi ngay lập tức, cho nên hai ngày nay cô đều làm việc nhiều hơn bình thường, nào là một ít dưa muối cũng như các loại rau dễ bảo quản, lại nói trong tay còn một ít phiếu thịt cũng nên đi mua thêm một ít thịt heo.
Đám người của Uông Tử Yên ăn cũng không lâu, khi Cố Tiểu Tây đi ra ngoài bọn họ đã thu dọn bát đũa xong và chuẩn bị cùng nhau đi về, dù sao ký túc xá cũng không phải chỉ có mấy người bọn họ, về muộn quá cửa sẽ bị khóa.
Cố Tiểu Tây tiễn mấy người họ ra về còn không quên dặn dò: "Quay về đi, nhớ đi đường cẩn thận nghen, lần sau có rảnh thì lại ghé chơi."
"Hôm nay làm phiền chị Cố rồi, tụi em về đây." Lôi Nghị khoát tay, cùng với Uông Tử Yên và Kim Xán cùng nhau quay về điểm thanh niên trí thức.
Tiễn bọn họ rồi lúc Cố Tiểu Tây trở về đã thấy Yến Thiếu Ly đã đổ nước để rửa chân, nước rửa chân nóng hổi được đặt ở dưới đất, bên cạnh còn được đặt hai cái ghế đẩu nhỏ, cô ấy nói với Cố Tiểu Tây nói: "Tiểu Tây nhanh đến đây đi, chúng ta cùng nhau ngâm chân."
Cố Tiểu Tây khẽ cười cũng không chối từ.
"Ôi, dễ chịu quá." Yến Thiếu Ly đặt một chân vào trong nước ấm, thoải mái đến nỗi không nhịn được mà thốt lên một câu.
Cố Tiểu Tây híp mắt nghĩ về chuyện của Yến Thiếu Ngu bỗng nghe thấy giọng nói của Yến Thiếu Ly cô ngước mắt lên nói: "Thiếu Ly, em..."
Cô còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động lớn kèm theo tiếng bước chân dồn dập.
Đôi mắt Cố Tiểu Tây ánh lên tia hoảng loạn, cô nhanh chóng mang giày vào chạy đến cửa nghe ngóng, mơ hồ nghe được tiếng la hét rất lớn mà tiếng hét này cũng không phải ai xa lạ mà là của người chăn bò Lưu Nhị Nhĩ trong đại đội.
"Có ai không, nhanh đến đây! Bò sắp đẻ rồi, bò, nếu không bò không ổn rồi."
"Bí thư chi bộ ơi, mau đi kêu bí thư chi bộ lại đây với, bò khó đẻ, nó không sinh được, nhanh đi."
"Chuyện gì đang xảy ra thế, bí thư chi bộ ơi, mọi người mau nhanh lên đi, mau gọi ông ta đến đây."
"..."
Không lâu sau, đại đội sản xuất Đại Lao Tử vốn tối đen một mảnh bỗng đèn đuốc sáng trưng, có người giơ đuốc, có người mang theo đèn kéo quân, giống như rồng rắn lên mây đi về hướng nhà của Lưu Nhị Nhĩ, rất ồn ào.
Sau khi thời tiết trở lạnh, hai con bò của đội đều được Lưu Nhị Nhĩ dắt về nhà mình.
Dù sao gã cũng chỉ một thân một mình, thế nên ở chung với bò cũng không có gì phiền phức, mọi người chỉ cảm thấy gã là một người chăn bò có tâm, đương nhiên chuyện này cũng được nhóm cán bộ trong đại đội đồng ý.
← Ch. 0513 | Ch. 0515 → |