← Ch.39 | Ch.41 → |
Sau khi đôi vợ chồng già ở tầng trên đến, Đào Đào lập tức ôm túi rời đi, đến trường mẫu giáo nộp học phí cho con gái. Trước khi đi cô cũng không quên dặn dò Bánh Sữa Nhỏ một câu, bảo cô bé phải ngoan ngoãn, nghe lời ông bà.
Bánh Sữa Nhỏ thực sự rất ngoan ngoãn, sau khi mẹ rời đi cô bé không khóc cũng không làm loạn, chơi một mình với quả bóng da nhỏ.
Quả bóng da sắc màu này mẹ vừa mua cho cô bé hôm qua, cô bé rất thích. Đập bóng da là trò chơi mà cô bé thích nhất bây giờ.
Tối hôm qua trong quán cô bé đập liên tục 20 cái không ngừng, mẹ còn khen cô bé rất lợi hại.
Bánh Sữa Nhỏ chơi một mình với quả bóng da trước, đột nhiên cô bé muốn biểu diễn cho ông bà xem kỹ thuật đập bóng của mình, thế là hào hứng nói với ông bà: "Con đập bóng cho ông bà xem được không? Con có thể đập 20 cái một lúc đấy!"
Giọng nói non nớt tràn đầy tự tin.
Hai ông bà cổ vũ cô bé. Ông lão nói trước, vừa cười vừa gật đầu: "Được được, để ông xem xem con lợi hại như thế nào."
Bà lão cũng cười nói: "Con đập đi, ông bà đếm cho con."
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu vui vẻ: "Dạ!" Sau đó lập tức biểu diễn màn đập bóng da.
Ông bà cũng rất phối hợp, vừa cười vui vẻ nhìn cô nhóc đập bóng, vừa đồng thanh đếm cho cô bé: "1, 2, 3...10, 11, 12..."
Còn chưa đếm tới 13, Bánh Sữa Nhỏ đột nhiên "Ai da" một tiếng, cùng lúc ấy, quả bóng da nhỏ bay ra khỏi chân cô bé, rơi xuống mặt đất trước cửa siêu thị, sau đó lăn lộc cộc lộc cộc ra ngoài.
Thấy quả bóng da của mình lăn ra ngoài siêu thị nhỏ, Bánh Sữa Nhỏ lập tức đuổi theo, đồng thời nói với ông bà với giọng non nớt: "Con đi bắt quả bóng da nhé!"
Trước cửa siêu thị là một vỉa hè rộng rãi, cây xanh trồng hai bên đường, quả bóng da nhỏ lăn thẳng về phía cái cây xanh đối diện trước cửa siêu thị
Đôi chân ngắn của Bánh Sữa Nhỏ nhanh chóng di chuyển, sốt ruột đuổi theo quả bóng da.
Thế mà cô bé mới chạy tới giữa vỉa hè, quả bóng da nhỏ của cô đã bị người khác nhặt đi.
Người nhặt quả bóng của cô bé là một cậu bé, cao hơn cô bé gần một cái đầu.
Bánh Sữa Nhỏ quen cậu bé này, nhưng cô bé không thích anh trai nhỏ này một chút nào, bởi vì cậu bé luôn bắt nạt cô bé, còn luôn nói cô bé không có ba.
Cậu bé là con trai của bà chủ quán cơm bên cạnh, lớn hơn Bánh Sữa Nhỏ hai tuổi, sau khi cướp quả bóng da nhỏ của Bánh Sữa Nhỏ đi, cậu bé còn vô cùng đắc ý hét lên: "Ha ha, tao nhặt được một quả bóng da nhỏ!"
Bánh Sữa Nhỏ vội vàng nói: "Đó là quả bóng da nhỏ của em, anh mau trả lại cho em đi!"
Cậu bé khinh thường, vẻ mặt ngang ngược: "Ai có thể chứng minh quả bóng này là của em? ở trên quả bóng có viết tên của em à? Nhỡ đâu em nói dối thì sao?"
Mặt của Bánh Sữa Nhỏ đỏ lên vì sốt ruột: "Em không nói dối, đây là quả bóng da mẹ mua cho em!"
Cậu bé: "Vừa nhìn là biết em là đồ hay nói dối, quả bóng này chắc chắn không phải của em! Anh nhặt được thì đó là quả bóng da nhỏ của anh!" Nói xong, cậu bé quay người chạy đi, vừa chạy vừa đắc ý hét to: "Yeah! Tao nhặt được một quả bóng da nhỏ!"
Bánh Sữa Nhỏ sắp bị chọc tức phát khóc, nhưng cô bé cố nhịn không khóc, đuổi theo cậu bé ngay lập tức, muốn giật lại quả bóng da nhỏ của mình.
Tuy nhiên cô bé vừa chạy được vài bước, cậu bé phía trước lại không chạy nữa, đột nhiên quay người lại, dùng lực ném quả bóng da nhỏ trong tay lại chỗ cô bé.
Quả bóng da nhỏ đập mạnh vào trán cô bé. Bánh Sữa Nhỏ đau chết đi được, lại rất tủi thân, ngay lập tức òa khóc lớn.
Cậu bé vẫn rất đắc ý, cười ha hả hét lớn: "Mọi người mau đến xem đi, kẻ nói dối khóc nhè rồi!"
"Không phải em muốn bóng da à? Anh đưa cho rồi đấy, làm sao mà không bắt được thế? Vì em chính là một đứa ngốc!"
"Ngoài khóc ra em biết làm gì nữa? Đứa trẻ không có ba khóc rồi! Xấu hổ quá! Thật là mất mặt... a a a!"
Cậu bé còn chưa dứt lời, đột nhiên bắt đầu hoảng sợ két lớn, bởi vì cậu ta bị người ta cầm lấy phần sau cổ áo xách lên.
Người xách cậu bé lên là Trình Quý Hằng.
Sắc mặt Trình Quý Hằng xanh mét u ám, anh nghiến răng nghiến lời: "Nói ai không có ba đấy?"
Vốn dĩ anh chỉ muốn nhìn Bánh Sữa Nhỏ một cái từ xa rồi rời đi, kết quả còn chưa đi đến siêu thị đã nhìn thấy tên nhóc này bắt nạt con gái mình, anh không kịp ngăn thằng nhóc đập bóng lên đầu con gái anh.
Hơn nữa thằng nhóc này nhìn là biết bị chiều quen rồi, bình thường chắc chắn đã bắt nạt Bánh Sữa Nhỏ không ít.
Những thứ khác anh đều có thể nhịn, anh tuyệt đối không thể nhịn khi người khác bắt nạt con gái, vậy nên anh mới xuất hiện trước mặt con gái.
Chỉ cần anh ở đây, không có ai trên cuộc đời này có thể bắt nạt con gái anh.
Anh nắm lấy phần sau cổ áo của tên nhóc xách lên như xách con gà con, nhấc thằng bé đến thẳng trước mặt Bánh Sữa Nhỏ, động tác vô cùng lỗ mãng, khi đặt xuống còn không đặt đàng hoàng, gần như là vứt thằng bé xuống đất, tên nhóc loạng choạng một lúc mới đứng vững.
"Xin lỗi cô bé." Sắc mặt Trình Quý Hằng u ám, giọng điệu nặng nề, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Nếu như trước mặt là một người lớn, chỉ bằng một câu "Đứa trẻ không có ba khóc rồi" của anh ta cũng đủ để anh ra tay đánh người, nhưng trẻ con thì không được. Một người đàn ông trưởng thành như anh đánh trẻ con thì không ra gì, hơn nữa nếu như anh thật sự ra tay nhất định sẽ dọa Bánh Sữa Nhỏ sợ.
Ấn tượng về anh trong lòng con gái đã là một chú xấu xa, không thể dọa cô bé thêm được nữa.
Vậy nên anh chỉ có thể giáo dục tên nhóc này ngoài miệng.
Bình thường cậu bé ngang ngược quen rồi, ba mẹ cũng không quản cậu ta, để mặc con trai bắt nạt Bánh Sữa Nhỏ, hơn nữa mẹ cậu ta còn nói, dù sao con nhóc này cũng không có ba, bắt nạt nó cũng không sao cả. Vậy nên khi bắt nạt Bánh Sữa Nhỏ, cậu bé không sợ chút nào, muốn bắt nạt thì bắt nạt, dù sao cũng không có người dạy dỗ cậu ta.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người dạy dỗ cậu ta, còn là một chú vô cùng hung dữ, cậu ta lập tức vô cùng sợ hãi, cứng đờ người, thấp thỏm không yên nhìn người này.
Giọng điệu Trình Quý Hằng mạnh mẽ hơn, ánh mặt cũng càng sắc bén, lớn tiếng quát: "Xin lỗi cô bé!"
Cậu bé sắp khóc vì sợ, cậu ta chưa từng gặp người nào lợi hại như vậy, chỉ sợ mình bị đánh. Tuy rằng trong lòng vô cùng không phục nhưng cậu ta vẫn nói với Bánh Sữa Nhỏ: "Xin lỗi." Nói rồi quay người chạy đi, nhưng còn chưa thực hiện được ý định, Trình Quý Hằng lại nắm lấy phía sau cổ áo của cậu ta một lần nữa, sắc mặt anh xanh mét nhìn chằm chằm cậu ta, cảnh cáo từng chữ một: "Sau này còn bắt nạt cô bé nữa thì cứ đợi đấy cho chú."
Cậu nhóc sợ run lẩy bẩy, nét mặt toàn là vẻ hoảng sợ.
Trình Quý Hằng không buông tay ra, lại lên tiếng, giọng nói lạnh như băng: "Nghe rõ chưa?"
Cậu nhóc gật đầu liên tục.
Trình Quý Hằng: "Nói ra lời!"
Cậu nhóc lập tức lớn tiếng đảm bảo: "Nghe rõ rồi! Con không bắt nạt em ấy nữa!"
Trình Quý Hằng lại nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt chứa đầy vẻ uy hiếp, sau đó mới buông tay. Cậu nhóc lập tức chạy vọt đi, tốc độ nhanh như một con chuột, không bao lâu sau đã chạy về cửa hàng nhà mình.
Bánh Sữa Nhỏ còn đang khóc, khóc đến nỗi cả người run lên, trên trán có một vết đỏ rõ ràng do bị bóng đập trúng.
Cô bé rất tủi thân, còn rất nhớ mẹ.
Thấy con gái khóc thế này, trái tim Trình Quý Hằng muốn vỡ vụn. Anh vô cùng muốn ôm cô bé vào lòng dỗ dành, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn lo sẽ dọa cô bé sợ. Vậy nên anh chỉ đành kiềm lại xúc động muốn ôm con gái, bước nhanh mấy bước nhặt quả bóng da nhỏ của cô bé lên, sau đó ngồi xổm trước mặt cô bé, nhẹ giọng dỗ: "Ngoan, đừng khóc nữa, chú đã dạy dỗ thằng nhóc giúp cháu rồi, sau này chắc chắn nó không dám bắt nạt con nữa."
Khi nói chuyện với con gái, vẻ mặt và giọng điệu của anh đều vô cùng dịu dàng như sóng nước lan ra, có thể nói là yêu chiều và nhẹ nhàng chưa từng có, khác hẳn với "chú hung dữ" quở mắng cậu bé vừa nãy.
Tiếng khóc của Bánh Bao Nhỏ nhỏ hơn một chút, cô bé khóc thút thít nhận lấy quả bóng da nhỏ từ trong tay anh, tuy rằng còn đang chìm trong bi thương nhưng cô bé vẫn không quên nói lời cảm ơn: "Cảm, ơn, chú, chú."
Lần này không còn bị coi là chú xấu xa nữa, nhưng chữ "chú" vẫn đâm vào tim Trình Quý Hằng.
Cảm ơn nghẹn lại như ăn hoàng liên, đắng mà không thể nói thành lời.
Đều do anh đáng đời.
Anh thở dài một hơi, dịu dàng nói: "Không có gì." Do dự một lúc, anh lại không nhịn được mà nhấc hai tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái, giọng nói cũng dịu dàng, lại kiên định nói với cô bé: "Chỉ cần chú ở đây, sau này sẽ không có người bắt nạt con, chú sẽ mãi bảo vệ con."
Bánh Sữa Nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn chú đang ngồi xổm trước mặt mình, vốn cảm thấy chú vô cùng tốt, nhưng đột nhiên cô bé phát hiện, đây không phải là chú xấu xa làm mẹ khóc mấy ngày trước sao?
Việc này làm cô bé sợ hãi, quay người chạy đi như con thỏ bị dọa sợ.
Bàn tay Trình Quý Hằng khựng lại trong không trung, trái tim cũng trống rỗng theo.
Ở bên này cô bé vừa mới chạy vào siêu thị, ở bên kia đột nhiên có hai mẹ con xông ra từ quán cơm.
Hai mẹ con đều mang khí thế hùng hổ.
Sau khi cậu nhóc chạy về quán cơm thì tìm mẹ méc. Cậu ta kéo tay mẹ đi ra khỏi quán cơm, giơ tay còn lại lên chỉ thẳng vào Trình Quý Hằng, đúng tình hợp lý hét: "Mẹ! Chính là chú ta! Vừa nãy chú đánh con!"
Mẹ cậu nhóc có dáng người cao gầy, mặt dài, xương gò má lại rất cao, tướng mặt không hiền dịu một chút nào, thậm chí còn có hơi hà khắc. Chị ta mặc một chiếc váy đỏ, hai mắt nhìn Trình Quý Hằng gần như là bốc lửa, mở miệng mắng: "Tên ngốc từ đâu đến đây? Người lớn như vậy rồi còn không biết ngại mà đánh trẻ con?"
Trình Quý Hằng đứng lên từ trên mặt đất, mặt không có biểu cảm nhìn mẹ con họ, nét mặt lãnh đạm, lời ít ý nhiều: "Báo cảnh sát đi, trích camera giám sát, sau đó tôi có thể kiện mấy người tội phỉ báng."
Bước chân mẹ cậu nhóc khựng lại, nửa tin nửa ngờ trừng mắt nhìn anh: "Cậu dọa ai đấy?"
Trình Quý Hằng: "Tôi chỉ đơn thuần không muốn lãng phí thời gian với chị, có chuyện gì thì tìm thẳng cảnh sát, tiết kiệm thời gian lại thuận tiện."
Mẹ cậu nhóc cười lạnh: "Cậu đánh con tôi, cậu còn dám báo cảnh sát?"
Trình Quý Hằng không cho ý kiến, không để ý đến người phụ nữ đó nữa mà cúi đầu nhìn con trai chị ta, âm trầm nói: "Tên nhóc, dám báo cảnh sát không? Chú có thể mời con ngồi xe cảnh sát."
Cậu nhóc biết mình nói dối, sợ bị chú cảnh sát đeo còng tay bắt đi, cậu ta lập tức câm nín, trốn về sau người mẹ, vô cùng sợ hãi.
Người phụ nữ không ngốc, thấy con mình như vậy là biết nó nói dối. Chị ta tức không chịu được nhưng lại không làm gì để trừng phạt, còn trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng, đúng tình hợp lý: "Một người lớn như cậu tính toán với một đứa trẻ làm gì chứ?"
"Bởi vì nó bắt nạt con gái tôi." Trình Quý Hằng âm trầm nhìn chằm chằm người phụ nữ, lạnh giọng cảnh cáo: "Sau này nếu như còn để tôi phát hiện con trai chị bắt nạt con gái tôi, tôi sẽ ra tay giáo dục nó giúp chị, để nó nhớ cho kỹ."
Bánh Sữa Nhỏ của anh lương thiện dịu dàng có gia giáo là để đối xử với người cũng lương thiện dịu dàng có gia giáo như vậy, không phải là vì để chịu bắt nạt.
Không phải tất cả mọi người trên thế giới đều có ba mẹ biết dạy con.
Nếu như đứa trẻ nhà chị ỷ vào việc đứa trẻ nhà tôi lương thiện dịu dàng để bắt nạt cô bé, vậy tôi chỉ có thể dạy con giúp chị thôi.
Vừa nãy người phụ nữ chỉ nghe con mình nói có người đánh nó, không hề nghe đến việc tại sao người ta lại đánh nó, tức giận chạy ra tìm người ta tính sổ, vậy nên những lời Trình Quý Hằng nói làm chị ta không hiểu gì cả, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Ai là con gái của cậu? Con gái của cậu ở đâu? Con trai tôi bắt nạt nó thế nào?"
Cậu bé đột nhiên dùng sức kéo cánh tay mẹ mình, nhỏ giọng báo cáo: "Chú ta hình như là ba của Bánh Sữa Nhỏ."
Người phụ nữ không khỏi kinh ngạc, khó mà tin được nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Vừa nãy tức không thể nghĩ gì, chị ta cũng không quan sát kỹ ngoại hình của người này, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, Bánh Sữa Nhỏ thật sự giống người này, vừa nhìn là biết hai cha con.
Ha, con đê tiện nhà bên cạnh đúng là có ánh mắt tìm đàn ông thật đấy.
Chị ta vẫn luôn không thích cô gái mở siêu thị ở bên cạnh, bởi vì cô trẻ trung xinh đẹp, dáng người đẹp, mặc thế nào cũng là mỹ nữ, bên cạnh lại không có đàn ông, vậy nên con trai cả khu phố đều thích giúp đỡ cô, bao gồm cả chồng chị ta, thỉnh thoảng lại chạy sang siêu thị bên cạnh một chuyến.
Tuy rằng cô gái đó chưa bao giờ mắt qua mày lại với những người đàn ông giúp đỡ cô, thậm chí còn lạnh như băng với mọi người, nhưng chị ta vẫn thấy ghét cô, cảm thấy cô là con đĩ cả người tỏa ra hơi thở lẳng lơ, chỉ giả vờ thanh cao mà thôi, nếu không sao còn trẻ như vậy đã sinh con rồi? Còn không có một người đàn ông nào bên cạnh?
Bây giờ cha đứa trẻ xuất hiện rồi, chị ta lại càng ghét cô hơn, bởi vì hình tượng của cha đứa bé không hề phù hợp với suy đoán của chị ta.
Trong suy đoán của chị ta, ba của Bánh Sữa Nhỏ chính là một tên lưu manh côn đồ không học thức, hai người có quan hệ nam nữ rối loạn nên mới có con.
Nhưng tình hình thực tế lại không phải như vậy.
Người đàn ông này vừa cao vừa đẹp trai, còn vô cùng có khí chất, không hề thua minh tinh trên tivi, ăn mặc cũng có phẩm vị, vừa nhìn đã biết là người có tiền.
Con đĩ đó dựa vào đâu mà có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy?
Mẹ cậu bé càng nghĩ càng không phục, lại thầm đoán ả đê tiện đó có phải đã từng làm tình nhân của cha Bánh Sữa Nhỏ không?
Đúng lúc này, Bánh Sữa Nhỏ đột nhiên chạy ra từ siêu thị, đằng sau còn có hai ông bà.
Vừa nãy đứa bé khóc chạy về siêu thị, hai ông bà vô cùng hoảng hốt, vội vàng hỏi cô bé xảy ra chuyện gì, Bánh Sữa Nhỏ trả lời anh trai nhà bên cạnh bắt nạt cô bé, cướp bóng da của cô bé, còn lấy bóng đập cô bé, sau đó có một chú xấu xa đã cứu cô bé.
Hai ông bà nghe xong thì vô cùng khó hiểu: "Chú xấu xa nào?"
Cứu cô bé thì không phải là chú tốt bụng sao? Sao lại thành chú xấu xa rồi?
Bánh Sữa Nhỏ trả lời: "Chính là chú xấu xa làm mẹ khóc." Sau khi nói xong câu này, cô bé lại chau mày lại, trông có hơi khó xử: "Hình như chú ấy cũng không xấu, chú ấy còn giúp cháu dạy dỗ Minh Minh, còn nói sau này sẽ luôn bảo vệ con."
"Minh Minh" là biệt danh của cậu nhóc nhà bên cạnh.
Hai ông bà nghe xong thì càng khó hiểu hơn, bảo cô nhóc dẫn hai người ra ngoài xem.
Không xem thì không sao, xem xong hai ông bà lại kinh ngạc: Đây là ba của đứa trẻ sao? Bánh Sữa Nhỏ đúng là giống hệt anh.
Trình Quý Hằng không ngờ con gái lại chạy ra ngoài, anh vui mừng không chịu được.
Nếu đã như vậy, nếu như không giả vờ đáng thương thì ít nhiều cũng có lỗi với sự bận tâm của đứa trẻ.
Hơn nữa còn là sự bận tâm đưa đến cửa, không biết giả vờ đáng thương là không biết tốt xấu.
Thế là anh quyết đoán lựa chọn giả vờ đáng thương, cũng không để ý bên cạnh có bao nhiêu người, lập tức làm ra vẻ mặt đáng thương, vô cùng tủi thân nhìn con gái mình: "Bánh Sữa Nhỏ, cậu bé nói chú đánh cậu bé, còn tìm mẹ méc, còn nói muốn báo cảnh sát để chú cảnh sát bắt chú đi."
Bánh Sữa Nhỏ bùng nổ cảm giác chính nghĩa, lập tức hét lớn: "Không được!" Gương mặt nhỏ của cô bé đỏ lên vì sốt ruột, cô bé không hề sợ hãi nhìn mẹ cậu bé, giọng nói non nớt vừa vội vừa nhanh: "Là Minh Minh cướp bóng da nhỏ của con trước, còn dùng bóng da nhỏ đập con, chú nhìn thấy thì bảo Minh Minh xin lỗi con, chú ấy chỉ phê bình Minh Minh thôi, không có đánh Minh Minh!"
Mẹ cậu bé chưa từng nhìn thấy ai lật mặt còn nhanh hơn lật sách như vậy, chị ta thở hổn hển trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng: "Rốt cuộc ai là người nói muốn báo cảnh sát? Người lớn như vậy rồi cũng không biết ngại nói dối trước mặt trẻ con?"
Trình Quý Hằng không thèm nhìn chị ta, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người con gái mình, vẻ mặt chân thành tha thiết, giọng nói còn hơi tủi thân: "Bánh Sữa Nhỏ, chú không nói dối, là cậu bé nói dối, nói chú đánh cậu bé."
Nhấn mạnh cường điệu mình bị vu cáo hãm hại, làm nhẹ đi sự thật mình nói dối.
Bánh Sữa Nhỏ kiên định không đổi, lựa chọn tin tưởng anh: "Con biết chú không nói dối, con nhìn thấy chú không đánh anh ấy!"
Trình Quý Hằng vô cùng hài lòng khi con gái bảo vệ mình, tâm trạng kìm nén nửa tháng tốt hơn một chút, cuối cùng anh cũng nhìn mẹ cậu bé: "Nghe thấy chưa, tôi không đánh con trai chị, sau này dạy con cho tốt, đã làm phụ huynh rồi, phải làm tấm gương sáng cho con." Nói xong anh còn nói với con gái mình một câu: "Đúng không Bánh Sữa Nhỏ?"
Tuy rằng Bánh Sữa Nhỏ không hiểu "tấm gương sáng" là gì, nhưng cô bé thấy bây giờ chú nhất định rất cần sự ủng hộ, thế là cô bé gật đầu thật mạnh: "Đúng!"
Mẹ cậu bé chưa từng thấy người nào chơi trò "trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu" giỏi thế này... Vừa nãy khi anh uy hiếp chúng tôi thì không có hiền lành thế này đâu nhỉ?
Tuy rằng sắp tức chết rồi nhưng chị ta cũng nhìn ra được người đàn ông này không phải là người dễ chọc, bớt chọc vài thì tốt hơn. Chị ta hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng túm con trai mình rời đi.
Trình Quý Hằng không nhìn hai mẹ con đó thêm một cái, lại nhìn chằm chằm con gái mình, nói khá chân thành: "Cảm ơn con đuổi người xấu đi giúp chú, con thật dũng cảm."
Bánh Sữa Nhỏ có hơi ngại ngùng: "Không có gì."
Vẻ mặt của cô bé bây giờ rất giống mẹ, nhưng lại mang ngũ quan của cha, Trình Quý Hằng nhìn ra được sự kết hợp của mình và Đào Đào trên mặt cô bé, anh không khỏi cong khóe miệng.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng của bà lão: "Con là..."
Bà còn chưa hỏi xong, Trình Quý Hằng đã trả lời: "Vâng."
"Ồ..." Bà lão và chồng nhìn nhau, hai người suy nghĩ một lúc, sau đó ông lão vươn tay ra với Bánh Sữa Nhỏ: "Bánh Sữa à, trong cửa hàng không có người, mau về trông cửa hàng với ông."
"Được ạ!" Bánh Sữa Nhỏ lập tức chạy về phía ông, trước khi rời đi, cô bé còn vẫy tay với Trình Quý Hằng, ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: "Tạm biệt chú."
Ánh mắt Trình Quý Hằng vô cùng dịu dàng: "Tạm biệt."
Sau khi ông lão dẫn Bánh Sữa Nhỏ rời đi, bà lão mới lên tiếng, nửa tin nửa ngờ nhìn Trình Quý Hằng: "Con thật sự là ba của Bánh Sữa Nhỏ?"
Tuy rằng đứa trẻ nhìn giống anh, nhưng bà vẫn muốn xác nhận lại.
Con gái không ở đây, Trình Quý Hằng không lo lắng gì nữa, trả lời: "Vâng, con là cha cô bé."
Tuy rằng anh rất muốn nói với con gái anh chính là cha cô bé, nhưng anh không thể không suy nghĩ cho cảm nhận và ý kiến của Quả Đào, anh nhất định phải tôn trọng Quả Đào. Hơn nữa bây giờ anh cũng không có tư cách tự mình làm chủ nói với con gái sự thật, bởi vì anh là một người cha không đủ tư cách.
Bà lão trừng mắt nhìn anh: "Mấy năm trước con đi đâu? Con đã lớn thế này con mới biết xuất hiện? Trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy?"
Bà lão là người Đông Phụ, nói giọng Đông Phụ chuẩn, tính cách cũng khá nóng nảy, không nể mặt Trình Quý Hằng một chút nào, vừa bắt đầu đã mắng: "Mẹ đứa bé một mình sinh con, một mình nuôi con không dễ dàng biết bao, con biết không? Khi mang thai bên cạnh con bé không có một ai, lúc sắp sinh bụng lớn như vậy còn phải ra ngoài bán hàng hàng ngày."
"Khi sinh con thì càng thảm hơn, người ta đều là chồng ở bên cạnh, chỉ có con bé là có một mình trong phòng sinh, sau khi sinh xong không có ai để báo hỷ, vẫn là bà lão tôi đây nhận lấy đứa bé từ chỗ y tá."
"Còn nữa, con gái nhà người ta sinh xong thì được thoải mái nằm trên giường ở cữ, cùng lắm là giận dỗi cãi vã với mẹ chồng thôi, con bé thì sao? Vừa làm cha vừa làm mẹ còn phải chăm lo việc ăn uống của mình và con, chuyện gì cũng do một mình con bé làm, con đi đâu rồi? Khi con còn chưa biết đi, con bé đi đâu cũng phải cõng con theo, cứ như là đứa trẻ mọc ra từ trên người con bé vậy, con biết một đứa trẻ nặng thế nào không? Đứa bé bị bệnh phải tiêm, toàn là một mình con bé đưa đến bệnh viện, con biết trẻ em bị bệnh khó chăm sóc thế nào không?"
"Bây giờ đứa trẻ lớn rồi, hiểu chuyện rồi, sắp đi nhà trẻ rồi, không cần người chăm lo nữa, con lại trở về, sao con biết chọn thời gian như vậy? Đội đột kích cũng không biết căn thời gian như con!"
Những lời này làm cho Trình Quý Hằng không nói nên lời.
Anh đã từng nghĩ bốn năm nay cô vất vả thế nào, nhưng chưa từng nghĩ cụ thể như vậy.
Từng chữ của bà lão như con dao khứa vào trái tim anh, làm anh đau tim không chịu được, cứ như phải chịu lăng trì.
Toàn bộ là lỗi sai của anh, là anh khiến cô chịu khổ.
Bà lão nhìn thấy vẻ mặt anh lộ ra sự đau đớn và hối hận thì cho anh vài giây, sau đó tiếp tục nói, nói đến trọng điểm cuối cùng: "Tôi nhìn con ăn mặc thế này không giống như người không có tiền, nếu như con có năng lực, muốn ăn năn hối cải thì mau chóng tìm một trường mẫu giáo tốt một chút cho con, mấy tháng nay mẹ đứa trẻ chạy đến gãy chân rồi."
Nửa tháng trước Trình Quý Hằng mới tìm được mẹ con cô, vậy nên căn bản không hề biết chuyện trường mẫu giáo, mấy hôm nay anh cũng không phát hiện tình hình, vội vàng hỏi: "Trường mẫu giáo làm sao ạ?"
Bà lão thở dài: "Trường mẫu giáo Thực Nghiệm đáng ngàn đao đó thay mất suất của Bánh Sữa Nhỏ, một tháng trước Đào Tử mới biết chuyện, sau đó lại vội vàng tìm trường mẫu giáo khác cho con, chạy gãy chân mới tìm được một trường mẫu giáo tư lập chịu nhận học sinh chen lớp, còn phải đợi nửa tháng sau người ta có suất trống mới gọi điện bảo đi nộp tiền, nếu như con có năng lực thì..."
Không đợi bà nói xong, Trình Quý Hằng đã bảo đảm như đóng đinh chặt sắt: "Con nhất định sẽ để con bé học ở trường mẫu giáo tốt nhất Đông Phụ."
*Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi có con gái, trình độ thảo mai thảo mỏ của Trình chó càng có sự phát triển vượt bậc, thậm chí đến mức không ai đuổi kịp rồi [Đầu chó. jpg]
← Ch. 39 | Ch. 41 → |