C76: Rất ngọt
← [[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch.Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]] | [[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch.Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]] → |
Edit+beta: LQNN203
Hiện tại đang tiến hành lễ trao giải Kim Lộc, mục #Ân Tô Tô Phí Nghi Chu# đã lọt vào top hot search, theo sau là từ "bùng nổ".
Nhấp vào ô chủ đề liên quan, cư dân mạng biến thành gà kêu la ầm ĩ.
Cư dân mạng 1: Nữ diễn viên đưa ra thông báo chính thức vào ngày đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đây là tình yêu cổ tích gì thế! Thật tuyệt vời!!
Cư dân mạng 2: Có phải tôi là người duy nhất thấy đại thiếu gia nhà họ Phí siêu đẹp trai không... rất hợp với Tô Tô! Tổng tài hào môn xé sách bước ra a a a!
Cư dân mạng 3: Ai lại không thích sự kết hợp giữa trai đẹp và gái xinh chứ! Ân Tô Tô và đại thiếu gia nhốt tôi lại đi, ném chìa khóa xuống biển!
Cư dân mạng 4: Trước đây vẫn luôn có nhiều người suy đoán tài nguyên bất ngờ của Ân Tô Tô là do tìm được suggar daddy, không ngờ chồng người ta lại là con trai cả của Phí gia chứ gì!!! Các bạn cư dân mạng tự vả có đau không? Sẵn sàng bước ra xin lỗi chưa?
Cư dân mạng 5: Có ai có thể tạo CP siêu thoại không! Từ hôm nay trở đi, tôi là fan CP cuồng nhiệt của Tô Tô và Phí Nghi Chu!!!
...
Vì sự công khai đột ngột này, Giải thưởng Kim Lộc cũng đạt được rating cao ngất ngưởng, rất nhiều khách mời nổi tiếng có mặt tại hiện trường cũng bị sốc, kinh ngạc đến mức thì thầm với nhau, thấp giọng thảo luận sôi nổi.
"Ân Tô Tô vậy mà là vợ của đại công tử nhà họ Phí?" Đại hoa Lăng Sở trợn mắt kinh ngạc, "Chuyện này khó tin quá đúng không!"
Ngồi cạnh Lăng Sở là Triệu Vũ Trúc, một đại hoa hàng đầu khác. Triệu Vũ Trúc có ngoại hình đẹp, có tài năng diễn xuất, địa vị cao trong ngành, nhưng cô ta nổi tiếng là ghét kết hôn, lại suốt ngày lui tới các buổi tiệc tối và khiêu vũ của các gia đình hào môn, mong muốn gả vào gia đình hào môn, trở thành thiếu phu nhân.
Cuối năm ngoái, Triệu Vũ Trúc nhờ người giúp đỡ và chủ động, cuối cùng thành công chinh phục tam thiếu gia nhà họ Từ, vua cờ bạc Ma Cao, trở thành bạn gái của tam Từ thiếu gia, thường xuyên bị chụp ảnh ra vào có đôi với tam Từ thiếu gia, có tin đồn sẽ sớm có chuyện vui.
Nghe được lời nói của Lăng Sở, vẻ mặt của Triệu Vũ Trúc rõ ràng có chút xấu xí, khịt mũi chua chát nói: "Ân Tô Tô này, bình thường trông giống như một quả bầu nhàm chán, gặp người là cười, không ngờ kỹ năng của cô ta lại cao như vậy."
Nghe thấy vậy, Lăng Sở liếc nhìn Triệu Vũ Trúc, ánh mắt khá tò mò.
Ai trong vòng không biết chị Triệu quyết tâm gả vào một gia đình giàu có, cố gắng rất nhiều để được vào nhà họ Từ, chỉ cặp kè với tam thiếu gia không có quyền thừa kế, thực quyền cũng không có nhiều. So với "chính thất đại thiếu phu nhân Phí gia" là Ân Tô Tô, thực sự rất mờ nhạt.
Chẳng trách Triệu Vũ Trúc lại chua chát như vậy.
Nghĩ tới đây, Lăng Sở không khỏi có chút buồn cười. Nhưng những người có thể tiến xa đến mức này trong làng giải trí đều là những người thông minh, nhìn thấu sự việc mà không nói ra là cách sống cơ bản. Cho nên Lăng Sở chỉ che mặt cười khúc khích, thờ ơ nói: "Tình cảm là thứ rất khó giải thích. Thấy lời tỏ tình chân thành vừa rồi của Ân Tô Tô, thật cảm động, có lẽ là yêu thật lòng."
Triệu Vũ Trúc cười lạnh nói: "Chỉ là diễn trước mặt người khác mà thôi. Gả vào một gia tộc giàu có hàng đầu như nhà họ Phí, cô ta gả vào, bề ngoài có vẻ có rất nhiều vinh quang vô hạn nhưng đằng sau phải chịu rất nhiều bất bình."
Lăng Sở biết trong lòng Triệu Vũ Trúc đang mất thăng bằng, đột nhiên cong môi nói: "Chị Triệu, nghe nói chị và tam thiếu gia nhà họ Từ cũng đã gặp mặt người lớn hai bên, chuẩn bị bàn chuyện kết hôn. Chị và Ân Tô Tô, một người là con dâu tương lai của nhà họ Từ, một người là đại thiếu phu nhân của nhà họ Phí, cuộc sống của một gia đình giàu có thế nào, tất nhiên bọn chị có nhiều tiếng nói nhất."
Trong lời nói của Lăng Sở ẩn chứa súng và gậy, là ý nói bóng gió rằng cô ta không có gì hơn Ân Tô Tô, sắc mặt của Triệu Vũ Trúc trở nên tối tăm hơn, tức giận đến mức chỉ biết siết chặt chiếc áo choàng lông vũ trên vai, không nói gì.
Tại lễ trao giải Kim Lộc lần thứ 62 tối nay, có người vui có người buồn, bộ phim thần thoại "Phàm độ" của đạo diễn Khương Thành Văn do Ân Tô Tô đóng chính chắc chắn đã trở thành chiến thắng lớn nhất, giành được tổng cộng tám giải thưởng bao gồm giải "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất", "Phim truyện hay nhất", "Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất" và "Nhạc phim hay nhất".
Sau lễ trao giải, ban tổ chức đã nồng nhiệt mời Ân Tô Tô và đại thiếu gia nhà họ Phí dự bữa tiệc tối.
Với tư cách là người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Lộc năm nay, Ân Tô Tô dù thế nào đi chăng nữa cũng nên cho ban tổ chức mặt mũi. Tuy nhiên, cô cho rằng Phí Nghi Chu trời sinh là người trầm tính, ít nói và chưa từng tham dự những sự kiện tương tự trước đây nên đã xin lỗi ban tổ chức, bí mật kéo chồng kim chủ của mình sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện.
Nhìn thấy bộ dáng thần bí lại buồn cười của cô, trong mắt Phí Nghi Chu hiện lên nụ cười nhàn nhạt, không nhịn được cười, nhẹ giọng hỏi: "Em lén lút kéo anh đến đây lại muốn làm gì?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào trước lời nói của anh, không nói nên lời: "Cái gì mà 'lén lút'. Em chỉ nghĩ anh bình thường tương đối kín tiếng, muốn hỏi ý kiến của anh một chút, xem anh có muốn tham dự bữa tiệc phía sau không."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, chậm rãi nói: "Ở nơi công cộng rộng lớn như vậy tuyên bố, hóa ra phu nhân còn nhớ anh tính tình kín tiếng?"
Ân Tô Tô: "."
Sắc mặt Ân Tô Tô đột nhiên hơi nóng lên, cô thấp giọng thì thầm: "Em biết anh luôn muốn có danh phận trước mặt mọi người nên em đã âm thầm lên kế hoạch tiết lộ chuyện này từ lâu, vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ. Nếu gây rắc rối cho anh thì em xin lỗi, tại em thiếu chu đáo."
Trong đêm tối, đôi má ửng hồng của cô trông đặc biệt quyến rũ, Phí Nghi Chu nhìn cô, đột nhiên trong lòng hơi động, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường nét mềm mại của cô, thản nhiên nói: "Có danh phận? Câu này thốt ra từ miệng em sao lại khiến anh trông đáng thương quá vậy."
Ân Tô Tô im lặng một lúc, nhướng mi nhìn anh, sau đó cô dũng cảm giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay thon dài và rõ ràng của anh, hỏi: "Vậy anh có vui không?"
Phí Nghi Chu mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, đáp: "Tô Tô, anh rất vui."
Ân Tô Tô cũng cong môi. Lần này, cô làm như không có ai xung quanh, thân mật nắm lấy cánh tay anh, hỏi anh: "Anh có muốn cùng nhau đi dự tiệc tối lễ trao giải Kim Lộc không?"
Phí Nghi Chu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng véo dái tai cô, "Em có muốn tham gia tiệc tối không?"
"Vấn đề không phải là em có muốn hay không." Ân Tô Tô nhìn xung quanh, hạ giọng nói với anh, "Em vừa giành được giải thưởng, ban tổ chức đã đặc biệt mời những người chiến thắng tụi em đến tham dự tiệc tối, không đi không hay lắm."
Phí Nghi Chu trầm mặc hai giây, nói: "Được, vậy anh đi cùng em."
Ân Tô Tô mở to mắt ngạc nhiên: "Không phải anh luôn không thích những dịp như vậy sao? Sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?"
"Anh không thích những dịp đông đúc náo nhiệt, cũng không thích những bữa tiệc nhàm chán." Phí Nghi Chu nhàn nhạt nói: "Nhưng ai bảo anh thích em đến vậy."
Ân Tô Tô chớp mắt, đỏ mặt bối rối nói: "Việc anh thích em có liên quan gì đến chuyện này?"
Phí Nghi Chu trả lời cô: "Anh thích em, cho nên lúc nào anh cũng muốn ở bên em là điều đương nhiên."
Trong lòng Ân Tô Tô cảm thấy có chút ngọt ngào như mật, kiễng chân lên và hôn anh nhẹ nhàng.
*
Do có sự góp mặt của con trai cả nhà họ Phí, bữa tiệc tối lễ trao giải Kim Lộc trở nên đặc biệt lung linh, vợ chồng nhà họ Phí trở thành tâm điểm chú ý tuyệt đối.
Trong bữa tiệc, vô số người thuộc tầng lớp thượng lưu đến nâng cốc chúc mừng và trò chuyện. Một số muốn trao đổi thông tin liên lạc với Phí Nghi Chu, một số muốn nhân cơ hội này để thảo luận về việc hợp tác với Phí thị, một số chỉ đơn giản là muốn chụp ảnh vợ chồng Phí thị và đăng lên Weibo.
Phí Nghi Chu không mấy hứng thú với bữa tiệc này, có vẻ như đang xuống tinh thần, tuy nhiên Ân Tô Tô bên cạnh anh rõ ràng là bận rộn hơn rất nhiều, sau cả bữa tiệc, cô không chỉ có thêm nhiều WeChat của các đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng mà còn nhận được bốn lời mời tham gia tác phẩm lớn.
Sau khi tiếp được đạo diễn nổi tiếng thứ bảy, Ân Tô Tô nhướng mày vui vẻ cắn một miếng trái cây, nhai nhai khiến má phồng lên, giống như một con chuột đồng nhỏ.
Phí Nghi Chu một tay cầm ly sâm panh, rũ mắt nhìn cô, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Xem ra tâm trạng bà Phí tối nay rất tốt."
"Đương nhiên." Ân Tô Tô mỉm cười với anh, vui vẻ nói: "Rất nhiều đạo diễn nói họ ngưỡng mộ em sau khi xem màn trình diễn của em trong "Phàm độ", hy vọng có thể hợp tác với em."
Phí Nghi Chu nâng ly hướng về phía cô, chân thành nói: "Chân thành chúc mừng em."
"Cảm ơn." Ân Tô Tô cụng ly với anh và nhấp một ngụm sâm panh trong ly.
Trong chốc lát, gió đêm từ sân thượng thổi vào, thổi bay tóc quanh tai Ân Tô Tô. Cô đưa mắt nhìn khung cảnh nhộn nhịp của thủ đô về đêm ngoài cửa sổ, chợt ngơ ngác nói: "A Ngưng, em cảm thấy mọi thứ em có bây giờ đều đẹp như một giấc mơ, như thể mọi thứ trong đời em đều đã được thực hiện vào thời điểm này."
Phí Nghi Chu nhìn cô thật sâu, không nói gì.
Ân Tô Tô quay đầu lại, ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt lạnh lùng như ngọc của anh, trong mắt cô có chút nước mắt, cô nói: "Em ước gì thời gian có thể dừng lại, khoảnh khắc đẹp đẽ và hạnh phúc như vậy có thể dừng lại mãi mãi."
Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nhếch khóe môi, đưa tay vuốt một lọn tóc xõa ngang tai cô, vén ra sau tai cô, nhẹ giọng nói: "Đây chỉ là bắt đầu thôi."
Mắt Ân Tô Tô hơi lóe lên.
Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên, cụp mắt hôn lên khóe miệng cô, trịnh trọng nói: "Có anh bên cạnh che chở cho em, em sẽ càng ngày càng hạnh phúc hơn trong suốt quãng đời còn lại."
Chỉ trong vài giây, mũi Ân Tô Tô có chút chua chát, cô cảm thấy muốn khóc.
Cô đưa tay ra ôm anh thật chặt.
Làn gió buổi tối thổi nhẹ nhàng, ban công phòng tiệc yên tĩnh và tĩnh lặng, như thể đó là một không gian hoàn toàn độc lập và xa lạ.
Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Ân Tô Tô nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên, nhìn qua bờ vai rộng của Phí Nghi Chu, nhìn về phía sau anh, thấy hai tiền bối trong giới.
Lăng Sở và Triệu Vũ Trúc đều mặc quần áo lộng lẫy, trang điểm tinh tế và bắt mắt, họ cầm ly sâm panh và đi về phía cô. Sự kết hợp bắt mắt và đẹp mắt như vậy, thoạt nhìn trông giống hệt thanh xà bạch xà do nhà văn Hồng Kông Lý Bích Hoa viết.
Ân Tô Tô nhanh chóng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, đứng cách vòng tay của Phí Nghi Chu nửa bước, mỉm cười với hai ngôi sao nữ chói lóa, chào: "Chị Lăng Sở, chị Vũ Trúc."
"Tô Tô, Vũ Trúc và chị tìm em nửa ngày đó, hóa ra em trốn ở chỗ này nghỉ ngơi." Lăng Sở nháy mắt với cô, mỉm cười đi đến gần: "Tối nay em là người thắng lớn nhất, chúc mừng em."
Ân Tô Tô khiêm tốn cười đáp: "Cảm ơn chị Lăng Sở, nhờ có tình yêu thương từ tất cả ban giám khảo ạ."
"Tối nay em xứng đáng giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tụi chị đều tâm phục khẩu phục, em đừng coi thường bản thân nữa." Lăng Sở đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Ân Tô Tô, đột nhiên liếc nhìn Triệu Vũ Trúc bên cạnh, "Chị Triệu, chị nói có đúng không?"
Triệu Vũ Trúc do dự một chút, sau đó bất đắc dĩ nở một nụ cười nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tố chất diễn xuất của Tô Tô nổi tiếng trong giới, có đạo diễn Khương và Phí tổng sau lưng, đoạt giải cũng là điều dễ hiểu."
Sau khi lời nói rơi xuống, vẻ mặt của mấy người có mặt hơi thay đổi.
Ân Tô Tô khẽ cau mày, ánh mắt của Phí Nghi Chu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Lăng Sở không thể tin được nhìn Triệu Vũ Trúc, gần như nghi ngờ tai mình có vấn đề - Ân Tô Tô đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nên người phụ nữ họ Triệu này không quan tâm khi nhắc đến "Đạo diễn Khương" thì thôi đi, còn muốn lôi Phí Nghi Chu vào, đây không phải là mỉa mai vòng vo rằng Ân Tô Tô giành được giải thưởng nhờ hậu thuẫn sao?
Cho dù cô ta không thích Ân Tô Tô và cảm thấy ghen tị, cô ta cũng không thể nói ra điều đó trước mặt người ta, điều này quá ngu ngốc.
Lăng Sở cảm thấy sợ hãi, chú ý đến bầu không khí vi diệu xung quanh, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn lén khuôn mặt của Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu, sợ việc Triệu Vũ Trúc tự tìm chết sẽ liên lụy đến mình.
Lúc này, Triệu Vũ Trúc liếc nhìn qua lại giữa Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu, sau đó cười khúc khích, nói với giọng điệu đùa cợt: "Đúng rồi Tô Tô, những lời cô tỏ tình với Phí tổng vừa nãy, thật là lãng mạn, bây giờ trên mạng đang điên cuồng, nói hai người là CP ngoài đời thực của giới giải trí và hào môn, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy."
Ân Tô Tô ngoài cười nhưng trong không cười với cô ta, sau đó trả lời Triệu Vũ Trúc: "Thật vậy sao?"
"Mọi người đều rất tò mò về chuyện tình cảm của hai người." Triệu Vũ Trúc nghiêng đầu giả vờ ngây thơ, sau đó nhìn Phí Nghi Chu bên cạnh Ân Tô Tô, nở nụ cười rạng rỡ như hoa, "Phí tổng, tôi nghe nói là Phạn tổng đã giới thiệu Tô Tô cho ngài? Có thể cho chúng tôi biết Tô Tô đã theo đuổi ngài như thế nào không? Chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức và tâm tư phải không?"
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lăng Sở bên cạnh cũng trở nên vi diệu hơn một chút, bắt đầu xem chương trình với tâm lý chỉ xem náo nhiệt mà không quá coi trọng.
Ân Tô Tô mím môi, vẻ không hài lòng hiện rõ trên gương mặt cô.
Người con trai lớn bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, mặt mày xa cách, tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Triệu Vũ Trúc, hoàn toàn không để ý tới nữ minh tinh xinh đẹp này.
Phí Nghi Chu đưa tay ôm thật chặt vòng eo thon gọn của Ân Tô Tô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: "Gió nổi rồi, cơ thể em yếu, gió thổi rất dễ bị cảm lạnh. Chúng ta vào thôi."
Ân Tô Tô mỉm cười gật đầu với anh, "Vâng."
Cặp đôi đẹp sau đó chuẩn bị cùng nhau rời đi.
Triệu Vũ Trúc: "..."
Hoàn toàn bị coi như không khí, Triệu Vũ Trúc lúc đầu sửng sốt, sau đó tức giận đến bật cười. Cô ta là sao hạng A, hiện tại là con dâu thứ ba của Từ gia ở Ma Cao, Phí Nghi Chu này đối xử khinh thường với cô ta như vậy, đồng nghĩa với việc anh cũng không coi trọng Từ gia.
Triệu Vũ Trúc không cam lòng mất mặt trước mặt Lăng Sở, nghiến răng nghiến lợi, sau lưng không chịu thua, dùng một phương hướng khác nói: "Phí tổng, tôi nghe bạn trai nói Từ gia và Phí gia là người quen cũ, lão gia tử hai nhà cũng là bạn cũ. Ban nãy tôi nói chuyện với ngài, ngài không nghe rõ sao?"
Nghe được như vậy, bước chân của Phí Nghi Chu đột nhiên dừng lại.
Trong mắt Triệu Vũ Trúc lóe lên một tia kiêu ngạo, thầm nghĩ, dù nhà họ Phí có nổi bật đến đâu, còn không phải phải cho gia đình chồng tương lai của cô ta mặt mũi sao?
Cũng không có gì hơn.
Tuy nhiên, điều mà Triệu Vũ Trúc không bao giờ ngờ tới là sau khi nghe lời nói của cô, con trai cả của nhà họ Phí chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô.
Phí Nghi Chu lịch sự và thờ ơ nói: "Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghe nói về nhà họ Từ."
"..." Triệu Vũ Trúc sửng sốt.
"Hơn nữa, là tôi luôn có tình cảm với vợ tôi, thích cô ấy nhiều năm, cũng đã theo đuổi cô ấy nhiều năm." Vẻ mặt đại thiếu gia không biểu tình, "Cô ấy có thể ở bên tôi, là may mắn mấy đời của tôi."
Triệu Vũ Trúc choáng váng, nhất thời không thể tiêu hóa được những thông tin mình nghe được.
Sau đó, Phí Nghi Chu rời đi cùng Ân Tô Tô.
Lăng Sở ôm trán, không nhịn được nữa, đột nhiên bật cười. Cô ấy giơ tay lên, khinh thường vỗ nhẹ vào cánh tay Triệu Vũ Trúc, không nói gì, giẫm trên giày cao gót chậm rãi bước đi, để lại Triệu Vũ Trúc đứng đó, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.
*
Sau bữa tối, Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu trở về Phí trạch ở khu mới phía nam thủ đô.
Vừa bước vào nhà đã có cuộc gọi từ bà Trương Tú Thanh.
"A lô con gái." Cuộc gọi được kết nối, mẹ Ân ở đầu bên kia ống nghe lên tiếng với giọng the thé, vui mừng không nói nên lời, dùng phương ngữ nói: "Mẹ đã nhìn thấy con trên TV! Thấy con đoạt giải thưởng Kim Lộc cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất!"
Ân Tô Tô lấy dầu tẩy trang ra và nhũ hóa trong lòng bàn tay, vừa tẩy trang vừa cười nói: "Đúng vậy mẹ, con đã đoạt được giải thưởng, là ảnh hậu."
"Tốt tốt tốt!" Trương Tú Thanh nghẹn ngào nói: "Con ngoan, ông trời không phụ lòng người, nỗ lực của con đã được đền đáp xứng đáng. Bố mẹ tận đáy lòng cũng mừng cho con!"
Đôi mắt của Ân Tô Tô cũng trở nên ẩm ướt. Cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, khụt khịt nói: "Được rồi, mẹ, đây là chuyện vui vẻ lớn lao, mẹ đừng khóc nữa, vất vả lắm con mới điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mẹ lại làm con khóc nữa rồi..."
Trương Tú Thanh nói: "Chúng ta không khóc. Bố con rất vui mừng, vừa rồi còn gọi điện cho từng người thân trong nhà, nói với họ con đã giành được giải thưởng lớn, muốn đặt vài bàn cho con ở nhà hàng lớn nhất và cao cấp nhất của Lan Hạ chúng ta để chúc mừng con!"
Ân Tô Tô không biết nên cười hay nên khóc, cô mở vòi nước, rửa mặt, nói đùa mơ hồ: "Bố cũng quá khoa trương rồi, các trưởng bối trong nhà nhất định đều cho rằng ông ấy khoe khoang, khoe con mình nổi bật quá rồi."
"Nổi bật thì có gì sai? Con gái chúng ta tốt như vậy, không nên nổi bật sao?" Trương Tú Thanh nói với giọng điệu thực tế, giọng bà cũng tăng lên theo đó, "Nếu không phải sợ làm phiền mọi người, chúng ta chỉ muốn treo một chiếc trống trên người rồi đi dạo khắp các con phố, đánh trống kể cho mọi người nghe con gái mẹ ưu tú như thế nào."
Ân Tô Tô không còn cách nào với mẹ, đành phải thỏa hiệp nói: "Được được được, mọi người thích thể hiện thế nào cũng được, tùy mọi người, chỉ cần mọi người vui vẻ là được."
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, đột nhiên Trương Tú Thanh dừng lại một chút, hạ giọng nói: "Đúng rồi con gái, ban nãy con phát biểu nhận giải trên TV, đồng chí Tiểu Phí cũng bước lên sân khấu, chúng ta cũng thấy rồi."
Nghe mẹ nhắc đến chuyện này, mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, cô xấu hổ do dự: "... Không phải trước đây con và anh ấy bí mật kết hôn sao, con luôn muốn tìm cơ hội để công khai mối quan hệ này, thật tình cờ là con giành được giải thưởng này nên liền tranh thủ công khai."
Nói đến đây, Ân Tô Tô không khỏi lo lắng và hỏi: "Mẹ, chắc mẹ sẽ không phản đối lời tỏ tình công khai của con đúng không ạ?"
"Ôi, tình cảm hai đứa rất tốt, còn thể hiện tình cảm trên TV, mẹ có thể có ý kiến gì?" Trương Tú Thanh vui vẻ nói: "Mẹ và bố con đang nghĩ, giờ mối quan hệ đã được công khai, sau này có phải có thể chuẩn bị cho chúng ta ôm cháu ngoại rồi không?"
Nghe vậy, đôi má vốn đã ửng hồng của Ân Tô Tô càng trở nên nóng hơn, cô kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy! Con đang trong thời kỳ thăng tiến sự nghiệp, sao có thể đột ngột sinh con?!"
"Ây, mẹ cũng là nghĩ cho con thôi Đản Đản." Trương Tú Thanh nói một cách chân thành, "Con và đồng chí Tiểu Phí tình cảm tốt như vậy, có con chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa con đã gần ba mươi tuổi rồi, sinh con sớm bình phục sớm!"
Ân Tô Tô đen mặt: "Chúng ta thảo luận chuyện này sau nhé ạ, không cần vội."
Sau khi cúp điện thoại và tắm rửa, Ân Tô Tô quấn áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm, khi cô nhìn lên, nhìn thấy người con trai lớn chi lan ngọc thụ* nào đó đang ngồi ở đầu giường đọc sách, hình dáng khuôn mặt được bao phủ trong một vùng ánh sáng tối, do các đặc điểm trên khuôn mặt quá sâu và ba chiều nên có những bóng với nhiều sắc thái khác nhau trên khuôn mặt.
*Chi lan ngọc thụ: Ý chỉ con em tài giỏi.
Nghe được tiếng bước chân, Phí Nghi Chu thuận tiện nhướng mi lên, ánh mắt sau tròng kính rơi vào trên người cô gái. Sau đó anh thản nhiên đóng cuốn sách lại và đưa tay phải về phía cô.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đến mức lập tức nắm lấy tay anh, rúc vào lòng anh như một chú mèo con, ngồi lên đùi anh.
Phí Nghi Chu ôm Ân Tô Tô trong lòng, cởi mũ trùm đầu của cô ra, ngón tay thon dài luồn qua mái tóc đen ướt của cô, khẽ cau mày: "Tóc ướt quá, sao không sấy? Không sợ bị cảm lạnh sao."
"Lười." Cô vùi đầu nhỏ vào hõm cổ anh, dụi dụi, "Không muốn sấy tóc, cũng không muốn cử động."
Phí Nghi Chu không còn cách nào với con sâu nhỏ lười biếng này, anh dùng đầu ngón tay xoắn nhẹ dái tai nhỏ nhắn mềm mại của cô, trìu mến bất đắc dĩ nói: "Đi lấy máy sấy tóc tới đây, anh sấy cho em."
"Không cần. Quấn tóc trong mũ sấy một lát sẽ khô, anh đừng lo." Ân Tô Tô ôm cổ anh, ngước đôi mắt đen láy lên, chăm chú nhìn anh, "Chồng ơi, giờ em chỉ muốn ở bên anh, trò chuyện, không làm gì khác."
Phí Nghi Chu nhướng mày, ngón tay chậm rãi vuốt ve chiếc cổ thon dài mềm mại của cô, bình thản nói: "Mong ước này của em kỳ thực rất tốt, nhưng ở bên em, anh không thể không làm gì được."
Tóc cô gái vẫn còn ướt, tấm lụa trên ngực bị những giọt nước ở đuôi tóc làm ướt, bết dính, tôn lên những đường cong duyên dáng, quyến rũ.
Người đàn ông dùng tay chạm vào cô, anh thật khéo léo, sau khi xoắn quần áo cô hai lần, mắt cô ngấn nước, cô vặn vẹo người và ngân nga trong vòng tay anh.
Phí Nghi Chu làm cho cô co rúm người, khiến toàn thân cô bốc cháy, tay quấn lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nâng cằm cô lên, khàn giọng nói: "Vị tiểu thư này, đây là dáng vẻ "không làm gì" mà em nghĩ sao?"
"Ngay từ đầu em không muốn làm gì cả, rõ ràng là do anh cư xử không đúng mực..." Ân Tô Tô xấu hổ và tức giận, hơi thở rối loạn, đôi mắt mờ mịt, cô yếu ớt phản kháng trong khi khóc, "Lần nào anh cũng bắt nạt em rất nặng."
Vừa dứt lời, một cơn ớn lạnh từ phía dưới truyền đến.
Mặt Ân Tô Tô đỏ như lửa, tim đập như sấm, cô hoảng sợ định giữ bàn tay to lớn nghịch ngợm của anh lại nhưng anh một tay kẹp hai cổ tay mảnh khảnh của cô lại, đặt ra sau lưng, sau đó đặt lên giường.
"A Ngưng..." Cô ngượng ngùng xấu hổ kêu lên, vô thức muốn lại gần.
"Suỵt."
Phí Nghi Chu cúi đầu đến gần cô, dùng đầu lưỡi kiên nhẫn vuốt ve đôi môi đang run rẩy của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Hôm nay là ngày vui của em, trẻ nhỏ làm việc chăm chỉ nên được khen thưởng."
Ân Tô Tô che khuôn mặt đỏ bừng và không nói nên lời. Trong lòng nghĩ đây có thể coi là phần thưởng cho việc cô giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất không?
Rốt cuộc là thưởng cho cô hay thưởng cho anh?
A!
Ân Tô Tô bật khóc.
Người đàn ông này chưa bao giờ biết thế nào là quân tử hiền lành trong chuyện này, thậm chí có thể nói là cực kỳ độc ác, mỗi lần đều cố gắng hết sức ép cô muốn sống không được muốn chết cũng không xong, lại còn dùng đủ loại công cụ để phạm tội.
Sau đó, đầu óc Ân Tô Tô không còn suy nghĩ gì nữa.
Nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt, dù có cắn ngón tay cũng không khỏi nức nở, chỉ trong chốc lát, mười ngón chân xinh xắn sáng bóng của cô siết chặt lại, khiến cô đỏ mặt và mê mang, không thể tập trung chút sức lực nào.
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong ngực, ánh mắt gần như mê hoặc, nhìn thẳng vào bộ dáng dịu dàng và quyến rũ của cô sau khi bị yêu một cách bạo lực, sau đó cúi đầu đến gần cô.
"Muốn nếm thử không?" Anh hôn lên môi cô, say mê khen ngợi, "Em rất ngọt."
Ân Tô Tô: "..."
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, xấu hổ muốn chết, cô đưa tay bịt miệng anh, mắng: "Nếm thử cái đầu anh!"
← [[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch. Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]] | [[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch. Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]] → |