Đai áo bay ngang hồ nước biếc
← Ch.017 | Ch.019 → |
Typer: Yumme Nguyen
"Cẩn thận."
Giọng nói ôn hòa rành mạch truyền đến, nhưng nghe như mang theo một chút xa cách hững hờ. Tiếng hô vừa cất lên, một dải lụa trắng mỏng bỗng xẹt qua, giăng ngang giữa không trung, quấn lấy Mạnh Phù Dao đang huơ tay chụp loạn xạ theo bản năng vì sắp rơi xuống nước.
Thân hình Mạnh Phù Dao lập tức được cố định tại vị trí sắp sửa rơi xuống, tạo thành góc bốn mươi lăm độ với tảng đá dưới chân, phía dưới cận kề là mặt hồ nước biếc, mái tóc dài của nàng rũ xuống mặt nước, những sợi tóc dài đen nhánh uốn lượn trong nước. Tư thế lảo đảo suýt ngã này, vậy mà tuyệt đẹp.
Bởi vì đai áo quấn căng, y phục nàng cũng tự nhiên bó sát người, hiện ra từng đường cong hoàn mỹ, vạt áo xòe rộng trên dáng người mềm mại, bay bay như múa, cho dù nàng đang vận nam trang cũng không che giấu được vóc dáng yểu điệu thục nữ vốn có của mình.
Bên kia dòng suối, có rất nhiều người không kìm lòng được cũng trố mắt nhìn, trong phút chốc không khí bỗng yên lặng như tờ.
Trong đội ngũ Tề Tầm Ý, rèm chiếc xe ngựa chính giữa đột nhiên bị vén ra một chút, Bùi Viện mang khăn che mặt để lộ đôi mắt u ám, ganh tị nhìn cơ thể vừa nhìn đã biết là mỹ nhân trên hồ nước biếc kia, ánh mắt nha hiểm hung ác.
Bản thân Phù Dao lại không nhận ra, chiếc đai lưng kéo căng đã khiến nàng lộ ra thân hình thiếu nữ. Nàng vội vàng nương theo dải lụa đang quấn người mình nhấc eo thẳng lên, lúc này mới kịp nhìn người tốt bụng đã kịp thời ra tay trợ giúp.
Nắng thu trưa rắc ánh vàng lên bóng cây xanh, những ngọn cỏ úa vàng bên khe suối trong veo được mạ thêm sắc vàng của nắng, càng vàng rực rỡ hơn, ngọn cỏ úa vương trên chiếc áo bào trắng, chàng trai ôn hòa mà xa xăm, trẻ tuổi tuấn dật, màu môi và màu mắt hơi nhạt, nhưng khi hắn cười thì gió ngày thu dường như hóa thành gió xuân, khiến hoa đào đột nhiên nở rộ.
Vì hắn cởi bỏ đai lưng nên áo bào bị xõa tung, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khiếm nhã hay nhếch nhác, ngược lại, trên dáng vẻ khó gần đó toát ra sự phóng khoáng, thoải mái.
Mạnh Phù Dao ngơ ngác nghĩ thầm, có phải gần đây mình trúng số đào hoa hay không mà gặp được toàn mỹ nam hơn người, có người còn dùng đai lưng cứu nàng nữa chứ.
Đương muốn nói lời cảm ơn nào ngờ đối phương bình thản mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Đai lưng này vốn đã hơi bẩn, nhờ cô nương thuận tay vứt dùm."
Nói xong còn gật đầu rất lễ độ, quay người bỏ đi lên một chiếc xe ngựa sau xe Tề Tầm Ý, xe ngựa chạy sang một bên khác dừng lại nghỉ ngơi, để lại Mạnh Phù Dao ngơ ngác đứng trên tảng đá, ngây người nắm chặt đai lưng.
Đai lưng này rõ ràng là vẫn còn mới mà, ngay cả đậu hũ trắng nhìn thấy cũng sẽ xấu hổ đến chết, vậy mà hắn lại nói bẩn ư?
Tính tình người này đúng là kì quái. Nói hắn thanh cao ghét bỏ người khác, hắn lễ độ giúp người, nhã nhặn khiêm tốn, không nhận đai lưng còn đưa ra lý do để giữ thể diện cho nàng. Nói hắn hiền hòa, hắn rõ ràng đâu có hiền hòa như vậy, nàng chỉ vừa chạm vào đai lưng thì hắn đã lập tức vứt đi như giày rách.
Phù Dao ngẩn ngơ hồi lâu, tức tối cầm đai lưng lau tay mình, dù sao tên kia cũng đâu cần nữa!
Lau xong nhìn kỹ lại, mới phát hiện đây là đai lưng được dệt bằng tơ Thiên Tằm lẫn với tơ bạch kim, chính giữa còn đính ngọc dương chi cùng màu, đơn giản mà cao sang, giống như bản thân hắn.
Nàng ngẫm nghĩ, cất đai lưng ấy vào trong ngực.
Nãy giờ Nguyên Chiêu Hủ vẫn tránh ở một bên, lúc này không biết từ đâu ló ra nhìn nàng với ánh mắt rất kỳ quái, nhìn nàng cất vật riêng tư của nam nhân vào trong ngực, một hồi lâu mới hỏi "Nàng giữ cái đó lại làm gì?"
Mạnh Phù Dao đáp như lẽ đương nhiên, "Cái này rất đáng tiền, giữ lại, ngày nào đó ta không có áo cơm thì đổi nó làm sinh hoạt phí."
Nguyên Chiêu Hủ khẽ cau mày "Cái này không đáng tiền, nàng chớ cần, nàng thiếu bạc ta cho nàng."
"Huynh lừa ta à?" Mạnh Phù Dao bĩu môi, "Huynh cho rằng ta không nhìn ra giá trị ngọc này ư? Còn nữa, cô nương ta rất có cốt khí, không nhận bố thí của người khác."
Nguyên Chiêu Hủ liếc nàng, cười như không cười: "Đúng, nàng không nhận bố thí của người khác, nàng chỉ lấy giẻ rách người ta vứt đi thôi."
"Huynh!" Mạnh Phù Dao buồn bực, liếc mắt nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân ló đầu ra từ trong ngực Nguyên Chiêu Hủ, xem ra cực kỳ vui mừng vì nàng đuối lý, thích thú kêu lên "Chít chít" liên tục. Trong cơn giận dữ, nàng thi triển "Nhất Chỉ Đạn", bắn Nguyên Bảo đại nhân kêu chít chít loạn xạ, nó căm tức há mồm muốn cắn nàng.
Nàng cười to, bỏ chạy từ sớm.
Chạy được vài bước, Mạnh Phù Dao lại thấy được gã sai vặt mới vừa rồi đẩy nàng suýt nữa hại nàng té xuống nước, nàng vốn cũng không muốn so đo với hắn, nào ngờ hắn ta vừa trông thấy nàng, đột nhiên mắt sáng lên, vẫy tay nói "Này, ngươi đến đây."
Nàng ngây ra, nheo mắt nhìn hắn, hỏi: "Gọi ta à?"
"Gọi ngươi đó." Gã sai vặt không hề khách sáo nói "Thiếu người hầu hạ Quận chúa bọn ta, ngươi đến giúp một tay đi."
Hắn nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của nàng, nóng nảy nói "Không thiệt ngươi đâu." Hắn lục lọi lấy ra một xâu tiền trong tay áo, ném cạch xuống đất, ngạo nghễ nói, "Đây, một trăm đồng, đủ cho ngươi đến tiệm ăn Yến Kinh, ăn canh thịt nửa tháng."
Mạnh Phù Dao cúi đầu nhìn xâu tiền đồng dưới chân, nàng mỉm cười nhẹ băng, nhặt lên, thổi bụi dính trên xâu tiền đồng ấy.
Gã sai vặt đắc ý, đưa cho nàng một cái chậu đồng, bảo: "Đi, đi đến suối lấy nước, phải là nước đầu nguồn rồi bưng đến cho Cẩm Yên tỷ tỷ ở chiếc xe ngựa thứ hai, để tỷ ấy hòa nước Hoa Hồng và sương Phù Dung rồi đưa vào xe. Nhớ kỹ, không được để cái tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nước. Xong rồi, cứ như vậy đi, ta đi hầu hạ điện hạ thay y phục."
Hắn len lén đưa chậu đồng cho nàng, vẻ mặt hớn hở vì đã tìm được người chết thay. Nàng nghĩ bằng ngón tay cũng biết, sau khi Bùi Viện bị hủy dung nhất định tâm tư cực kém, hạ nhân hầu hạ ả chắc chắn sẽ gặp họa nhiều hơn. Đối với ả, tốt nhất là trốn được thì trốn, nếu không thì sao tên này lại chịu phí tiền mướn người khác thay thế chứ.
Gã sai vặt đưa nàng chậu đồng, thấy nàng không nhận, hắn sốt ruột rung rung chậu "Này ngu rồi hả?"
Nàng khẽ nhướng mày, nhìn chậu đồng kia đột nhiên cười, sau đó chậm rãi cho tay vào túi áo.
Gã sai vặt cau mày mắng "Đồ đần..."
Hắn nói nửa chừng thì chợt dừng, con ngươi từ từ trợn to.
Phù Dao giơ tấm vàng lá trong lòng bàn tay lên trước mặt, chất lượng hơn cả tuyệt vời, nặng không dưới hai lượng.
Treo hệ thống tiền tệ Thái Uyên, một lượng hoàng kim có thể đổi hai mươi lượng bạc, mà một lượng bạc có thể đổi lấy một nghìn đồng tiền. Hắn làm trong phủ Tề Vương ba năm cũng không kiếm được nổi một lượng hoàng kim.
Gã sai vặt hít vào một hơi khí lạnh, ngây người.
Thoáng cái nàng đã giơ tấm vàng lá trước mặt hắn ta, cười ngọt lịm "Nhận ra không?"
Gã sai vặt nhìn chằm chằm lá vàng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngây ngốc nói "Là Hoàng Kim."
Mạnh Phù Dao liền mỉm cười "Đúng, đây là hai lượng hoàng kim, đủ cho ngươi đến Thiên Hương Lầu sang trọng nhất Yến Kinh, bày yến tiệc, ăn con mẹ nó một tháng." (*)
(*) Con mẹ nó: nguyên văn theo tác giả.
Nàng cười tủm tỉm, đột nhiên lật tay khiến lá vàng rơi xuống đất.
Gã sai vặt liền ngồi xổm xuống nhặt theo bản năng, nhưng Phù Dao đã lẹ làng nhấc chân, giẫm chân lên tấm vàng lá.
Nàng cúi người xuống, đẩy chậu đồng vào tay gã sai vặt đang ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng "Phiền ngươi đến bên suối lấy nước, phải là nước đầu nguồn, bưng lên cho Cẩm Yên tỷ tỷ ở chiếc xe ngựa thứ hai, để tỷ ấy hòa nước hoa Hồng và sương Phù Dung rồi đưa vào trong xe. Nhớ kỹ, không được để cái tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nước. Được rồi, cứ làm như vậy đi, đi đi."
Nàng đưa chậu đồng đến trước mặt gã sai vặt giờ phút này đã đen thui, rung rung chậu như ban nãy hắn đã làm, mỉm cười "Này, ngu rồi hả?"
Nàng khẽ nhấc mũi chân, lá vàng óng ánh điểm bụi đầy mê hoặc đập vào đôi mắt tham lam của gã sai vặt.
Tay gã sai vặt run run, cắn chặt răng, thình lình chụp lấy chậu đồng chạy nhanh đến bên dòng suối.
Mạnh Phù Dao đứng yên, im lặng nhíu mày, một hồi lâu thấp giọng nói "Đáng tiếc..."
Hất nhẹ mũi chân, tấm vàng lá bay lên rơi vào lòng bàn tay, nàng thong thả cất vào ngực, lắc đầu nhè nhẹ "Nếu như ngươi có can đảm từ chối, có lẽ ta thật sự sẽ đưa tấm vàng lá này cho ngươi, bây giờ ... ngươi không xứng nhận."
Nàng xoay xoay xâu tiền trên ngón tay, xâu tiền có thể ăn được nửa tháng tại tiệm canh thịt rẻ tiền trên đầu ngón tay liền bay vút lên rồi lại rơi "bịch" xuống, đúng ngay chỗ tấm vàng lá khi nãy mới vừa rơi.
"Trả cho ngươi đi ăn canh thịt, quên nói cho ngươi biết, tiệm canh thịt ở Yến Kinh sao rẻ như vậy được, nghe nói đó là thịt chuột đó."
Phù Dao cười ha ha quay người bỏ đi, bước chân nàng thoăn thoắt biến mất sau một gốc cây, nhanh như làn gió mát lướt qua nhè nhẹ.
Nơi bóng nàng khuất, cây cỏ đìu hiu, bốn bề vẳng lặng.
Một hồi lâu, sau gốc cây ấy lại đột ngột xuất hiện một bóng người nhàn nhạt, người đó áo trắng sạch sẽ, màu môi như hoa đào.
Hắn chắp tay nhìn về phía Mạnh Phù Dao, vẻ mặt bình tĩnh pha chút hứng thú, bỗng nhiên khẽ nói "Uất ức ngươi rồi."
Hắn nói lời này không đầu không đuôi, nhưng lập tức có người lên tiếng.
"Thiếu chủ phân phó, muôn chết không từ, huống chi chỉ là bị chút uất ức."
Người đó khom người cúi đầu, một chậu đồng chói sáng lóng lánh dưới chân, dĩ nhiên là gã sai vặt nịnh bợ ban nãy.
Nhưng mà, giờ phút này vẻ mặt hắn an hòa, phong thái điềm tĩnh, nào có bộng dáng thấp kém nịnh bợ vừa rồi.
Chàng trai áo trắng suy nghĩ hồi lâu, lại nói "Như thế nào?"
Người đó ngẫm nghĩ rồi đáp: "Thiếu chủ, lúc nãy ta đụng nàng ngã xuống suối, ngài vung tay kéo lại, lẽ nào không lộ ra gì sao?"
"Có." Chàng trai áo trắng ngẩng mặt, vẻ mặt suy tư nói "Góc độ và lực độ của vết thương trên mặt Bùi Viện xuất phát từ công pháp tuyệt đối không phải tầm thường. Tuy cô gái này giấu diếm rất tốt, nhưng cái kéo này ta vẫn cảm thấy được một chút."
"Có điều..." Hắn cười nhạt "Phen thăm dò mới vừa rồi kia, cuối cùng ta xác định nàng không phải là người của Tề Tầm Ý."
"Vì sao?'"
"Thuộc hạ Tề Tầm Ý xứng có nhân vật như nàng sao?" Chàng trai áo trắng thờ dài thườn thượt, tiếng lan dài, mang theo nự cười nhạt.
"Là một diệu nhân đây..."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |