← Ch.0120 | Ch.0122 → |
Nói xong, anh ấy lại nhìn thoáng qua Yến Thiếu Đường, khẽ thở dài: "Trông Thiếu Đường trắng trẻo đáng yêu, vừa nhìn đã biết là con của gia đình khá giả, làm sao có thể đi theo hai người kia được? Tôi thấy bọn họ hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ, động tác cực kỳ thô lỗ, lúc này mới phát hiện manh mối. Có thể lấy lại đứa nhỏ là may rồi, nếu không thật sự..."
Cố Tiểu Tây gật gật đầu, ôm Yến Thiếu Đường đang ngủ say chặt hơn nữa.
Ông chủ của cửa hàng gửi đồ nhìn Yến Thiếu Đường, cười nói: "Đứa nhỏ này có phúc lớn."
Đương nhiên là phúc lớn mạng lớn, nếu bị bán đến vùng núi hẻo lánh nào đó không đàng hoàng thì thật sự là kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không linh. Hơn nữa đầu óc cô bé còn không tốt, không thể tự cứu mình, sợ là cả đời đều bị dày vò.
Cố Tiểu Tây khẽ mím môi, nói: "Ông chủ, có thể lấy lại ảnh chụp của em gái tôi không?"
Ông chủ gật đầu, ra khỏi cửa hàng ký gửi, bên ngoài hai tên đàn ông lực lưỡng vị trói tầng tầng lớp lớp, người đi ngang cũng chạy tới góp vui.
"Hừ." Ông chủ lấy ảnh chụp từ trong túi đi, còn không quên hừ một tiếng với hai tên bắt cóc.
Cố Tiểu Tây vừa nhận ảnh ông chủ đưa tới, cảnh sát đã tới.
Hai cảnh sát đều mặc cảnh phục màu xanh đậm, đội mũ vành lớn, huy hiệu trên mũ là hình tròn màu đỏ, ở giữa là quốc huy.
Ông chủ đi ra ngoài nói chuyện với cảnh sát, một người phụ trách đến hỏi, còn một người khác phụ trách ghi chép. Không quá lâu, cảnh sát đã đi tới trước mặt Cố Tiểu Tây: "Đồng chí, có mấy chuyện cần hỏi cặn kẽ, phiền theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
Cố Tiểu Tây gật đầu:
Cảnh sát lại nhìn về phía Trình Lăng: "Đồng chí, nghe nói là anh phát hiện hai tên côn đồ này trước, cũng phiền anh đi một chuyến."
Khi Trình Lăng chuẩn bị lên tiếng, Cố Tiểu Tây nói: "Anh ấy bị thương rồi."
Cảnh sát sửng sốt, chợt nhìn về phía Trình Lăng với vẻ mặt khâm phục: "Thật sự là đồng chí tốt xả thân vì việc nghĩa. Thế này đi, trước tiên anh cứ đến bệnh viện tìm bác sĩ khám thử, sau đó nếu như không có gì đáng ngại thì lại đến đồn cảnh sát để làm biên bản."
Tay Trình Lăng hơi khựng lại, lắc đầu: "Tôi không cần đi bệnh viện, đi thôi."
Cố Tiểu Tây nhìn anh ấy, trong lòng biết anh ấy xấu hổ vì không có tiền, muốn tiết kiệm tiền đi khám bệnh ở bệnh viện.
Cô nhìn về phía cảnh sát, giọng điệu có chút nặng nề: "Đồng chí cảnh sát, hai tên côn đồ kia làm người khác bị thương, vậy có phải tiền vị đồng chí này đến bệnh viện khám phải do chúng bỏ ra không? Nếu không, sau này còn ai dám xả thân trước hiểm nguy?"
Trình Lăng có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Tiểu Tây, trong ánh mắt chợt lóe qua tia cảm động.
Cảnh sát hơi trầm ngâm, quay đầu thương lượng với đồng nghiệp một phen, rồi nói: "Đồng chí, tôi cùng anh đi đến bệnh viện. Dù sao đồn cảnh sát cũng không thể để đồng chí anh hùng làm chuyện tốt mà phải thất vọng."
Cố Tiểu Tây cười cười, giơ ngón tay cái về phía cảnh sát: "Mọi người đúng là cảnh sát mẫu mực của thành phố Chu Lan chúng ta."
Cô vừa nói ra lời này, chung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm của quần chúng phụ họa.
Cảnh sát còng tay hai người, Cố Tiểu Tây nhặt giỏ của mình lên, cõng Yến Thiếu Đường đi theo, Trình Lăng thì đi theo một cảnh sát khác đến bệnh viện.
Sau đó, sự kiện bắt cóc bé gái này còn gây xôn xao trên các mặt báo ở thành phố Chu Lan ngày hôm đó.
Nghe nói cửa hàng ký gửi quốc doanh Thanh Liễu còn nhận được một tấm bằng khen "Dũng cảm hết mình, vui vẻ giúp người".
Đương nhiên, những thứ này đều để nói sau, tạm thời không nói đến.
← Ch. 0120 | Ch. 0122 → |